Đông Phương Tín chưa đi ra tới cửa lớn, tiếng nói của Sở Hoan đã truyền từ đằng sau tới:
- Chậm đã!
Khóe miệng Đông Phương Tín hiện lên nụ cười gằn, cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Không biết đại nhân còn gì chỉ giáo?
- Ý của ngươi nói là nếu bản đốc không bỏ nổi bạc, Bình Tây Quân sẽ không xuất binh diệt phỉ phải không?
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Bình Tây Quân do Dư lão tướng quân gây dựng lại cũng không phải là một đoàn quân nhân nghĩa cứu mạng người trong nước sôi lửa bỏng mà chỉ là một đám binh nghĩ tới lĩnh phí an cư sao?
Khóe mắt Đông Phương Tín giật giật, quay đầu lại. Chỉ thấy ánh mắt đang cực kỳ sắc bén nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt của vị Tổng đốc trẻ tuổi này lạnh lùng như vậy. Mặc dù là võ tướng nhưng trong lòng hắn cũng nhảy lên một cái, tuy thế mặt cũng không đổi sắc mà nói:
- Những câu nói này của đại nhân thật ra không cần nói với mạt tướng. Bốn doanh quan binh đều ở ngoài thành, nếu đại nhân không bỏ nổi bạc cho bọn họ an cư thì cứ ra khỏi thành mà nói với bọn họ!
- Nếu cần bản đốc đến phát biểu với bọn họ thì Bình Tây Quân cũng không cần tới Đông Phương tướng quân nữa rồi!
Đông Phương Tín trong nháy mắt liền biến sắc, cả giận nói:
- Những lời này của đại nhân là có ý gì?
- Quốc nạn phủ đầu, thất phu hữu trách.
Sở Hoan lạnh nhạt đáp:
- Tây Quan vốn đang bị tàn phá, điểm này Đông Phương tướng quân ngươi còn rõ hơn bản đốc nhiều lắm. Hộ bộ Thần Y Vệ có bạc hay không, ngươi cũng rõ hơn bản đốc. Xưa nay bản đốc chỉ nghe nói tướng sĩ chiến đấu vì quốc gia, chưa từng nghe nói tới lúc quốc nạn phủ đầu mà tướng sĩ trơ mắt nhìn trộm cướp hoành hành vì không được lĩnh bạc.
Hai mắt hắn lạnh như băng.
- Đông Phương tướng quân, quy định này của Bình Tây Quân không phải là Dư lão tướng quân định ra đấy chứ?
Đông Phương Tín lập tức nói:
- Đây là tâm tư của tướng sĩ. Tổng đốc đại nhân cũng đừng hỏi mạt tướng nhiều. Đúng như ngươi nói, nếu không có bạc thì dù là mạt tướng cũng không cách nào hiệu lệnh ba quân được!
- Nói như thế, bản đốc có cần bẩm tấu lên triều đình, Đông Phương tướng quân ngươi không thể chỉ huy Bình Tây Quân, cần triều đình phái đại tướng khác không?
Sở Hoan chậm rãi ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Đông Phương Tín.
- Dũng tướng trong triều như mây, người biết điều quân cũng không phải ít. Muốn phái một dũng tướng tinh thông điều quân đánh trận tới cũng không phải là việc khó!
Đông Phương Tín không giận mà còn cười lớn:
- Tổng đốc đại nhân nếu nói vậy thì cứ việc bẩm tấu triều đình. Đông Phương Tín ta chinh chiến cả đời, chẳng bị dọa bởi những lời này. Cục diện Bình Tây Quân rối rắm, triều đình đồng ý phái người tới dọn thì mạt tướng đúng là cầu còn không được.
Hắn lại vuốt râu cười lạnh, nói:
- Chỉ là phải nhắc nhở đại nhân, Bình Tây Quân đều là kẻ dũng mãnh, có tính hổ lang. Nếu triều đình muốn phái đại tướng tới thì tốt nhất là phái một người có thể trấn áp được. Nếu phái hạng người vô năng tới thì sợ là ngược lại, Tây Quan càng không được yên bình đấy.
Sở Hoan sao không thể nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói của hắn chứ? Lúc này Đổng Thế Trân đã đứng dậy điều đình, nói:
- Đông Phương tướng quân, tổng đốc đại nhân, hai vị đều muốn bình định nạn trộm cướp, mục đích tương đồng, cũng không cần phải tranh chấp.
Hắn nói với Sở Hoan:
- Đại nhân, bây giờ Hộ bộ không xong thì lần này sẽ do hạ quan đứng ra, điều động ít quân phí từ đám thân sĩ!
Sở Hoan nhìn về phía Đổng Thế Trân, hỏi:
- Đổng đại nhân muốn điều động từ ai?
- Tất nhiên là phải từ các hào thương phú cổ trong thành rồi.
Đổng Thế Trân vội nói:
- Từ những nơi khác thì khó điều động được gì. Bách tính giờ ăn no bụng đã là không tồi rồi, còn điều được gì từ bọn họ chứ?
- Đổng đại nhân suy nghĩ cho bách tính như vậy thật hiếm thấy.
Sở Hoan nói:
- Chỉ là Đổng đại nhân vẫn quên một điều, các thân sĩ kia cũng là bách tính. Bọn họ cũng vừa hồi hương không lâu, xây dựng lại quê hương, đang vào thời kỳ khó khăn nhất. Quan phủ không giúp được bọn họ thì thôi, ngược lại năm lần bảy lượt điều động quân phí với bọn họ. Không nói tới bọn họ có chịu đựng được hay không, chỉ sợ trong lòng bọn họ sẽ có oán hận chứ? Tây Quan muốn trùng kiến thì vốn cũng phải nhờ bọn họ giúp đỡ. Bọn họ bất mãn với quan phủ, thế thì muốn khôi phục lại càng khó khăn.
Đổng Thế Trân cau mày nói:
- Nhưng ngoài cách đó ra thì còn cách gì đâu? Hộ bộ ti không phải không thúc bạc từ triều đình, hai ba ngày lại gửi tấu chương nhưng kinh thành vẫn không có động tĩnh gì!
- Đám Cao Liêm không phải là thân sĩ giàu có từ bên ngoài tới sao?
Sở Hoan nói:
- Bọn họ không thể so với thân sĩ Tây Quan. Thân sĩ Tây Quan đều phải chịu người Tây Lương phá hoại, rất nhiều người đúng là nhà tan cửa nát, tổn thất nặng nề. Người Tây Lương không đánh vào Bắc Sơn và Thiên Sơn. Thân sĩ tới từ hai đạo kia không bị tổn thương nguyên khí. Nghe nói chỉ vẻn vẹn một mình nhà Cao Liêm kia khi xây dựng tại Việt Châu đã vô cùng bạo tay, đúng là hạng người có tiền nhất. Dạng người như hắn lần này không phải dời tới xây dựng Tây Quan sao? Lần trước còn nghe họ nói là muốn góp sức trùng kiến Tây Quan. Bây giờ Đông Phương tướng quân thiếu bạc, đúng là thời điểm bọn họ ra sức đấy. Nếu bọn họ nhiều bạc thì để bọn họ bỏ ra một ít. Đổng đại nhân, ngươi xem thế nào?
Đổng Thế Trân khổ Sở nói:
- Đại nhân, quan phủ làm việc xưa nay chú ý công bằng. Tuy rằng Cao Liêm và đám thân sĩ ngoại lai đúng là có giàu có hơn thân sĩ địa phương nhưng bây giờ bọn họ đã mua nhà tại Tây Quan, cũng là người Tây Quan rồi. Chúng ta không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được. Nếu làm như vậy thì chỉ sợ lòng người không phục, ngược lại sẽ xảy ra chuyện!
Sở Hoan dựa vào ghế, nhìn Đông Phương Tín cách đó không xa, nói:
- Nếu đúng như vậy thì bản đốc chỉ còn có thể gửi tấu về triều đình đòi phí an cư. Không bột đố gột nên hồ. Bản đốc cũng khó làm quan không bạc được. Một mặt loạn phỉ tàn phá bừa bãi, một mặt Bình Tây Quân án binh bất động, cần phí an cư mới có thể xuất binh. Bản đốc ở giữa, hai mặt đều gặp khó dễ, chỉ có thể đưa tay về phía triều đình.
Trong mắt Đông Phương Tín lóe lên tia sáng quái dị, nhưng vẫn nói:
- Đã như vậy thì mong là tổng đốc đại nhân mã đáo thành công.
Hắn không nói nhiều lời nữa, xoay người ra ngoài. Đổng Thế Trân thấy bầu không khí lúng túng, chỉ có thể nói:
- Hạ quan cũng đi về nghĩ biện pháp khác. Nạn trộm cướp này không thể không trừ mà!
Đổng Thế Trân ra khỏi phủ tổng đốc, lên xe ngựa. Chỉ thấy bên cạnh hắn đã có một người ngồi.
Đổng Thế Trân sợ hết hồn, nhìn lại thì thấy Đông Phương Tín đang ngông nghênh ngồi đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dặn xe ngựa rời đi. Đông Phương Tín dương dương đắc ý nói:
- Thấy sắc mặt của họ Sở không? Hắn còn muốn đổi lão tử đi nơi khác sao? Ha ha ha, lão tử lại muốn xem hắn có bản lĩnh đó không.
Đổng Thế Trân lại cười nói:
- Chu tổng đốc giao Bình Tây Quân cho tướng quân, tất nhiên sẽ cật lực bảo vệ tướng quân. Phía triều đình bên kia không thể không để ý tới ý tứ của Chu tổng đốc. Hơn nữa không phải ai cũng trấn áp được Bình Tây Quân này. Đông Phương tướng quân là danh tướng Tây Bắc, bây giờ trên dưới Bình Tây Quân đều rất kính nể. Nếu đổi người từ bên ngoài tới thì ai cũng không ngồi yên ở vị trí đó được.
Hắn lại vuốt râu nói:
- Sở Hoan này chỉ làm ra vẻ thôi.
- Ngươi đi tìm Chúc Thanh Diệp đi.
Đông Phương Tín nói:
- Bảo hắn tung tin đồn, nói vụ án Ngưu Lan thôn đúng là do Vân Lý Phong gây nên. Bản tướng có lòng muốn diệt phỉ nhưng họ Sở lại từ chối, không nỡ bỏ bạc, hèn hạ kém tài!
Thấy Đổng Thế Trân nhíu mày, hắn không nhịn được nói:
- Làm sao?
Đổng Thế Trân than thở:
- Không dễ sai Chúc Thanh Diệp như vậy đâu.
Đông Phương Tín ngẩn ra, lập tức cả giận nói:
- Mẹ kiếp, chỉ là một tên lưu manh, một ngón tay của lão tử cũng có thể giết chết hắn!
Hắn lại cau mày nói:
- Trước đây không phải hắn và ngươi rất thân cận sao? Không phải ngươi nói hắn chỉ là một con chó rất biết nghe lời sao?
- Lần này đụng phải cao nhân rồi.
Đổng Thế Trân híp mắt nói:
- Chúc Thanh Diệp đúng là đã trà trộn nhiều nằm trong giang hồ, kết giao không ít nhân vật tam giáo cửu lưu. Lần này bên người Sở Hoan có mấy người lại là bạn cũ của Chúc Thanh Diệp. Chúc Thanh Diệp vô cùng kính nể người này!
Đông Phương Tín hiểu ra:
- Ý ngươi là Chúc Thanh Diệp đã tới gia nhập làm môn hạ của họ Sở sao?
- Tạm thời thì chưa.
Đổng Thế Trân lắc đầu nói:
- Nhưng nếu muốn dùng Chúc Thanh Diệp đi đối phó với Sở Hoan thì giờ rất khó!
- Nếu khó dùng thì tìm lý do bắt hắn đi.
Đông Phương Tín cả giận nói:
- Hoặc là tìm người thịt con chó không biết nghe lời này đi. Lão tử hận nhất là loại người thay đổi thất thường.
Đổng Thế Trân nói:
- Bắt thì không được. Sau khi Sở Hoan biết thì có thể nhúng tay vào bất cứ lúc nào, không ngụy tạo được tội danh đâu. Nếu tìm người làm thịt Chúc Thanh Diệp cũng không được vì môn nhân của hắn ở đây đông đảo, tam giáo cửu lưu đều có giao du với hắn. Nếu chuyện này lộ ra thì ngược lại sẽ có chuyện vướng tay vướng chân. Tốt nhất là làm thần không biết quỷ không hay. Nhưng Chúc Thanh Diệp có kinh nghiệm giang hồ rất sâu, tuy không phải là đại nhân vật gì nhưng cũng khó đối phó!
Trong mắt Đông Phương Tín hiện lên chút khinh thường:
- Người đọc sách các ngươi làm việc rất lề mề. Giết người không khó như vậy. Dù bại lộ thì có làm sao? Để cho người khác đều biết, đối địch với chúng ta, tuyệt đối không thể có kết quả tốt!
Hắn khoát tay một cái, nói:
- Thôi thôi. Chuyện này tự ngươi nghĩ biện pháp đi. Ngươi còn phải chăm chú một chuyện. Họ Sở nói muốn xin bạc của triều đình. Hiện tại triều đình chỉ lo cho Đông Nam, sẽ không nghĩ tới nơi này. Truyền tin tức của Ngưu Lan thôn ra, tất nhiên dân chúng sẽ xúc động, nhất định muốn Bình Tây Quân xuất binh. Chúng ta án binh bất động, trách nhiệm liền bị đẩy lên đầu Sở Hoan. Triều đình không chuyển bạc, cuối cùng hắn thực sự không thể chịu nổi nữa, cũng chỉ còn cách moi tiền từ đám nhân sĩ. Chúng ta nắm bạc, lợi thế phải về phía chúng ta. Những nhân sĩ đó sẽ chỉ oán Sở Hoan. Nếu người người muốn đánh, họ Sở cũng không ở Tây Bắc lâu được.
Đông Phương Tín cười đắc ý trong xe ngựa, không biết lúc này mặt Sở Hoan cũng đang cười.
Đổng Thế Trân vừa bước ra ngoài, Đỗ Phụ Công đã bước vào bên trong, nói ngay vào điểm chính:
- Đông Phương Tín tự cho là bức được đại nhân tới khốn cảnh, cũng vừa vặn giải quyết giúp đại nhân khó khăn.
Sở Hoan lại cười nói:
- Ý của tiên sinh là?
- Đại nhân không phải đang muốn Hộ bộ phê văn điệp trao quyền cho muối mới nhập quan sao?
Đỗ Phụ Công nói:
- Nói cho cùng thì muối mới nhập quan có hai ích lợi lớn. Vừa có thể giải quyết việc quan nội thiếu muối, thứ hai là có thể xoay bạc xây dựng lại Tây Quan. Bây giờ qua nội chưa tới thời điểm thiếu muối, vẫn còn có thể chống đỡ được nhưng Tây Quan đã không chịu đựng nổi rồi. Đại nhân nếu có thể tấu việc này lên, nói là Tây Quan có nạn trộm cướp thành họa, bách tính hoảng sợ không chịu nổi một ngày. Đại nhân tay không binh quyền, Bình Tây Quân phụ trách diệt phỉ lại đòi phí an cư mới có thể xuất binh. Hộ bộ ti nghèo rớt mùng tơi. Nếu đại nhân có thể nói trong tấu chương là tình hình Tây Quan nghiêm trọng hơn nữa thì càng tốt, hơn nữa nhất định còn phải thúc đòi bạc của triều đình!
Sở Hoan ra hiệu cho Đỗ Phụ Công ngồi xuống rồi mới nói:
- Ta tìm triều đình đòi bạc, triều đình khẳng định không bỏ ra nổi. Nhưng bọn họ lại không thể không để ý tới tình huống ác liệt tại Tây Bắc. Dưới tình huống này, chỉ cần Tây Quan có thể tự xoay Sở tiền bạc thì triều đình nhất định ủng hộ nhiệt tình. Ta nghĩ triều đình sẽ không tính toán lắm đâu!
- Đúng là như thế!
Đỗ Phụ Công cười nói:
- Ngưu Lan thôn xảy ra thảm án, Đông Phương Tín lại yêu cầu phí an cư, có thể trợ giúp đại nhân tạo áp lực với triều đình. Từ đại học sĩ nếu có lý do này thì có thể trợ giúp đại nhân đạt được văn điệp trao quyền cho muối mới nhập quan dễ dàng hơn nhiều.
- Đông Phương Tín dám làm như vậy, đơn giản là biết mình vững như núi Thái Sơn. Hắn tự cho là mình có Chu Lăng Nhạc làm chỗ dựa, Bình Tây Quân lại coi hắn là tâm phúc, ngoài hắn ra thì không ai trấn giữ được.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Chúng ta trình tấu chương lên, kết quả tốt nhất đương nhiên là triều đình phái đại tướng khác. Nhưng có Chu Lăng Nhạc ra sức bảo vệ, hơn nữa hiện tại đúng là Đông Phương Tín có thể trấn áp Bình Tây Quân. Triều đình bây giờ chỉ cầu Tây Bắc thái bình, hẳn sẽ không thể bãi miễn Đông Phương Tín. Nhưng chỉ cần triều đình không bãi miễn Đông Phương Tín thì cũng chỉ có thể xuất bạc diệt phỉ. Triều đình không bỏ nổi bạc, cũng chỉ có thể ủng hộ Tây Quan tự xoay Sở bạc.
Hắn mỉm cười nói với Đỗ Phụ Công:
- Tiên sinh diệu bút sinh hoa. Đạo tấu chương này kính xin tiên sinh vung bút!