Hoàng hậu nắm chặt tay Doanh Nhân, mày liễu dựng thẳng lên, vẻ mặt trở nên giá lạnh, trên mặt mang theo sương giá, mắng nhỏ:
- Doanh Nhân, con biết con đang nói gì không hả? Con... Tại sao con có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy? Nếu như phụ hoàng con biết con nghĩ như vậy, hắn... Hắn nhất định sẽ rất đau lòng!
Hoàng hậu hiển nhiên sợ tai vách mạch rừng, thân thể run rẩy, cảnh giác nhìn bốn phía.
- Tại sao mẫu hậu lại lo lắng có người nghe trộm chứ?
Doanh Nhân nói:
- Trong cung này đều là người của mẫu hậu, lẽ ra mẫu hậu không nên cảnh giác như vậy. Nhưng mỗi lần hài nhi tới đây, thấy mẫu hậu nói chuyện đều vô cùng cẩn thận. Chẳng lẽ mẫu hậu cảm thấy có người lúc nào cũng giám sát người sao?
Hắn nắm chặt nắm đấm lại:
- Mẫu hậu cảnh giác như vậy là để đề phòng ai?
Tiếng nói của hoàng hậu run run:
- Hài tử, tại sao con lại biến thành như vậy? Những câu nói này... Những câu nói này là ai dạy cho con?
- Mẫu hậu, con đã mười chín tuổi rồi.
Hai mắt Doanh Nhân tỏa sáng:
- Mẫu hậu, nếu con nhớ không lầm thì tổ phụ lúc phụ hoàng mười tám tuổi đã lâm bệnh tạ thế. Phụ hoàng chưa tới hai mươi tuổi đã kế thừa tước vị Võ Hầu. Thời gian thiên hạ đại loạn, phụ hoàng mời chỉ hai mươi tuổi. Hơn hai mươi tuổi hắn đã bắt đầu tranh đoạt thiên hạ với chư hầu. Hài nhi đã mười chín tuổi, sắp đủ hai mươi, cũng không phải là trẻ con nữa.
- Con nghĩ gì thế?
Hoàng hậu nhíu mày nói:
- Có một số việc không nên suy nghĩ quá nhiều. Biết nhiều đối với con cũng không tốt.
- Trước đây hài nhi vẫn cho là mẫu hậu và phụ hoàng vô cùng ân ái. Nhưng đột nhiên hiện giờ hài nhi đã rõ ràng, hóa ra trong lòng mẫu hậu vẫn luôn sợ phụ hoàng.
Hai hàng lông mày Doanh Nhân nhíu chặt:
- Mẫu hậu rất cẩn thận ở trong cung, có phải là sợ gì đó hay không?
Tiếng nói của hắn tuy nhỏ nhưng ngôn từ rất sắc bén:
- Đều nói phụ hoàng đối xử với mẫu hậu rất tốt nhưng hài nhi bỗng nhiên nghĩ lại, thật ra thời gian phụ hoàng ở với mẫu hậu cũng không nhiều lắm. Những năm gần đây, phụ hoàng mê đắm tu đạo, tuy rằng thỉnh thoảng cũng tới thăm mẫu hậu nhưng lại rất ít ở lại nơi này. Mẫu hậu, người nói cho hài nhi biết, phụ hoàng có đối xử tốt với người thật không? Cậu ở lại Trung Nghĩa biệt viện có phải là lo lắng sẽ liên lụy tới người không? Hai mươi năm hắn canh giữ Trung Nghĩa biệt viện, đúng là muốn ở lại nơi đó hay còn có nguyên nhân khác?
Sắc mặt hoàng hậu hơi tái nhợt, hô hấp trở nên gấp gáp, nói:
- Đừng hỏi nữa. Cho tới hôm nay ta mới biết cậu của con còn sống. Con nói không sai. Hai mươi năm trước, ta chia tay cậu con tại Trung Nghĩa biệt viên, tuy rằng không còn gặp mặt nhưng cũng không mất đi liên hệ như vậy. Lúc trước khi mẫu hậu từ biệt cậu con, bên người vẫn mang theo bốn tùy tùng, hai nam hai nữ. Bọn họ đều là người hầu nhiều năm của mẫu hậu. Ta và đám tùy tùng đồng thời vào cung.... Có bọn họ bên cạnh, tuy mẫu hậu không thể ra khỏi cung nhưng hàng năm đều phái người đi tới Trung Nghĩa biệt viện gặp cậu của con, nói cho hắn biết con đang lớn lên. Cậu của con muốn biết nhất chính là chuyện con có bình an không...
Nước mắt không nhịn nổi mà lăn trên má nàng. Hoàng hậu đưa tay năm khăn lụa, nhẹ nhàng lau đi.
- Bốn tùy tùng sao?
Doanh Nhân nhớ lại, bỗng nhiên hiểu rõ:
- Mẫu hậu, người nói chính là mấy người Tề bá bá, Diêu cô cô sao?
- Con còn nhớ bọn họ à?
Trong mắt hoàng hậu hiện lên vẻ vui mừng:
- Chính là mấy người bọn họ...
- Thảo nào bọn họ đối xử với con tốt như vậy.
Doanh Nhân khẽ thở dài:
- Hài nhi vẫn luôn cho rằng đó là bởi mình là hoàng tử, hóa ra bởi bọn họ là tùy tùng theo mẫu hậu vào cung. Nói như thế, bọn họ đều là... Di thần của Đại Hoa?
Hoàng hậu do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu:
- Bọn họ chưa bao giờ quên mình là người Đại Hoa!
- Nhưng sau đó đột nhiên bọn họ biến mất.
Doanh Nhân nhíu mày.
- Hài nhi còn nhớ rõ, mất tích đầu tiên là Tề bá bá. Hắn... Hình như bảy tám năm trước đã không thấy đâu nữa... Sau đó là Diêu cô cô. Hai người còn lại rồi cũng không thấy tung tích...
Hắn nhìn hoàng hậu:
- Mẫu hậu, bọn họ đâu cả rồi?
Trong mắt hoàng hậu lóe lên vẻ đau khổ, muốn nói lại thôi, đứng dậy nói:
- Doanh Nhân, mẫu hậu mệt rồi. Con đi về trước đi!
- Mẫu hậu, chuyện đến nước này, người còn muốn giấu hài nhi chuyện gì?
Doanh Nhân cũng đứng dậy, vội la lên:
- Bên cạnh người hiện tại chỉ có mình hài nhi, cũng chỉ có hài nhi mới bảo vệ được người. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì thì người phải nói cho hài nhi biết.
Hắn nắm tay hoàng hậu, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin.
- Mẫu hậu, hài nhi đã trưởng thành. Hài nhi muốn biết. Đám người Tề bá bá đâu rồi?
Hoàng hậu nhìn vẻ cầu xin trong mắt Doanh Nhân, nét mặt vừa đau khổ, vừa không đành lòng, ngồi xuống một lần nữa, nói nhỏ:
- Doanh Nhân, con phải hứa với mẫu hậu, sau khi mẫu hậu nói cho con biết, con phải quên ngay đi, không được nhớ trong lòng!
- Mẫu hậu nói đi!
- Sau khi mẫu hậu vào cung vẫn liên hệ với cậu con. Hàng năm ít nhất cũng phải có một lần phái người về đưa thư cho cậu con.
Hoàng hậu nói nhỏ:
- Thật ra trong thư cũng không nói gì, chỉ thăm hỏi thân thể lẫn nhau, nhiều nhất là nhắc tới con. Cậu con muốn biết tất cả mọi chuyện của con. Mà mẫu hậu lại cố gắng nói cho hắn biết là con đang trưởng thành...
Con ngươi Doanh Nhân lóe lên:
- Hóa ra cậu vẫn luôn quan tâm con...
- Người phụ trách liên lạc là Tề bá bá của ngươi.
Hoàng hậu nói:
- Tại thời gian chia tay với cậu con, cậu con cố ý để Tề bá bá làm tùy tùng cho ta. Con còn nhớ tên của Tề bá bá không?
Doanh Nhân lắc đầu một cái, ảo não nói:
- Hài nhi nhớ đã từng hỏi hắn, hắn cũng đã nói với hài nhi, nhưng... Hài nhi cũng không nhớ kỹ, quên mất rồi...
- Không nên quên tên hắn. Hắn là một người trung nghĩa.
Hoàng hậu nói nhỏ:
- Hắn từng là tổng quản ngự tiền thị vệ của đế quốc Đại Hoa. Sau khi thành bị phá, hắn vẫn luôn hộ vệ chúng ta. Tại thời gian ở kinh thành Lạc An, cậu con chẳng qua mới mười tuổi, mà mẫu hậu thì mới sáu tuổi. Chúng ta lưu lạc bên ngoài, gặp phải vô số khổ cực nhưng đều nhờ có Tề bá bá của con mới gặp dữ hóa lành. Cậu của con để hắn làm tùy tùng của ta chỉ vì Tề bá bá của con là cao thủ võ đạo hàng đầu. Mà hắn... Vì vào cung bảo vệ ta... Thậm chí... Thậm chí còn không tiếc tịnh thân... Hắn từng nghĩ tới chuyện truyền hết công phu cho con. Thế nhưng... Mẫu hậu lúc đó không hy vọng con bị cuốn vào trong chém giết, vì thế nên...
Nàng khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Tên của hắn là Tề Bạch Hà. Đừng có quên!
Doanh Nhân trịnh trọng gật đầu, lập tức hỏi:
- Nhưng sau đó hắn đi đâu rồi? Vì sao lại không còn thấy hắn nữa?
- Ta và cậu con vẫn thuận lợi thông tin cho nhau mười mấy năm.
Hoàng hậu nói:
- Tám năm trước, Tề bá bá của con mang thư của ta tới Trung Nghĩa biệt viện nhưng từ đó trở đi liền bặt vô âm tín. Mấy tháng chúng ta đều không có tin tức. Diêu cô cô của con vẫn yêu thích Tề bá bá kia. Nàng lo lắng cho Tề bá bá, khẩn cầu ta cho xuất cung đi tìm. Trong lòng mẫu hậu cũng lo cho hắn, tuy cảm thấy có chuyện lạ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý cho Diêu cô cô của con xuất cung...
Nói tới đây, nàng bùi ngùi thở dài:
- Nếu ta biết kết quả, nhất định không để nàng rời đi...
- Lẽ nào Diêu cô cô cũng một đi không trở lại?
Doanh Nhân ngẩn ra, nhíu mày nghĩ lại:
- Đúng vậy. Hài nhi nhớ ra rồi. Mấy tháng sau khi Tề bá bá biến mất thì cũng không thấy tung tích Diêu cô cô nữa.
Hắn lại càng nghi ngờ, hỏi:
- Còn hai người khác thì sao? Bọn họ cũng như không thấy tung tích lâu rồi. Mẫu hậu, người có biết bọn họ ở đâu không?
- Không biết.
Hoàng hậu lắc đầu nói:
- Tề bá bá và Diêu cô cô sau khi xuất cung rồi không có tin tức, hai người còn lại cũng đột nhiên biến mất trong cung... Đã nhiều năm qua đi như vậy...
Lông mi dài của hoàng hậu chớp chớp, hai mắt ẩn giấu chút sợ hãi:
- Cũng chính từ khi đó, ta không còn liên lạc được với cậu con nữa. Những năm gần đây, mẫu hậu cũng không biết hắn còn sống hay chết... Bây giờ mới biết, hóa ra một năm trước hắn cũng đã...
Tiếng nói của nàng mang theo vẻ thương cảm vô hạn.
Doanh Nhân lại cau mày nói:
- Mẫu hậu, con nhớ rõ khi đó Tề bá bá cũng chưa già nua, mới chừng năm mươi tuổi. Võ công của hắn hẳn là không yếu đi... Hắn lúc trước đảm nhiệm tổng quản ngự tiền thị vệ Đại Hoa, nếu dựa theo tuổi để tính thì hẳn là rất trẻ trung. Trẻ như vậy đã có thể trở thành tổng quản ngự tiền thị vệ, như vậy võ công nhất định là rất lợi hại.
- Đúng là rất lợi hại.
Hoàng hậu gật đầu nói:
- Khi đó mẫu hậu còn nhỏ, chỉ nghe cậu con nói. Tề bá bá của con làm tổng quản ngự tiền thị vệ là bằng bản lĩnh thực sự, đánh bại rất nhiều cao thủ, võ công vô cùng tuyệt diệu!
- Võ công Tề bá bá vốn rất lợi hại, hơn nữa lại phụng lệnh bí mật của mẫu hậu. Hắn ở cung nhiều năm, không tranh với đời, sao lại có người muốn gây bất lợi cho hắn chứ? Nếu thật sự có người muốn gây bất lợi cho hắn, vậy người đó là ai?
Doanh Nhân cau mày:
- Sau đó tại sao lại không buông tha cho Diêu cô cô? Còn hai người khác cũng biến mất trong cung. Mẫu hậu, người không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Từ đó về sau bên cạnh người cũng không còn người thân tín. Hơn nữa... Cũng không cách nào thông tin với cậu ở ngoài cung. Người nói những chuyện này...
Hai hàng lông mày hắn nhướn lên, nhìn chăm chú vào mắt hoàng hậu:
- Mẫu hậu, có phải người đã sớm đoán ra ai làm rồi không?
- Không đâu...
Hoàng hậu lắc đầu nói:
- Hắn... Doanh Nhân, nhớ rõ tên của Tề bá bá là tốt rồi. Mọi chuyện khác nên quên đi. Mẫu hậu... Mẫu hậu thật sự mệt rồi!
Nàng yêu thương vuốt ve mặt Doanh Nhân:
- Trước đây đi theo hắn chỉ cầu sau này con được bình an là tốt rối. Mẫu hậu sẽ nghĩ cách, nhất định nghĩ cách để con rời vòng xoáy này.
- Làm sao rời khỏi vòng xoáy được chứ?
Doanh Nhân nhìn hoàng hậu.
- Mẫu hậu có phương pháp gì không?
- Hiện tại con không phải đối thủ của Thái tử.
Ánh mắt hoàng hậu lóe lên vẻ bất đắc dĩ, nói:
- Mẫu hậu sẽ tìm cơ hội nói cho Thái tử biết con... Con không có ý tranh đấu với hắn. Mẫu hậu sẽ khuyên bảo Thái tử giúp con, để hai người biến chiến tranh thành ngọc lụa. Các ngươi... Các ngươi là huynh đệ, không thể huyết thống tương tàn...
- Mẫu hậu sai rồi!
Doanh Nhân lắc đầu:
- Nếu như nửa năm trước thì hài nhi có thể thật sự không tranh giành. Cho dù cậu có tới nói chuyện thì hài nhi cũng không muốn tranh đấu. Nhưng... Hiện tại hài nhi hiểu rất rõ. Nếu mình không thể trở thành dao thớt thì cũng chỉ còn nước trở thành cá thịt...
Hắn hạ thấp giọng nói:
- Phụ hoàng để hài nhi xuất cung mở phủ chính là để tranh chấp với Thái tử. Nếu hài nhi lùi bước, Thái tử sẽ bỏ qua cho hài nhi giống như hắn không bỏ qua cho tam ca. Mà phụ hoàng cũng sẽ không để hài nhi thoát thân nhẹ nhõm như vậy. Tranh chấp với Thái tử là chuyện hài nhi không thể tránh.
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén:
- Mẫu hậu, thật ra hài nhi đã không thể lui rồi. Hài nhi cũng chưa hề nghĩ tới chuyện lui bước. Có vài thứ nếu đúng là của hài nhi thì hài nhi sẽ lấy trở lại.