Diễn võ trường phủ Thái tử, nơi này vô cùng rộng rãi. Đám hộ vệ phủ thái tử, mỗi ngày đều tiến hành thao luyện ở nơi này dưới sự dẫn dắt của Quỷ Đao Điền Hầu. Họ là tư binh của phủ Thái tử, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng mỗi người đều là lấy một chọi mười, họ là bộ hạ trung thành nhất của Thái tử, có thể tùy thời dâng hiến sinh mệnh của mình cho Thái tử.
Điền Hầu đẩy xe lăn của Thái tử, lúc tới diễn võ trường, lập tức có một gã quan viên bước nhanh tới đón, người không tới năm mươi, bộ dáng văn sĩ, quỳ gối dưới chân Thái tử:
- Lễ Bộ Ti Hà Tây Đạo Trâu Hoằng, bái kiến Thái tử điện hạ.
- Nghe nói Tinh Trung Hầu để ngươi đưa lễ vật tới cho bổn cung.
Thái tử đi thẳng vào vấn đề:
- Bổn cung rất muốn biết, các ngươi không chối từ vất vả, lặn lội đường xa, mang lễ vật gì từ Hà Tây đến cho bổn cung!
Trâu Hoằng quỳ trên mặt đất:
- Hồi bẩm điện hạ, lễ vật kính hiến cho điện hạ, là Phùng Tổng đốc tự mình lựa chọn, tốn rất nhiều tâm tư, ngài nhắn nhủ hạ quan, nhất định phải tự mình đưa lễ vật đến phủ Thái tử giao cho Thái tử, hơn nữa Phùng Tổng đốc còn nói, lễ vật này, Thái tử nhất định sẽ rất thích.
- Chẳng lẽ ngay cả tâm tư của bổn cung Phùng Tổng đốc cũng có thể đoán được sao?
Thái tử bình thản nói:
- Là Phùng Tổng đốc quá thông minh, hay là bổn cung quá ngu ngốc?
Trâu Hoằng biến sắc, trán dán mặt đất:
- Hạ quan đáng chết, là hạ quan nói lỡ, khẩn cầu điện hạ ban tội!
- Đứng dậy đi.
Thái tử nói:
- Ở xa tới là khách, ngươi lặn lộn đường xa đưa lễ vật từ Hà Tây tới cho bổn cung, nếu bổn cung ban tội, chẳng phải là sẽ bị người khác nói thành tốt xấu không phân biệt được?
Trâu Hoằng đứng dậy, quay người lại, phủi tay. Có mấy người cách đó không xa liền đẩy hai chiếc xe con tới, bốn phía thùng xe đều là hàng rào sắt, trong mỗi chiếc xe đều giam giữ một con vật hung hãn.
Vừa nhìn xem, như sói như chó, tuy nhiên hình thể lại lớn hơn rất nhiều, giống như một con bê.
- Đây là Lang Ngao!
Trâu Hoằng nhìn hai con mãnh thú kia, mặc dù bị nhốt trong lồng, nhưng trong mắt Trâu Hoằng vẫn lộ ra vẻ căng thẳng:
- Đây là lễ vật kính hiến cho điện hạ.
Lang Ngao trong lồng, đôi mắt như chuông đồng, trợn tròn, đồng tử đen nhánh, trông hung ác khác thường, miệng mở rộng, răng nanh sắc bén lộ ra, trông còn sắc bén hơn dao, dữ tợn đáng sợ.
Hai con Lang Ngao toàn thân lông đen, bộ lông như cương châm, khiến người ta vừa thấy liền sinh ra kinh sợ.
Thái tử ra hiệu cho Điền Hầu, Điền Hầu đẩy xe lăn qua, vòng quanh thùng xe một vòng, Thái tử liền hỏi:
- Tại sao Phùng Tổng đốc lại muốn tặng lễ vật như vậy cho bổn cung?
- Điện hạ, đây không phải mãnh thú bình thường.
Trâu Hoằng giải thích:
- Chúng là Lang Vương và Ngao Vương phối xứng sinh ra, còn hung mãnh hơn hổ báo, nhưng lại có thể thuần phục.
- Hả?
Khóe mắt Thái tử lộ ra nụ cười:
- Lang Vương? Ngao Vương?
- Cảnh nội man di, rất nhiều đàn sói, man di đã từng kính hiến Lang Vương hung ác nhất cho Phùng Tổng đốc.
Trâu Hoằng nói:
- Còn Ngao Vương, là đoạt được từ cao nguyên phía tây, một con ngao bằng mười con chó, một con ngao bình thường, còn hung mãnh hơn mười con chó săn, đừng nói tới Ngao Vương, Ngao Vương nhìn thấy hổ báo cũng không mảy may e ngại… Lang Ngao này chính là Ngao Vương và Lang Vương tạp giao mà sinh, sinh ra từ thân thể Ngao Vương.
- Hai con Lang Ngao này đã được huấn luyện rồi?
Thái tử hỏi.
Trâu Hoằng lập tức đáp:
- Đúng vậy. Điện hạ, hai con Lang Ngao này từ nhỏ đã được huấn luyện, vô cùng hung mãnh, chúng nó được nuôi lớn bằng thịt người!
- Thịt người?
Thái tử cau mày nói.
- Man di cũng có bộ lạc không an phận, Phùng Tổng đốc thường xuyên xuất binh chinh phạt, tù binh bắt được sẽ nhốt vào tử tù.
Trâu Hoằng nói:
- Lang Ngao đúng là ăn thịt người man di lớn lên.
- Đều biết Phùng Tổng đốc xuất thân đồ tể, quả nhiên tâm ngoan thủ lạt.
Thái tử thản nhiên nói:
- Chẳng qua ở đây bổn cung không có thịt người cho chúng ăn, Phùng Tổng đốc kính hiến chúng cho bổn cung, chẳng lẽ còn sai ngươi mang theo tù binh man di, để bổn cung cho ăn?
- Không dám.
Trâu Hoằng vội đáp:
- Hai con Lang Ngao này, ngoại trừ ăn thịt người, còn có thể ăn thịt bò thịt ngựa… Chẳng qua chúng nó không ăn thịt chết, lúc cho ăn cần bò sống ngựa sống…!
- Trâu ngựa thì không thành vấn đề.
Thái tử đối mặt với ánh mắt Lang Ngao kia, nếu là người bình thường, trông thấy ánh mắt hung ác của Lang Ngao, chắc chắn không rét mà run, nhưng Thái tử lại bình tĩnh tự nhiên:
- Ngươi nói chúng còn lợi hại hơn hổ báo?
- Đúng vậy.
Trâu Hoằng đáp:
- Một con Lang Ngao, có thể nhẹ nhàng đối phó một con mãnh hổ, hai con Lang Ngao hợp lực, ba tới năm con mãnh hổ cũng chưa hẳn là đối thủ của chúng.
Gã dừng một chút, chắp tay nói:
- Tổng đốc đại nhân nói, hai con Lang Ngao này kính hiến cho điện hạ, có thể trông coi phủ đệ giúp điện hạ, bảo vệ điện hạ an toàn.
- Bảo vệ bổn cung an toàn?
Thái tử cười ha ha nói:
- Trâu Hoằng, ngươi quay đầu lại nhìn một cái, hộ vệ trong phủ bổn cung, đều là cao thủ số một, lấy một chọi mười, có họ bên cạnh bổn cung, bổn cung còn cần hai con súc sinh bảo vệ sao?
Hơn mười tên hộ vệ phủ Thái tử xếp thành một hàng, cả đám lưng hùm vai gấu, trông hết sức dũng mãnh.
Trâu Hoằng nhìn mười tên hộ vệ kia một cái, ở sâu trong mắt xẹt qua vẻ khinh thường, nhưng vẫn cung kính nói:
- Điện hạ, thứ cho hạ quan vô lễ, nếu thật sự so đấu, hai con Lang Ngao này, chưa hẳn…!
Dừng lại một chút, gã không tiếp tục nói.
- Có việc gì cứ nói, nếu ngươi là khách, cho dù nói sai điều gì, bổn cung cũng không trách tội!
Thái tử bình tĩnh nói.
Lúc này Trâu Hoằng mới nói:
- Hạ quan tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Lang Ngao, cho nên… Hạ quan cho rằng, hai con Lang Ngao này, chưa hẳn yếu hơn hộ vệ phủ Thái tử…!
Lời gã vừa thốt ra, Điền Hầu đã nhíu mày, hơn mười tên hộ vệ phủ Thái tử đều nghe được rõ ràng, cả đám lộ vẻ giận dữ, trong mắt mọi người xẹt qua sát cơ, chẳng qua Thái tử ở đây, ai cũng không dám nói nhiều một câu.
Thái tử cười lạnh nói:
- Ngươi thật to gan, chẳng lẽ nói hộ vệ của bổn cung, ngay cả súc sinh cũng không sánh được?
Trâu Hoằng quỳ phốc xuống:
- Điện hạ đã nói, sẽ không trách tội, hạ quan mới dám nói như vậy.
- Ngươi đứng dậy đi.
Thái tử nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?
- Hồi bẩm điện hạ, lúc ở Hà Tây, ba dũng sĩ số một hợp lực đối phó một con Lang Ngao, nhưng chỉ trong chốc lát, ba dũng sĩ đều chết dưới răng nhọn của Lang Ngao.
Trâu Hoằng nói:
- Ba dũng sĩ này đều là người dũng mãnh số một trong quân đội Hà Tây, đối mặt Lang Ngao lại không chịu nổi một kích, đó là hạ quan tận mắt nhìn thấy, cho nên…!
Điền Hầu rốt cuộc nhịn không được lạnh lùng nói:
- Đó chẳng qua là vì dũng sĩ quân Hà Tây bản lĩnh quá yếu, quân nhân Hà Tây sao có thể so sánh với hộ vệ phủ Thái tử?
- Hạ quan đương nhiên không dám cho rằng như vậy.
Trâu Hoằng nói:
- Dũng sĩ quân Hà Tây đương nhiên không thể so sánh với cao thủ phủ Thái tử, chẳng qua ba dũng sĩ kia đúng là ngàn dặm chọn một, ba người hợp lực có lẽ có thể phân cao thấp với một cao thủ phủ Thái tử!
Khuôn mặt thon gầy của Thái tử lộ ra tươi cười:
- Ngươi nói là, một con Lang Ngao có thể đánh bại một gã hộ vệ phủ Thái tử ta?
Trâu Hoằng gật đầu nói:
- Có lẽ không chỉ một người…!
Đám hộ vệ càng giận dữ, họ đều là người dũng mãnh, mặc dù hình thể bên ngoài của Lang Ngao khiến người ta không rét mà run, nhưng đối với những hộ vệ không để ý tới sống chết này mà nói, so sánh với tính mạng, vinh dự còn quan trọng hơn. Trâu Hoằng nói rằng họ không phải đối thủ của Lang Ngao, điều này khiến họ cực kỳ oán giận.
- Trâu Hoằng, ngươi có biết, cơm có thể ăn bậy, nói lại không thể nói lung tung. Mặc dù bổn cung không so đo với ngươi, nhưng ngươi nói lung tung trước mặt bổn cung, bổn cung không trị tội ngươi, nhưng bọn họ chưa hẳn cam lòng!
Trâu Hoằng bắt đắc dĩ nói:
- Hạ quan không dám nói dối trước mặt điện hạ, chỉ nói lời trong lòng ra.
- Vậy bổn cung hỏi ngươi một lần nữa, là Lang Ngao lợi hại, hay là hộ vệ của bổn cung lợi hại?
- Điện hạ, chuyện này…!
Trâu Hoằng do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói:
- Điện hạ, mặc dù hộ vệ phủ Thái tử lợi hại, nhưng so sánh với Lang Ngao, sợ rằng không có bất cứ ai trong bọn họ có thể phân cao thấp với Lang Ngao…!
Gã nhìn Điền Hầu một cái, bồi thêm một câu:
- Đương nhiên, Điền Thống lĩnh không nằm trong nhóm này.
Điền Hầu là Thống lĩnh hộ vệ phủ Thái tử, mặc dù không bao nhiêu người biết rõ Điền Hầu chính là Quỷ Đao trong Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung, nhưng Trâu Hoằng lại biết rõ. Gã đương nhiên cũng biết, Điền Hầu được xưng là Quỷ Đao, nổi danh ngang bằng Cuồng Đao Phong Hàn Tiếu, Bá Đao Phùng Nguyên Phá, như vậy tuyệt đối không phải hạng đơn giản.
Điền Hầu mặt không biểu tình, Thái tử lại hỏi:
- Trâu Hoằng, bổn cung cho ngươi một cơ hội!
- Xin điện hạ nói cho biết!
- Bổn cung sẽ phái một gã hộ vệ tỷ thí một chút với Lang Ngao.
Thái tử chậm rãi nói:
- Nếu như Lang Ngao quả thực có thể làm thương hộ vệ của bổn cung, bổn cung sẽ thu hai con Lang Ngao này, hơn nữa thưởng ngươi trăm lạng hoàng kim. Nhưng nếu như Lang Ngao không cách nào tổn thương tới hộ vệ của bổn cung, trái lại bị hộ vệ của bổn Cung làm tổn thương, như vậy… ngươi nên trả giá thật nhiều cho lời nói lung tung của ngươi!
- Ý của điện hạ là?
- Là đưa ngươi tới trước mặt Lang Ngao, không phải nói chúng nó thích ăn thịt người sao?
Thái tử nhìn Trâu Hoằng:
- Bổn cung lại muốn nhìn một chút, chúng có thích ăn thịt ngươi hay không.
Trâu Hoằng hơi biến sắc, Thái tử liền nói:
- Sao vậy, không dám à?
- Hết thảy mặc cho điện hạ xử trí.
Trâu Hoằng lập tức nói:
- Nếu như Lang Ngao bị tổn thương, hạ quan cam nguyện xả thân cho Lang Ngao!
- Tốt!
Thái tử phân phó:
- Điền Hầu, ngươi chọn một người, phân cao thấp với Lang Ngao!
Điền Hầu chỉ một người:
- Tống Minh!
Một gã hộ vệ đứng ra, gã là người có võ công mạnh nhất trong đám hộ vệ này. Mọi người tản ra, Trâu Hoằng cũng phân phó người mở lồng sắt. Cửa lồng sắt vừa mở, Lang Ngao bên trong xông ra như con báo, tốc độ cực nhanh. Hộ vệ gọi Tống Minh rút đao ra, giơ tay lên, lưỡi đao chỉ phía trước, trông thấy Lang Ngao giống như con bê, Tống Minh cũng không dám lơ là sơ suất.
Lang Ngao kia nhìn thấy Tống Minh dùng đao chỉ vào nó, chậm rãi đi về phía Tống Minh. Tống Minh cắn chặt răng, mắt lộ sát cơ, ổn định hạ bàn, nắm chặt đao. Gã chưa động thủ, con Lang Ngao kia đã gầm lên một tiếng, tiếng động vang dội, khiến mọi người sởn hết gai ốc. Trong tiếng gào thét, thân hình không? lồ dùng tốc độ nhanh như chớp nhào qua Tống Minh.
Tống Minh cũng hét lớn một tiếng, bay người về phía trước, hàn đao như điện, chém ngang qua. Ánh đao lướt qua một nửa lại đột nhiên dừng lại, Tống Minh cảm thấy dường như đại đao bị kẹt, trong tích tắc liền thấy rõ ràng, lưỡi đao của gã bị Lang Ngao cắn lấy. Trong lúc Tống Minh kinh hãi, một lợi trảo của Lang Ngao đã vọt tới, tốc độ như điện. Tống Minh này biết rõ chuyện lớn không ổn, buông chuôi đao, lui nhanh về phía sau. Lang Ngao kia vồ hụt, cũng không hề dừng lại. Trong khi Tống Minh lùi lại, hai chân sau của Lang Ngao giậm một cái, thân thể không? lồ bay lên không, sau đó giống như một tòa núi nhỏ nhào tới Tống Minh.
Tốc độ của nó nhanh hơn Tống Minh, Tống Minh không thể tưởng được con súc sinh này phả ứng nhanh nhẹn như vậy, tốc độ nhanh chóng như thế, trốn tránh không thoát. Gã nắm chặt tay, không thể làm gì vung quyền chào đón, một quyền này của gã dốc hết sức lực, gần như là vô ý thức đánh qua, gắng sức cuối cùng. Thế nhưng Lang Ngao còn hung mãnh hơn sự tưởng tượng của gã, một quyền này của gã đánh ra, Lang Ngao đã mở miệng máu, nuốt quyền kia vào trong miệng, cắn một cái, thoáng chốc cắt đứt quyền đầu kia. Trong tiếng kêu gào thê thảm của Tống Minh, Lang Ngao đã đẩy gã ngã xuống đất, mọi người ngây người, nhìn thấy con Lang Ngao kia sử dụng cả miệng và chân, chỉ trong khoảng khắc, Tống Minh máu thịt lẫn lộn, không thành hình người, lồng ngực bị trảo của Lang Ngao làm cho chảy máu không ngừng, nội tạng bị móc ra, nửa bên mặt của gã lập tức bị cắn xé. Kinh khủng hơn là, trong lúc nhất thời Tống Minh còn chưa chết, một con mắt con lại mở to, đồng tử căng ra, thân thể vẫn run lên bần bật.