Đổng Thế Trân nghe Sở Hoan nói như vậy, thần sắc lại có phần xấu hổ, bày ra nụ cười nói:
- Sao đại nhân lại nói như vậy, bà cốt Mã kia… chẳng qua là hạng phố phường, đại nhân… đại nhân thân phận tôn quý, sao có thể so sánh với loại người như vậy…!
Sở Hoan thở dài:
- Đổng đại nhân, ngài hiểu rõ hơn bản Đốc, danh vọng của bản Đốc tại Tây Quan thậm chí không bằng với những người phố phường mà ngài nói…!
Hắn ra vẻ nghi ngờ:
- Đổng đại nhân, bà cốt Mã này trước kia thường xuyên dẫn người chặn nha môn quan phủ sao?
Đổng Thế Trân khẽ giật mình, lắc đầu nói:
- Điều này… trước kia chưa từng như vậy, thật ra… thật ra bà cốt này cũng không phải người xấu gì…!
- Xem ra vận khí của bản Đốc thật không tốt.
Sở Hoan thở dài:
- Bản Đốc đến Sóc Tuyền chưa được mấy ngày, bà cốt Mã này dám tụ chúng chặn trước cửa nha môn Tổng đốc. Đổng đại nhân, ngài nói nếu như lúc ấy bản Đốc sai ngươi bắt ả lại, có thể dẫn tới nhiễu loạn lớn hay không? Một bà cốt phố phường nho nhỏ, tụ chúng chặn trước cửa phủ Tổng đốc, lá gan của bà cốt này quả thực không nhỏ…!
Đổng Thế Trân thần sắc xấu hổ, người tập trung dưới thành lúc này càng đông, người người nhốn nháo, hò hét ầm ĩ. Chợt thấy đám người tản ra, đám người chen chúc tách ra một con đường, Hiên Viên Thắng Tài đang quan sát ở đầu thành quay đầu lại nói:
- Đại nhân, người tới rồi!
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng đi qua, từ đầu tường quan sát xuống dưới, thấy được một đám người đang đi tới nơi này, phía trước là vài tên võ sĩ Cận Vệ Quân mở đường, ở giữa chính là bà cốt Mã kia. Bà cốt Mã vẫn mặc kiểu kỳ quái, sau lưng ả là hai chiếc cáng cứu thương, phía sau có hơn mười tên hán tử.
Đám người hai bên nghị luận ầm ĩ, võ sĩ Cận Vệ Quân mang theo bà Cốt mã tới dưới thành, bà cốt Mã được đưa tới chỗ Sở Hoan, liền thấy Cừu Như Huyết từ phía sau đi lên, chắp tay nói:
- Đại nhân, bà cốt đã được đưa đến.
Sở Hoan gật đầu. Cừu Như Huyết quay đầu lại nói:
- Còn không qua đây thỉnh tội!
Một người lập tức tiến tới từ phía sau gã, đúng là thủ lĩnh lưu manh rất nổi danh trong thành Sóc Tuyền Chúc Thanh Diệp, gã lập tức quỳ xuống dưới chân Sở Hoan, cung kính nói:
- Tiểu nhân Chúc Thanh Diệp, bái kiến Tổng đốc đại nhân, lần trước tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm dại nhân, đặc biệt tới thỉnh tội với đại nhân, kính xin đại nhân giáng tội!
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Chúc Thanh Diệp, bản Đốc biết rõ ngươi có một ít thế lực ở thành Sóc Tuyền, cũng biết ngươi không làm việc đàng hoàng, ngươi dẫn người đi theo bà cốt Mã tự tiện xông vào phủ Tổng đốc, ngươi có biết đây là tội chết?
Chúc Thanh Diệp cúi đầu nói:
- Tiểu nhân có tội!
Sở Hoan nhìn Cừu Như Huyết một cái nói:
- Chẳng qua Cừu Như Huyết nói với bản Đốc về ngươi, mặc dù ngươi đã làm không ít chuyện xấu, nhưng cũng là hán tử có nghĩa khí, không tính là kẻ đại gian đại ác, tội của ngươi bản Đốc tạ thời không trị, chẳng qua cũng sẽ không miễn tội của ngươi như vậy, để xem biểu hiện của ngươi sau này, phải chăng có thể lấy công chuộc tội!
Chúc Thanh Diệp ngẩng đầu nói:
- Tổng đốc đại nhân, mạng này của tiểu nhân là Cừu đại ca ban tặng, Cừu đại ca để tiểu nhân giao cái mạng này cho ngài, bắt đầu từ hôm nay, cái mạng này là của Tổng đốc đại nhân, Tổng đốc đại nhân có lệnh, tiểu nhân xông pha khói lửa, không hề chối từ.
Đổng Thế Trân bên cạnh khóe mắt run rẩy, liếc Chúc Thanh Diệp quỳ trên mặt đất một cái, trong mắt lộ vẻ âm lãnh, nhưng giờ phút này, gã lại không dám nói nhiều một câu.
Lúc này Cừu Như Huyết mới nói:
- Tổng đốc đại nhân, sau khi bà cốt Mã trở lại thần miếu, ta sợ ả biết rõ chắc chắn thua, sẽ vụng trộm trốn đi, càng sợ sẽ xuất hiện ngoài ý muốn…!
Gã thoáng nhìn Đổng Thế Trân một cái:
- Cho nên hai ngày nay đều chăm chú nhìn ả… Hai ngày nay ả mấy lần muốn ra khỏi cửa, đều bị chúng ta chặn lại, hơn nữa còn có người muốn đến thần miếu tìm ả, thế nhưng trông thấy chúng ta liền quay đầu rời đi, ba ngày này ả không thể tiếp xúc bất luận kẻ nào…!
Sở Hoan gật đầu, nhìn bà cốt Mã một cái, lúc này mới đi tới bên tường, giơ tay lên, ý bảo đám người dưới thành yên tĩnh. Đám người dưới thành trông thấy Sở Hoan mặc quan bào đứng trên đầu tường ra hiệu, thanh âm lập tức nhỏ dần xuống. Thật ra rất nhiều người ở Sóc Tuyền đều chưa từng trông thấy Tổng đốc mới của họ, lúc này trông thấy quan viên trẻ tuổi trên đầu tường, đều hết sức kinh ngạc.
- Các vị hương thân phụ lão, hôm nay mọi người tới nơi này, bản Đốc biết rõ là vì điều gì.
Sở Hoan cao giọng nói:
- Phải chăng mọi người đều biết bà cốt Mã này?
Nói xong, hắn ra hiệu Cừu Như Huyết đưa bà cốt Mã này tới cạnh tường. Lúc này bà cốt Mã đã sớm không còn biểu tình giả thần giả quỷ trước kia, sắc mặt như tro tàn, đi tới cạnh đầu tường. Ánh mắt các dân chúng đều đặt lên người bà cốt Mã. Sở Hoan cười nhạt một tiếng, nói:
- Các vị hương thân phụ lão, có lẽ mọi người cũng biết, gần đây trời giáng tai họa Tây Quan, dịch bệnh bắt đầu lan tràn. Ở ngoài thành thiết lập khu bệnh dịch, bản Đốc hỏi mọi người, trong khu bệnh dịch kia có người thân của các vị hay không?
Lời vừa nói ra, rất nhiều người phía dưới lập tức lộ vẻ thương cảm, có rất nhiều người lộ vẻ hoảng sợ, có người lớn tiếng nói:
- Tổng đốc đại nhân, tình hình bệnh dịch ngày càng xấu, chúng ta nên làm gì bây giờ? Người nhiễm ngoài thành ngày càng nhiều, chúng ta nghe nói tình hình bệnh dịch ở các Châu Tây Quan đều đang gia tăng, mặc dù trong thành tạm thời còn chưa xuất hiện bệnh dịch, nhưng bệnh dịch lan tràn, thành Sóc Tuyền này cũng không có khả năng ngăn ngừa…!
- Đúng vậy, đại nhân, Sóc Tuyền hiện giờ ăn uống sinh hoạt đều phải vận chuyển từ nơi khác tới.
Lập tức có người lớn tiếng hô lên:
- Nếu như ngoài thành đều là bệnh dịch, ai dám cam đoan dịch bệnh không lây truyền từ bên ngoài vào?
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Mọi người nói không sai, bệnh dịch lây nhiễm, chúng ta đương nhiên phải nghĩ tất cả biện pháp ứng phó.
Hắn chỉ bà cốt Mã bên người:
- Trong các vị có rất nhiều người biết được, bà cốt Mã này tự xưng có thể kết nối với thần linh, dựa theo nàng nói, bệnh dịch lan tràn Tây Quan, là bởi vì Ôn thần xuất hiện, nàng nói Ôn thần buông xuống Tây Quan rồi mới có tai nạn như vậy…!
Dưới thành lập tức có người hô:
- Ai là Ôn thần?
- Tìm ra Ôn thần, tìm đạo sĩ đuổi Ôn thần ra ngoài!
- Thật ra Ôn thần theo lời bà cốt Mã này chính là bản Đốc.
Sở Hoan cười khổ chỉ mũi mình:
- Ẩn ý của nàng, là bản Đốc tới Tây Quan, mới xuất hiện bệnh dịch này.
Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù rất nhiều người biết rõ dường như Tổng đốc đại nhân có cá cược với bà cốt Mã, nhưng rốt cuộc đánh cuộc cái gì, cũng không phải tất cả mọi người đều biết.
Mọi người tập trung ở đây hôm nay, rất nhiều người chỉ là tới xem náo nhiệt mà thôi.
- Nói thế thì không chính xác.
Trong đám người xuất hiện một thanh âm:
- Thực sự mà nói, bệnh dịch này đã lan tràn một thời gian, dường như Tổng đốc đại nhân gần đây mới đến nhậm chức…!
Đám người chen chúc, thanh âm này rất lớn, rất nhiều người cũng nghe được, nhưng trong nhất thời lại không biết là ai nói lời này.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Bản Đốc và bà cốt Mã đánh cược, ai là Ôn thần. Thật ra cũng dễ phân biệt, Ôn thần chỉ biết mang đến bệnh dịch, mang đến tai nạn, sẽ không mang tới hạnh phúc, không biết những lời bản Đốc nói có đúng hay không?
Nói xong, hắn nhìn về phía Đổng Thế Trân bên người.
Đổng Thế Trân vội vàng gật đầu nói:
- Đại nhân nói rất đúng, Ôn thần… Ôn thần là ác thần, chỉ mang tới tai nạn.
- Như vậy rất đơn giản, nếu như bản Đốc có thể ứng phó bệnh dịch, thì không phải Ôn thần, không biết có đúng hay không?
Sở Hoan cười nói:
- Nếu bà cốt Mã là bà cốt, có thể nói chuyện với thần linh, đều nói trên trời có đức hiếu sinh, trước đây Tây Quan gặp họa chiến tranh, hiện giờ lại chịu đựng bệnh dịch, ông trời trông thấy cảnh tượng như thế, sao có thể không giải cứu lê dân bách tính trong nước lửa?
Hai mắt hắn sắc bén, nhìn bà cốt Mã:
- Ngươi nói có thể nói chuyện với thần linh, thần linh đương nhiên sẽ truyền thụ cho người phương pháp ứng phó bệnh dịch?
Thân thể bà cốt Mã run rẩy mất tự nhiên:
- Ta… đây là đại nạn, thần linh… thần linh cũng không có cách nào… không có cách nào ứng phó…!
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Theo như lời ngươi nói, nếu như bản Đốc có thể ứng phó bệnh dịch, chẳng phải còn lợi hại hơn thần linh?
Bà cốt Mã biết rõ chuyện hôm nay không ổn, nhìn đám người đông nghìn nghịt dưới thành, cắn răng một cái, nhìn Sở Hoan nói:
- Ngươi… ngươi chính là Ôn thần, ngươi cũng không cách nào… không cách nào ứng phó bệnh dịch…!
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, nhìn mọi người, cuối cùng nói:
- Hương thân phụ lão, bản Đốc phụng ý chỉ Thánh thượng đến Tây Quan nhậm chức, không có nguyên nhân gì khác, chính là muốn bảo vệ dân chúng một phương bình an, cho mọi người cuộc sống tốt hơn. Bản Đốc không chắc chắn khả năng của mình lớn thế nào, nhưng chỉ cần đủ khả năng, sẽ dốc toàn lực bảo vệ các vị… Bản Đốc biết rõ rất nhiều người cảm thấy lời bà cốt Mã có chút đạo lý, cảm thấy nàng có thể nói chuyện với thần linh, cho nên có rất nhiều người tin tưởng nàng. Nhưng hôm nay bản Đốc muốn nói cho mọi người, bà cốt Mã này, chẳng qua là lừa đảo ra vẻ huyền bí mà thôi, nàng căn bản không cách nào nói chuyện với thần linh, hết thảy chỉ là nàng lừa gạt thế nhân mà thôi.
- Không thể nói bà cốt như vậy.
Dưới thành lập tức có người kêu lên:
- Bà cốt có pháp lực, quan phủ cũng không thể khinh nhờn nàng.
Lập tức có một nhóm người kêu lên.
Chờ sau khi mọi người yên lặng, lúc này Sở Hoan mới nói:
- Nàng nói thần linh không có cách nào đối phó bệnh dịch Tây Quan, điều này chứng minh nàng là lừa đảo, thật ra… bản Đốc được thần linh báo mộng, từ miệng thần linh biết được, bà cốt Mã này mới là Ôn thần, mà thần linh đã dạy phương pháp đối phó bệnh dịch cho bản Đốc…!
Mọi người dưới thành nhất thời thần sắc khác nhau, có kinh ngạc, có hoài nghi, có xem thường.
Mặc dù trong thành Sóc Tuyền tạm thời không có bệnh dịch lan tràn, nhưng tin tức bên ngoài truyền tới rất nhiều, rất nhiều người biết được, bệnh dịch bùng nổ lần này hết sức lợi hại, chỉ cần lây bệnh dịch, gần như nhất định phải chết. Trước khi Sở Hoan tới, chung quanh Sóc Tuyền cũng đã xuất hiện bệnh dịch, Đổng Thế Trân cũng xử lý kịp thời loại chuyện này, lập tức hạ lệnh nghiêm khắc kiểm tra người ra vào thành, hơn nữa thiết lập khu bệnh dịch ngoài thành, vừa có người lây nhiễm bệnh dịch, lập tức đưa vào khu dịch bệnh.
Ngoài ra quan phủ đương nhiên đã tổ chức đại phu địa phương nghiên cứu phương pháp đối phó bệnh dịch, nhưng đối với bệnh dịch lần này, vô số đại phu đều bùi ngùi thở dài, thúc thủ vô sách.
Đám nha sai quan phủ lại không buông lỏng điều tra, phàm là tìm được người có tình trạng bệnh dịch, cho dù chưa lây nhiễm cũng sẽ đưa tới khu bệnh dịch. Bệnh dịch đã là tai nạn lớn khiến dân chúng Tây Quan biến sắc, còn khiến người ta sợ hãi hơn thổ phỉ hung tàn cướp bóc khắp nơi.
Gia quyến không ít người trong thành bị đưa tới khu bệnh dịch, mọi người đều hiểu trong lòng, một khi tiến vào khu bệnh dịch, không khác gì đưa lên pháp trường, sớm muộn cũng phải chết.
Không chỉ dẫn chúng bình thường, có gia quyến một số đại phu cũng xuất hiện tình trạng bệnh dịch bị đưa tới khu bệnh dịch. Mọi người đã tuyệt vọng, cảm thấy tai họa lớn trăm năm của Tây Quan này, không thể xoay chuyển trời đất. Đám người vừa mới trở về quê hương sau chiến loạn, lại chuẩn bị xa xứ lần nữa, né tránh tai nạn lần này, thế nhưng hai ngày nay, bên ngoài truyền tới tin tức, Thiên Sơn và Bắc Sơn hai Đạo đã bố trí cửa khẩu ở giao giới, vì phòng ngừa bệnh dịch lan tràn tới bản địa, hai Đạo này đã đóng chặt con đường ra ngoài của dân chúng Tây Quan.
Lúc này Sở Hoan nói thần linh báo mộng nói cho hắn biết phương pháp ứng phó bệnh dịch, mọi người ngoài kinh ngạc, có người vui vẻ trong lòng, nhưng nhiều người lại cảm thấy Sở Hoan đang nói khoác.