Sở Hoan ném một phần hồ sơ từ trên bàn cho Triệu Tín, Triệu Tín vội giơ tay đón lấy. Động tác này của Sở Hoan khiến cho Triệu Tín cảm thấy bất thường. Đột nhiên Sở Hoan nói:
- Đây là lời khai của Thuần Vu Hoàn, Triệu đại nhân có thể nhìn qua một chút.
Sở Hoan nhấp một ngụm trà. Sau khi đặt chén trà xuống, mới nói:
- Cái Triệu đại nhân đang đọc chính là lời khai của Thuần Vu Hoàn. Dựa theo lời hắn nói thì trước khi Triệu đại nhân đảm nhiệm chủ sự Bộ binh ty, bộ binh ty vẫn do hắn nắm giữ. Trước khi Sóc Tuyền luân hãm, nha môn các ty Sóc Tuyền đều ở thị trấn Bình Nguyên, kho vũ khí lúc đó cũng được thiết lập tại Bình Nguyên huyền.
- Quả thật là có việc này.
Triệu Tín gật đầu nói:
- Nhưng con số ghi ở trên này…
- Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Không đợi Triệu Tín nói xong, Sở Hoan đã ngắt lời, nói:
- Chắc hẳn Thuần Vu Hoàn vốn là người có tài, nếu không thì lúc trước, Dư lão tướng quân đã không giao tất cả quân giới, trang bị cho Thuần Vu Hoàn quản lý. Lúc xẩy ra chiến sự, triều đình điều vận rất nhiều trang bị, khí giới về bên này. Số vũ khí ở Bắc nguyên ra ra vào vào khiến ta không biết được con số cụ thể. Nhưng dựa vào lời khai của Thuần Vu Hoàn, ta đã biết con số cụ thể của kho vũ khí sau khi Tây Lương rút quân từ Bắc nguyên trở về Sóc Tuyền.
Sau khi suy nghĩ một chút, Sở Hoan nói tiếp:
- Lúc Chu Tổng đốc khôi phục Sóc Tuyền, lẽ ra việc đầu tiên phải làm chính là bắt Công Tôn Sở. Nhưng khi đó hắn lại không có lập tức bắt kẻ vây cánh Công Tôn Sở mà là Thuần Vu Hoàn. Bởi vì chuyện quản lý quân giới khá phức tạp. Sau khi hắn bãi bỏ chức quan của Thuần Vu Hoàn, sự vụ binh tướng bộ ty liền rơi vào tay Triệu đại nhân. Điểm này không sai chứ?
- Quả thật đúng là như vậy.
Triệu Tín cảm thấy dường như Sở Hoan đang giăng bẫy, khiến mình bất tri bất giác bị dẫn vào bên trong vòng vây.
- Được rồi. Lúc trở về Sóc Tuyền, Thuần Vu Hoàn vẫn hiểu rất rõ tình huống trong kho vũ khí.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào Triệu Tín, nói:
- Đây là con số vũ khí, trang bị trong kho mà Thuần Vu Hoàn đã bàn giao lúc đó.
Triệu Tín nhìn qua, đầu tiên rất sững sờ, nhưng lập tức hiểu rõ, vội vàng trình lên phần hồ sơ kia.
Sở Hoan nhận lấy, chậm rãi nói:
- Trên này nói rất rõ, tổng số binh khí không ít hơn hai mươi ngàn, hơn mười ngàn tấm khiên, quần áo chiến đấu hai mươi tư ngàn bộ. Đúng rồi, năm ngàn trường cung, năm trăm tên, nỏ. Áo giáp thì giống như Triệu đại nhân nói lần trước, đúng trọng giáp là hạng nhất.
Sở Hoan nheo mắt lại, đặt hồ sơ xuống, hỏi:
- Triệu đại nhân thấy có nên tin vào những con số này không?
Khóe mắt của Triệu Tín hơi giật giật. Hắn còn chưa nói chuyện thì Sở Hoan đã hơi nghiêng người về phía trước, lại cười nói:
- Số lượng đồ vật trong kho vũ khí lúc đó không nhỏ, cũng có rất nhiều người biết điều này. Chỉ cần điều tra thêm một chút nữa là có thể biết được lời của Thuần Vu Hoàn nói là thật hay giả. Triệu đại nhân, ngươi thấy sao?
Triệu Tín không thể không nói:
- Đại nhân nói đúng. Tuy những gì Thuần Vu Hoàn khai cũng không đúng hoàn toàn, thế nhưng đại thể cũng là như vậy.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu, hỏi:
- Bản đốc muốn hỏi Triệu đại nhân một chút. Các trang bị bên trong kho vũ khí binh bộ ty chủ yếu có công dụng nào?
- Chủ yếu là để cho cấm vệ quân thay đổi trang bị.
Triệu Tín nói:
- Ngoài ra, bộ binh ty cũng phụ trách việc Châu quân thay đổi quân giới.
- Thì ra là vậy.
Sở Hoan cau mày nói:
- Nhưng theo ta được biết thì tình huống Tây Quan sau chiến tranh lại khác. Châu quân và cấm vệ quân đều không còn tồn tại. Như vậy không biết số lượng vũ khí trang bị không? lồ trong kho đã đi về phương nào?
Triệu Tín đã đổ mồ hôi trán, do dự, cũng không trả lời ngay. Đột nhiên, bên tai hắn vang lên một tiếng "Rầm". Sở Hoan đập một tay xuống bàn khiến cho Triệu Tín sợ hết hồn, suýt nữa đã tiểu ra quần. Sở Hoan lạnh lùng nói:
- Triệu Tín, bản đốc hỏi ngươi, có phải những trang bị này đều đã bị ngươi tham ô không?
Sắc mặt Triệu Tín biến đổi kịch liệt, thất thanh nói:
- Đại nhân, không hề có chuyện đó, hạ quan nào có gan lớn như vậy. Đây chính là mấy vạn trang bị, cho dù gan của hạ quan có to bằng trời thì cũng không dám có ý đồ với những trang bị này.
Sở Hoan đã không còn giữ vẻ hòa khí lúc trước, cười lạnh nói:
- Triệu Tín, ngươi cũng biết Đại Tần ta có luật lệ rằng bách tính không được tư tàng binh khí, càng cấm việc lén lút mua bán binh khí. Nếu có người trái lệnh, lập tức xử lý dựa theo tội mưu phản. Lượng quân giới, trang bị không? lồ trong kho vũ khí biến mất như vậy, nếu như chủ sự Bộ binh ty ngươi không thể đưa ra đáp án thì bản đốc sẽ quy ngươi vào tội mưu phản, lập tức chém đầu. Ngươi cũng biết, trước khi bản đốc đến Tây Quan này nhậm chức, thánh thượng đã ban xuống kim kiếm, có thể tùy cơ ứng biến, có quyền tiên trảm hậu tấu.
Sắc mặt Triệu Tín trở nên trắng bệnh, vội nói:
- Tổng đốc đại nhân, quân giới, trang bị trong kho vũ khí đều được giao cho Bình Tây Quân. Đại nhân có thể đi tìm Đông Phương tướng quân để hỏi rõ về việc này.
- Đông Phương tướng quân sao?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Trang bị trong kho vũ khí biến mất, bản đốc chỉ cần tìm ngươi, tìm hắn để làm gì? Hắn là Bình Tây Quân, chính là quân đội của triều đình, không thuộc về quân chế địa phương, cũng không bị bản đốc chỉ huy, điểm này, ngươi biết rõ hơn bản đốc. Vừa nãy ngươi cũng nói, quân giới trang bị trong kho vũ khí chỉ có thể cung cấp cho quân đội địa phương. Bình Tây Quân có tư cách gì mà có thể điều động khí giới trong kho vũ khí từ nơi này? Ngươi phải biết rằng đây là trái với pháp luật triều đình, tự điều quân giới cũng giống như mưu phản.
Rốt cuộc Triệu Tín cũng đã hiểu rõ ý đồ của Sở Hoan. Một chiêu của Sở Hoan hôm nay đã khiến cho Triệu Tín trở tay không kịp. Hắn hoàn toàn không chuẩn bị gì, tuy hoảng hồn nhưng cũng vẫn giải thích:
- Đại nhân, hầu như trang bị trong kho vũ khí là do triều đình phân phối tới để cho người giao chiến cùng Tây Lương. Tiền thân của Bình Tây Quân chính là quân chủ lực do Dư lão tướng quân suất lĩnh đối kháng người Tây Lương.
Sở Hoan giơ tay ngắt lời nói:
- Bản đốc hiểu ý ngươi. Ngươi cảm thấy triều đình chuẩn bị kho vũ khí cho quân Tây Bắc, đem những vũ khí đó trang bị cho Bình Tây Quân là việc thiên kinh địa nghĩa sao?
Triệu Tín cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Sở Hoan, tuy khiếp đảm nhưng vẫn miễn cưỡng nói:
- Quả thật là như vậy. Hạ quan cho rằng việc chuyển giao binh khí cho Bình Tây Quân cũng không có gì là không thỏa đáng.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Triệu Tín à Triệu Tín, hiện tại bản đốc đang cảm thấy rất kỳ quái. Vì sao Chu tổng đốc lại chọn ngươi đảm nhiệm vị trí chủ sự bộ binh ty? Ngươi thật sự không biết chút gì về sự vụ bộ binh ty. Xem ra Chu tổng đốc đã nhìn lầm người rồi.
Triệu Tín tức giận, nói:
- Hạ quan bất tài nhưng lời đại nhân nói, hạ quan khó có thể tiếp thu. Tuy hạ quan nhậm chức không lâu, nhưng luôn khiêm tốn thỉnh giáo, vẫn thông hiểu sự vụ của bộ binh ty.
- Thông hiểu sao?
Gương mặt Sở Hoan hiện ra vẻ khinh thường.
- Nếu như bây giờ còn có một binh hay một tốt của người Tây Lương ở trong Đại Tần ta thì chắc chắn bản đốc sẽ không hỏi đến việc này. Nhưng người Tây Lương đã sớm bị đẩy ra khỏi ranh giới Đại Tần ta, cho nên bản đốc mới hỏi ngươi đã rút đi vũ khí trang bị hay là dùng để đối kháng người Tây Lương? Quả thật tiền thân của Bình Tây Quân là quân chủ lực đối kháng người Tây Lương. Nhưng ngươi đừng quên, khi đó Bình Tây Quân đã không còn tồn tại mà chỉ có Tây Bắc quân. Dư lão tướng quân biên chế Bình Tây Quân, vốn nhìn thấy cục diện của Tây Quan hỗn loạn, muốn lấy Bình Tây Quân chinh phạt loạn phỉ Tây Quan. Bình Tây Quân lệ thuộc vào triều đình, không hề bị quản chế bởi địa phương.
Khóe mắt của Triệu Tín giật giật, hỏi:
- Đại nhân, nếu quả thật binh khí trong kho vũ khí do triều đình phân tới, vậy thì điều cho Bình Tây Quân diệt cướp cũng không phải là việc đáng trách.
- Các ty nha môn thiên về Sóc Tuyền nói rõ các nha môn địa phương khác đã khôi phục lại, mỗi người quản lý chức vụ của mình.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Bộ binh ty thuộc Sóc Tuyền, kho vũ khí chuyển về Sóc Tuyền, như vậy, bộ binh ty lệ thuộc vào nha môn Tổng đốc. Kho vũ khí chính là kho vũ khí địa phương. Tất cả trang bị bên trong kho vũ khí cũng chỉ có thể chuyển giao cho quân địa phương Tây Quan. Chẳng lẽ ngươi còn không rõ điểm này?
Sau khi hừ lạnh một tiếng, Sở Hoan nói tiếp:
- Triều đình cũng không có ý chỉ Bình Tây Quân có thể thuyên chuyển kho vũ khí địa phương. Như vậy, các ty nha môn địa phương phải dựa theo pháp luật triều đình mà làm. Đông Phương Tín không có quyền tìm tới các địa phương yêu cầu trang bị. Mà ngươi càng không có quyền điều động binh khí trong kho vũ khí. Vậy mà bây giờ, Triệu đại nhân ngươi đã đưa hết sạch trang bị, tướng khố. Bản đốc hỏi ngươi, ngươi có quyền gì mà làm như vậy? Lẽ nào ngươi muốn làm phản sao?
Triệu Tín há miệng, trong lúc nhất thời không biết cãi lại như thế nào.
- Cho dù triều đình thật sự có rất ý chỉ rằng Bình Tây Quân cần trang bị mới, vậy sau khi ngươi đổi hết trang bị mới lấy trang bị cũ, bây giờ chúng đang ở đâu?
Sở Hoan vươn tay ra.
- Triệu đại nhân, ngươi chỉ cần cho bản đốc một câu trả lời.
Triệu Tín giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:
- Thật ra Đông Phương tướng quân đã tìm tới.
- Bản đốc không cần biết là ai đã tìm tới.
Sở Hoan khoát tay nói:
- Đông Phương Tín không bị bản đốc chỉ huy, bản đốc không có quyền đi tới hỏi chuyện hắn. Dĩ nhiên hắn cũng không có quyền điều động trang bị từ kho vũ khí địa phương. Đối với bản đốc thì việc Đông Phương Tín tới yêu cầu binh khí cũng giống như một người dân thường tới, đều không có tư cách. Triệu đại nhân, nếu như một tên bách tính bình thường, không có tư cách tìm tới, yêu cầu ngươi con số không? lồ như vậy, ngươi cũng có thể thoải dâng tặng hết kho vũ khí sao? Bản đốc muốn hỏi ngươi, điều này khác gì với việc mưu đồ tạo phản?
- Ý của đại nhân là sao?
- Theo lý mà nói, ngươi đã làm trái luật, lúc này bản đốc có thể trị tội ngươi. Nhưng nếu làm như vậy, e rằng ngươi không phục. Tây Quan trải qua đại chiến, có một số việc vẫn khá hỗn loạn. Dù sao thì ngươi cũng là quan mới nhậm chức, để xảy ra sai sót này, bản đốc cũng không thể không cho ngươi cơ hội.
- Bây giờ bản đốc cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất là thu hồi lại tất cả vũ khí, trang bị đã đưa đến Bình Tây Quân. Cho dù chỉ là một miếng vải rách nát, một mảnh sắt, ngươi cũng phải thu hồi lại cho bản đốc. Bản đốc cho ngươi ba ngày. Nếu như đến thời hạn, bản đốc không thấy ngươi thu hồi đủ thì bản đốc cũng chỉ có thể báo lên triều đình về tội mưu phản của ngươi mà thôi.
- Lựa chọn thứ hai là gì?
- Bản đốc tin rằng ngươi sẽ không lựa chọn cái thứ hai.
Sở Hoan nhàn nhạt nói:
- Nếu như ngươi không muốn thu hồi vật tư thì bản đốc sẽ nói cho ngươi con đường thứ hai, là sẽ bắt ngươi vào ngục. Hơn nữa, bản đốc tin rằng chuyện lớn như vậy, người trong bộ binh ty cũng không chỉ có một mình Triệu đại nhân vào trong đó. Công bằng mà nói, bản đốc muốn chỉnh đốn lại bộ binh ty. Ngươi đường đường là chủ sự bộ binh ty vậy mà không xứng chức. Bản đốc nghi ngờ, trong bộ binh ty còn có những quan lại cũng không xứng chức.
Sau khi uống một hớp trà, Sở Hoan đặt chén trà xuống, lạnh lùng nhìn Triệu Tín, nói: