Sở Hoan cắn hai ba miếng, ăn hết bánh bao, mới cười nói:
- Chuyện gì?
- Là…
Tố Nương do dự một chút nhưng vẫn ấp úng nói:
- Những người từ quan nội đến kia… là những người của phủ họ Tô ấy, sau này… sau này đều ở trong phủ của chúng ta sao?
- Nàng nói là mấy người Tô bá sao?
Sở Hoan hỏi.
- Vâng.
Tố Nương thấp thỏm bất an, nói:
- Tô bá dẫn theo mười mấy người. Hiện tại những người này đều ở trong phủ chúng ta…
Nàng không dám nhìn thẳng Sở Hoan, chỉ liếc nhìn một chút:
- Ta nghe bọn họ nói, giờ là bọn họ đang trở về quê cũ, sau này sẽ không rời đi. Chuyện này… đều là sự thật sao?
Sở Hoan gật đầu nói:
- Đúng là sự thật. Lúc trước, bọn họ đều theo Tô lão gia nhập quan, còn gốc của bọn họ đều là ở đây, bây giờ trở về quê cũ rồi thì sẽ không rời đi nữa.
- Ừ…
Vẻ mặt Tố Nương hơi ủ rũ, Sở Hoan cau mày hỏi:
- Làm sao vậy?
Tố Nương vội lắc đầu, nói:
- Không… không có gì.
Nhưng vẻ mặt của nàng rõ ràng cho thấy có chuyện.
- Nàng lo lắng bọn họ vẫn ở lại phủ sao?
Sở Hoan cười nói. Bây giờ hắn đã hơi hiểu tính cách của Tố Nương rồi. Tuy quá khứ đã qua lâu, nàng đã từ một thiếu nữ thôn dã trở thành phu nhân của một vị quan to một phương nhưng bản tính của Tố Nương vẫn chưa hề thay đổi hoàn toàn. Tô bá dẫn theo mười mấy người theo tới Tây Quan trước. Tuy bọn họ lệ thuộc vào chi nhánh Tô gia trong bảy họ Tây quan nhưng họ đã không liên lạc với nhau nhiều năm rồi. Lần này về, bọn họ cũng không trực tiếp đi tìm Tô lão thái gia. Sở Hoan cùng Tô bá đã bàn bạc qua, tạm thời sẽ để những người này ở bên trong phủ Tổng đốc. Tuy phủ Tổng đốc bị hư hỏng, vẫn chưa sửa chữa hoàn toàn, không tính là xa hoa nhưng diện tích rất lớn và có nhiều đình viện. Đừng nói là mười mấy người, dù có thêm trăm người đến đây cũng vẫn đủ chỗ ở.
Đám người kia vào ở trong phủ Tổng đốc, cũng như có thêm mười mấy miệng ăn. Hơn thế nữa, đám người Tô phủ đến lần này đều là những thanh niên trai tráng, sức ăn không nhỏ. Dù khi còn ở kinh thành, trong nhà đột nhiên có thêm nhiều miệng ăn như vậy, trong lòng Tố Nương cũng sẽ không thoải mái. Huống chi ở Tây Quan bây giờ thiếu nhất chính là lương thực. Trong phủ Tổng đốc cũng phải cố gắng tiết kiệm. Vậy nên, nàng tất nhiên sẽ suy nghĩ đến việc này.
Tố Nương hơi lúng túng, cúi đầu, suy nghĩ một chút mới hỏi:
- Bọn họ nói… Tô đông gia… Tô đông gia bán gia sản lấy tiền, không lâu sau, không lâu sau sẽ đến Tây Bắc…
Nàng nói xong lời cuối cùng, tiếng nói đã cực kỳ nhỏ.
Lúc này Sở Hoan mới hiểu rõ, không phải Tố Nương để bụng chuyện người họ Tô ở lại phủ Tổng đốc. Hóa ra tiểu thê tử này để ý chính là Lâm Lang.
Tố Nương thấy Sở Hoan không lập tức nói gì, nghĩ rằng Sở Hoan không muốn nói nhiều, nên đứng dậy, nói:
- Vậy… vậy ta đi đưa bánh bao trước.
- Tố Nương… nàng cứ ngồi xuống.
Sở Hoan bảo Tố Nương ngồi xuống, sau đó nhìn chăm chú vào mặt tiểu thê tử, cười hỏi:
- Tố Nương, nàng nói thật lòng xem, nàng thấy con người Tô đông gia như thế nào?
Tố Nương hơi lúng túng nhưng vẫn nói:
- Nàng… nàng xinh đẹp, hơn nữa tính cách tốt… còn có gia sản phong phú, không có… không có nhiều thiếu nữ có thể so sánh được với nàng…
- Vậy nàng thích nàng ấy sao?
Sở Hoan suy nghĩ một chút, mới hỏi:
- Nàng có cảm giác gì với nàng ấy?
Ánh mắt Tố Nương lấp lánh, thấy Sở Hoan nhìn mình, không dám nhìn thẳng vào Sở Hoan, chỉ có thể cúi thấp mặt:
- Ta… ta cũng không biết. Nàng… nàng là người tốt. Lúc mẹ bị bệnh, nàng vẫn luôn giúp đỡ chăm sóc.
Tố Nương do dự một chút, bỗng nhiên lấy dũng khí, ngẩng đầu lên, nhìn Sở Hoan, hỏi:
- Nàng… có phải nàng ấy thích chàng không?
Sở Hoan ngẩn ra. Tố Nương sâu kín nói:
- Lúc chàng ở Tô phủ chỉ là một hạ nhân. Nếu… nếu nàng ấy không thích chàng thì sao lại đối xử tốt với mẹ như vậy. Yêu ai yêu cả đường đi, vì nàng ấy thích chàng, nên mới… chăm sóc tốt cho chúng ta.
Trong lòng Sở Hoan biết rõ, Tố Nương chỉ là chất phác chứ không phải ngu dốt. Tuy rằng tiểu thê tử này không nói nhiều nhưng trong lòng nàng luôn sáng như gương. Hơn nữa, bản thân phụ nữ rất mẫn cảm với chuyện tình cảm. Lúc trước, Lâm Lang vừa sắp xếp nhà ở, lại vừa dốc lòng chăm sóc khi Lý thị bị bệnh nặng. Đừng nói Tố Nương không ngu ngốc, mà dù nàng không thông minh thì cũng có thể cảm nhận được nghi vấn trong đó.
- Tố Nương, ta vẫn có chuyện muốn nói với nàng.
Sở Hoan hiểu, Tố Nương là vợ cả của mình, vậy cuối cùng vẫn phải bàn bạc chuyện của Lâm Lang với Tố Nương. Điều này cũng là tôn trọng nàng.
- Thực ra, trước khi chúng ta kết hôn, ta đã cùng Lâm Lang tự định chung thân. Nàng ấy là một nữ tử tốt. Ta cũng đã quyết tâm, sẽ không phụ bạc nàng ấy.
Ngoài dự đoán của Sở Hoan, Tố Nương không hề giật mình, ngược lại còn nói nhỏ:
- Thực ra… ta đã sớm biết. Cô nương Lâm Lang thích chàng, mà chàng… chàng cũng thích nàng ấy…
Tố Nương cúi thấp đầu, im lặng một lúc không nói. Sở Hoan hơi lúng túng. Hắn vốn chất phác về mặt tình cảm, lúc này cũng không biết nói gì với Tố Nương. Tố Nương im lặng một lúc, mới hỏi nhỏ:
- Chuyện kia… nếu không phải… không phải ý tứ của mẹ, chàng… chàng có… có cưới ta hay không?
Tố Nương nói xong câu này, đầu cúi càng thấp hơn.
Sở Hoan đứng dậy, đi đến trước người Tố Nương. Tố Nương lập tức khẩn trương lên. Sở Hoan liền đã ngồi xổm ở trước mặt Tố Nương, nắm chặt hai bàn tay nàng, dịu dàng nói:
- Có mấy lời, vốn ta định giấu chặt trong lòng không nói ra. Nhưng hôm nay đã nói đến chỗ này rồi, ta liền nói lời thật lòng với nàng.
Lúc này, hắn đã ngồi ngay cạnh bên gối Tố Nương, khẽ ngẩng đầu lên là có thể thấy được khuôn mặt của nàng. Nhưng hắn phát hiện khóe mắt Tố Nương đã ngân ngấn nước mắt.
- Thực ra, ngày trở lại Lưu gia thôn, ta liền biết nàng là một cô gái tốt.
Sở Hoan nắm tay Tố Nương, nói nhỏ:
- Nếu không có Lâm Lang, ta sẽ ở lại Lưu gia thôn chăm sóc thật tốt cho nàng cùng mẹ. Lúc mới bắt đầu, ta kính trọng nàng như chị dâu của ta. Nhưng trong lòng ta rất có cảm tình với nàng. Thực ra, có lúc ta nghĩ, nếu như ta không đi cùng Thịnh Tuyền thì nhất định sẽ sống ở bên cạnh nàng cùng mẹ. Hơn thế nữa, lâu ngày sinh tình, sống với nàng lâu thì có thể…
Hắn nói tới chỗ này nhưng ngại nói tiếp.
Tố Nương nháy mắt một cái, hỏi:
- Có thể cái gì?
- Có thể không có ý của mẹ thì có một ngày ta cũng sẽ cưới nàng làm vợ.
Sở Hoan nói nhỏ:
- Nhà có một cô nương như hoa như ngọc vậy thì sao ta có thể không động tâm chút nào được?
Gò má Tố Nương bỗng nhiên ửng đỏ, nói nhỏ:
- Vậy… vậy chàng thích… thích ta sao?
- Tất nhiên.
Sở Hoan khẳng định, nghiêm túc nói:
- Tố Nương, tuy rằng chúng ta lấy nhau theo ý của mẹ nhưng nếu ta thật sự không có cảm giác với nàng thì ta sẽ không vì làm theo ý của mẹ mà lấy nàng. Nếu ta không thích nàng thì ta chỉ có thể đảm bảo với mẹ, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho nàng, sẽ không để nàng phải chịu oan ức. Hơn thế nữa, ta tin ta có thể thuyết phục được mẹ. Ngày đó, mẹ vì chúng ta đã định ra chuyện cưới hỏi, tuy ta rất giật mình, tâm cũng rất loạn nhưng ta không phản đối. Hoặc là khi đó, chính ta cũng không biết, thực ra trong lòng ta cũng rất muốn nàng làm vợ của ta.
Tố Nương nghe Sở Hoan nói như vậy, vẻ ảm đạm trên mặt dần dần bị đánh tan. Sở Hoan giơ tay lên, lau nước mắt nơi khóe mắt nàng, ôn nhu nói:
- Không nên suy nghĩ bậy bạ. Nếu ta đã cưới nàng thì ta sẽ chăm sóc thật tốt cho nàng cả đời.
- Vậy có phải chàng nói, chàng cưới ta không phải… không phải vì nể tình ta chăm sóc mẹ nhiều năm, mà là… mà là chàng thật lòng thích ta không?
- Ừ.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Nàng biết không, có lúc ta có một loại cảm giác rất kỳ quái…
Tố Nương ngạc nhiên, nói:
- Cảm giác gì?
- Có lúc ta cảm thấy, nàng chính là do ông trời đặc biệt ban cho ta.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Lần đầu tiên ta ôm nàng, loại cảm giác đó rất chân thật, giống như… giống như chúng ta đã làm vợ chồng rất rất nhiều năm rồi vậy.
Tố Nương cắn đôi môi đỏ, hai hàng nước mắt long lanh, cảm giác trên mặt hơi nóng lên nhưng trong lòng khi nghe được lời này lại rất ngọt ngào. Nàng cảm giác Sở Hoan nhìn chăm chú vào mình, tim đập càng nhanh hơn. Ánh mắt của Sở Hoan làm cho nàng tâm hoảng ý loạn. Nàng đột nhiên đứng dậy, lấy đĩa bánh, hoang mang nói:
- Ta… ta đi đưa bánh bao trước.
Nàng lắc mông đi, đi được vài bước, không nhịn được quay đầu lại, thấy Sở Hoan vẫn nhìn mình, càng lúng túng hơn, không nhịn được hỏi:
- Vậy… vậy có phải hôm nay chàng còn phải ra ngoài? Chàng còn phải ra ngoài thành sao?
Sở Hoan lắc đầu, nói:
- Hai ngày này còn có việc khác, sẽ không ra khỏi thành.
- Vậy thì tốt.
Tảng đá trong lòng Tố Nương hình như đã rơi xuống.
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, đi lên. Tố Nương thấy hắn đi về phía mình liền muốn rời đi. Sở Hoan nói ngay:
- Chờ một chút.
Tố Nương không dám làm sai lời Sở Hoan, cũng không dám quay đầu lại, quay lưng với Sở Hoan, khẩn trương nói:
- Sao… sao vậy?
Sở Hoan đã đi tới phía sau Tố Nương, nhìn cái cổ trắng nõn của Tố Nương. Mùi thơm từ trên người nàng tỏa ra, thấm vào ruột gan hắn, hắn hỏi nhỏ:
- Tại sao đột nhiên nàng lại hỏi vậy?
- Không… không có gì.
Tố Nương cảm giác Sở Hoan đang ở sau lưng mình, cả người càng căng thẳng hơn, tiếng nói cũng bối rối hơn.
- Thật không có gì sao?
Sở Hoan khẽ cười nói:
- Nói thật đi, có phải nhớ ta rồi không?
Hai má Tố Nương ửng hồng, nghĩ thầm nhị lang cái gì cũng dám nói. Loại chuyện ngượng ngùng này mà hắn cũng dám hỏi ngay giữa ban ngày. Nàng chỉ có thể nói nhỏ:
- Không… không có.
- Hóa ra không có à.
Sở Hoan thở dài:
- Trong mấy ngày vừa rồi khi ta đi kiểm tra các nơi, mỗi ngày đều nhớ tới nàng. Hóa ra… hóa ra nàng lại không nhớ ta.
- Hả?
Tố Nương nghe tiếng nói của Sở Hoan tràn đầy thất vọng, nghĩ rằng Sở Hoan đau lòng, liền vội vàng nói:
- Không phải, chuyện này… không phải ta không nhớ chàng. Ta… ta mỗi ngày đều nhớ chàng.
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng càng hoảng loạn, nghĩ thầm mình là một người phụ nữ tuân theo chuẩn mực đạo đức, sao lại có thể nói những lời như vậy. Nếu bị người khác nghe thấy thì nàng sao còn mặt mũi gặp người?
Khóe miệng Sở Hoan nổi lên ý cười, ghé sát vào bên tai Tố Nương, hỏi nhỏ:
- Nhớ ta cái gì?
Tố Nương cảm giác lòng bàn tay của mình đang chảy mồ hôi, không biết trả lời như thế nào với Sở Hoan về vấn đề này. Cũng may người vợ nhỏ này khá linh hoạt, cúi đầu, ấp a ấp úng hỏi nhỏ lại:
- Vậy… vậy chàng nhớ ta cái gì??
Sở Hoan đã từ phía sau ôm lấy vòng eo của Tố Nương. Tố Nương chấn động toàn thân, hãi hùng khiếp vía.
- Không thể… không thể như vậy. Bây giờ là ban ngày, không thể để người khác nhìn thấy.
- Nàng là vợ ta, ai dám quản ta ôm nàng chứ?
Sở Hoan cười khẽ, nói:
- Để ta nói cho nàng biết. Thực ra ta muốn ăn nhất… chính là bánh bao thịt vừa to lại vừa trắng trên người Tố Nương nhà ta đấy!