Sở Hoan sờ lên mũi, cảm thấy không biết làm gì. Hắn cũng hiểu rõ tính tình Bố Lam Thiến. Mỹ nhân tóc vàng này nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không biết giữ lời. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới dáng vẻ Tố Nương vừa rồi, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Vì sao đột nhiên Tố Nương lại hỏi tới Thiên viện, lúc nhắc tới Lâm công tử. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, hiện giờ nghĩ lại, hóa ra Bố Lam Thiến nói gì với Tố Nương, khiến Tố Nương hiểu lầm quan hệ giữa mình và vị "Lâm công tử" kia.
Sở Hoan vừa tức lại vừa buồn cười.
- Bố Lam Thiến, ta nhắc lại một lần nữa, tất cả những lời ngươi nói đều là suy đoán của mình ngươi, không có chứng cớ gì hết.
Trân Ny Ti tức giận nói:
- Chẳng lẽ ngươi không rõ, không có chứng cứ thì không thể nói bậy à?
Phía sau hòn non bộ thoáng yên tĩnh một chút. Sở Hoan hơi cau mày. Hắn còn có việc khác, cũng không thể ở chỗ này nghe hoa tỷ muội nói nhảm, đang muốn yên lặng rời đi thì tiếng Bố Lam Thiến lại truyền tới:
- Trân Ny Ti, ngươi nếu không tin ta thì chúng ta thử một cái là biết suy đoán của ai đúng thôi.
- Thử à?
- Ta nói rồi, hắn thích nam nhân, không thích nữ nhân.
Bố Lam Thiến khẳng định.
- Nếu ngươi không tin thì ta có một biện pháp chứng minh... Ngươi có dám đánh cuộc với ta không?
- Biện pháp gì chứ?
- Cứ nói ngươi có dám đánh cuộc không đã?
Bố Lam Thiến nói:
- Nếu ngươi có gan thì chúng ta đánh cuộc. Nếu ta thắng, từ nay về sau ngươi không thể chỉ gọi tên ta nữa, phải gọi là tỷ tỷ. Vĩnh viễn không được hối hận.
- Nếu ngươi thua?
- Thế thì ta sẽ gọi ngươi là tỷ tỷ.
Bố Lam Thiến trịnh trọng nói:
- Ta sẽ giữ lời hứa, không thay đổi nữa.
Sở Hoan cảm thấy buồn cười. Nhưng hắn biết rõ tỷ muội Bố Lam Thiến hai song sinh. Hai người vẫn luôn tranh chấp xem ai là tỷ tỷ. Đối với các nàng mà nói, có thể trở thành tỷ tỷ của đối phương dường như là vô cùng vinh quang.
Trân Ny Ti dường như cũng do dự, không trả lời ngay. Bố Lam Thiến dùng giọng điệu khiêu khích nói:
- Trân Ny Ti, ngươi không dám sao?
- Được!
Hiển nhiên Trân Ny Ti đã bị Bố Lam Thiến chọc giận:
- Ta đánh cược với ngươi. Vậy ngươi nói thử xem ngươi sẽ dùng biện pháp gì?
Sở Hoan cũng hết sức tò mò đối với biện pháp của Bố Lam Thiến, cẩn thận lắng nghe. Lại thấy Bố Lam Thiến cười khanh khách, tiếng nói thì thào:
- Chúng ta trở về, ta sẽ cho ngươi biết.
Sở Hoan lập tức thất vọng, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên. Hắn nhìn xuyên qua khe hở của hòn non bộ, chỉ thấy đôi hoa tỷ muội đã rời đi dọc theo con đường đá xanh. Dáng người đôi hoa tỷ muội này uyển chuyển, vô cùng xinh đẹp. Nhìn hai hình bóng mềm mại thướt tha kia cùng với cây cỏ cạnh ao đẹp như một bức tranh thủy mặc vậy.
Sở Hoan lắc đầu cười khổ, trở về thư phòng lấy đồ. Khi trở lại phòng ăn, Bùi Tích đang ngồi trên ghế, vừa uống rượu vừa như có điều suy nghĩ. Nhìn thấy Sở Hoan tới, lúc này Bùi Tích mới tươi cười.
Sở Hoan cầm tài liệu đã viết ra đưa tới:
- Đại ca, ngươi xem qua một chút. Những phương pháp huấn luyện này không biết có thích hợp hay không?
Bùi Tích cầm trong tay, vuốt chòm râu, cẩn thận đọc, hiện lên vẻ nghi hoặc, dò hỏi:
- Phụ trọng, sức kéo, việt dã... Nhị đệ, những từ ngữ này hơi mới lạ... Từ giờ dần, phụ trọng ba mươi cân, đi bộ mười dặm. Giờ mão, huấn luyện móc nối bậc thang, cao thấp năm trăm lần. Giờ thìn, nín thở trong nước...
Sở Hoan chỉ mỉm cười. Bùi Tích ngẩng đầu lên nói:
- Những phương pháp huấn luyện này thật sự là hơi cổ quái. Nhị đệ học từ đâu vậy?
- Đại ca cảm thấy những phương pháp này thế nào?
- Hình như còn nghiêm khắc hơn huấn luyện hiện tại trong quân nhiều.
Bùi Tích hơi gật đầu nói:
- Nhưng nội dung huấn luyện đúng là vô cùng hữu ích. Nín hơi trong nước này chẳng hạn. Nếu có thể nín thở trong nước trong thời gian dài, ngày sau nếu có thủy chiến, binh sĩ có thể ẩn trong nước... À, việt dã với phụ trọng này cũng không đơn giản, có thể tăng cường thể chất và sức lực nhân thể. Mà quan trọng nhất là nó có thể rèn luyện ý chí của binh sĩ.
- Tổng cộng có mười ba hạng mục huấn luyện.
Sở Hoan nói:
- Nếu có thể chịu được mười ba hạng huấn luyện này, thông qua thuận lợi thì tất nhiên có tiềm lực trở thành binh sĩ tinh nhuệ.
Bùi Tích nghĩ ngợi, rốt cục nói:
- Nhóm binh sĩ đầu tiên này dùng phương pháp của nhị đệ thử một lần đi.
- Đại ca vừa nói rồi, cần phải thực hiện quy định đào thải. Thời điểm tuyển binh, đầu tiên chỉ quy định cân nặng, chiều cao, cung cấp tố chất cơ bản cho binh lính khảo hạch. Cửa này cũng không cần nghiêm khắc lắm. Đợi tới sau khi trúng tuyển rồi, có thể thông qua mười ba hạng huấn luyện này, khôn sống mống chết. Người có thể vượt qua sẽ được xếp vào biên chế cấm vệ quân chính thức.
- Có thể như thế.
Bùi Tích nói:
- Tám trăm tên binh sĩ được chọn cuối cùng với tư cách cấm vệ quân sẽ được ta tiến hành huấn luyện.
- Đại ca, tiểu đệ còn có một cách nghĩ. Đợi tới khi tám trăm tên binh sĩ cuối cùng được chọn xong, có thể biên chế luôn hai trăm tên thủ hạ của ta vào.
Sở Hoan nghĩ tới tiến đồ kiến quân, trong nội tâm cũng hơi hưng phấn. Có thể chế tạo ra một đội quân, đó là mộng tưởng của mỗi nam nhân.
- Tổng cộng lại cũng có đội ngũ ngàn người. Ta chuẩn bị phân một ngàn người này thành bốn doanh.
- Bốn doanh sao?
- Đúng.
Sở Hoan nói.
- Thực chất bên trong mỗi người đều có ý thức cạnh tranh. Nếu như phân quân đội thành bốn doanh, lúc huấn luyện lại dùng ban thưởng để kích phát thì sẽ giúp bốn doanh cạnh tranh. Việc này rất có ích với huấn luyện.
Bùi Tích cười nói:
- Ý kiến này rất hay. Không biết nhị đệ định phân thành bốn doanh gì?
- Phong lâm hỏa sơn.
Sở Hoan nói:
- Trong binh thư Tôn Vũ Tử đã từng viết, hành quân chiến tranh, nhanh như gió, im lặng như rừng, xâm lược như lửa, bất động như núi. Đây là những lời chí lý trong binh pháp của Tôn Vũ Tử. Thành lập bốn doanh Phong, Lâm, Hỏa, Sơn, giúp nhau cạnh tranh, ngày sau tăng cường quân bị, lợi dụng bốn doanh này làm cơ Sở để phát triển.
- Tốt.
Bùi Tích vỗ tay nói:
- Phong Lâm Hỏa Sơn. Trọng điểm của binh gia.
- Việc này không nên chậm trễ. Cục muối mới đã được rót quân phí, đại ca có thể bắt đầu tuyển binh rồi. Hai ngày tới ta sẽ ban lệnh động viên. Đại ca toàn quyền phụ trách việc tuyển binh. Ta sẽ để Hiên Viên Thắng Tài dẫn một trăm võ sĩ cận vệ đi theo đại ca tiến hành việc này.
Vào lúc hoàng hôn, Tô bá đi vào phủ tổng đốc, tìm Sở Hoan. Sở Hoan thật ra vẫn luôn đợi Tô bá tới.
Đỗ Phụ Công là tổng quản của cục muối mới, chức phó tổng quản thì giao cho cháu trai thân tín của hắn. Chẳng qua hiện tại hai vị tổng quản cục muối mới hiện tại đang khua chiêng gõ trống, xây dựng tại Tây Hạp sơn, cho nên cục muối mới hiện giờ do Tô bá gánh vác. Cũng may tạm thời cục muối mới còn chưa có đại sự gì, Tô bá vẫn gánh vác được sự vụ trước mắt. Trong lòng Sở Hoan biết rõ, Cao Liêm tuyệt đối không thể để mặc sinh tử của con mình. Mình đã ám chỉ Cao Liêm hiến tiền tài, Cao Liêm chắc chắn không thể ngồi yên bất động. Hiện tại ngược lại hắn cũng hiếu kỳ, không biết Cao Liêm có hiến cả gia sản của Cao thị nhất tộc không.
- Cao Liêm đã tới cục muối mới.
Tô bá bẩm báo:
- Ngoài hắn ra thì cũng không ít thân sĩ Bắc Sơn hiến không ít tiền tài cho cục muối mới.
- Cao Liêm hiến bao nhiêu?
- Số lượng không nhỏ.
Tô bá có vẻ cũng hưng phấn.
- Hắn hiến khế nhà và khế đất mười lăm gian hàng, ngoài ra còn hiến hai mươi mẫu ruộng tốt. Những thứ này nếu đổi thành bạc thì sẽ là một số lượng không? lồ.
Sở Hoan hơi trầm ngâm:
- Hôm qua đã giao khế nhà khế đất bốn cửa hàng, cộng hôm nay là mười chín. Hắn Sở hữu hai mươi mốt cửa hàng. Nói vậy là hắn còn để lại hai gian.
- Đúng là như thế.
- Chẳng qua lão già đó vẫn còn chơi bịp.
Sở Hoan thở dài:
- Ta đã cho người xác minh. Hắn tổng cộng có chín mươi mẫu ruộng tốt tại Tây Quan, lúc này mới bỏ ra có hai mươi mẫu. Xem ra trong lòng hắn vẫn còn có ý cầu may rồi.
Hắn nhìn Tô bá, nói:
- Tô bá, ngươi nói thử xem, Cao Liêm cũng là người làm ăn, đầu óc không ngu ngốc. Chẳng lẽ hắn không rõ ý của ta sao?
Tô Bá cười nói:
- Xem ra hắn cảm thấy những thứ đó đã đủ đổi mạng con hắn sao?
- Thật sự là một ý nghĩ hão huyền.
Sở Hoan lắc đầu thở dài, hỏi:
- Đúng rồi. Những nhà khác hiến thế nào? Cũng đều keo kiệt cho Cao Liêm à?
- Đều nhỏ máu cả đấy. Nhưng bọn họ phần lớn chỉ hiến nửa cửa hàng, ruộng đồng tuy có hiến nhưng cũng chưa tới một nửa số điền sản mà bọn họ có.
Trong tay Tô Bá cầm một tờ danh sách:
- Đây là danh sách bọn họ đã hiến, mời đại nhân xem qua.
Sở Hoan khoát tay áo:
- Không cần xem đâu. Trước hết thu lại đã, phái người đóng những cửa hàng này lại đã. Máu thân sĩ Bắc Sơn còn chưa nhỏ đủ đâu.
- Đại nhân định xử lý những cửa hàng mặt tiền này thế nào?
Tô bá hỏi:
- Những cửa hàng nộp lên này đều đã khai trương, bên trong cũng có chứa hàng hóa...
- Ta đã nghĩ tới rồi. Tô bá đã hỏi thăm ra chủ cũ của các cửa hàng này chưa?
Sở Hoan hỏi:
- Những cửa hàng mặt tiền trong tay thân sĩ Bắc Sơn đều là chiếm từ tay thân sĩ Tây Quan cả. Đại bộ phận là lừa gạt lúc người ta khó khăn. Tô bá có thể bảo bảy họ Tây Quan nghe ngóng một chút, thống kê các cửa hàng được hiến một phen, tìm lại chủ cũ. Ta chuẩn bị thương lượng với những người này một chuyện.
Tô bá kiến thức rộng, dường như đã hiểu tâm tư của Sở Hoan, khóe miệng hiện lên nụ cười. Sở Hoan lại cười nói:
- Phải chăng Tô bá đã hiểu ra điều gì rồi?
Tô bá biết rõ một số việc bên trên đã không tiện nói ra mặt, bên dưới cũng đừng có hỏi:
- Đại nhân nếu đã có trù tính thì ta cũng không dám nghĩ nhiều.
- Tô bá, sao ngươi cũng trở nên khách sáo như vậy chứ?
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi là người nhà, là trưởng bối mà ta kính trọng. Ngươi bảo vệ Lâm Lang nhiều năm như vậy, ta lại càng kính trọng ngươi hơn. Ngày sau nếu tại thời điểm không có người khác thì cũng cứ gọi tên ta như trước là được.
Trong nội tâm Tô bá cảm thấy ấm áp, nghĩ thầm ánh mắt tiểu thư quả nhiên là rất được. Sở Hoan tuy thân phận khác xưa, thân ở địa vị cao nhưng tính tình lại không thay đổi, vẫn trọng nghĩa trọng tình. Tuy vậy trong miệng hắn vẫn nói:
- Không dám.
Đúng lúc này, một tên gia phó vội vàng tới bẩm:
- Đại nhân, có người cầu kiến, nói không thể không gặp mặt đại nhân.
Sở Hoan nhìn thoáng qua Tô Bá một cái, suy đoán:
- Chỉ sợ là đám người Cao Liêm kia tới thăm thôi.
Hắn lại hỏi gia phó:
- Là ai cầu kiến?
- Là người từ quan nội tới.
Sở Hoan bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt vui mừng:
- Là Lâm Lang à? Là Lâm Lang đã tới à?
Hắn ngày đêm đợi Lâm Lang tới Tây Bắc. Lâm Lang ở Vân Sơn xử lý tình huống, lại để Tô bá đi tới Tây Quan trước. Lúc này Sở Hoan nghe nói người từ quan nội tới, đầu tiên nghĩ Lâm Lang đã xử lý xong chuyện, đã tới Tây Quan rồi.
- Không... Không phải.
Gia phó cũng không ngờ tổng đốc đại nhân lại kích động như thế, vội nói:
- Người cầu kiến là một đôi vợ chồng. Bọn họ nói là cố nhân của đại nhân. Đại nhân có ân với bọn họ. Mà nam nhân kia tên là... À, đúng rồi, hắn tên là Ngụy Vô Kỵ!