Sảnh bên Cao phủ, sau tấm bình phong sơn thủy, bóng người chớp động. Cao Liêm ngồi trên ghế dựa, Triệu Thuẫn cùng người còn lại chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lo nghĩ, đi tới đi lui trong nội đường, biểu hiện nôn nóng. Có mấy người khác ngồi trên ghế dựa, thần sắc đều ngưng trọng, sảnh bên ngoại trừ tiếng hai người Triệu Thuẫn đi qua đi lại, cũng không còn tiếng gì khác.
Cũng không biết qua bao lâu, Triệu Thuẫn đột nhiên ngừng bước, cuối cùng nói:
- Thực sự không được, chúng ta cùng đi tìm Đổng Thế Trân, cũng đã gần ba ngày rồi, chúng ta không thể cứ ngồi như vậy.
- Chúng ta chưa hẳn có thể gặp được Đổng Thế Trân.
Cao Liêm nói:
- Hai ngày này, chúng ta tới phủ Tổng đốc ba bốn lần, họ Sở đóng cửa không gặp, đây rõ ràng là không muốn thả người.
- Không muốn thả người?
Triệu Thuẫn giận nói:
- Cao thế bá, ngài đã nói với ta, họ Sở muốn mượn cơ hội này vơ vét một khoản, mấy nhà chúng ta cũng không keo kiệt, hiến tiền tài đất đai cho Tân Diêm Cục, đủ cho Sở Hoan hắn sống thoải mái mấy đời… Cái miệng của hắn lớn, chúng ta ra tay cũng không nhỏ, thế nhưng vì sao đến giờ, bên hắn vẫn không có chút động tĩnh? Sáu người nhà chúng ta bị bắt, đến bây giờ vẫn không ai được thả.
Bên cạnh có người cau mày nói:
- Sẽ không phải họ Sở còn chưa hài lòng, còn muốn chúng ta chảy máu?
- Miệng quả hắn đã rất lớn rồi.
Triệu Thuẫn nói:
- Lục gia tặng tiền, hắn còn gì không hài lòng? Chẳng lẽ hắn muốn nuốt toàn bộ mấy nhà chúng ta sao?
Cao Liêm xoa tay, ý bảo Triệu Thuận không nên quá nôn nóng, nói:
- Theo đạo lý, chúng ta cho cũng đủ rồi, dù cho hắn không hài lòng, ít nhất cũng nên thả ra mấy người. Nhưng đến bây giờ hắn còn chưa thả một người, tình trạng này quả thật hơi không đúng.
Một gã thân sĩ Bắc Sơn tráng kiện bỗng nhiên đứng lên, cười lạnh nói:
- Sẽ không phải họ Sở chỉ lấy bạc không làm việc chứ? Bây giờ không được, chúng ta dâng tấu lên triều đình, tố giác họ Sở ăn hối lộ trái pháp luật ở Tây Quan, đứng giữa kiếm lợi…!
Lời gã còn chưa hết, Cao Liêm đã đưa tay nói:
- Chứng cứ đâu?
- Chẳng lẽ bạc đưa tới Tân Diêm Cục không phải là chứng cứ?
- Mặc dù Tân Diêm Cục là Sở Hoan thiết lập, nhưng lại là nha môn quan phủ.
Cao Liêm thản nhiên nói:
- Sở Hoan đã sớm nghĩ kỹ đường lui, bạc đưa vào Tân Diêm Cục, không phải đưa tới tay Sở Hoan, ngươi tố giác với triều đình thế nào? Ngươi đừng quên, so với chúng ta, chỗ yếu Sở Hoan nắm trong tay còn lớn hơn, người của chúng ta đều nằm trong tay hắn, quyền sống chết cũng ở trong tay hắn…!
Vừa nghĩ tới Cao Hoắc hiện giờ không rõ sống chết, trong lòng gã cũng lo lắng.
Dường như Triệu Thuẫn đi mệt, ngồi xuống ghế dựa, nói:
- Chuyện này kéo thêm một ngày, không ít người sẽ buồn phiền trong lòng. Cao thế bá, Tống gia và Ngô gia đã bắt đầu tìm người muốn bán cửa hàng và ruộng đất giá thấp… Chuyện này họ tự cho là che giấu, thế nhưng vẫn không thể gạt được ta.
- Ồ?
Bên cạnh có người lập tức căng thẳng:
- Triệu Thuẫn, ngươi nói hai nhà bọn họ chuẩn bị bỏ chạy?
- Trước đây họ gặp nhiều trắc trở, mới mua được cửa hiệu và ruộng tốt, hôm nay ngày thu hoạch chưa tới, hoa mầu trong ruộng mọc cũng không tồi, cửa hàng của họ khai trương cũng không bao lâu, thời điểm này muốn bán cửa hàng và ruộng đất với gia thấp, ngươi nói là họ muốn?
Triệu Thuẫn cười lạnh nói:
- Đây còn không phải trông thấy chúng ta xảy ra chuyện, sợ bị liên lụy, cho nên chuẩn bị rút lui trước.
- Con mẹ nó thực không biết suy nghĩ.
Có người mắng:
- Lúc trước vì muốn tới Tây Quan, họ chạy tới phủ Cao thế bá bao nhiêu lần, hiện giờ có phiền toái liền muốn lén lút chạy trốn.
- Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ tới nơi mỗi người bay, huống chi mọi người cũng không phải vợ chồng.
Cao Liêm thản nhiên nói:
- Trong phố xá, hai ngày nay lời đồn đã xuất hiện bốn phía…!
Triệu Thuẫn nói:
- Ta cũng nghe được, nói thân sĩ Bắc Sơn chúng ta, âm thầm cấu kết Thiên Môn Đạo, hiện giờ quan phủ đang tra rõ việc này…!
- Đánh rắm.
Có người mắng:
- Đến giờ Sở Hoan cũng chưa đưa chứng cớ xác thực ra, những điêu dân kia dựa vào cái gì lại nói năng bừa bãi?
- Chúng ta không chặn nổi miệng của chúng.
Cao Liêm cười lạnh nói:
- Chuyện này, tám chín phần mười là Sở Hoan phái người thả gió, nếu như giữ bí mật chuyện này, cũng không có khả năng truyền đi nhanh như vậy.
Triệu Thuẫn cau mày nói:
- Lời nói đáng sợ… Chúng ta có người nhà bị bắt, cho nên không có biện pháp lập tức thoát thân, thế nhưng Tống gia…!
Nói tới đây, bỗng nhiên gã nghĩ tới điều gì, lông mày giãn ra, cười lạnh nói:
- Cao bá phụ, chuyện đã xảy ra vài ngày, vì sao ngoại trừ sáu nhà chúng ta, Sở Hoan không hề ra tay với các thân sĩ Bắc Sơn khác? Nếu hắn thực sự mưu tài, đánh chủ ý thêm một nhà, chẳng phải càng phát tài hơn?
- Nhìn từ tình hình thực tế hiện nay, sợ rằng Sở Hoan không chỉ muốn một ít tiền tài của chúng ta.
Khóe mắt Cao Liêm hơi run rẩy:
- Nếu như ta đoán không sai, hiện giờ ta thực sự biết rõ dụng ý cuối cùng của hắn.
Hiển nhiên Triệu Thuẫn cũng không phải kẻ ngu xuẩn, lập tức nói:
- Cao bá phụ nói là, mục đích cuối cùng của Sở Hoan, là muốn… đuổi tất cả chúng ta ra khỏi Tây Quan?
- Chắc là như thế.
Cao Liêm nắm chặt tay:
- Một chiêu này của hắn, là giết gà dọa khỉ, ra tay với sáu nhà chúng ta, mục đích thực sự là để cho toàn bộ thân sĩ Bắc Sơn nhìn xem, khiến cho thân sĩ Bắc Sơn biết khó mà lui, bỏ chạy khỏi Tây Quan… Giống như Ngô gia và Tống gia, chắc chắn họ lo lắng chuyện Thiên Môn Đạo sẽ kéo lên đầu họ, cho nên dứt khoát bán tháo cửa hàng và ruộng đất vừa mua tới tay, quay trở lại Bắc Sơn. Chúng ta ở Tây Quan căn cơ không ổn, nội tình vốn liếng vẫn còn ở Bắc Sơn, trở lại Bắc Sơn, Sở Hoan đương nhiên không cách nào tìm được phiền phức cho họ.
- Người có tâm tư này, tuyệt đối không ở số ít.
Triệu Thuẫn cau mày nói:
- Ngay từ đầu cũng không động, chỉ là chờ xem thế nào, nhưng mấy ngày tiếp theo, Sở Hoan vẫn không thả người, mà lời đồn ngoài phố ngày càng nhiều, thật sự giống như tất cả thân sĩ Bắc Sơn chúng ta đều gia nhập Thiên Môn Đạo. Có lẽ các vị ngồi đây có thể bảo trì bình thản, nhưng đối với những gia tộc Tống Ngô mà nói, họ đã không nén được giận, hiện giờ Tống gia và Ngô gia đã bắt đầu chuẩn bị rút lui xong, gia tộc khác biết rõ, sao có thể ngồi yên ổn được?
- Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, mấy ngày tiếp theo sẽ có nhiều người bán tất cả bất động sản và ruộng đất trong tay ra ngoài.
Một người cười khổ nói:
- Lúc trước chúng ta hùng tâm bừng bừng, quy mô tiến vào Tây Quan, vốn định làm ra một phen sự nghiệp ở nơi này, hiện giờ thì hay rồi, vừa mới có khí sắc liền bị họ Sở bức ra khỏi đây…!
Cao Liêm như có suy nghĩ, mí mắt bỗng nhiên nhấc lên, liếc nhìn mọi người nói:
- Các vị, tới Tây Quan gian khổ, tất cả mọi người đều biết rõ gian khổ trong đó. Vì đặt vững chân ở Tây Quan, đâm xuống cơ nghiệp, các vị ngồi đây, nhà nào không phải khuynh gia bại sản, chuyển một khoản tiền lớn tới Tây Quan, mua phòng mua đất, không ít gia tộc còn vay khoản nợ không? lồ…Đã như vậy, sau khi tới Tây Quan rồi, vì đạt được cửa hàng và ruộng đồng, chúng ta lại tốn bao nhiêu tâm huyết, Đông Phương Tín cùng Đổng Thế Trân đều là con dơi hút máu, trước mặt họ chúng ta phải làm cháu trai, còn phải bày ra khuôn mặt tươi cười để chúng hút máu trên người chúng ta…!
Vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị, trong mắt mỗi người đều lộ vẻ ngưng trọng, khó mà che giấu được giận dữ.
Cao Liêm suy nghĩ, lại liếc mọi người lần nữa, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hôm nay Sở Hoan mượn một chuyện nhỏ, chuyện bé xé ra to, chẳng những muốn nuốt tiền tài chúng ta để dành mấy đời, còn muốn đuổi chúng ta ra khỏi Tây Quan, chẳng lẽ các vị cam lòng?
- Đương nhiên không cam lòng?
Lập tức có người nói:
- Hoắc gia ta vì khởi nghiệp ở Tây Quan, điều động tất cả tài nguyên gia tộc, còn vay mượn nợ nần, vốn muốn có tư cách ở Tây Quan, hiện giờ thất bại tan tác mà quay trở về, không nói sau này không còn mặt mũi, số nợ nần kia trả lại như thế nào? Hiện giờ Hoắc gia ta chỉ trông cậy vào ba mươi khoảnh ruộng tốt tại Tây Quan, nếu như lúc này bán tháo rút đi, chắc chắn mất cả chì lẫn chài.
Mấy người khác cũng nhao nhao đồng ý, đều thổ lộ khó xử của mình.
Cao Liêm giơ tay lên nói:
- Mọi người nói đúng, bỏ chạy vào lúc này, không nói đến không cứu được người nhà, số tiền lớn chúng ta quyên cho Tân Diêm Cục lúc trước cũng giống như cho chó ăn, có đi không về, quan trọng nhất là, lúc trước chúng ta từ Bắc Sơn tới Tây Quan, thanh thế to lớn, toàn bộ Tây Bắc thậm chí toàn bộ Đại Tần đều biết được, trước khi tới đây chúng ta uy phong bậc nào, hôm nay bị một tên hậu bối nhậm chức không tới một tháng bức chúng ta ra khỏi Tây Quan, chúng ta có mặt mũi nào gặp lại phụ lão Bắc Sơn?
- Cao bá phụ, tình thế bức bách, cho dù chúng ta không muốn, lại có thể thế nào?
Một người hỏi:
- Chuyện đã đến tình cảnh hôm nay, Đông Phương Tín và Đổng Thế Trân còn giả câm giả điếc, không đưa ra một chút biện pháp hữu dụng, cái gọi là dân không đấu với quan, không được Đông Phương Tín và Đổng Thế Trân hỗ trợ, chúng ta đấu thế nào được với Sở Hoan? Mặc dù hắn mới nhậm chức, căn cơ không ổn định, nhưng dù sao hắn là Tổng đốc một Đạo, Đại tướng nơi biên cương, chúng ta có thể thế nào?
Cao Liêm nắm chặt tay, cười lạnh nói:
- Mục đích của hắn đã rất rõ ràng, là muốn bức thân sĩ Bắc Sơn chúng ta vào chỗ chết, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn hắn diễu võ dương oai, ngồi chờ chết?
Triệu Thuẫn thấy Cao Liêm ngồi thẳng người, cảm giác được cái gì, hỏi:
- Cao bá phụ, có phải… có phải ngài có thượng sách hay không?
Cao Liêm do dự một chút, lập tức cắn răng một cái, vẫy tay ý bảo mọi người nhích lại gần. Mọi người hơi kỳ quái, nhưng đều đứng dậy tiến tới bên người Cao Liêm.
…
Trong phủ Tổng đốc, Sở Hoan đang ngồi trên ghế, tay nâng chén trà, trước mặt hắn không tới ba bước, một người mặc áo quan lại màu xanh đang khom người, trán đổ mồ hôi, không dám ngẩng đầu.
- Không thấy Triệu Tín sao?
Thưởng thức mấy ngụm trà, Sở Hoan đặt chén trà xuống, ngẩng đầu, hai hàng lông mày xiết chặt:
- Hôm qua không thấy, vì sao hôm nay Lệnh lại ngươi mới đến báo?
Người mặc áo quan lại màu xanh này chính là Lệnh lại Binh Bộ Ti, là bộ hạ của Triệu Tín. Giờ phút này gã đã ứa mồ hôi lạnh, giọng nói chột dạ:
- Hồi bẩm Tổng đốc đại nhân, Triệu Chủ sự đột nhiên có việc riêng, ba tới năm ngày không tới nha môn cũng là chuyện thường… Hạ quan thật sự không biết, lần này hắn lại mang theo toàn bộ người nhà biến mất không thấy… Hạ quan cùng các đồng liêu Binh Bộ Ti tìm kiếm rất nhiều nơi, không có bất kỳ ai biết được tung tích của Triệu Chủ sự…!
- Phải chăng Triệu Tín đã nói với ngươi, bản Đốc hạn cho hắn trong vòng ba ngày, giao lại binh khí điều khỏi binh khố?
Sở Hoan lạnh lùng nhìn Lệnh lại:
- Chuyện này, hắn có xử lý hay không?
Lệnh lại vội vàng nói:
- Hạ quan không biết, Triệu Chủ sự không hề giao lại.
- Ngươi xác định Triệu Tín đã mất tích?
- Hạ quan xác định.
Lệnh lại nói:
- Hôm nay hạ quan tới phủ Triệu Chủ sự, hạ nhân trong phủ hắn vẫn còn, nghe một người nói, nhà mẹ đẻ phu nhân Triệu Chủ sự có việc, phải vội vã trở về, cho nên hôm qua đã thu dọn hành lý, bọn họ rời đi lúc nửa đêm, Triệu Chủ sự chỉ nói với người nhà, hắn sẽ đưa phu nhân tới cửa thành rồi trở về, thế nhưng chuyến này đi liền không quay lại, cho đến hôm nay, Triệu Chủ sự vẫn không quay về phủ.