Khi Đổng Thế Trân tới đã về chiều. Y sửa sang quan bào, ngẩng đầu nhìn tấm biển gỗ đen lớn trên cửa, trên đó có ghi ba chữ vàng thật lớn "Phủ Tổng đốc". Tấm biển này được Công bộ làm mới khi Sở Hoan tới nhậm chức, tấm biển cũ đã bị người Tây Lương phá hỏng, chỉ đành thay tấm biển mới này. Dưới ánh sáng cuối ngày, ba chữ vàng sáng lên chói mắt.
Đổng Thế Trân vừa đến đã có thủ cận vệ tiến tới hỏi thủ vệ trước cửa:
- Đổng Tri châu cầu kiến Tổng đốc đại nhân, kính xin thông báo một chút!
Đổng Thế Trân được mời vào sảnh chính gặp Sở Hoan, vừa vào, y đã cười híp mắt chắp tay:
- Tổng đốc đại nhân, chúc mừng chúc mừng. Hạ quan tham kiến Tổng đốc đại nhân!
- Đổng đại nhân khách khí rồi! Đổng đại nhân chúc mừng ta cái gì vậy?
- Cấm vệ quân Tây quan từ lâu chỉ còn là trên danh nghĩa, hôm nay Tổng đốc đại nhân trùng kiến cấm vệ quân chẳng phải là chuyện đáng mừng sao? Hạ quan nghe nói, người tới báo danh tòng quân kéo dài không dứt.
- Thì ra là vậy. Ha ha ha, đây đúng là chuyện tốt. Có cấm vệ quân, có thể bảo vệ sự bình an một phương, lợi nước lợi dân.
Sở Hoan đưa tay cười cười:
- Mời Đổng đại nhân ngồi!
- Hạ quan không dám. Đại nhân một ngày kiếm bạc tỷ, hạ quan không dám quấy rầy. Hôm nay hạ quan tới chỉ có chút chuyện nhỏ muốn xin chỉ thị của đại nhân, xin đại nhân chỉ điểm!
Đổng Thế Trân cung kính.
- A, Đổng đại nhân nói việc nhỏ là việc gì vậy?
- Chuyện là thế này. Từ mẫu của hạ quan mất sớm, hiện giờ chỉ có thể tận hiếu dưới gối phụ thân. Thực ra cũng không phải đại sự gì, chỉ là mấy ngày nữa là đại thọ bảy mươi của gia phụ, phận làm con chỉ mong báo đền công nuôi dưỡng, nên muốn tận hiếu chúc thọ cho lão phụ…!
- Đây là chuyện tốt. Bản đốc cũng từng nghe nói Đổng đại nhân là người con có hiếu. Có câu trăm thiện hiếu đứng đầu, hiếu danh của Đổng đại nhân đã sớm vang xa, trong lòng bản đốc rất khâm phục.
- Để cho đại nhân chê cười rồi.
Đổng Thế Trân thở dài:
- Thực ra, hạ quan đã hứa với lão phụ từ mấy năm trước, tới khi lão phụ bảy mươi sẽ tổ chức một lễ đại thọ cho người. Năm nay lão phụ đã bảy mươi, nhưng thọ yến này hạ quan vẫn đang do dự!
Sở Hoan nhíu mày ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy? Phận làm con, tận hiếu với cha mẹ có gì mà do dự?
- Tuy nói vậy, nhưng…
Đổng Thế Trân thở dài:
- Tổng đốc đại nhân, ngài cũng nắm rõ tình hình hiện nay của Tây quan, rất nhiều dân chúng còn đang khốn đốn, hạ quan thân là quan phụ mẫu lại không thể để cho trăm họ an cư lạc nghiệp, thực trên hổ thẹn với Thánh thượng, dưới hổ thẹn với Tổng đốc đại nhân…!
- Đổng đại nhân đừng quá tự trách mình.
Sở Hoan cũng thở dài:
- Đây cũng không phải là lỗi của Đổng đại nhân, không cần tự trách như vậy.
- Cho dù là vậy, hạ quan vẫn đắn đo. Hôm nay, dân chúng khốn đốn tới mức này, hạ quan làm sao còn có tâm trí chúc thọ lão phụ.
Đổng Thế Trân cười khổ áy náy:
- Nhưng trước đây hạ quan cũng đã hứa với lão phụ, nếu nuốt lời, thực hổ thẹn với lão phụ, đó là đại bất hiếu. Nhưng nếu làm lễ chúc thọ, chẳng những hạ quan thấy bất an trong lòng, cũng khó tránh khỏi sẽ có lời ra tiếng vào sau lưng, nói rằng vào lúc này mà hạ quan không quan tâm đến sự sống chết của dân chúng mà còn muốn xa xỉ hoang phí làm lễ chúc thọ cho lão phụ…!
Lão lắc đầu:
- Hạ quan thực sự vô cùng khó xử!
Sở Hoan lập tức phản đối:
- Đổng đại nhân, chỉ là chúc thọ cho vi tôn, nói gì mà xa xỉ hoang phí. Đổng đại nhân lo lắng quá rồi. Theo như Đổng đại nhân nói, lệnh tôn năm nay bảy mươi, hiếu kính cha mẹ chính là đại thiện, đừng nói là Đổng đại nhân, cho dù là thôn phu hương dã bình thường cũng muốn hiếu thuận cha mẹ mà tổ chức đại thọ bảy mươi. Theo bản đốc thấy, đó là việc không thể không làm, không thể để lão nhân gia phải chịu thiệt thòi.
Đổng Thế Trân cẩn thận hỏi lại:
- Ý đại nhân là đại thọ này…?
- Không thể không làm. Đổng đại nhân, nếu có ai nói này nói nọ sau lưng ngài về thọ yến lần nãy, bản đốc sẽ là người đầu tiên không để cho kẻ đó yên. Bản đốc vẫn không tin, kính hiếu cha mẹ lại là chuyện sai sao?
Đổng Thế Trân thở ra nhè nhẹ, hành lễ thật sâu:
- Hạ quan kính tạ đại nhân. Có những lời này của đại nhân, hạ quan đã yên tâm hơn nhiều. Đại nhân, lão phụ thích nhất là món đầu cá hấp của Bắc Vọng Lầu, nếu tổ chức thọ yến, hạ quan…hạ quan tuy nghèo, nhưng vẫn có một ít tích cóp, sẽ tổ chức đại thọ cho lão phụ ở Bắc Vọng Lâu thật tốt. Hai năm qua lão phụ không khỏe, sau cái thọ này, sợ là khó có được cái thọ nữa…!
Sắc mặt lão ảm đạm.
- Tới hôm đó, bản đốc sẽ đích thân tới chúc họ lệnh tôn. Cho dù Đổng đại nhân không mời bản đốc cũng cứ đến.
Đổng Thế Trân vội cuống lên:
- Đại nhân nói gì vậy, đại nhân có thể đi thực sự là vinh hạnh của hạ quan rồi. Hạ quan xin thay mặt lão phụ kính tạ đại nhân!
- Đổng đại nhân, ta và ngài là đồng liêu, hôm nay Tây quan khốn đốn, ta và ngài cần phải hết lòng đoàn kết, đừng khách khí như thế!
Đổng Thế Trân có vẻ cảm kích, mấp máy mỗi một hồi mới dám nói:
- Hạ quan còn muốn tạ tội với đại nhân!
- Tại sao?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Tội gì vậy?
- Đại nhân, không gạt ngài, khi ngài vừa đến Sóc Tuyền, thực lòng hạ quan cũng không bội phục… Cả gan nói một câu, rất nhiều người nói đại nhân nhờ dựa vào Tề Vương Điện hạ mới có được ngày hôm nay, hạ quan cũng chỉ là một kẻ tục nhân, lời nói bên tai bèn tin là thật. Lại thấy tuổi đại nhân không lớn lắm, khó tránh khỏi có tâm bất kính với đại nhân…
Sở Hoan cười ha ha:
- Sở Hoan đúng là tuổi trẻ tài thấp, tài sơ học thiển, thực đã để cho Đổng đại nhân chê cười rồi.
- Đại nhân hiểu lầm rồi.
Đổng Thế Trân thở dài:
- Nhưng đại nhân tới Tây quan thời gian không dài, hạ quan đã thấy ở đại nhân sự phấn chấn chưa từng có. Ngài suất lĩnh trên dưới Tây quan kháng ôn dịch, xây dựng cấm vệ quân, hơn nữa, lại dựa theo pháp luật triều đình mà mang vật tư phi pháp trong kho binh về, từng việc từng việc, hạ quan đều thấy rõ. Hạ quan biết rõ, trước kia vì có thành kiến với đại nhân nên khó tránh khỏi có tâm ngạo mạn, hôm nay đến đây cũng muốn xin tội với đại nhân, kính xin đại nhân rộng lòng tha thứ.
Sở Hoan lắc đầu cười:
- Đổng địa nhân, ngài thành thật với ta, ta cũng nói thực với ngài. Thực ra ta không hề trách ngài, Đổng đại nhân là bậc tiền bối, ta chỉ hy vọng ngài có thể giúp Sở Hoan cùng cống hiến vì triều đình!
- Xấu hổ xấu hổ!
Đổng Thế Trân chắp tay nói:
- Sau này chỉ cần đại nhân có lệnh, hạ quan sẽ ra sức trâu ngựa! Không quấy rầy đại nhân nữa, thọ yến ba ngày sau, mong đại nhân có thể tranh thủ chút thời gian đại giá quang lâm Bắc Vọng Lầu!
- Xin cứ về trước.
Sở Hoan chắp tay cười nói:
- Tạm biệt Đổng đại nhân!
Đổng Thế Trân chắp tay lui ra. Ra ngoài chính sảnh, khóe miệng đã nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Nhìn lão đi ra, sắc mặt Sở Hoan dần lạnh lại, ánh mắt thoáng một tia dị sắc.
Hắn ngồi xuống, từ từ rót một ly trà, suy nghĩ một lát, chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập, ngẩng đầu lên, một bóng dáng xinh đẹp đã xuất hiện trước cửa, khoác một tấm áo mỏng như khói nhẹ như mây, dưới thân là váy hoa hồng nhạt, mái tóc rối tung xõa trên vai, xinh đẹp ôn nhu, mắt hạnh tai hồng, ôn nhu động lòng người, chính là Trân Ny Ti.
Trân Ny Ti vừa chạy vội tới, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng, đôi má trắng như tuyết hơi ửng lên, thực sự xinh đẹp động lòng người.
Mới gần đây, thấy hai chị em Trân Ny Ti phục sức Trung Nguyên còn cảm thấy chẳng ra gì, nhưng hôm nay thì đã quen mắt, cẩn thận nhìn, xem ra nữ nhân Tây Xuyên mặc đồ Trung Nguyên, phong vị dị vực hòa với phong tình Trung Nguyên lại có vẻ thú vị riêng.
Trân Ny Ti thở gấp, tấm áo ngủ vốn đã mỏng, bên trong lại là một chiếc yếm màu vàng nhạt, dưới hơi thở dồn dập, bộ ngực cực kỳ ưu tú cũng phập phồng. Tiểu Dương Nữu này và muội muội của nàng ta Bố Lan Thiến giống nhau, dáng người cả hai đều nóng bỏng tay, cho dù mặc quần áo rộng cũng khó có thể che giấu thân hình duyên dáng của hai nàng.
Tỷ muội Trân Ny Ti xưa nay như hình với bóng, lúc này chỉ có Trân Ny Ti không thấy Bố lan Thiến, Sở Hoan thấy lạ, lại thấy nàng đang thở dốc, bèn hỏi:
- Trân Ny Ti, đã xảy ra chuyện gì? Hình như nàng không ổn?
Sắc mặt Trân Ny Ti hơi bối rối, thấy Sở Hoan nhìn mình chằm chằm, đành cúi đầu xuống lắp bắp:
- Họ Sở, là…là… Bố Lan Thiến…
- Bố Lan Thiến?
Sở Hoan đứng dậy hỏi:
- Nàng làm sao?
- Nàng không khỏe.
Trân Ny Ti vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn:
- Chân nàng bị thương…
- Chân bị thương?
Sở Hoan hơi giật mình hỏi:
- Sao lại bị thương? Bây giờ nàng ở đâu? Có tìm đại phu chưa? Y thuật của Tôn đại phu trong phủ không tệ, thử tìm ông ta hỏi xem.
- Bố Lan Thiến nói đại phu kia là nam nhân, không muốn để ông ta xem bệnh.
Trân Ny Ti vẫn thở gấp:
- Họ Sở, ngươi…. ngươi có thể giúp chúng ta, xem thử xem Bố Lan Thiến làm sao được không?
- A?
Sở Hoan cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu:
- Được. Ta đi xem.
Vừa dợm bước, Trân Ny Ti lại nói:
- Vậy ngươi mau tới đi.
Dứt lời nàng quay lưng, vòng eo uyển chuyển đưa đẩy, cặp mông đầy đặn mềm mại như hoa trong gió, dáng người yểu điệu, không đợi Sở Hoan mà chạy đi trước.
Sở Hoan hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ có lẽ do đôi hoa tỷ muội này tình cảm rất thân thiết, Trân Ny Ti lo lắng cho chân của Bố Lan Thiến nên đi trước cũng là có lý. Hắn biết rõ tiểu viện mà đôi hoa tỷ muội này ở, lập tức đi thẳng đến. Vào bên trong, còn chưa vào nhà đã nghe tiếng Bố Lan Thiến yêu kiều vang lên từ bên trong:
- Ôi, đau quá, đau chết mất…!
Cửa phòng chỉ hơi khép. Sở Hoan đi vào trong, tới trước cửa phòng trong, khẽ gõ cửa, cửa cũng chỉ khép, bên trong vang lên tiếng Bố Lan Thiến:
- Ai vậy?
- Là ta.
Sở Hoan đằng hắng một tiếng:
- Bố Lan Thiến, nghe Trân Ny Ti nói nàng bị thương ở chân, ta tới xem thử một chút. Có chuyện gì xảy ra vậy?
- A… vậy ngươi…ngươi vào đi!
Hình như nàng hơi do dự, tiếng nói mềm nhũn:
- Chân của ta…bị trật…
Sở Hoan đẩy cửa bước vào, trong phòng quanh quẩn mùi hương xử nữ. Cả hai tỷ muội đều là xử nữ, trên người đều có mùi hương đặc trưng, cả hai lại như hình với bóng, ngủ cũng ngủ chung, nên trong phòng ướp đầy hương thơm cơ thể cũng là chuyện dễ hiểu.
Sở Hoan lướt nhìn qua một lượt. Từ khi đến Tây quan, đây là lần đầu tiên hắn tới tiểu viện hai tỷ muội sống, càng là lần đầu tiên bước vào khuê phòng của các nàng. Trong phòng bày biện cũng không nhiều, có bàn có ghế, vì hai tỷ muội ngủ chung nên có một chiếc giường lớn, chăn đệm cũng mới tinh, đằng sau giường có một bức bình phong bách điểu ngăn với một gian nho nhỏ.
Một thân thể uyển chuyển ngồi dựa lên giường, qua lớp váy màu xanh lá sen, mỹ nhân tóc vàng Bố Lan Thiến xinh đẹp tự nhiên nghiêng đầu lại nhìn hắn, tội nghiệp nói:
- Sở, chân ta bị thương, ngươi…ngươi giúp ta một chút chứ?
Sở Hoan nhích tới gần, mùi u hương kia lại càng nồng đậm. Bố Lan Thiến ngọt ngào xinh đẹp, lông mày nhíu chặt, đáng yêu tội nghiệp nhìn hắn chờ đợi. Không thấy Trân Ny Ti, hắn thấy hơi lạ, hỏi:
- Chân bị thương thế nào? Có nghiêm trọng không?
- Vừa rồi ta nhảy với Trân Ny Ti, không cẩn thận nên bị thương ở chân. Đau quá, không biết có phải bị gãy chân không nữa. Ngươi…ngươi mau xem giúp ta một chút đi.
Nàng đau đớn tội nghiệp nhìn Sở Hoan, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt màu lam mờ sương, phối hợp với khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, còn có hàng my chớp chớp mê người vô cùng.