Lúc Đông Phương Tín trở lại phủ tướng quân, sắc trời đã hoàn toàn tối, Hách Thông đi theo phía sau gã. Đi vào nội sảnh, không chờ Hách Thông đứng vững, Đông Phương Tín vung tay tát vào mặt Hách Thông. Một tiếng bốp thanh thúy vang lên, mặt Hách Thông trúng một cái tát, Hách Thông lập tức quỳ xuống:
- Ty chức vô năng!
- Thùng cơm!
Đông Phương Tín giận dữ không kềm được:
- Ngươi điếc sao? Trên lầu xảy ra biến cố, vì sao ngươi không dẫn người lên lầu?
- Ty chức vô năng!
Hách Thông sắc mặt khó coi:
- Ty chức vẫn chờ tín hiệu của đại nhân, nhưng Hiên Viên Thắng Tài đột nhiên xuất hiện, đã cuốn lấy ty chức.
- Hiên Viên Thắng Tài?
Hàn quang xẹt qua mắt Đông Phương Tín, gã ngồi xuống:
- Quan trọng nhất là thích khách chạy thoát, hắn không thể còn sống!
- Đại nhân nói là?
- Ngươi có biết hôm nay bổn tướng muốn ngươi giết người nào?
Đông Phương Tín nắm chặt tay:
- Thích khách bị Hiên Viên Thắng Tài bắn chết chỉ là một trong số đó, còn một gã thích khách khác đã chạy thoát.
Hách Thông khẽ giật mình, hơi hồ đồ.
Đông Phương Tín thở dài:
- Thích khách chạy thoát, là Triệu Tín!
- Là hắn!
Hách Thông khẽ giật mình:
- Đại nhân nói rằng, Triệu Tín muốn hành thích Sở Hoan?
- Không sai.
Đông Phương Tín gật đầu nói:
- Dựa theo kế hoạch, Triệu Tín ra tay ám sát Sở Hoan, thế nhưng… hắn lại giết chết Đổng Thế Trân.
Trong mắt gã cũng đầy vẻ ngờ vực, hỏi:
- Ngươi thẩm vấn ở Bắc Vọng Lâu, có tra được chi tiết của đầu bếp kia?
- Bẩm đại nhân, đầu bếp thật sự bị trói nhét vào trong kho hàng Bắc Vọng Lâu.
Hách Thông đáp:
- Thích khách xuất hiện trên thọ yến hôm nay, là có người giả trang.
- Quả nhiên như thế.
Đông Phương Tín vuốt râu thô:
- Người trong Bắc Vọng Lâu, có biết lai lịch thích khách kia hay không?
- Ty chức đã hỏi qua, xem ra họ thật sự không biết thích khách kia trà trộn vào thế nào.
Hách Thông nghiêm nghị nói:
- Thích khách kia… không phải là tướng quân an bài?
- Không phải ta.
Đông Phương Tín lắc đầu, hoài nghi nói:
- Chẳng lẽ đó là đồng đảng của Triệu Tín?
Gã lập tức nắm chặt tay:
- Thích khách kia hóa trang thành đầu bếp, mục tiêu nhằm vào Sở Hoan, hắn có giấu ám khí trong đầu cá…!
Khóe mắt gã nháy hai cái, dường như đang nói với bản thân:
- Sở Hoan phản ứng nhanh chóng, nếu như là ta, chỉ sợ đã bị ám khí làm hại, những ám khí kia đều bắn vào trong vách tường, ta đã cẩn thận kiểm tra, bên trên có bôi kịch độc kiến huyết phong hầu…!
Hách Thông gật đầu nói:
- Ty chức xem qua hiện trường, Sở Hoan phản ứng siêu việt, khoảng cách ngắn như vậy, nếu là ai cũng không có khả năng né tránh, chắc chắn là cục diện phải chết, nếu như không biết trước, rất khó thoát một kích kia…!
- Biết trước?
Thân thể Đông Phương Tín chấn động, dường như nghĩ tới cái gì:
- Sở Hoan… quả thực đã sớm biết có người muốn hành thích?
Dường như gã đang cố gắng nhớ lại cái gì, cau mày:
- Sở Hoan phản ứng thật sự nhanh… dường như hắn thật sự biết trước…!
- Đại nhân, ta đã phái người tìm kiếm Triệu Tín toàn thành.
Hách Thông thấp giọng nói:
- Người của Sở Hoan cũng đang tìm kiếm toàn thành, không thể để cho người của họ tìm được Triệu Tín trước.
- Không sai.
Đông Phương Tín cười lạnh nói:
- Ngươi có nói cho đám thủ hạ, tìm được Triệu Tín, giết không luận tội hay chưa?
- Ty chức đã phân phó.
Hách Thông gật đầu nói:
- Triệu Tín đã bị thương, cánh tay trái là ký hiệu, ta sai mọi người lưu ý các tiệm thuốc và y quán trong thành, nhưng chỗ đó cũng không nhiều, chỉ cần Triệu Tín xuất hiện, vậy thì không chạy được.
Đông Phương Tín khẽ vuốt cằm, cau mày, dường như đang hỏi lại như đang tự nói:
- Người Triệu Tín muốn giết là Sở Hoan, vì sao hắn lại giết Đổng Thế Trân?
Gã trăm mối không cách giải, đang lúc suy nghĩ, ngoài sảnh truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Hách Thông lập tức đứng dậy ra ngoài đón, nghe được vài câu nói bên ngoài, Hách Thông nhanh chóng trở vào, bẩm:
- Đại nhân, có người vây quanh phủ tướng quân chúng ta!
- Cái gì?
Đông Phương Tín thân thể chấn động, bỗng nhiên đứng dậy, cả giận nói:
- Thật sự là lật trời, con mẹ nó ai dám vây phủ tướng quân của ta?
- Là tinh binh Cận Vệ phủ Tổng đốc.
Hách Thông trầm giọng nói.
Đông Phương Tín trầm xuống.
Phản ứng đầu tiên của gã, chính là Triệu Tín đã rơi vào tay Sở Hoan, tuy nói ám sát Sở Hoan là Triệu Tín chủ động xin đi, nhưng cuối cùng vẫn do Đông Phương Tín đồng ý, lần mưu sát này, cho dù thế nào Đông Phương Tín cũng không thoát khỏi liên quan.
Nếu Triệu Tín rơi vào tay Sở Hoan, kể ra chủ sự sau màn, như vậy Sở Hoan đương nhiên dẫn người tới vây.
Đông Phương Tín nắm chặt tay, trước tiên hỏi:
- Trong phủ chúng ta có bao nhiêu người?
Gã suy nghĩ trong lòng, một khi Sở Hoan thật sự muốn ra tay, vậy thì cá chết lưới rách, trước tiên phá vòng vây ra ngoài, chỉ cần giết ra khỏi thành, điều động Bình Tây Quân, dứt khoát mang binh giết vào trong thành, trực tiếp làm thịt Sở Hoan.
Hách Thông là tâm phúc số một của Đông Phương Tín, đương nhiên hiểu được ý của gã, nói:
- Còn hơn hai mươi người… Ty chức thề sống chết hộ vệ an nguy của đại nhân.
- Cận Vệ Quân tới bao nhiêu người?
- Cũng không dưới trăm người.
Hách Thông đáp:
- Cửa sau cũng bị bao vây.
Đông Phương Tín cau mày, gã được chứng kiến thân thủ của Sở Hoan ở Bắc Vọng Lâu, biết rõ Sở Hoan thâm tàng bất lộ, võ công chắc chắn trên mình, hơn nữa bên người Sở Hoan còn có một Hiên Viên Thắng Tài tiễn pháp kỳ giai, đó cũng không phải địch thủ dễ đối phó, trong tay chỉ có hơn hai mươi người, đương nhiên không cách nào chống đỡ.
Trong lòng gã nghĩ Triệu Tín rơi vào tay Sở Hoan, rất có thể Triệu Tín bán rẻ mình. Chẳng qua nghĩ lại một chút, mặc dù mình tính toán lần ám sát này, nhưng cũng không lưu lại cho Triệu Tín bất cứ sơ hở nào, cho dù Triệu Tín chỉ ra và xác nhận mình, vu khống mình quả quyết phủ nhận, Sở Hoan không đưa ra nổi chứng cứ, vậy cũng không dám làm gì mình.
Gã sửa sang lại áo giáp, đi ra cửa chính, tới ngoài cửa viện, liền thấy ánh lửa ngút trời ngoài cửa, mấy chục tên võ sĩ một tay cầm đao một tay giơ đuốc ngăn bên ngoài cửa viện, Hiên Viên Thắng Tài tay đặt ở chuôi bội đao, đứng đầu.
- Hóa ra là các ngươi.
Đông Phương Tín sắc mặt không tốt:
- Hiên Viên Thắng Tài, nửa đêm ngươi dẫn binh vây khốn phủ tướng quân, muốn làm gì?
Hiên Viên Thắng Tài mỉm cười:
- Đông Phương tướng quân, thật sự là quấy rầy, vốn không dám quấy nhiễu quý phủ, chẳng qua chúng ta tìm khắp thành, hơn nữa đạt được mật báo, tên thích khách chạy thoát ở Bắc Vọng Lâu hiện giờ đang trong quý phủ, phụng lệnh của Tổng đốc đại nhân, cần phải bắt thích khách ám sát Đổng đại nhân về quy án, cho nên có chỗ quấy nhiễu, chắc Đông Phương tướng quân không trách tội chứ?
Đông Phương Tín còn chưa nói chuyện, bên cạnh đã truyền tới giọng nói:
- Đông Phương tướng quân đương nhiên sẽ không trách tội. Đông Phương tướng quân quan hệ hòa hợp với Đổng đại nhân, hiện giờ Đổng đại nhân ngộ hại, người đầu tiên muốn bắt thích khách về quy án, chính là Đông Phương tướng quân. Hiện giờ đã có tung tích của thích khách, chúng ta muốn bắt thích khách về quy án, Đông Phương tướng quân đương nhiên không có dị nghị.
Cùng với giọng nói, Sở Hoan đã đi ra khỏi đám người, bên cạnh có không ít quan viên, chẳng biết lúc nào đã tìm tất cả quan lại nha môn các Ti trong thành Sóc Tuyền tới.
Đông Phương Tín nhíu mày, thấy Sở Hoan mỉm cười, hỏi:
- Tổng đốc đại nhân nói rằng, thích khách hành thích Đổng đại nhân hiện giờ đang ở phủ tướng quân? Chuyện này… chỉ sợ là hiểu lầm?
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Đây cũng không phải hiểu lầm, Hiên Viên dẫn người tìm kiếm tên thích khách chạy trốn, lúc thích khách kia đào thoát, đã bị thương cánh tay trái, trốn vội vàng lại không biết trên đường có máu tươi nhỏ xuống. Hiên Viên tìm hiểu nguồn gốc, liền tìm tới khu vực này, vừa vặn có người trông thấy thích khách lẻn vào phủ đệ của Đông Phương tướng quân. Cho nên bản Đốc hạ lệnh tới đây bắt thích khách về quy án, thích khách kia ám sát Đổng đại nhân, tâm ngoan thủ lạt, cực kỳ nguy hiểm, nếu như thật sự trốn trong phủ Đông Phương tướng quân, chỉ sợ sẽ có uy hiếp rất lớn đối với Đông Phương tướng quân.
- Nếu thích khách thật sự ở trong phủ tướng quân, bổn tướng đương nhiên sẽ bắt hắn quy án.
Đông Phương Tín cười lạnh nói:
- Thích khách ám sát Đổng Tri Châu, tội ác tày trời, người người phải diệt.
- Đông Phương tướng quân quả nhiên rộng rãi.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Hiên Viên, Đông Phương tướng quân đã đáp ứng, ngươi còn không dẫn người vào phủ điều tra, nhất định phải tìm kiếm cẩn thận, vạn lần không thể để cho thích khách đào thoát. Đúng rồi, lúc tìm kiếm nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không nên hư hại đồ trong phủ tướng quân.
Hiên Viên Thắng Tài chắp tay đồng ý, cũng không để ý tới Đông Phương Tín sắc mặt tái xanh, mang theo một đám võ sĩ Cận Vệ Quân như lang như hổ vọt vào phủ tướng quân. Đông Phương Tín giật giật môi, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.
Đám quan viên bên cạnh Sở Hoan lại ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không dám nói nhiều một câu.
Hiên Viên Thắng Tài dẫn võ sĩ Cận Vệ Quân tìm kiếm trong phủ tướng quân, Đông Phương Tín liếc mắt ra hiệu, Hách Thông gật nhẹ đầu, dẫn người đi theo. Lúc này Đông Phương Tín mới nói với Sở Hoan:
- Tổng đốc đại nhân đã tới rồi, không bằng đi vào ngồi một chút, uống chén trà!
Sở Hoan cười đáp:
- Như vậy làm phiền.
Hắn dẫn đám quan lại, đến chính đường phủ tướng quân, từng người ngồi xuống, Đông Phương Tín sai người dâng trà, ngồi xuống bên cạnh Sở Hoan. Sở Hoan bình tĩnh tự nhiên, nâng chén trà, cũng không nói chuyện.
Đông Phương Tín khóe mắt run rẩy, cảm giác được chuyện hơi không đúng, thế nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, nhất thời cũng không nói lên được.
Uống cạn một ly trà, lại thêm trà mới, quan viên lớn nhỏ trong sảnh đều không nói một lời nào, chỉ uống trà, bầu không khí cực kỳ quái dị. Đông Phương Tín toàn thân không được tự nhiên, không ngừng vặn vẹo thân thể, sắc mặt ngày càng khó coi.
Uống cạn chén trà thứ hai, đang muốn rót thêm trà mới, tiếng bước chân vang lên, Hiên Viên Thắng Tài tiến vào sảnh, bẩm:
- Đại nhân, đã cẩn thận điều tra các nơi trong phủ tướng quân, không hề phát hiện tung tích thích khách!
Khóe miệng Đông Phương Tín lộ ra nụ cười, lại nghe Hiên Viên Thắng Tài chuyển lời:
- Chẳng qua còn một chỗ, không tiện tìm kiếm, Hách Thông nói nơi đó là cấm địa, ngăn cản chúng ta tìm kiếm, đặc biệt tới xin chỉ thị của đại nhân!
Vẻ vui mừng vừa rồi của Đông Phương Tín lập tức biến mất, không chờ Sở Hoan đáp, đã hỏi trước:
- Còn nơi nào chưa tìm?
- Hách Thông nói, đó là chỗ phu nhân tướng quân kính phật!
Hiên Viên Thắng Tài đáp:
- Là một phật đường nhỏ trong hậu viện, cửa phòng đóng kín, bên trong đèn sáng, ngoại trừ phật đường, tất cả chỗ khác đều đã tìm kiếm.
Đông Phương Tín đáp:
- Tiện nội có ở bên trong không?
- Hách Thông gọi phu nhân, phu nhân ở bên trong trả lời, đúng là bên trong.
- Như vậy thích khách tuyệt đối sẽ không ở bên trong.
- Thế thì chưa hẳn, Đông Phương tướng quân, có người nhìn thấy thích khách trốn vào phủ tướng quân, hiện giờ tất cả các nơi đều đã tìm kiếm, không thấy tung tích, duy chỉ phật đường chưa tìm, nếu như thích khách thật sự ẩn núp trong phủ tướng quân, rất có thể ở trong phật đường, nếu không chẳng lẽ hắn biết lên trời xuống đất? Thậm chí bản Đốc hoài nghi, rất có thể phu nhân bị thích khách cưỡng ép!
- Ý của Tổng đốc đại nhân là?
- Tìm kiếm phật đường!
Sở Hoan lập tức nói:
- Nếu như thích khách thực sự không ở phật đường, như vậy người chứng kiến nhất định nhìn sai rồi, thích khách không hề trong phủ tướng quân, nếu không… thích khách nhất định ở phật đường!