Đông Phương Tín bị Hiên Viên Thắng Tài trả lời một cách mỉa mai, trong lòng tức giận, nhưng cũng hơi hoảng hốt. Gã thật sự không thể tưởng được, Triệu Tín đi rồi quay lại, thật sự ẩn núp trong phủ tướng quân, thậm chí trốn trong Phật đường.
Đáng giận hơn là, thê tử của gã dĩ nhiên giấu Triệu Tín bên trong tượng Phật đồng.
Vừa rồi khăn che mặt của Triệu Tín bị gạt ra, Đông Phương Tín hận không thể lập tức chém chết Triệu Tín. Nhưng Triệu Tín trông tương đối kiên cường, trong lòng Đông Phương Tín còn lại một tia hi vọng cuối cùng.
Gã đã không để ý mặt mũi với Sở Hoan, thật ra trong lòng gã rất rõ ràng, gã đương nhiên muốn dồn Sở Hoan vào chỗ chết, Sở Hoan chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua cho gã.
Sở Hoan gần đây thế hùng hổ dọa người, Đông Phương Tín đã sớm nổi giận trong lòng, gã đã không còn lòng dạ tiếp tục dây dưa với Sở Hoan, trong lòng đã nghĩ tới triệu tập binh mã mạnh mẽ diệt trừ Sở Hoan.
Chẳng qua lúc này địch nhiều ta ít, Đông Phương Tín căn bản không có cơ hội ra khỏi thành, chỉ trông mong Triệu Tín có thể cắn chặt răng, qua lần này, gã tìm cơ hội rời khỏi thành, triệu tập binh mã lập tức giết vào thành.
Hiện giờ gã trong tình thế nguy hiểm, tay nắm mấy vạn binh mã, tới tình cảnh như vậy, đã chuẩn bị buông tay đánh cược một lần.
Mặc dù Đông Phương Tín xuất thân vũ phu, nhưng trải qua không ít chuyện, biết rõ hiện giờ không thể đối chọi gay gắt, giọng hơi hòa hoãn:
- Đại nhân, nơi này là Phật đường, kính xin Tổng đốc đại nhân nể mặt mạt tướng, không khinh nhờn Thần Phật ở nơi này. Thích khách đã tìm được, như vậy sẽ có thể tra ra manh mối, không bằng trước tiên nhốt hắn lại, sau đó nghiêm hình thẩm vấn.
Sở Hoan tới trước tượng Phật đồng, thi lễ một cái, lúc này mới phất tay, để cho Hiên Viên Thắng Tài đưa Triệu Tín ra khỏi Phật đường. Đông Phương Tín nhìn thấy thế, thầm vui mừng, chỉ cần Sở Hoan thật sự mang Triệu Tín đi, cho dù sau này Triệu Tín có khai ra gã hay không, gã lại có cơ hội thoát khỏi thành, chỉ cần rời khỏi thành Sóc Tuyền, tới quân doanh Bình Tây, cho dù bản lĩnh Sở Hoan có lớn bằng trời, vậy cũng không làm gì được gã.
Chẳng qua Hiên Viên Thắng Tài mới giải Triệu Tín vào nội viện, Sở Hoan liền đưa tay trầm giọng nói:
- Các vị, hôm nay Đổng đại nhân chết thảm ở Bắc Vọng Lâu, trong lòng chúng ta đều hết sức đau buồn. Hiện giờ thích khách bị bắt, bản Đốc chuẩn bị nghiêm hình thẩm vấn ngay trước mắt mọi người, lúc bản Đốc ở kinh thành, từng có trao đổi với Cừu Bộ Đường của Hình Bộ, đối với thủ đoạn thẩm vấn, cũng có phần tâm đắc.
Đông Phương Tín khóe miệng co giật, Sở Hoan nhìn về phía Đông Phương Tín, dò hỏi:
- Đông Phương tướng quân, không biết phải chăng trước đây tôn phu nhân và Triệu Tín có quen biết?
Đông Phương Tín đành nhắm mắt nói:
- Có quen biết!
- Ồ?
Sở Hoan hứng thú nói:
- Phải chăng trước đây Triệu Tín là Chủ sự Binh Bộ Ti, từng qua lại với quan viên đế quốc, cho nên… lúc Triệu Tín tới phủ, từng gặp tôn phu nhân?
Tình hình thực tế của Đông Phương Tín, ở đây có không ít quan viên đều rõ ràng, Đông Phương Tín biết mình muốn giấu diếm cũng không gạt được, đành nói:
- Vì sao đại nhân lại hỏi thăm những chuyện này?
- Rõ ràng, tôn phu nhân có hiềm nghi chứa chấp thích khách.
Sở Hoan thở dài:
- Tất cả mọi người thấy rõ ràng, Triệu Tín trốn trong tượng Phật đồng, nếu như không được tôn phu nhân giúp đỡ, hắn sao có thể biết trong tượng Phật đồng còn có thể giấu người? Tôn phu nhân không hề bị Triệu Tín cưỡng ép, thậm chí còn bao che hành tung của hắn, cho nên bản Đốc muốn làm cho rõ ràng, giữa họ rốt cuộc có quan hệ gì, nếu không vì sao tôn phu nhân lại phạm tội danh chứa chấp đào phạm, trợ giúp Triệu Tín?
Triệu Tín lạnh lùng nói:
- Mọi chuyện không có liên quan với nàng!
- Có liên quan hay không, không phải ngươi nói là tính, mà là bản Đốc định đoạt.
Sở Hoan nghiêm nghị đáp:
- Đông Phương tướng quân, bản Đốc hỏi một câu nữa, tôn phu nhân và Triệu Tín rốt cuộc quan hệ thế nào?
Đông Phương Tín nắm chặt hai tay, đây là vấn đề gã không muốn nói nhất, lúc này Sở Hoan hỏi thăm trước mặt mọi người, trong lòng gã phẫn nộ không thôi, cứng rắn nói:
- Là đồng hương!
- Đồng hương?
- Không sai.
Đông Phương Tín đáp:
- Mạt tướng xuất thân Vân Châu Thiên Sơn Đạo, tiện nội và Triệu Tín cũng là người Vân Châu…!
- Thì ra là thế.
Sở Hoan thở dài:
- Nói như vậy, là tôn phu nhân trông thấy đồng hương gặp nạn, cho nên ra tay giúp đỡ?
Đông Phương Tín lạnh lùng nhìn Đông Phương phu nhân một cái, cười lạnh nói:
- Phu nhân ngu xuẩn, công tư chẳng phân biệt được, chỉ vì tình nghĩa đồng hương, liền phạm phải tội lớn như thế, hết thảy đều do đại nhân phán quyết!
Đông Phương Tín đã so đo trong lòng, cho dù thế nào, trước sống qua tối nay nói sau, chỉ cần tối nay tội không kéo lên người gã, cho dù ai dính líu vào cũng không sao, chỉ cần Sở Hoan rời đi, gã lập tức tìm cơ hội ra khỏi thành, tới lúc đó lãnh binh giết đến, khi đó nhất định phải giẫm Sở Hoan dưới chân gã.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Đông Phương tướng quân, tôn phu nhân bao che thích khách, chịu tội không nhẹ, nếu thật sự luận tội, sợ rằng…!
Hắn thở dài.
- Tổng đốc đại nhân, Đông Phương Tín làm người công tư rõ ràng.
Đông Phương Tín nghiêm nghị nói:
- Tiện nội nghĩ tới hương thân, bao che thích khách, đại nhân cứ việc xử trí.
Đông Phương phu nhân mặt không biểu tình, ngay cả khóe mắt cũng không động. Triệu Tín nhíu chặt lông mày, Đông Phương Tín chỉ sợ Triệu Tín không rõ tâm ý của mình, chỉ có thể nháy mắt, trông mong Triệu Tín có thể hiểu được.
Sở Hoan nhìn qua Triệu Tín, hỏi:
- Triệu Tín, lời của Đông Phương tướng quân, chắc chắn không sai chứ? Ngươi và Đông Phương phu nhân, đều là người Vân Châu? Là Đông Phương phu nhân nhớ tới hương tình, lúc này mới để ngươi ẩn thân trong tượng Phật đồng?
- Đúng vậy, chúng ta là đồng hương, nhưng không phải nàng chứa chấp.
Triệu Tín cười lạnh nói:
- Là ta trốn vào đây, bức bách phu nhân giấu ta vào tượng Phật đồng, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đương nhiên không dám chống lại.
Đông Phương phu nhân nghe vậy, trong mắt nhịn không được xẹt qua vẻ cảm kích.
- Thế nhưng ngươi đã liên lụy nàng.
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi hành thích Đổng đại nhân, tội ác tày trời, chỉ có đường chết. Phu nhân liên lụy vì ngươi, chỉ sợ cũng khó trốn tránh khỏi tội…!
- Không liên quan tới nàng, không nên làm khó nàng.
Triệu Tín lạnh lùng nói.
- Thật ra ta cũng không muốn liên lụy phu nhân, nhưng hôm nay mọi người đều ở nơi này, liếc mắt liền thấy, bản Đốc không thể lấy công làm tư.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Triệu Tín, xưa nay bản Đốc chưa từng đẩy người vào đường cùng, cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi khai thật, bản Đốc hứa hẹn trước mặt mọi người, chỉ tru sát thủ phạm, sẽ không khó xử với ngươi, hơn nữa cũng không liên lụy phu nhân, ngươi thấy thế nào?
Bờ môi Triệu Tín giật giật, lại không nói lời nào.
Đông Phương Tín nắm chặt hai tay, trong lòng hơi kinh hoảng, đang muốn nói chuyện, Sở Hoan đã vươn tay ngăn lại:
- Tướng quân không cần sốt ruột, bản Đốc đang tra hỏi, chẳng mấy chốc sẽ có kết quả!
Hiên Viên Thắng Tài cười lạnh nói:
- Triệu Tín, trông bên ngoài ngươi cũng là hán tử thân cao bảy thước, Đông Phương phu nhân mạo hiểm cứu ngươi, hiện giờ chuyện đã bại lộ, chẳng lẽ ngươi còn muốn bao che thủ phạm, đẩy phu nhân vào chỗ nguy hiểm? Tổng đốc đại nhân cho ngươi một con đường sống, cũng là cho phu nhân một con đường, ngươi còn không khai thực.
Triệu Tín nhìn về phía Đông Phương phu nhân, trông thấy sắc mặt Đông Phương phu nhân hơi tái nhợt, nhắm mắt lại, hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Sở Tổng đốc, lời hứa của ngài, thực sự không gạt ta?
- Bản Đốc hứa hẹn trước mặt mọi người, đương nhiên lời nặng như núi.
Sở Hoan thở dài:
- Triệu Tín, ngươi không còn đường nào khác để đi, vẫn nên nhanh chóng khái ra, ngươi nói cho bản Đốc, là ai sai ngươi hành thích bản Đốc và Đổng đại nhân.
Triệu Tín ánh mắt lập lòe, dường như còn đang do dự, mọi người ngừng thở, liền thấy ánh mắt Triệu Tín chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại trên mặt Đông Phương Tín.
Đông Phương Tín trầm xuống, không kìm nổi lòng lui về phía sau một bước, Triệu Tín đã nói:
- Đại ca, chuyện tới nước này, chúng ta cũng không cần che giấu, Ngũ đệ có lỗi với huynh, không thể hoàn thành dặn dò của huynh, ta… ta thực sự đáng chết!
Mắt Đông Phương Tín như muốn nứt ra, lạnh lùng nói:
- Triệu Tín, ngươi… ngươi con mẹ nó nói hươu nói vượn, ông… ông sai ngươi ám sát Đổng Thế Trân lúc nào?
Triệu Tín cười khổ nói:
- Đại ca, chuyện đại ca nhắn nhủ đêm đó, chẳng lẽ huynh đã quên? Huynh còn nói cho ta, một khi thất thủ, nhanh chóng trốn về phủ tướng quân, trốn trong Phật đường, Sở Tổng đốc tuyệt đối không thể lục soát. Là Ngũ đệ vô năng, bị người phát hiện tung tích… Ngũ đệ làm liên lụy huynh, lúc này lấy cái chết để báo đáp…!
Gã giơ tay lên, muốn vỗ xuống đầu mình, Hiên Viên Thắng Tài đã vươn tay bắt lấy cổ tay gã, trầm giọng nói:
- Người tới, trói chặt hai tay hắn!
Lập tức có người đi lên trói hai tay Triệu Tín. Chung quanh nghị luận ầm ĩ, chỉ cách Đông Phương Tín một khoảng cách gần. Sau khi lui ra sau, Đông Phương Tín cảm thấy tứ chi lạnh lẽo, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm trên người Triệu Tín, lúc này đã biết, mình đã rơi vào một cái bẫy to lớn.
- Triệu Tín, ngươi không thể ăn nói lung tung.
Sở Hoan lạnh lùng nói:
- Ngươi nói Đông Phương tướng quân sai ngươi hành thích Đổng đại nhân và bản Đốc, thực sự như vậy?
Triệu Tín thở dài:
- Sở Tổng đốc, Đông Phương tướng quân là huynh trưởng kết nghĩa của ta, hắn với ta ân trọng như núi, vốn Tây Quan này là thiên hạ của đại ca ta, một lời cửu đỉnh, thế nhưng ngươi tới Tây Quan, liên tục làm khó đại ca ta, chúng ta coi ngươi như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, muốn giết ngươi đi cho thống khoái.
Sắc mặt Đông Phương Tín cực kỳ khó coi, Sở Hoan đã nói:
- Kiêng kỵ bản Đốc, muốn diệt trừ bản Đốc, bản Đốc có thể hiểu được, nhưng vì sao các ngươi lại muốn ám sát Đổng đại nhân?
- Đổng Thế Trân cũng không phải người Thiên Sơn Đạo.
Triệu Tín nói:
- Người này hai mặt, trông thì làm theo lệnh đại ca, nhưng sau lưng lại không phục đại ca. Đại ca phân phó hắn, có đôi khi hắn ra sức khước từ, người như vậy đương nhiên không nên dùng. Vốn lần ám sát này, chủ yếu là vì đối phó ngươi, chẳng qua Đổng Thế Trân cũng ở đây, nếu có cơ hội gạt bỏ hắn, đương nhiên là chuyện rất tốt.
- Ngươi nói rằng, ám sát Đổng Thế Trân, là Đông Phương tướng quân sai ngươi làm?
Sở Hoan lạnh lùng nói.
Triệu Tín thản nhiên đối mặt với Sở Hoan:
- Ý định ban đầu của đại ca, là nhất định phải diệt trừ ngươi, chẳng qua cũng đã dặn dò, nếu như tìm được cơ hội, thuận tay diệt trừ cả Đổng Thế Trân.
- Triệu Tín, ngươi hãm hại ta!
Đông Phương Tín quát lên, lui về phía sau hai bước, lại cảm thấy sau lưng lạnh buốt, quay đầu lại, trông thấy mấy tên võ sĩ Cận Vệ Quân chặn đường lui của gã, ánh đao lóe lên, rét thấu xương.
Triệu Tín không để ý tới Đông Phương Tín, nói tiếp:
- Chỉ cần một mẻ hốt trọn Sở Tổng đốc ngươi và Đổng Thế Trân, như vậy quyền hành quân chính của Tây Quan hết thảy đều rơi vào tay đại ca, đến lúc đó Tây Quan sẽ thật sự là thiên hạ của chúng ta!
Chợt nghe một gã quan viên nói:
- Trách không được trước khi Đổng đại nhân chết, chỉ vào Đông Phương Tín, nói Đông Phương Tín hại hắn… Lúc ấy vẫn không rõ có ý gì, hiện giờ mới hiểu được, trước khi Đổng đại nhân chết, đã nhìn ra huyền cơ trong đó…!
Mọi người quay đầu qua, liền thấy người nói chuyện này chính là Chủ sự Lễ Bộ Ti Phạm Huyền, nha môn lục bộ ti Tây Quan hơn nửa đã bị Chu đảng khống chế, chỉ còn lại Chủ sự Lễ Bộ Ti và Công Bộ Ti tạm thời không bị đẩy ngã.
Trước giờ, Chủ sự hai nha môn này đều cúi đầu, cẩn thận, chịu nhục, hôm nay có cơ hội tốt, Chủ sự Lễ Bộ Ti Phạm Huyền trông thấy đây là một cơ hội rất tốt, không do dự nữa, rót thêm dầu vào lửa.