Bạn sẽ ủng hộ 20 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này: Sở Hoan thở dài, trong lòng cảm thấy hơi xin lỗi người phụ nữ tình thâm ý trọng này, hắn khẽ nói:
- Ta cam đoan, chỉ cần ta không chết, chúng ta tuyệt đối không chia lìa nữa!
- Không cho phép nói bậy, không được nói chữ chết.
Lâm Lang vội la lên:
- Nếu như chàng chết, ta cũng không sống được!
Sở Hoan dùng sức gật đầu, ôm chặt lấy Lâm Lang, cằm dưới dán lên trán nàng, thề:
- Lâm Lang, nàng yên tâm, vì nàng, ta cũng phải sống thật tốt.
Hắn lại nói:
- Lâm Lang, ngày mai ta sẽ phái người tới, nàng chuẩn bị một chút, ta tự mình tới đón nàng về phủ!
Lâm Lang vội vàng ngồi thẳng người, lắc đầu nói:
- Sở lang, đừng...!
Sở Hoan khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao? Nàng không muốn ở cùng ta sao?
- Đương nhiên không phải.
Lâm Lang vội la lên:
- Ài, tên ngốc này, sao ta không muốn ở cùng chàng? Ta muốn ngày đêm đều ở bên cạnh chàng, vĩnh viễn không chia lìa, thế nhưng... hiện giờ vào phủ, còn chưa tới thời gian!
Sở Hoan nhíu mày, Lâm Lang sợ Sở Hoan không vui, kéo tay hắn, dịu dàng nói:
- Bá mẫu qua đời, còn chưa tới lúc lập gia đình, chờ đến lúc thời hạn trôi qua, chàng cưới ta về, khi đó ta chính là người của chàng...!
- Vậy bây giờ nàng...!
- Ta cũng sẽ không ở lại chỗ này.
Lâm Lang cười nói:
- Thực ra ta đã sớm để thúc công mua một tòa nhà bên cạnh cho ta, không tốn bao nhiêu bạc, thúc công đã nói, bên kia đã thu dọn xong, lúc nào cũng có thể vào ở. Ta mang theo không ý gia nhân từ quan nội tới, họ đều sẽ đi qua cùng ta...!
- Sở lang, đời này Lâm Lang đã định trước là người của chàng, chàng đã là nam nhân của ta, ta chỉ hi vọng mọi chuyện của chàng đều tốt đẹp... Thời điểm này, nếu như ta vào ở, sẽ không tốt cho chàng...!
- Không có gì không tốt.
Sở Hoan lập tức nói:
- Thật người bên cạnh ta cũng đã biết ta và nàng đã định chung thân rồi... Lâm Lang, không cần lo lắng, trước giờ ta chưa thể chiếu cố nàng thật tốt, trong lòng rất áy náy, hôm nay nàng vất vả tới bên cạnh ta, mảnh trời này liền do ta chống đỡ cho nàng!
Lâm Lang dán má vào lồng ngực Sở Hoan, khẽ nói:
- Sở lang, có những lời này của chàng, trong lòng ta đã thấy đủ rồi. Chàng nghe ta nói, hiện giờ ta ra ngoài ở, chờ sau khi lập gia đình, lại vào cửa phủ. Hiện giờ chúng ta chưa kết hôn, nếu như vào ở, khó tránh khỏi sẽ có lời ra tiếng vào, chàng vừa tới Tây Quan không lâu, cần có lòng dân. Ta biết chàng đã trừ đi mấy địch thủ, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa chàng không còn địch thủ, Tây Bắc không dễ dàng giống như chàng nghĩ, rất nhiều người còn đang muốn hại chàng...!
Nàng ngẩng đầu, vẻ xuân mị trong đôi mắt đã nhạt nhòa, biểu hiện hết sức lí trí:
- Hiện giờ còn có người nhìn chằm chằm vào chàng, nếu như lúc này ta vào phủ, danh không chính, ngôn không thuận, chắc chắn có người dựa vào đó đặt chuyện sinh sự, nếu bởi vậy mà mất lòng dân, ta...!
Trong mắt nàng lộ vẻ sầu lo.
Sở Hoan thở dài, cười khổ nói:
- Vì sao chuyện trên đời này, cuối cùng lại phiền toái như vậy. Lâm Lang, ta không thích bó tay bó chân, nếu như bọn họ muốn nói, thì để cho họ nói đi...!
- Sở lang, chàng nghe lời ta.
Lâm Lang khuyên nhủ:
- Ta ở tại Sóc Tuyền, ngay bên cạnh chàng, chàng có thể thường xuyên thấy ta, chúng ta cũng không cần đợi qua lâu...!
Nàng nghĩ tới cái gì, đứng dậy kéo tay Sở Hoan:
- Sở lang, chàng ở nơi này đã rất lâu, chỉ sợ những hạ nhân trong phủ sẽ lời ra tiếng vào, chàng... chàng về trước đi, được không?
Sở Hoan ngồi trên ghế không động đậy, Lâm Lang vừa ngọt ngào vừa buồn cười, khuyên nhủ:
- Tốt rồi, nghe lời, chàng về trước đi, chờ ta hai ngày chuyển đến nhà mới, chàng... chàng lại tới thăm ta được không?
Nói đên đây, đôi má nàng ửng đỏ.
Sở Hoan biết rõ tâm tình của Lâm Lang, không để nàng quá khó xử, mặc dù không muốn nhưng hắn vẫn đứng dậy, ôm Lâm Lang vào lòng, khẽ nói:
- Tối nay cho dù trở về cũng trắng đêm khó ngủ...!
Lâm Lang dịu dàng nói:
- Ta biết chàng tốt với ta, thế nhưng Tố Nương tỷ cũng là thê tử của chàng, chàng cũng không nên ủy khuất nàng, nàng là một cô gái tốt, chàng cũng phải đối đãi tốt với nàng...!
Sở Hoan càng cảm động, Lâm Lang hiền lành biết đại thế, có người phụ nữ như vậy, chồng còn đòi hỏi gì?
Sở Hoan vuốt ve an ủi, Lâm Lang mặc một kiện áo mới, sửa sang lại một phen. Lúc nàng mặc quần áo, Sở Hoan vuốt ve an ủi, khiến Lâm Lang thở gấp dồn dập, liên tục đẩy Sở Hoan ra ngoài. Ra tới cửa, khuôn mặt Lâm Lang đỏ hồng, Sở Hoan đang muốn nói vài lời, đột nhiên thóng thấy một người đang đứng dưới thân cây trong nội viện, người này mặc quần áo thêu đồ án mây và chim yến, bên dưới là váy xanh bằng lụa mỏng, đoan trang sạch sẽ, búi tóc dựng thẳng, đúng là Lưu Ly phu nhân.
Trông thấy Lưu Ly phu nhân, trong đầu đương nhiên nghĩ tới chuyện mới xảy ra bên kia, Sở Hoan hơi xấu hổ. Lưu Ly phu nhân tiến tới chào hỏi, khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc mang theo nụ cười dịu dàng, một chiếc trầm phượng gài trên búi tóc, áo ngực diễm lệ màu hoa tường vi quấn eo bó chặt, lộ ra áo ngực thít chặt bộ ngực đầy đặn.
Bước chân nàng nhẹ nhàng, Lâm Lang trông thấy, khuôn mặt cũng hơi ửng hồng. Vừa rồi vuốt ve an ủi với Sở Hoan trong phòng, nàng cũng không biết phải chăng Lưu Ly phu nhân này nghe được điều gì, nhưng nàng vẫn tới đón. Lưu Ly phu nhân dịu dàng nói:
- Lâm Lang muội muội, muội thật có phúc lớn, có rể tốt như vậy, người đàn ông khí khái hào hùng như vậy, trách không được muội lại từ bỏ hết thảy vì hắn...!
Đôi má Lâm Lang đỏ lên, đi tới kéo tay Lưu Ly, xoay người nói với Sở Hoan:
- Sở... ồ, đây là... đây là Lưu Ly tỷ tỷ!
Sở Hoan thở dài, hắn thật sự không biết, tại sao hai người phụ nữ này lại ở cùng một chỗ, nhìn bộ dáng của các nàng, có vẻ hết sức thân mật. Lâm Lang là một người phụ nữ vô cùng thông minh, làm việc cẩn thận, có thể đối xử với Lưu Ly giống như chị em ruột thịt như vậy, đương nhiên là có thiện cảm rất lớn đối với Lưu Ly. Sở Hoan không biết ai người quen nhau thế nào, nhưng có một việc vô cùng khẳng định, Lưu Ly khuynh quốc khuynh thành, đương nhiên sẽ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào rung động trong lòng, mà vẻ đẹp tuyệt thế của nàng, thậm chí ngay cả phụ nữ cũng không cách nào chống cự.
Phu nữ thích đố kỵ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, đàn ông chạy theo như vịt, lại thường khiến phụ nữ khác ghen ghét.
Chẳng qua Lưu Ly lại mang tới cho Sở Hoan một cảm giác khác thường, hắn cảm thấy, khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly vốn không nên xuất hiện trên thế gian này, vẻ đẹp của nàng đã không chỉ là túi da, thậm chí là một loại nghệ thuật, phụ nữ khác nhìn thấy dung mạo như vậy, thậm chí cũng rất khó sinh ra lòng ghen ghét, tự đáy lòng cảm thấy sợ hãi vì thế gian có giai nhân xinh đẹp như vậy.
Sở Hoan đang suy nghĩ, chỉ sợ Lâm Lang không biết thân phận của Lưu Ly, không biết có phải Lưu Ly muốn che giấu thân phận của nàng hay không. Hắn đang nghĩ ngợi nên chào hỏi như thế nào, Lưu Ly đã cười nói tự nhiên:
- Lâm Lang muội muội, tỷ tỷ muốn nói cho muội một bí mật!
Sở Hoan khẽ giật mình, Lâm Lang đã hiếu kỳ hỏi:
- Tỷ tỷ nói là bí mật gì?
- Đúng là về vị hôn phu này của muội.
Lưu Ly phu nhân mỉm cười nói.
Sở Hoan cả kinh trong lòng, hắn quả thật là trong lòng có quỷ, mới vào khuê phòng người ta, trời đưa đất đảy làm sao mà đụng phải thân thể Lưu Ly, hắn cũng không biết hiện giờ Lưu Ly phu nhân tâm tư thế nào, đột nhiên nghe nàng nói như vậy, phản xạ có điều kiện cho rằng nàng nói chuyện vừa xảy ra với Lâm Lang. Hắn kinh ngạc một chút, nhưng trong nháy mắt lại nghĩ, chuyện này mình đương nhiên xấu hổ, chắc hẳn trong lòng Lưu Ly phu nhân cũng hết sức khó xử, chuyện này càng bất lợi đối với danh dự của Lưu Ly phu nhân, cũng không có khả năng nói chuyện vừa rồi cho Lâm Lang. Tuy là nghĩ như vậy, nhưng lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, nói cho cùng, hắn quả thật không hiểu về Lưu Ly phu nhân, tâm thần hơi bất định, liền thấy Lâm Lang kinh ngạc nói:
- Có quan hệ với Sở lang?
Nàng nhìn Sở Hoan một cái, hoài nghi hỏi:
- Tỷ tỷ biết Sở lang sao? Sao lại biết bí mật của Sở lang?
Lưu Ly uyển chuyển cười cười, liếc Sở Hoan một cái, mới nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Lâm Lang. Khuôn mặt Lâm Lang lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Sở Hoan. Lòng bàn tay Sở Hoan đã đổ mồ hôi, không biết rốt cuộc Lưu Ly đã nói gì, thấy Lâm Lang nhìn mình, chẳng biết tại sao hắn hơi chột dạ trong lòng, nhưng vẫn to gan, ho khan hai tiếng, giả bộ trấn định đi lên cười hỏi:
- Lâm Lang, rốt cuộc là bí mật gì?
Hắn liếc mắt nhìn Lưu Ly phu nhân một cái, thấy khuôn mặt tuyệt thế của Lưu Ly phu nhân như cười như không, tim hắn đập thình thịch.
- Sở lang, Lưu Ly tỷ tỷ nói, chàng từng giết hổ?
Trong đôi mắt Lâm Lang mang theo vẻ kinh ngạc.
Sở Hoan nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Điều này… dường như có chuyện như vậy!
Mặc dù Lâm Lang biết Sở Hoan chắc chắn bình yên vô sự, nhưng trong mắt vẫn lộ vẻ lo lắng, nói:
- Về sau không nên đi giết những con thú dữ kia, chúng đều rất đáng sợ…!
Nàng lại hỏi lần nữa:
- Sở lang, trước kia chàng từng gặp Lưu Ly tỷ tỷ sao?
Sở Hoan còn chưa lên tiếng, Lưu Ly phu nhân đã khẽ cười nói:
- Muội muội, Sở Công phó là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, lão gia nhà ta làm quan trong kinh, là đồng liêu với Sở đại nhân, qua lại mấy lần. Sở Công phó quý nhân hay quên, quan chức lão gia nhà ta không bì kịp Sở Công phó, chỉ sợ Sở Công phó đã sớm quên.
Sở Hoan cảm thán trong lòng, đều nói phụ nữ xinh đẹp giỏi nói dối nhất, Lưu Ly phu nhân sắc nước hương trời, nói ra lời này, bình tĩnh tự nhiên, nếu không biết chi tiết, không kể ngữ khí hay thần thái đều không chê vào đâu được, tuyệt đối không khiến bất cứ ai hoài nghi.
Chẳng qua lúc này Sở Hoan cũng hiểu được, chắc chắn Lưu Ly phu nhân che giấu thân phận của mình. Ngẫm lại cũng đúng, dù sao cũng là người của Thái tử, thân ở ngoài kinh thành, đương nhiên càng che giấu càng tốt, chẳng qua Sở Hoan lại hoài nghi trong lòng, Lưu Ly phu nhân là ái thiếp của Thái tử, vốn hẳn hầu hạ bên người Thái tử, nhưng không biết vì sao nàng lại tới Tây Bắc.
- Sao có thể như vậy!
Mặc dù Sở Hoan không muốn giấu diếm Lâm Lang, nhưng cũng biết, Lưu Ly phu nhân đã không muốn biểu lộ thân phận chân thật của mình, hắn cũng không tiện vạch trần, hơn nữa có một số việc, Lâm Lang biết càng ít càng tốt, hắn đành nói theo Lưu Ly phu nhân:
- Lúc đến kinh thành, Lưu đại nhân chiếu cố ta nhiều, ta cũng không dám quên, phu nhân tới Tây Bắc, vì sao không sớm thông báo? Lưu đại nhân chiếu cố ta rất nhiều, ta đương nhiên cũng phải tận tình người làm chủ, đúng rồi, không biết phải chăng phu nhân cùng đi với Lưu đại nhân? Hiện giờ Lưu đại nhân ở nơi nào?
Hắn hỏi như vậy, thật ra là muốn biết, phải chăng Thái tử cũng tới Tây Quan.
Lưu Ly phu nhân lại cười cười, nói:
- Thiếp thân từng nói, Sở Công phó quý nhân hay quên, quả thật như vậy, lão gia nhà ta không phải họ Lưu, là họ Đường…!
Nàng thở dài:
- Xem ra Sở Công phó thật sự quên rồi.
Sở Hoan cực kỳ xấu hổ, trong lòng dở khóc dở cười, thầm nghĩ quả nhiên không thể đắc tội phụ nữ, Lưu Ly phu nhân trông tao nhã uyển chuyển, nhưng vẫn khiến mình rơi vào bẫy, hung hăng chơi mình một vố, không thể nghi ngờ, Lưu Ly phu nhân không phải không để ý chuyện vừa rồi, mà là nhân cơ hội này cố ý khiến mình xấu hổ.