Thuẫn bài thủ bộ pháp chỉnh tề, tốc độ cũng không nhanh, nhưng lại giống như một bức tường, chậm rãi đẩy mạnh tới chân thành, cung tiễn thủ trên đầu thành giương cung cài tên, đã chuẩn bị kỹ càng.
Tốn Tự Doanh của Hồ Tông Mậu có 5000 quan binh, lại thêm dân phu mạnh mẽ trưng thu, cũng có gần vạn người, nhưng trong số đó không có nhiều cung tiễn thủ, cung tiễn thủ là binh chủng kỹ thuật, thực sự không phải ai cũng có thể bắn tên.
Mặc dù biết lúc thủ thành, uy lực của cung tiễn thủ là quan trọng nhất, cần dựa vào cung tiễn thủ giúp đỡ thủ thành, vì thế đã khẩn cấp huấn luyện cung thủ một lần, nhưng muốn bồi dưỡng một cung thủ ưu tú, thực sự không phải chuyện dễ dàng, trên đầu thành đã chuẩn bị rất nhiều tên và cung mạnh, nhưng toàn bộ thủ quân thành Hạ Châu có thể bắn tên lại không tới ngàn người.
Trên thực tế cung thủ thuộc biên chế Tốn Tự Doanh cũng chỉ khoảng năm trăm người, có thể kiếm ra gần ngàn cung thủ cũng bởi vì trong số nam đinh mạnh mẽ trưng thu, có không ít người dùng săn bắn để sinh sống, Tây Bắc nhiều núi, rất nhiều dân chúng sống khốn đốn, không thể làm gì đành vào núi săn bắn, thu hoạch đồ ăn, cũng bởi vậy, dân chúng Tây Bắc cũng có một số lượng thợ săn có tiễn pháp tốt, những thợ săn này bị mạnh mẽ trưng thu vào thành Hạ Châu, Hồ Tông Mậu đương nhiên lựa chọn ra người bắn tên giỏi, sắp xếp vào cung thủ.
Cửa chính là điểm phòng thủ chủ yếu, cho nên ở nơi này Hồ Tông Mậu sắp xếp gần 500 cung thủ. Trước khi binh mã của Sở Hoan đến, Hồ Tông Mậu biết được hướng chủ công của Sở Hoan đúng như gã dự đoán, cho nên lại miễn cưỡng điều một bộ phận từ mặt khác tới, ba cửa khác để lại 100 cung thủ đề phòng bất trắc, tại cửa chính sắp xếp 700 cung thủ.
700 không phải một con số lớn, nhưng đủ để ứng phó thế cục hiện giờ. Cung thủ đầu tường chia thành hai nhóm, hơn ba trăm người một nhóm, một nhóm phía trước một nhóm phía sau, hình thành hai lớp trên đầu thành, một hàng phía trước bên cạnh lỗ châu mai, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, lập tức bắn tên, hàng sau đó cũng đã lên dây cung, chờ hàng thứ nhất bắn xong sẽ lập tức đi lên thay thế, lòng vòng như vậy, giữ vững tốc độ và lực sát thương của cung tên.
Lúc này Sở Hoan cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân, mắt nhìn phía trước, xem Thuẫn bài binh tiến thẳng phía trước, mặt không biểu tình, nhưng đôi mắt lại ngưng trọng khác thường.
Biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng. Sở Hoan đánh thành Hạ Châu, trước đó đương nhiên hiểu rõ Đại tướng thủ thành Hồ Tông Mậu, biết rõ đặc điểm tình cách và phương pháp chiến thuật của người này.
Hồ Tông Mậu chẳng những gia cố thêm độ cao của tường thành, hơn nữa đào chiến hào bên ngoài thành, ý định ban đầu chính là không cho quân địch thuận lợi vọt tới dưới thành, điểm này trước đó Sở Hoan đã phái người đánh giá rõ ràng.
Trước khi tới dưới thành, Sở Hoan đã phái người thăm dò bên ngoài thành Hạ Châu, đã xác định vị trí cụ thể và độ rộng của chiến hào bên ngoài thành.
Trên chiến hào phủ một lớp cát bụi, một khi bước lên chắc chắn rơi xuống, loại tổn thất binh lực như vậy, Sở Hoan đương nhiên không muốn trông thấy, cho nên nhằm vào chiến hào ngoài thành. Trước khi tới thành Hạ Châu, hắn sớm thương lượng đối sách với Bùi Tích, Hồ Tông Mậu đã có thể đào rãnh mương, bên này đương nhiên cũng có biện pháp ứng phó chiến hào, chỉ là đào đất lấp hào, điều này đương nhiên không thực tế.
Vì đào chiến hào phòng ngự ngoài thành, Hồ Tông Mậu vận dụng lượng lớn nhân lực, chiến hào rất sâu, cho dù không có bất kỳ uy hiếp nào, Sở Hoan muốn lấp chiến hào cũng không phải một hai ngày có thể hoàn thành, huống chi trên đầu thành Hạ Châu lúc này, cung thủ nhìn chằm chằm, căn bản không có khả năng cho Sở Hoan có cơ hội an tấp lấp chiến hào, chỉ sợ chiến hào chưa lấp xong, người lấp chiến hào đã toàn quân bị diệt.
Phương pháp tốt nhất, đương nhiên là bắc đường trên chiến hào, tìm vật liệu gỗ cũng không phải chuyện khó khăn, Sở Hoan hạ lệnh các tướng sĩ đốn củi chế ván, mang theo rất nhiều ván gỗ tới, hơn nữa bên cạnh chiến hào dưới thành cũng tìm được không ít dấu hiệu, Sở Hoan cũng may mắn, Hồ Tông Mậu hạ lệnh đào chiến hào, chiều sâu quả thực không thấp, nhưng không tính chiều rộng, ván gỗ dài đủ để bắc qua.
Nhìn xem Sở Quân chậm rãi đẩy mạnh tới, cách chiến hào khá gần, đã tiến vào phạm vi tầm bắn, cuối cùng Hồ Tông Mậu chậm rãi nâng tay cầm đao, giơ lên cao cao, cánh tay vung về phía trước, lưỡi đao chỉ thẳng. Đám cung thủ đầu thành không do dự nữa, căn dây cung như trăng, ngón tay thả ra, mũi tên trên đầu thành lập tức như mưa bắn tới Sở Quân đang tiến tới gần.
Tên bắn như mưa, đám cung thủ hàng đầu bắn tên ra, lập tức lui về phía sau, một hàng đằng sau nhanh chóng đi lên, đã sớm căng dây cung như trăng, không chút do dự bắn ra ngoài.
Mũi tên giống như châu chấu, Thuẫn bài binh của Sở Quân giơ tấm chắn lên, tạo thành một bức tường sắt, nhưng cuối cùng không có khả năng kín không kễ hở, trong loạt tên bắn, tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong trận đã có người trúng tên ngã xuống đất, chính là một tố Thuẫn bài thủ giơ tấm chắn, mặc dù che phần lớn thân thể, thế nhưng mưa tên bắn tới khó mà che chân, trúng tên quỳ xuống, tạo ra lỗ hổng, lập tức có mũi tên bắn vào.
Khi đám cung thủ trên đầu thành bắn tên, tiếng trống trận của Sở Quân càng dồn dập, quân trận Sở Quân vốn chậm rãi đẩy mạnh, theo tiếng trống ầm ầm, tốc độ dần nhanh chóng.
Thuẫn bài thủ phía trước, bộ binh mang theo ván gỗ theo sau, đằng sau bộ binh, trong Sở Quân cũng có cung thủ đi theo, vào trong tầm bắn tên, cung thủ Sở Quân cũng giương cung cài tên, bắn thẳng lên đầu thành, so với cung thủ trên đầu thành, sự uy hiếp của cung thủ Sở Quân đương nhiên yếu hơn rất nhiều.
Phản quân nhìn xuống từ trên cao, mà Sở Quân muốn bắn từ dưới lên trên, tốc độ và lực đạo của mũi tên hoàn toàn khác nhau, nhưng cung thủ Sở Quân xuất trận, đương nhiên không phải thực sự muốn tạo ra bao nhiêu thương tổn cho binh sĩ đầu thường, chỉ là vì ngăn chặn thế của đối phương, sáng tạo cơ hội bắc cầu cho đồng bạn trước mắt. Ai cũng biết chậm trễ thêm một phần dưới thành, sẽ có thêm một phần nguy cơ tử vong, cho bên bước chân càng lúc càng nhanh, Thuẫn bài binh bày trận phía trước Sở Quân bộ pháp nhất trí, có thể giữ vững mức độ tấm chắn phù hợp nhất, tạo thành một bức tường sắt, nhưng thỉnh thoảng trong trận có người ngã xuống, hơn nữa Thuẫn bài thủ có người trúng tên, tạo thành khoảng trống, toàn quân trận bắt đầu hơi tán loạn.
Cung thủ Sở Quân trông thấy quân trận trước mắt bắt đầu hơi tán loạn, lại liên tục bắn tên, muốn ngăn chặn mưa tên trên tường thành, cố gắng yểm hộ cho đồng bạn trước mặt.
Hồ Tông Mậu nhìn xem quân trận Sở Quân vốn nhịp nhàng, dưới mưa tên công kích đã xuất hiện hỗn loạn, khóe miệng không khỏi tươi cười, cười lạnh nói:
- Sở Hoan tự cho mang theo tinh binh mãnh tướng, hiện giờ xem ra, chẳng qua là một đám ô hợp, động tác võ thuật đẹp mắt, thật sự đánh nhau, cũng không hơn gì cái này.
Chúng tướng bên cạnh đều liên tục phụ họa, Hồ Tông Mậu vốn hết sức tự tin với việc thủ thành, lúc này trông thấy trận hình Sở Quân dễ dàng hỗn loạn như vậy, gã càng tràn đầy tự tin.
Sở Hoan nhìn xem quân trận đã hơi náo động, hắn nhíu mày, bên cạnh hắn chính là Thiên tướng Chấn Tự Doanh Hàn Anh, tình thế trên chiến trường, gã đương nhiên thấy rõ, trông thấy Sở Hoan nhíu mày, gã đành nói:
- Sở Đốc, Bình Tây Quân là do Dư lão tướng quân thành lập, mặc dù lão tướng quân có lòng muốn huấn luyện Bình Tây Quân thành quân đoàn cường đại nhất Tây Bắc, thế nhưng, tâm nguyện chưa xong, ngài đã cưỡi hạc bay về phía tây. Bản thân Bình Tây Quân, ngư long hỗn tạp, nếu như Dư lão tướng quân khỏe mạnh, sẽ có thể dung hợp mọi người lại với nhau, hình thành nắm đấm có lực…!
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, thần sắc nghiêm nghị nói:
- Dư lão tướng quân quả thực có bản lĩnh này!
- Dư lão tướng quân còn chưa chỉnh đốn xong Bình Tây Quân thì đã qua đời, mặc dù tướng sĩ Bình Tây Quân cũng có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng vẫn chia rẽ, chưa hình thành lực chiến đấu chân chính.
Hàn Anh thở dài:
- Chờ lúc Đông Phương Tín thay thế lão tướng quân nhận chức Đại tướng Bình Tây Quân, hắn cũng không đặt tâm tư vào huấn luyện, mà nghĩ mọi phương pháp bài trừ đối lập, chỉ muốn biến Bình Tây Quân thành quân đội của Đông Phương Tín hắn.
Gã giơ tay chỉ về phía quân đoàn Sở Quân đang tấn công về phía trước:
- Lôi bất cứ người nào trong bọn họ ra cũng coi như binh sĩ hợp cách, thế nhưng kết hợp với nhau lại không thể phát huy sức chiến đấu của họ, thời gian huấn luyện quá ngắn, phối hợp với nhau còn chưa đạt tới trình độ ăn ý.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Hàn Thiên tướng nói rất đúng.
Hắn nhìn phía trước, chậm rãi nói:
- Dư lão tướng quân lưu lại quân đoàn này, với tư cách hậu bối, chúng ta không thể để họ bôi nhọ thanh danh của lão tướng quân, đã là lão tướng quân muốn xây dựng Bình Tây Quân thành quân đoàn mạnh nhất Tây Bắc, chúng ta vẫn nên kế thừa di chí của lão tướng quân, hoàn thành tâm nguyện của lão nhân gia.
Hắn giơ tay lên, chỉ rồi ngựa về phía trước:
- Trong số này có rất nhiều người từng giao thủ với người Tây Lương, thật lòng mà nói, rất nhiều người đều là bại quân dưới tay người Tây Lương, cho dù là sĩ khí hay lòng tin đều bị trọng thương, làm một quân nhân, phải tìm về lòng tin, nhất định phải có vinh quang, vinh quang của quân nhân, có thể khôi phục sự tự tin của họ, mà vinh quang, chỉ có thể đến từ thắng lợi!
Hàn Anh khẽ vuốt cằm, Sở Hoan tiếp tục nói:
- Sau khi người Tây Lương rút lui, Bình Tây Quân trong tay Đông Phương Tín cũng không được huấn luyện tốt, thậm chí chưa từng thực sự đánh trận ác liệt, bọn họ cần phải được huấn luyện, mà phương pháp huấn luyện tốt nhất, chính là được rèn luyện trên chiến trường, huấn luyện trong máu lửa, sẽ khiến họ phát triển nhanh hơn.
Lúc này Thuẫn bài thủ đã dừng bước, trước mặt họ chính là chiến hào, thuẫn bài thủ đã vươn đao tới, liều lĩnh mưa tên uy hiếp, vươn đao chém xuống mặt đất phía trước, cát bụi che giấu trên chiến hào vốn không quá dày, nhanh chóng lộ ra chiến hào. Trông thấy đã sát bên chiến hào, đám người phía sau Thuẫn bài thủ nhanh chóng mang theo ván gỗ nhào tới chiến hào phía trước, bắc ván gỗ dày đặc, mà lúc này mũi tên trên tường thành càng sắc bén, đám cung thủ trên tường thành cũng không thèm để ý tên bắn về phía ai, chỉ cần bắn xuyên qua quân trận Sở Quân dày đặc, dưới mưa tên luôn có thể mang tới tổn thương cho địch nhân.
Hồ Tông mậu thấy binh sĩ trong Sở Quân thỉnh thoảng ngã xuống, gã cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, tai nghe tiếng trống trận của đối phương càng trở nên nặng nề vang dội, gã ngẩng đầu nhìn qua, lông mày xiết chặt, dường như nói với mọi người, lại giống như nói với chính mình: