Lúc cha con họ Trương ra đến phòng ngoài, sứ giả từ Hạ Châu đang ngồi thưởng thức trà, một thân trường bào màu xám bình thường, đội một cái mũ quan, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, lúc Trương Thúc Nghiêm đi vào đại đường, sứ giả đã đứng dậy, hướng Trương Thúc Nghiêm chắp tay nói:
- Hà Khôi ở Hạ Châu, tham kiến Trương tướng quân.
Trương Thúc Nghiêm vừa đi về phía chỗ ngồi chính giữa, vừa quan sát Hà Khôi, ngồi xuống xong mới cười hỏi:
- Ngươi là Hà Khôi?
- Thưa phải.
Hà Khôi chắp tay nói:
- Ngưỡng mộ đại danh Trương tướng quân đã lâu, hôm nay được gặp, đúng là có phúc ba đời.
Trương Thúc Nghiêm cười ha ha một tiếng, ý bảo Trương Hãn cho người dâng trà, lúc này mới nói:
- Cái tên Hà Khôi, bản tướng cũng đã nghe qua, nghe nói ngươi hôm nay đã là quan thư ký ở chỗ Hồ Tông Mậu?
Hà Khôi gật đầu nói:
- Hà mỗ đúng là nhậm chức dưới trướng Hồ tướng quân.
Trương Thúc Nghiêm cười nói:
- Hà Khôi ngươi vốn là quan viên có tài, chỉ tiếc...!
Y thở dài, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Hà Khôi, hỏi:
- Hồ tướng quân phái ngươi tới có việc gì?
Hà Khôi lập tức nói:
- Hồ tướng quân nghe nói Trương tướng quân muốn xuất binh trợ giúp, cho nên đặc biệt phái Hà mỗ đến đây, dặn dò Hà mỗ, nhất định phải nói rõ với Trương tướng quân, Hạ Châu đang toàn lực phòng thủ, với năng lực của Hạ Châu, hoàn toàn có thể ngăn cản được tấn công của Sở Hoan, cũng không cần làm phiền Trương tướng quân xuất binh. Hồ tướng quân còn nói, đất ai nấy giữ, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu làm hỏng đại sự, sau này đối với mọi người đều không có lợi.
- Nói hưu nói vượn.
Trương Hãn cả giận nói:
- Sao hả, Hồ Tông Mậu đang uy hiếp chúng ta sao?
Trương Thúc Nghiêm đã giơ tay ngăn, thần sắc biến thành hết sức cổ quái, hỏi:
- Hà Khôi, ngươi nói cái gì? Cái gì xuất binh giúp đỡ?
Hà Khôi khẽ giật mình, ngạc nhiên nói:
- Tất nhiên là Trương tướng quân phái binh trợ giúp Hạ Châu? Sao vậy, Trương tướng quân không biết sao?
Trương Thúc Nghiêm chỉ cảm thấy sự tình kỳ quặc, lắc đầu nói:
- Bản tướng không hiểu ngươi đang nói gì? Bốn ngàn binh mã doanh chữ Cấn đều đóng ở Kim Châu, không có điều động người nào, sao lại nói là xuất binh?
Hà Khôi há miệng, trên mặt hiện ra vẻ kỳ quái, nhìn về phía Trương Hãn, Trương Hãn cũng nói:
- Đúng là ăn nói lung tung, đừng nói chúng ta chủ động xuất binh, cho dù Hồ Tông Mậu phái người đi cầu viện binh, chúng ta cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
- Không đúng.
Hà Khôi vội vàng nói:
- Trương tướng quân, xin hỏi ngài có quen biết Hoàng Ngọc Đàm không?
- Hoàng Ngọc Đàm?
Trương Thúc Nghiêm hơi trầm tư, chợt nhớ tới điều gì, nói:
- Có nghe qua, Hoàng Ngọc Đàm là danh sĩ Tây Bắc, mọi người đều nói hắn là một gã cuồng sĩ...!
Y tỏ ra ngờ vực, hỏi:
- Xuất binh có liên quan gì đến Hoàng Ngọc Đàm?
Hà Khôi lập tức nói:
- Trương tướng quân, chẳng lẽ Hoàng Ngọc Đàm không phải là phụ tá của ngài sao?
Trương Thúc Nghiêm thở dài:
- Hoàng Ngọc Đàm được xưng là một trong tứ đại danh sĩ ở Tây Bắc, đầy bụng kinh luân, bao nhiêu năm trước, triều đình từng ba lần bốn lượt mời hắn vào triều làm quan, thế nhưng người này tính cuồng ngạo, đối với tuyên triệu của triều đình nhìn như không thấy, sau này bị nhốt vào ngục, thánh thượng cũng biết danh tiếng, nên mở một mặt lưới thả hắn ra ngoài, chỉ là bao nhiêu năm qua, chưa có ai từng thấy tung tích của hắn, nghe đồn hắn sớm đã chết rồi... Bản tướng quân thật sự muốn có phụ tá như hắn, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, bản tướng dù có tấm lòng này, sợ rằng Hoàng Ngọc Đàm cũng sẽ không chịu thiệt ở dưới trướng bản tướng.
Hà Khôi biến sắc, lời nói có chút gấp gáp:
- Trương tướng quân, việc này không phải chuyện đùa, ngài... ngài không thể nói đùa!
- Ai đùa với ngươi.
Trương Hãn bỗng nhiên đứng dậy, lạnh giọng:
- Hà Khôi, chú ý thái độ nói chuyện của ngươi với ta cha, cha ta chính là tướng quân trấn thủ Kim Châu, một thư ký nho nhỏ ngươi, đừng quên chừng mực.
Trương Thúc Nghiêm cũng đã nhìn ra sắc mặt Hà Khôi không đúng, loáng thoáng cảm giác sự tinh không ổn, vội hỏi:
- Hà Khôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hoàng Ngọc Đàm rốt cuộc là chuyện gì?
- Trương tướng quân, nếu Hoàng Ngọc Đàm không phải là người của ngài, sự tình đúng là phiền phức rồi.
Hà Khôi chán nản ngồi xuống:
- Trước khi Hà mỗ lên đường đến Hạ Châu, Hoàng Ngọc Đàm đến Hạ Châu, bái kiến Hồ tướng quân, nhận là sứ giả của Trương tướng quân ngài phái qua.
Cha con họ liếc nhau, không hiểu ra sao, Trương Hãn nói:
- Sứ giả chúng ta phái đi? Hoàng Ngọc Đàm? Đúng là vớ vẩn, ngay cả hình dáng của Hoàng Ngọc Đàm ra sao chúng ta còn không biết, phái hắn đi Hạ Châu bao giờ chứ?
- Hà Khôi, Hoàng Ngọc Đàm đến Hạ Châu đã nói những gì?
Trương Thúc Nghiêm thần sắc nghiêm trọng, biết rõ lúc này không nên lôi thôi chuyện Hoàng Ngọc Đàm có phải do Kim Châu phái đi hay không, mà phải làm cho rõ ràng Hoàng Ngọc Đàm rốt cuộc muốn bày trò gì.
Hà Khôi hoảng hốt ngẩn lên, đợi ổn định lại cảm xúc rồi mới nói:
- Hoàng Ngọc Đàm nhận là sứ giả do Trương tướng quân ngài phái đến, hắn nói với Hồ tướng quân, các ngài chuẩn bị xuất binh tương trợ, len lén tiến vào Hạ Châu, sau đó thừa dịp quân Sở không đề phòng, ban đêm đánh lén. Hoàng Ngọc Đàm còn nói, Trương tướng quân chuyển lời cho Hồ tướng quân, lúc đánh lén Sở doanh, không cần doanh chữ Tốn của Hạ Châu xuất chiến, để binh mã Kim Châu đi lấy đầu Sở Hoan là được.
Trương Thúc Nghiêm hai tay nắm lại, hai tròng mắt lóe lên sắc lạnh, lạnh giọng:
- Như vậy các ngươi liền tin lời của Hoàng Ngọc Đàm? Hắn có đưa ấn tín bản tướng ra không?
- Cái đó thì không có.
- Vậy mà các ngươi tin tưởng hắn?
Trương Thúc Nghiêm cười lạnh nói:
- Nếu Sở Hoan tiện tay phái ra một người, các ngươi cũng tin là người của bản tướng sao?
Hà Khôi lắc đầu nói:
- Lúc đầu chúng ta từng hoài nghi lai lịch của Hoàng Ngọc Đàm, nhưng người này trước mặt mọi người tay thơ tay họa, thi họa cùng xong một lúc, mọi người bấy giờ mới tin hắn đúng là Hoàng Ngọc Đàm. Hơn nữa chúng ta cũng biết, Hoàng Ngọc Đàm quê ở Kim Châu, hắn là người Kim Châu, hắn lại nói là Trương tướng quân có ơn với hắn, cho nên đã về dưới trướng Trương tướng quân, Hoàng Ngọc Đàm là danh sĩ lớn ở Tây Bắc, chúng ta sao có thể nghi ngờ hắn gạt chúng ta?
Trương Thúc Nghiêm vỗ mạnh xuống bàn, cả giận nói:
- Đúng là hồ đồ, Hoàng Ngọc Đàm tất nhiên là người Sở Hoan phái đến, các ngươi trúng kế rồi.
Lại hỏi:
- Tình hình cuộc chiến ở Hạ Châu thế nào rồi?
Hà Khôi nói:
- Quân Sở vừa đến liền mạnh mẽ tấn công thành Hạ Châu, tổn thất không nhỏ, rồi lui xuống, sau đó đánh trống mấy ngày liền, nhưng mỗi lần đều không thấy xuất trận, chỉ là đôi lúc cũng có xông qua thành Hạ Châu, chờ bên ta toàn lực phòng bị, bọn chúng lại nhanh chóng rút lui...!
- Đây là kế làm quân binh mệt mỏi.
Trương Thúc Nghiêm thở dài.
Hà Khôi gật đầu nói:
- Đúng là như thế, bọn chúng muốn dùng kế khiến tướng sĩ mệt mỏi, quân trấn thủ Hạ Châu đương nhiên mệt mỏi, nhưng quân Sở chưa chắc là không mệt mỏi. Ngay trước khi Hà mỗ xuất phát, chúng ta thăm dò được, trong quân doanh quân Sở xuất hiện bệnh dịch, lan tràn hết sức nhanh chóng...!
Trương Thúc Nghiêm nhíu mày, hơi trầm ngâm, thân thể chấn động, lập tức hỏi:
- Hồ Tông Mậu thật tin là quân Sở bị nhiễm bệnh dịch sao?
- Thám tử điều tra được bọn họ quả thật có người bị bệnh dịch, hơn nữa còn cố ý cách ly người bệnh.
Hà Khôi nhìn Trương Thúc Nghiêm, hỏi:
- Trương tướng quân, cái này có vấn đề gì sao?
- Có vấn đề lớn.
Trương Thúc Nghiêm thở dài một tiếng:
- Ngay từ đầu Sở Hoan đã không có ý thật sự dùng vũ lực đánh chiếm thành Hạ Châu, bọn chúng đánh mạnh lúc đầu, thậm chí dùng kế làm tướng sĩ mỏi mệt, tất cả đều là giả, để cho Hồ Tông Mậu tin rằng quân Sở thật sự đang cố sức công thành!
Trương Hãn nhìn về phía Trương Thúc Nghiêm, hỏi:
- Phụ thân, cha muốn nói là quân Sở đang giả vờ công thành?
- Thực chính là hư, hư chính là thực.
Trương Thúc Nghiêm cười khổ nói:
- Nếu Hoàng Ngọc Đàm không xuất hiện, ta cũng sẽ không nghĩ như vậy. Thế nhưng đã có Hoàng Ngọc Đàm giả mạo sứ giả Kim Châu, vậy chứng minh trong lòng Sở Hoan đã sớm có quỷ kế. Hắn đánh mạnh rồi dùng kế làm quân sĩ mệt mỏi, cũng chỉ là diễn cho quân trấn thủ Hạ Châu xem mà thôi, hắn tỏ ra cố sức công thành, càng làm cho quân thủ thành không hoài nghi Sở Hoan có mưu đồ khác.
Hà Khôi vội hỏi:
- Trương tướng quân, ý của ngài là Sở Hoan có quỷ kế khác?
- Bản tướng vẫn luôn coi thường Sở Hoan, người này quả nhiên là lòng dạ thâm sâu, ngay từ đầu, chỉ sợ hắn đã biết rõ thành Hạ Châu chuẩn bị đầy đủ, binh mã của hắn rất khó trực tiếp đánh chiếm Hạ Châu, nên đã sớm có mưu đồ, chuẩn bị dụ rắn ra hang rồi.
- Dụ rắn ra hang?
Hà Khôi lắc đầu nói:
- Trương tướng quân, Hồ tướng quân quyết sẽ không ra khỏi thành đâu. Sở Hoan cho dù đem hết mánh khóe ra, Hồ tướng quân cũng sẽ trấn thủ chứ không ra ngoài.
Trương Thúc Nghiêm lắc đầu nói:
- Đó là vì ngươi chưa hiểu rõ Hồ Tông Mậu, Sở Hoan còn hiểu Hồ Tông Mậu rõ ràng hơn ngươi.
Trương Hãn hình như vẫn chưa nghĩ thông, hỏi:
- Phụ thân, Sở Hoan làm sao dụ rắn ra hang? Hồ Tông Mậu giỏi nhất là thủ thành, tính cách hắn cẩn thận, Hà Khôi nói chưa hẳn là sai, hắn có lẽ sẽ không ra khỏi thành đâu.
Trương Thúc Nghiêm nhìn con mình, hỏi:
- Con có biết vì sao quân Sở bị lây nhiễm bệnh dịch hay không?
Trương Hãn nghĩ một chút, nói:
- Phải chăng là binh mã quá nhiều, trong đó đã có người bị nhiễm ôn dịch? Thời tiết gần đây lại khắc nghiệt, nghe nói khi trời nóng, bệnh dịch sẽ dễ lây hơn bình thường.
- Tuyệt đối không phải.
Trương Thúc Nghiêm lắc đầu nói:
- Đây là kế sách của Sở Hoan, quân Sở bị nhiễm bệnh dịch tất nhiên là giả, đó là miếng mồi Sở Hoan quăng ra nhử Hồ Tông Mậu.
-... viện binh Kim Châu, chính là miếng mồi thứ hai?
- Không sai.
Trương Thúc Nghiêm thở dài:
- Miếng mồi thứ hai so với miếng thứ nhất còn khiến Hồ Tông Mậu khó chịu hơn nhiều. Sở Hoan đúng là hiểu rõ Hồ Tông Mậu đến tận xương tủy, thậm chí ân oán giữa ta với Hồ Tông Mậu, Sở Hoan cũng rõ như lòng bàn tay, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Sở Hoan biết người lại biết ta...!
Y lắc đầu, thần sắc càng thêm nặng nề.
Hà Khôi hình như cũng hiểu ra, lẩm bẩm nói:
- Ý của Trương tướng quân là, Hồ tướng quân thấy quân Sở mệt mỏi không chịu nổi, hơn nữa bệnh dịch bùng phát, đã động lòng muốn ra tay, nhưng vì cẩn thận, nên cho dù động lòng cũng chưa chắc sẽ xuất binh, nhưng một khi biết binh mã Trương tướng quân chuẩn bị đánh lén, có khả năng ông ấy sẽ ra khỏi thành?
Trương Thúc Nghiêm gật đầu nói:
- Chính xác là vậy. Hồ Tông Mậu xưa nay có thành kiến với ta, cuộc chiến xảy ra ở Hạ Châu, hắn sao có thể để bản tướng cướp mất công lao? Ở trong mắt hắn, quân Sở đã bị hắn dây dưa làm cho mệt mỏi, rồi lại bùng phát bệnh dịch, chính là ông trời đang giúp đỡ hắn, nếu ta xuất binh, theo hắn thấy chính là muốn cướp thành quả của hắn, hắn quyết sẽ không chấp nhận.
Trương Hãn nói:
- Phụ thân, nói cách khác, Sở Hoan dùng Hoàng Ngọc Đàm giả mạo sứ giả của chúng ta, báo cho Hồ Tông Mậu tin tức chúng ta muốn xuất binh, sau đó... tự hắn diễn kịch, cho binh mã của mình giả trang thành quân của chúng ta, thừa dịp ban đêm đánh lén, Hồ Tông Mậu thấy quân ta đánh lén Sở doanh, sợ bị phụ thân cướp công, tất nhiên sẽ không chịu ngồi yên, tất nhiên cũng sẽ ra khỏi thành?
- Nên mới nói tính tình của Hồ Tông Mậu đã bị Sở Hoan nhìn thấu.
Trương Thúc Nghiêm cười khổ nói:
- Hà Khôi, ngươi đến đây lần này, là Hồ Tông Mậu bảo ngươi đến khuyên chúng ta không thể xuất binh?
- Đúng vậy.
- Vậy bản tướng đoán không sai rồi.
Trương Thúc Nghiêm lắc đầu:
- Hắn không muốn chúng ta xuất binh trợ giúp, thậm chí lo lắng chúng ta xuất binh sẽ đoạt mất công lao của hắn.
Y đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đi đến trước cửa chính gian ngoài, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám mênh mông, hồi lâu sau, mới thở dài một tiếng:
- Muộn rồi, Hà Khôi, chỉ sợ trên đường ngươi đến đây, thành Hạ Châu đã bị Sở Hoan công phá... Sở Hoan, tính thật hay, tính thật hay...!