Từ sau khi bị Trương Thúc Nghiêm khống chế, thành Lan Dịch vẫn luôn trong tình trạng quân đội quản lý, dân chúng toàn thành luôn bị quản lý nghiêm ngặt, không chỉ giới nghiêm buổi tối, ngay cả ban ngày, trên phố cũng không có bao nhiêu người.
Khi bình minh đến, dân chúng thành Lan Dịch còn chưa mở cửa nhà, chợt nghe thấy trên phố có tiếng vó ngựa vang rộn, lại nghe có giọng nói to rõ từ ngoài phố truyền vào:
- Trương tướng quân có lệnh, buổi trưa hôm nay, tại cửa thành Nam, có việc muốn tuyên bố, mọi người không được đến trễ.
Cứ cách một thời gian, trên đường phố lại có kỵ binh phóng qua, tiếng vó ngựa và tiếng kêu gọi lại vang lên, tới lúc xế trưa, cửa nam thành Lan Dịch đã chật kín người.
Ai cũng không biết Trương tướng quân muốn tuyên bố việc gì, nhưng nếu đã phái người rao khắp thành, dân chúng trong lòng tò mò, những người có thể đến đều đã đến cả.
Cửa chính thành nam mở rộng, trong thành ngoài thành, đều đầy ắp người, bách tính bình thường thì không nói, chỉ là, một số người linh lợi đã cảm thấy sự việc hình như có gì không đúng, cờ xí lúc trước tung bay trên đầu thành Lan Dịch đều viết chữ "Trương", thế nhưng hôm nay cũng vẫn cờ xí tung bay, nhưng đã đổi thành chữ "Sở".
Hầu hết dân chúng đến bây giờ còn chưa hiểu, mới tờ mờ sáng, quân Sở đã đến dưới thành, hơn nữa không thấy động tĩnh gì mà quân thủ thành Lan Dịch đã thay đổi, tướng lĩnh cao cấp của quân Kim Châu hôm nay, bao gồm cả Trương Thúc Nghiêm, cũng đã bị quân Sở khống chế, bốn đầu tường thành đã do quân Sở thủ vệ, mà một đội quân Sở rất lớn cũng đã đóng ngoài thành, không chỉ như thế, doanh chữ Cấn bị điều ra ngoài thành, cũng đã đóng quân dưới tầm mắt của quân Sở.
Trong lúc mọi người nghị luận ầm ĩ, Trương Thúc Nghiêm một thân chiến giáp màu xám bạc đã xuất hiện ở đầu tường, cửa thành nam vốn đang ồn ào, rất nhanh liền không còn tiếng động.
Lúc cha con họ Trương vừa khống chế thành Lan Dịch, không ít quan viên trong thành trách cứ Trương Thúc Nghiêm tạo phản, lúc ấy Trương Thúc Nghiêm xuống tay không lưu tình, đem quan viên lớn nhỏ phản đối y ra cửa thành nam, trước mặt dân chúng, chém hết cả nhóm, cũng vì như vậy, dân chúng đều biết ông lão có vẻ hiền lành này thật ra cũng hung ác vô cùng.
Thời gian Trương Thúc Nghiêm làm mưa làm gió ở Kim Châu tuy không dài lắm, nhưng dân chúng Kim Châu sợ y như sợ cọp, trông thấy y xuất hiện ở đầu tường, trong lòng đã sợ hãi, không dám ồn ào huyên náo nữa.
Khí sắc của Trương Thúc Nghiêm nhìn qua cũng không quá tệ, hai tay đặt lên chỗ nấp tên trên đầu tường, tường thành Lan Dịch tuyệt không cao bằng tường thành Hạ Châu, cho nên Trương Thúc Nghiêm cũng không quá phí sức mà lớn tiếng kêu gọi, đợi đến lúc dưới thành hoàn toàn yên tĩnh, Trương Thúc Nghiêm mới nói:
- Các vị hương thân phụ lão, hôm nay gọi mọi người đến đây, đơn giản là có một việc trọng đại muốn tuyên bố, việc này bổn tướng giấu trong lòng đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng phải cho mọi người một câu trả lời.
Dân chúng ngơ ngác nhìn nhau, một mảnh mờ mịt.
Trương Thúc Nghiêm lớn tiếng nói:
- Mọi người có biết Chu Lăng Nhạc không?
Dưới thành lập tức có người lớn tiếng nói:
- Biết, Chu tổng đốc là đại anh hùng của Tây Bắc chúng ta, ông ấy đã đánh lui người Tây Lương!
Lời vừa nói ra, lập tức có một đám người hưởng ứng, đều nhao nhao nói Chu Lăng Nhạc chính là đại anh hùng của Tây Bắc, nhìn ánh mắt của dân chúng, có thể thấy trong lòng bọn họ đúng là đã coi Chu Lăng Nhạc thành chúa cứu thế của Tây Bắc.
Trương Thúc Nghiêm đưa hai tay lên, huyên náo dưới thành rất nhanh liền yên tĩnh, Trương Thúc Nghiêm nghiêm nghị nói:
- Hôm nay triệu tập mọi người, là muốn nói cho mọi người biết chân tướng sự thật, bổn tướng vẫn biết, trắng đen sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng, nhưng bổn tướng không hy vọng mọi người tiếp tục bị lừa gạt, thật ra Chu Lăng Nhạc mọi người vẫn xem là anh hùng, chỉ là một tên tiểu nhân dã tâm bừng bừng!
- Trương tướng quân, nghe nói ngài chính là người Thiên Sơn, từng tại ở dưới trướng Chu tổng đốc, sao hôm nay lại nói xấu Chu tổng đốc?
Trong đám người đông đúc, bỗng nhiên có người lớn tiếng hỏi, đông người phức tạp, rất nhiều người chỉ nghe được giọng nói nhưng rốt cuộc vẫn không biết người hỏi là ai.
- Ngươi nói không sai sai, bổn tướng trước kia chính là ở dưới trướng Chu Lăng Nhạc, cũng vì như vậy, cho nên biết rõ hắn có nhiều âm mưu không thể cho ai biết.
Trương Thúc Nghiêm vẻ mặt chính khí:
- Các ngươi cũng biết, hắn xuất binh đánh Tây Lương, vốn là muốn thu phục lòng người, để mọi người xem hắn là anh hùng...!
- Không cần biết có phải là thu phục lòng người hay không, dù sao hắn cũng đã ngăn chặn người Tây Lương, không để người Tây Lương nhanh chóng đánh vào!
Trong đám người, lập tức có người nói.
Trương Thúc Nghiêm cười nói:
- Các ngươi thật sự cho rằng hắn xuất binh chặn người Tây Lương sao? Lúc trước, hắn dẫn năm ngàn quân Thiên Sơn xuất trận, bổn tướng chính là một thành viên trong đó, lúc ấy toàn bộ Tây Quan rối như tơ vò, dù là quân Tây Bắc hay là quân Tây Quan, thậm chí là cấm vệ quân Tây Quan, đều như rắn không đầu, Chu Lăng Nhạc dẫn binh xuất trận, thu nạp binh lính của các đội quân trên, chuyện này không phải là giả, nhưng mọi người có biết người thật sự ngăn chặn quân Tây Lương là ai không?
Dân chúng đương nhiên không biết còn có ẩn tình, bọn họ rất ít có cơ hội biết chân tướng sự thật chuyện quốc gia, hôm nay Trương Thúc Nghiêm đột nhiên vạch trần trước mặt mọi người, dân chúng chỉ cảm thấy vô cùng mới lạ, cũng hết sức tò mò.
- Bổn tướng nói cho mọi người biết, Chu Lăng Nhạc mặc dù giương cờ hiệu đối kháng người Tây Lương, nhưng năm ngàn binh mã dưới tay hắn, không có một người nào chết trên chiến trường.
Trương Thúc Nghiêm lớn tiếng nói:
- Tất cả những người chết trận sa trường, đều là tướng sĩ Tây Quan, Chu Lăng Nhạc thu nạp tàn binh, sau đó vì giữ an toàn tính mạng của mình, mà để cho tướng sĩ Tây Quan đi ngăn chặn thiết kỵ Tây Lương... Các hương thân, mọi người không có tận mắt nhìn thấy, người Tây Lương là một đám dã thú, đã cắn xé tất cả bọn họ. Chu Lăng Nhạc căn bản không tổ chức phòng thủ nổi, cứ như vậy để cho binh sĩ Tây Quan xông lên, dùng thân thể máu thịt mà ngăn chặn người Tây Lương...!
Nói đến đây, Trương Thúc Nghiêm có vẻ cảm động, siết chặt nắm tay, ánh mắt có chút đỏ lên:
- Nhìn thấy rất nhiều con em binh sĩ Tây Quan vô tội chết dưới đao Tây Lương, bổn tướng lúc ấy thật sự không đành lòng, khuyên nhủ Chu Lăng Nhạc lui về phòng thủ, thế nhưng Chu Lăng Nhạc vì muốn được tiếng thơm, căn bản không hề xem con em binh sĩ Tây Quan là người...!
Trương Thúc Nghiêm nói cực kỳ rõ ràng, dân chúng dưới thành nghe được, không ít người trong mắt cũng đã hiện ra vẻ phẫn nộ, lại có người nắm chặt nắm đấm, một số phụ nữ trẻ em đã lệ hoen đầy mắt.
Kim Châu ở ngay sau Nhạn Môn Quan, lúc người Tây Lương tiến xuống phía nam, binh lính Kim Châu tử thương vô số, dân chúng trong thành, hầu như nhà nào cũng đều có trai tráng chết dưới đao người Tây Lương.
Trương Thúc Nghiêm nói ra những lời này, dân chúng vốn xem Chu Lăng Nhạc là anh hùng, lập tức tràn đầy phẫn nộ, tình cảm của bọn họ rất thuần phác, bọn họ tất nhiên sẽ không nghĩ đến cái gì chiến lược chiến thuật, cũng sẽ không cân nhắc tình huống thực tế, hiện giờ mọi người đều nghĩ, người nhà mình chết trận sa trường, chính là vì bị Chu Lăng Nhạc phái ra chiến trận, là Chu Lăng Nhạc hại chết người nhà của mình.
Quần chúng bắt đầu dao động.
- Chu Lăng Nhạc được xem là anh hùng, nhưng mọi người có biết không, chính là dùng máu tươi của người nhà mọi người chất đống mà đổi lấy đấy.
Trương Thúc Nghiêm vô cùng đau đớn nói:
- Bắt đầu từ đó, bổn tướng vẫn luôn nén giận, hắn chẳng những dùng máu tươi của tướng sĩ Tây Quan để nhuộm đỏ tên mình, hơn nữa sau khi rút quân, hắn đã chở đi phần lớn vật tư của Tây Quan, trong đó có rất nhiều lương thực dự trữ. Tây Quan hôm nay khắp nơi thiếu thốn lương thực, một trong những nguyên nhân, cũng bởi vì hắn đã chở lương thực của mọi người đi rồi. Phải rồi, còn có chiến mã, Tây Quan đã từng là nơi nuôi ngựa đệ nhất thiên hạ, nuôi dưỡng vô số ngựa tốt thượng đẳng, tất cả đều bị hắn cho người mang về Thiên Sơn...!
Dân chúng càng thêm phẫn nộ, bọn họ không quan tâm chuyện Chu Lăng Nhạc cướp chiến mã, bởi vì chiến mã đối với bọn họ thật quá xa xôi. Thế nhưng nghe nói Chu Lăng Nhạc chuyển đi hết lương thực tích trữ của Tây Quan, lửa giận của mọi người càng thiêu càng lớn, người nhà bọn họ chết trên chiến trường, cả lương thực của bọn họ cũng bị cướp đi, trong đám người đã có người tức giận gào lên:
- Chu Lăng Nhạc cái tên ngụy quân tử kia, hại chết người nhà chúng ta, cướp lương thực của chúng ta, hắn và người Tây Lương có khác chỗ nào đâu?
Giọng người nọ chưa dứt, trong đám người có liên tục vang lên mấy giọng nói khác:
- Chu Lăng Nhạc tên khốn kiếp kia, hắn thật không bằng cầm thú.
- Hắn mới thật sự là người xấu, hắn không phải anh hùng, hắn là ác ma!
Quần chúng đang kích động, mấy giọng nói này như tia lửa rơi xuống củi khô, đốt lên lửa giận điên cuồng trong dân chúng, có người giơ lên cao cánh tay, lớn tiếng kêu lên:
- Giết chết tên khốn kiếp kia, Chu Lăng Nhạc tên cầm thú kia, hại chết người nhà chúng ta, chúng ta phải giết chết hắn!
Thanh âm rất nhanh liền vang động cả trong ngoài thành. Trong đám người cũng có không ít người sáng ý, Trương Thúc Nghiêm nói xấu Chu Lăng Nhạc trước mặt mọi người, khiến cho bọn họ hoài nghi, cảm thấy sự tình có chút kỳ lạ, nhưng những người sáng ý như thế cuối cùng vẫn rất ít, dân chúng nhiều người đều biết, Trương Thúc Nghiêm từng là thuộc hạ của Chu Lăng Nhạc, lời nói của Trương Thúc Nghiêm tất nhiên có độ tin cậy rất cao. Cho nên, những lời hôm nay của Trương Thúc Nghiêm, không thể nghi ngờ là chính là sấm sét giữa trời quang, chỉ trong chốc lát, sự sùng kính của dân chúng đối với Chu Lăng Nhạc đã bị oán hận thay thế.
Trương Thúc Nghiêm giơ lên cao hai tay, lần nữa ra hiệu bảo mọi người yên lặng, mọi người đè nén lửa giận, dần dần bình tĩnh trở lại, Trương Thúc Nghiêm đợi mọi người yên lặng xuống, mới nói:
- Các hương thân, lần này Kim Châu khởi binh, thật ra cũng không phải là ý của bổn tướng, mà là Chu Lăng Nhạc ở phía sau ép buộc, bổn tướng mặc dù không muốn, nhưng bên cạnh bổn tướng có nhiều tai mắt của Chu Lăng Nhạc, bọn chúng luôn nhìn chằm chằm, bổn tướng không thể làm khác, chỉ đành phải lá mặt lá trái...!
- Trương tướng quân, Chu tổng đốc vì sao muốn ngài khởi binh phản kháng Sở tổng đốc?
Đám người có người lớn tiếng hỏi:
- Ta mới từ Sóc Tuyền trở về không lâu, ở bên kia nghe nói, Sở tổng đốc là một vị tổng đốc mười phần thanh liêm, rất quan tâm dân chúng. Sóc Tuyền đều đang đồn đãi, Sở tổng đốc muốn thi hành lệnh Quân Điền, chia ruộng cho người không có ruộng, để dân chúng đều có ruộng mà làm. Trước đây, bệnh dịch làn tràn ở Tây Quan, nghe nói cũng là Sở tổng đốc rất vất vả mới tìm được phương thuốc, đem phương thuốc công bố ra ngoài, quan phủ còn giúp nấu thuốc cứu dân... Tổng đốc tốt như vậy, vì sao Chu tổng đốc muốn Trương tướng quân làm phản?
Đám người bắt đầu nghị luận.
- Phải đó, ta cũng nghe nói, là vị Sở tổng đốc đã tìm được phương thuốc trị ôn dịch, hơn nữa ngài ấy còn công bố rộng rãi phương thuốc quý giá kia, bởi vậy chúng ta mới tránh được một kiếp.
- Vị Sở tổng đốc kia xem ra cũng không phải người xấu, chỉ là lệnh Quân Điền kia có phải thật không?
- Cái đó thì không biết, nhưng nếu thật sự giúp cho chúng ta đều có ruộng mà làm, vậy thật đúng là Bồ Tát hạ phàm.
- Người tốt như vậy, vì sao phải phản ngài ấy?
- Chu Lăng Nhạc là người xấu, Sở tổng đốc là người tốt, người xấu đương nhiên không thích người tốt.
Trương Thúc Nghiêm cũng đã lớn tiếng nói:
- Mọi người nói không sai, Sở tổng đốc quan tâm dân chúng, là một vị quan tốt. Chu Lăng Nhạc sợ Sở tổng đốc lấy được lòng dân, sợ dã tâm của hắn bị ngăn cản, cho nên mới để chúng ta phản Sở tổng đốc. Lệnh Quân Điền của Sở tổng đốc chắc chắn không phải là giả, hơn nữa đã ban xuống rồi, mọi người đều sẽ được chia ruộng.
- Trương tướng quân, ngài nói thật sao?
Dưới thành có người hỏi:
- Sở tổng đốc thật sự sẽ thi hành lệnh Quân Điền sao?
Trương Thúc Nghiêm gật đầu nói:
- Đúng thế, Sở tổng đốc bây giờ đang ở thành Lan Dịch, tổng đốc đại nhân sẽ tự chứng minh sự thật với mọi người!
Đám đông dưới thành khẽ giật mình, rất nhanh, trong nhóm người đang đứng trên đầu tường, một người chậm rãi bước ra, thân mặc Lang giáp, tư thế hiên ngang, đi đến sát cạnh tường thành, nhìn dân chúng phía dưới.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Sở Hoan cười nói: