Sở Hoan nghe đến đây rốt cuộc cũng hiểu ra đôi chút, cau mày hỏi:
- Nói như thế, chẳng lẽ vị Tây Xương Vương này là một tín đồ của Đại Tâm Tông?
Lưu Ly nói:
- Năm đó khi đến chữa bệnh cho vị Tây Xương Vương kia thì cha ta đã gặp qua Phật đồ của Đại Tâm Tông.
Suy nghĩ một lúc, nàng nói tiếp:
- Đại Tâm Tông đến từ phía Đông, tuy đến Tây Lương thì bị ngăn chặn nhưng cũng bắt đầu truyền bá trong nhân dân ở đây, rất nhanh sau đó đã có rất nhiều quý tộc của Tây Lương trở thành tín đồ Đại Tâm Tông... Địa vị của Đại Tâm Tông ở Tây Lương càng ngày càng cao, theo như cha nói thì kỳ thật dưới thời tiền triều Đại Hoa đã có ít Phật đồ Tây Lương vụng trộm tìm cách đến Trung Thổ, có điều cũng chỉ đến được Tây Bắc mà thôi...
Sở Hoan hỏi:
- Tức là Đại Tâm Tông đã từng truyền bá đến Tây Bắc sao?
- Đại Hoa lấy Phật giáo Thiện Tông làm quốc giáo, ngay như Đại Mật Tông còn bị chèn ép thì Đại Tâm Tông muốn truyền bá ở Trung Thổ đã khó lại càng khó.
Lưu Ly thở dài nói:
- Nghe nói Phật đồ Đại Tâm Tông sau khi đến Tây Bắc từng muốn làm theo cách như hồi ở Tây Lương, bắt đầu truyền pháp từ dân chúng. Có điều lúc đó thế lực của Thiện Tông ở Đại Hoa quá lớn, sau khi Phật đồ của Đại Tâm Tông đến Trung Thổ đã nhanh chóng bị Thiện Tông chèn ép, cấm tiệt dân chúng tiếp nhận giáo nghĩa của Đại Tâm Tông, số ít Phật đồ Đại Tâm Tông số thì bị Thiện Tông lợi dụng quan phủ cho giam trong tù đến chết, số thì bị đuổi ra khỏi biên cảnh, cấm họ đặt chân đến Trung Thổ nửa bước.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Tín ngưỡng của mỗi người vốn nên được tự do, theo Thiện Tông cũng được mà Tâm Tông cũng được, đáng lẽ dân chúng phải được tự lựa chọn mới phải. Đây Thiện Tông lại hãm hại Tâm Tông, vốn cùng nguồn cội thì hà tất phải làm quá như vậy!
Lưu Ly nghe thế bèn liếc nhìn Sở Hoan, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên:
- Tín ngưỡng tự do? Công phó nói hay lắm.
- Phu nhân quá khen.
Sở Hoan mỉm cười:
- Kỳ thật ta vẫn tin rằng sẽ có một ngày dân chúng sẽ được tự do tín ngưỡng, bất kể là Đại Tâm Tông Đại Thiện Tông hay Đại Mật Tông đều sẽ hòa thuận với nhau.
Lưu Ly khẽ thở dài:
- Có lẽ cũng sẽ có một ngày như thế thật, có điều bây giờ thì ba tông này chưa thể sống trong hòa thuận với nhau được. Phật đồ Tâm Tông bị hãm hại trắng trợn, không làm gì được mới phải từ bỏ phương án truyền giáo từ dân, có điều họ vẫn không từ bỏ ý định truyền pháp của mình...
Sở Hoan nói:
- Đã không thể bắt đầu từ tầng lớp thấp, chẳng lẽ muốn bắt đầu từ giới quý tộc.
Lưu Ly mỉm cười đáp:
- Công phó quả nhiên thông minh, đúng là như thế. Lúc cha ta đến chữa bệnh cho vương gia của Tây Xương đã thường xuyên thấy Phật đồ Tâm Tông đến thuyết pháp với vương gia. Vương gia đã từng nói cho cha ta biết, kỳ thực thời Tây Xương Vương còn chưa xưng vương mà mới chỉ là một Thái Thú ở địa phương thì đã có Phật đồ Tâm Tông đến tiếp xúc với ông rồi, đợi đến lúc Hoa triều diệt vong, quần hùng thiên hạ tranh phong, Tây Xương Vương xưng vương thì ông đã là một tín đồ của Tâm Tông rồi.
Sở Hoan bừng tỉnh đại ngộ, ngưng mắt nhìn bức tranh không? tước xòe đuôi:
- Chẳng trách ở đây lại có một bức tranh không? tước thế này. Nếu Tây Xương Vương đã là Phật đồ của Tâm Tông thì chuyện cúng bái Khổng Tước Minh Vương cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng hắn vẫn còn điều suy tư, phần lớn A thị là đệ tử Tâm Tông, điều này không phải bàn cãi nữa, ở kinh thành bọn buôn người Hồ Nhĩ Tư cũng có bức tranh không? tước, đương nhiên cũng là tín đồ Tâm Tông, chỉ là lúc này lại nảy sinh ra nghi vấn cực lớn. Trước ngực phần lớn A thị đều có hoa văn chữ Vạn, trước ngực Dược Ông cũng có hoa văn chữ vạn, vậy chữ Vạn có phải là ký hiệu đặc thù của tín đồ Tâm Tông hay không?
Nếu vậy thì kể cả Hổ Văn công tử, công tử áo lam, thậm chí cả Lưu Tụ Quang phải chăng đều là tử đệ của Tâm Tông?
Đại Tần lấy Đạo giáo làm quốc giáo nên chèn ép Phật giáo hết mức, ngay cả Phật giáo Thiện Tông cực thịnh một thời cũng không thoát được, vì thế đệ tử Tâm Tông phải ẩn giấu thân phận cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Có điều nếu Hổ Văn công tử và công tử áo lam đã là tín đồ của Tâm Tông thì tại sao lại còn muốn xuống tay với Tề vương? Từ sự kiện Trung Nghĩa Trang có thể nhận ra, Tâm Tông đã bị quấn vào cuộc phân tranh ở Trung Thổ rồi, thậm chí còn dính dáng đến cuộc tranh giành đế vị ở Đại Tần nữa, chẳng lẽ thái tử cũng có dính dáng đến Tâm Tông?
Hắn nghĩ đến đây đột nhiên mí mắt giật giật hai cái. Lưu Ly thấy Sở Hoan thần sắc ngưng trọng như thế, đang không hiểu tại sao đã thấy hắn giơ ngón tay lên đặt trên môi ý bảo Lưu Ly không cần nói. Lưu Ly là người thông minh, biết ngay đã có chuyện xảy ra nên khẽ gật đầu.
Liền đó đã thấy Sở Hoan đưa ngọn đuốc trong tay cho nàng, Lưu Ly tuy nghi hoặc nhưng vẫn nhận lấy, Sở Hoan rón rén như u linh lặng yên đi tới bên cạnh cánh cửa đá khép hờ.
Thân hình hắn dán sát vào vách tường, thần sắc lạnh lung, Lưu Ly rốt cuộc đã hiểu, thì ra Sở Hoan đã phát hiện ra bên ngoài có động tĩnh.
Chợt thấy thân hình hắn lóe lên như điện đã vọt ra ngoài cánh cửa.
Ngoài cửa không có lấy một ngọn đèn, tối như hũ nút nhưng Sở Hoan vừa lóe lên đã nghe thấy một trận kình phong ào ào ập đến.
Kình phong kia cực kỳ sắc bén, Sở Hoan không thèm tránh né mà nắm tay đấm ra một quyền ngạnh kháng rồi liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy một bóng người đang lao đến.
Đối phương tựa hồ không ngờ quyền của Sở Hoan lại vừa nhanh vừa mạnh đến vậy nên cũng có phần kiêng kỵ, không dám đỡ trực tiếp mà thụp người quét về phía hạ bàn Sở Hoan.
Sở Hoan thấy thế đá ra một cước nghênh đón, bàn tay vẫn không chậm trễ chút nào, nhanh chóng hóa quyền thành trảo nhắm cổ kẻ kia chộp tới.
Chân kẻ kia đụng vào chân Sở Hoan, chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng, cái chân còn lại lập tức mượn lực nhảy dạt ra sau.
Thân pháp của kẻ này nhẹ nhàng như bẫng, tốc độ lui về sau cực nhanh, tuy nhiên tốc độ của Sở Hoan cũng không phải vừa. Long Tượng Kinh vốn là bảo điển vô song, Sở Hoan nghiên cứu đã lâu, bây giờ đã không còn như xưa nữa, tốc độ nhanh như điện, người kia vừa lùi được mấy bước thì Sở Hoan cũng như u linh bám sát theo rồi vươn tay chộp thẳng vào cổ kẻ kia.
Người kia chưa kịp kinh ngạc đã thấy cổ của mình như bị kìm sắt kẹp vào, bên tai chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như bằng của Sở Hoan:
- Chỉ cần cử động thì cổ của ngươi sẽ bị cắt đứt.
- Công phó khoan động thủ!
Ánh lửa đột nhiên chiếu sáng khắp nơi, Lưu Ly đi ra từ căn thạch thất, trông thấy bàn tay Sở Hoan đang chộp cứng lấy cổ người kia, vội nói:
- Người này ở đây thì chắc là biết cửa ra.
Sở Hoan nghe Lưu Ly nói thế cũng hợp lý, quan trọng nhất bây giờ vẫn là nghĩ làm sao để ra được khỏi đây, người này đột nhiên xuất hiện, rất có khả năng là hắn ra rất quen thuộc nơi này, hi vọng tìm cửa ra liền đặt ngay lên người hắn.
Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, Sở Hoan mới nhìn rõ được kẻ kia. Người này mặc một bộ đồ tang màu trắng, trên đầu trùm một miếng vải đay thô tựa như một cái bao tải úp ngược lên đầu, che kín luôn cả cái cằm, chỉ để lộ ra hai mắt với cái mũi.
Đôi mắt người kia đen nhánh một màu, tuy bị Sở Hoan túm chặt lấy cổ nhưng không hề lộ ra vẻ sợ hãi mà vẫn lạnh nhạt phi thường.
- Ngươi là người phương nào?
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt kẻ kia:
- Vì sao lại xuất hiện ở đây?
Lúc nói chuyện, tay hắn cũng hơi buông lỏng một chút để kẻ kia tiện đáp lời.
Vừa rồi tuy mới giao thủ có hai, ba hiệp nhưng Sở Hoan khẳng định thân thủ của kẻ này chắc chắn dưới mình.
- Người nên hỏi câu này phải là ta mới đúng.
Người kia lãnh đạm nói:
- Các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Giọng nói của người này hết sức già nua, chắc chắn không phải của một người trẻ tuổi.
Trong đôi mắt mông lung như sương mờ của Lưu Ly hiện lên vẻ nghi hoặc nhưng giọng nói vẫn hết sức nhu hòa:
- Tiền bối biết Dược Ông sao?
Đôi mắt người kia khẽ động, nhìn về phía Lưu Ly dò xét:
- Ngươi là Lưu Ly?
Sở Hoan và Lưu Ly đều ngớ cả người, Lưu Ly ngạc nhiên gật đầu đáp:
- Đúng vậy, vãn bối chính là Lưu Ly, tại sao tiền bối lại biết?
Ánh mắt người kia liếc sang Sở Hoan, hỏi tiếp:
- Nếu như ngươi là Lưu Ly thì chúng ta là bạn chứ không phải địch, không cần đối đãi với ta như thế.
Lưu Ly do dự một lúc mới nói với Sở Hoan:
- Công phó, thả ra rồi nói tiếp.
Sở Hoan biết kẻ này thân thủ không bằng mình, lại biết Lưu Ly nên cũng không làm khó nữa mà buông lỏng tay ra. Có điều trong lòng hắn vẫn có ý dè chừng người mặc đồ tang này nên không dám đứng quá xa mà đứng ngay cạnh hắn, chỉ cần hắn hơi có động tác bất thường sẽ lập tức ra tay chế trụ ngay, Sở Hoan vốn rất tin tưởng vào tốc độ của mình.
Người kia được buông ra, lúc này mới cười nhạt một tiếng với Sở Hoan:
- Người trẻ tuổi này quả nhiên là cao thủ.
Sở Hoan cũng cười nhạt nói:
- Thân thủ của tiền bối cũng không kém, không biết nên xưng hô thế nào?
- Tân Quy Nguyên!
Người kia thản nhiên đáp:
- Chỉ sợ ngươi chưa từng nghe đến tên ta thôi...
Ánh mắt hắn liếc sang Lưu Ly:
- Lưu Ly, chắc cha ngươi đã nhắc đến cái tên này với ngươi rồi!
Xem ra khuôn mặt tuyệt thế của Lưu Ly lúc này đang kinh ngạc vạn phần, thất thanh nói:
- Ngươi... ngươi là Tân Quy Nguyên? Chẳng lẽ... ngươi chính là... thần tướng áo đen của Tây Xương quốc?
Người mặc đồ tang kia nghe vậy thì bật cười ha hả, chỉ là tiếng cười của hắn quá mức quái dị, cảm giác như muốn cười thật to nhưng cuống họng lại như bị nghẹt lại, không cách nào cười cho thoải mái được.
- Thần tướng áo đen?
Sở Hoan kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ phu nhân biết vị tiền bối này?
Lưu ly vội giải thích:
- Trước đây Tây Xương Vương có thể chiếm được một chỗ nhỏ nhoi giữa thời buổi loạn lạc, quần hùng phân tranh đó chủ yếu là nhờ vào hai người, một văn một vố. Võ giả chính là đại tướng hộ quốc Vân Đỉnh Thiên, còn văn giả chính là thần tướng áo đen Tân Quy Nguyên, tên của bọn họ, năm đó ở Tây Xương quốc không ai là không biết!
Nàng ngoảnh nhìn người áo đen kia:
- Chỉ là sau khi thành Sóc Tuyền bị phá thì Tây Xương Vương liền mai danh ẩn tích, theo cùng ông ta là vô số văn thần võ tướng, trong đó có Vân Đỉnh Thiên và thần tướng áo đen.
Tân Quy Nguyên thở dài nói:
- Thần tướng áo đen? Ha ha ha... Đã hai mươi năm rồi ta cũng chưa nghe đến cái tên này... Thần tướng áo đen, thần tướng áo đen, áo đen sớm đã biến thành áo tang, mà danh xưng thần tướng... nay đã là một trò cười của lịch sử mất rồi!
Sở Hoan cau mày nói:
- Tiền bối đã thừa nhận thân phận thì cớ gì lại không lộ ra chân diện mục?
Hai con mắt của Tân Quy Nguyên liếc nhìn Sở Hoan, hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn nhìn mặt của ta? Ngươi chắc chắn không?