- Hình như Tân Quốc Tương rất tự tin rằng ta sẽ tham gia vào kế hoạch Thiên Võng? Chỉ là, có lẽ Tân Quốc Tương đã quên, bản đốc là quan viên Đại Tần. Kế hoạch Thiên Võng, chuyện liên quan đến Hoàng tộc, ngươi nghĩ ta sẽ đi cùng đường với các ngươi sao?
Tần Quy Nguyên không nóng không vội cười nói:
- Nếu không tự tin, sao lại kể chuyện tuyệt mật này cho Sở đại nhân? Tân Quy Nguyên ta bất nhân bất quỷ sống qua suốt hai mươi năm, nhưng đầu óc không hổ đồ. Sở đại nhân cũng không phải kẻ ngu, nếu không nắm chắc, ngươi nghĩ ngươi có tư cách biết rõ những bí mật này không?
Sở Hoan lãnh đạm cười cười:
- Ta không hiểu rõ ý ngươi.
- Ta đã nói chúng ta sẽ có một cuộc trao đổi.
Lão tiếp lời:
- Hẳn Sở đại nhân không quên, hiện giờ ngươi đang lâm vào tuyệt cảnh, không có sự giúp đỡ của ta, ngươi tuyệt đối không có khả năng rời nơi này.
Sở Hoan chỉ "A" một tiếng.
Lão thở dài:
- Sở đại nhân, thực ra, đối với ngươi mà nói, chuyện này cũng không đến mức khó xử. Ta cũng không bảo ngươi dấy binh tạo phản, chỉ là mong ngươi giúp Tâm Tông chúng ta tập trung Phật ngọc mà thôi.
Sở Hoan lắc đầu:
- Tân Quốc Tương đã nhìn lầm người rồi. Ta không thể giúp các ngươi việc gì.
- Sở đại nhân là Tổng đốc một đạo, quyền cao chức trọng, tuy Tây Xương và nước Tần là đại thù, nhưng mục đích của Thiên Vương cũng không phải báo thù rửa hận, chỉ là tìm thứ thuộc về chúng ta mà thôi.
Lão lại nhìn hắn:
- Sở đại nhân đừng nghĩ rằng Thiên Võng là do ta khống chế, Thiên Võng là do Tâm Tông khống chế, một ngày không tìm được Phật ngọc, thế lực Tâm Tông sẽ không rời khỏi Trung Nguyên...
Lão thở dài:
- Để tìm Phật ngọc, Tâm Tông có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nếu bọn họ ở lại Trung Nguyên quá lâu, chưa hẳn đã là chuyện tốt đối với Trung Nguyên.
- Hả? Tân Quốc Tương nói vậy khiến cho ta rất thắc mắc.
- Có phải Sở đại nhân cho rằng người Tây Xương chúng ta và Tâm Tông tuy hai mà một?
- Chẳng lẽ không phải?
Lão lắc đầu:
- Ngươi có biết biết, trước khi Đại vương ra đi, ngoài dặn dò chúng ta tìm Phật ngọc, ngài còn dặn chúng ta cái gì không?
Hắn lắc đầu.
Lão quay đầu liếc nhìn di hài Tây Xương Vương, cười khổ:
- Đại Vương quy y Phật tông, tu tập phật pháp, mang lòng từ bi, trước khi chết, ngài đã dặn chúng ta, vạn lần không được có suy nghĩ phục quốc.
Sở Hoan hơi kinh ngạc. Tân Quy nguyên vẫn nghiêm túc nói:
- Đây là những lời chính miệng Đại vương nói. Hơn nữa, còn bắt chúng ta phải thề, tuyệt đối không thể có lòng phục quốc. Vì phục quốc có nghĩa là đổ máu, nước Tần thế lớn, người muốn phục quốc Tây Xương cũng chính là những người Tây Xương trung trinh, Đại vương không muốn nhìn những người này sẽ chảy máu hy sinh vì phục quốc.
Nhìn bộ hài cốt kia, Sở Hoan thở dài:
- Xem ra Tây Xương Vương đã thực sự ngộ được Phật pháp.
- Ý chỉ của Đại vương chúng ta không thể không theo. Nếu như không có ý chỉ này, chúng ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn Thái tử Điện hạ ra đi.
Giọng nói của Tân Quy Nguyên hơi run:
- Nhiệm vụ duy nhất của chúng ta chỉ có tìm lại Phật ngọc. Tâm Tông đi vào Tây Bắc, cùng chúng ta thành lập nên Thiên Võng, tuy mục đích cũng là vì Phật ngọc, nhưng qua nhiều năm, hiện giờ Thiên Võng đã bị Tâm Tông khống chế. Nếu bọn họ không rút khỏi Trung thổ, ta tin chắc sẽ mang tới tai họa lớn hơn.
- Tai họa?
Sở Hoan cau mày:
- Chẳng lẽ Tâm Tông còn có mưu đồ khác?
- Khi Thiên Võng mới được thành lập, nhân lực vật lực chủ yếu đều dựa vào người Tây Xương chúng ta. Khi thành lập Thiên Võng, Phật đồ Tâm Tông từ phía đông tới Trung thổ đã lập lời thề, chỉ cần có được Phật ngọc, bọn họ sẽ lập tức mang di hài của Đại vương rời Trung thổ, không tham dự bất kỳ thị phi nào ở nơi này.
Lưu Ly cau mày hỏi:
- Vậy bây giờ thì sao?
- Tâm Tông đã lập nhiều lời thề với Khổng Tước Minh Vương Bồ Tát, tuyệt sẽ không dám vi phạm.
Tân Quy Nguyên âm trầm:
- Nhưng các ngươi không nên quên, người Tây Lương coi Tâm Tông là quốc giáo, theo như ta biết, Quốc sư của bọn họ cũng là Phật đồ Tâm Tông...
- Ý ngươi muốn nói, có khả năng người Tây Lương sẽ lợi dụng Thiên Võng gây sóng gió ở Trung thổ?
- Nói đúng hơn, là lợi dụng đệ tử Thiên Võng. Sau khi Phong Hàn Tiếu chết đi, người thiên hạ vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, Thiên Võng chúng ta đã biết được tin tức. Đương nhiên nước Tần không muốn để người ta biết rằng Phong Hàn Tiếu đã chết, đã toàn lực giấu chuyện này, thậm chí, lúc đó, ngay cả quân Tây Bắc cũng còn mơ hồ... Nhưng Nam Viện Đại vương Tây Lương Tiếu Thiên Vấn đã suất quân nam tiến trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Sắc mặt Sở Hoan đanh lại:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng tin tức người Tây Lương nhận được là do Thiên Võng đưa tới?
- Không sai.
Tân Quy Nguyên đáp:
- Ta vẫn luôn nghi ngờ điều này. Người Tây Lương vẫn một mực không dám nam tiến thực ra cũng vì quá mức kiêng kỵ Phong Hàn Tiếu, Tiếu Thiên Vấn không có cái gan đối diện chém giết với Phong Hàn Tiếu. Nếu không phải biết rõ Phong Hàn Tiếu đã chết, quân Tây Lương cũng không thể nam tiến với quy mô như vậy được... Bọn họ đã tiến, tức là đã có tin tức, nhưng khi mà ngay cả người nước Tần cũng còn không biết Phong Hàn Tiếu đã chết, vì sao bọn họ lại biết?
- Có lẽ bản thân người Tây Lương cũng có gian tế ở Trung nguyên?
Lưu Ly khẽ hỏi:
- Chưa chắc đã là do Thiên Võng.
- Ta cũng hy vọng như vậy.
Lão thở dài:
- Nhưng sau này, ta đã phát hiện được rất nhiều dấu vết, khiến cho ta càng nghi ngờ việc người Tâm Tông để lộ bí mật hơn...
Sở Hoan hỏi:
- Nói vậy bản thân Thiên Võng đã có vấn đề?
Tân Quy Nguyên thản nhiên:
- Tâm Tông và Tây Xương bắt tay, vốn là có mục đích chung, cho dù có ngày hôm nay như vậy thì mục đích chung của Tâm Tông và Tây Xương vẫn nguyên không đổi, chỉ là ta cũng không hy vọng Thiên Võng sẽ có mục đích gì ngoài truy tìm Phật ngọc.
- Ngươi là thần tử của người Tây Xương mất nước, theo lẽ thường, ngươi càng phải hy vọng nước Tần càng loạn càng tốt, mới có thể khiến cho oán hận chất chứa trong lòng ngươi tiêu tán.
Sở Hoan nhìn thẳng vào mắt lão:
- Nhưng nghe ý ngươi nói, xem chừng ngươi cũng sợ Tâm Tông làm loạn Trung thổ?
- Ta không kiêng kỵ Tâm Tông, mà là Tây Lương.
Tân Quy Nguyên nghiêm nghị:
- Ngươi đừng quên, ta là người Tây Xương, cũng là người Trung nguyên. Đối với nước Tần, ta hận thấu xương, nhưng đối với người Tây Lương, ta lại càng không thể bắt tay...
Lão siết chặt nắm tay cười lạnh:
- Năm đó nước Tần tấn công tiêu diệt Tây Xương ta, tuy đánh cướp tàn bạo nhưng so với người Tây Lương ít nhất cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt. Nhưng người Tây Lương...
Nói tới đây, ánh mắt lão lạnh đi.
Sở Hoan thở dài:
- Nói vậy là Tân Quốc Tương lo lắng người Tây Lương sẽ lợi dụng mạng lưới Thiên Võng ở Trung nguyên mà làm loạn thiên hạ, sau đó ngóc đầu trở lại?
Nhớ lại, khi hắn rời Tây Lương, Tây Lương đang có nội loạn, huynh đệ Ma Ha Tàng tương tàn vì ngôi vị Tây Lương Vương, hơn nữa còn có một Cổ Tát Vương phi đẹp như đào lý lại giảo hoạt hơn người.
Vốn tin tức cũng khó luân chuyển giữa Tây Lương và Trung thổ, Sở Hoan cũng không biết nội loạn ở Tây Lương hiện nay ra sao. Nếu chỉ là huynh đệ Ma Ha Tang tranh chấp, Sở Hoan rất chắc chắn Ma Ha Tang sẽ là người chiến thắng cuối cùng, nhưng lại thêm một Cổ Tát Vương phi, không ai có thể nói rõ thế cục Tây Lương. Bất kể thế nào, nội loạn sẽ làm cho nguyên khí Tây Lương bị tổn hao lớn, hắn cũng tin tưởng, trong vòng vài năm, người Tây Lương tuyệt đối sẽ không có đủ sức nam tiến phạm Tần.
Nhưng hắn cũng không quên, người Tây Lương dã tâm bừng bừng, tuyệt đối sẽ không từ bỏ dã tâm chinh phục phương đông, mà Ma Ha Tang lại là một nhân vật có dã tâm cực lớn. Một khi nội loạn được bình định, bước tiếp theo đương nhiên sẽ là nam tiến. Tây Lương lợi dụng Tâm Tông chuẩn bị tốt cho việc nam tiến, việc này cũng không phải là không thể.
Tân Quy nguyên gật đầu:
- Đúng vậy, quả thực ta có lo lắng về việc này. Ta chẳng quan tâm nước Tần có diệt vong hay không, nhưng người Tây Lương phát binh tới Trung nguyên đương nhiên phải chinh phục Tây Bắc trước, mà ở đó có rất nhiều con dân đã từng là con dây Tây Xương ta. Ta không hy vọng phải chứng kiến bọn họ lại bị người Tây Lương tàn sát lần nữa.
Lưu Ly vốn vẫn ít nói, lúc này khẽ hỏi:
- Tân Quốc Tương, theo như những gì ngươi nói, việc thu hồi Phật ngọc không chỉ vì Tây Xương Vương mà còn vì Trung nguyên?
- Theo như ta nói, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là có thể đưa di hài Đại vương vào trong Phật quật. Nhưng đối với Sở đại nhân, ngươi hiện là Tổng đốc Tây quan, nhất định phải cân nhắc vì dân chúng Tây Bắc, sớm tìm được Phật ngọc một ngày, là có thể khiến cho đệ tử Tâm Tông phải làm theo như lời thề trước đó mà rút khỏi Trung thổ một ngày. Đối với Tây Bắc mà nói, là chỉ có lợi chứ không có hại.
Sở Hoan thở dài:
- Nói vậy, mục đích của ngươi là hy vọng ta sẽ trở thành người của Thiên Võng, giúp các ngươi tìm Phật ngọc.
Tân Quy Nguyên thẳng thắn:
- Đây đúng là mục đích của ta, cũng là sự thật. Ngươi đã tự xưng là quan viên nước Tần, vậy khiến cho đệ tử Tâm Tông phải rời Trung thổ sớm một ngày, đối với nước Tần cũng chưa hẳn là không có lợi.
Sở Hoan thản nhiên hỏi:
- Ngươi muốn ta làm thế nào?
- Ngươi là Tổng đốc Tây quan, lợi dụng địa vị của ngươi, tìm vị trí của Phật ngọc ở Tây Bắc, đương nhiên có thể giúp cho Thiên Võng rất nhiều.
Lão nhìn thẳng vào hai mắt hắn:
- Đương nhiên, quan trọng nhất, vì ngươi là người rất thân cận với Doanh Nhân, là người của phe Tề Vương, Doanh Nhân rất tin tưởng ngươi.
Ánh mắt Sở Hoan lạnh như băng:
- Ngươi muốn mượn ta, sau đó lợi dụng Tề Vương tìm Phật ngọc?
- Đúng vậy. Tuy chúng ta vẫn luôn hy vọng Doanh Tường có thể đăng cơ, nhưng tranh đấu cho ngôi vị Hoàng đế, chưa đến cuối cùng, không ai biết trước được kết quả. Doanh Nguyên có bốn con trai, con trai trưởng đã chết, con thứ ba đã phát điên, người có thể kế tục ngôi vị Hoàng đế chỉ có Doanh Tường và Doanh Nhân. Bên phía Doanh Tường đã có Lưu Ly, còn Doanh Nhân giao cho Sở đại nhân ngươi. Mặc kệ tới lúc đó ai có thể đăng cơ chúng ta cũng sẽ có được hồ sơ của Bạch Lâu, có được vị trí của Phật ngọc.
Sở Hoan hít sâu một hơi, tới lúc này hắn mới hiểu được vì sao Thiên Võng lại cuốn một kẻ ngoài cuộc như mình vào. Trước kia hắn cũng vẫn nghi ngờ, tại sao Tân Quy Nguyên lại nói toàn bộ một chuyện bí ẩn như kế hoạch Thiên Võng với mình, giờ thì đã hiểu, quả nhiên đối phương muốn kéo mình vào kế hoạch đó.
Có lẽ ngay từ đầu Thiên Võng đã đặt hy vọng vào Thái tử nên không tiếc dùng đến một mỹ nhân tuyệt sắc như Lưu Ly. Nhưng đúng như Tân Quy Nguyên nói, không ai có thể đoán trước được kết quả cuộc đấu tranh giành ngôi vị Hoàng đế, cho nên họ đặt cả hai cửa, chẳng những là Thái tử Doanh Tường, còn muốn lợi dụng mình đặt một quân cờ bên cạnh Tề Vương.
Mặc kệ cuối cùng là ai đăng cơ, hiển nhiên Thiên Võng vẫn là kẻ thắng cuộc. Quả nhiên, vì Phật ngọc, Thiên võng có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.