Sở Hoan khẽ vê Băng Tâm Trùng, đặt trong lòng bàn tay, thần sắc ngưng trọng mà ảm đạm.
Cổ Tát Đại phi cảm kích ân tương trợ của Sở Hoan đã cố ý sắp xếp để lại cho hắn bốn băng tâm trùng, theo như lời nàng nói, nàng đã mất vô số năm tâm huyết mới mới nuôi được mười hai con trùng, có thể đưa cho hắn bốn cái đã là tình nghĩa lắm rồi.
Sở Hoan đã chứng kiến sự thần kỳ của băng tâm trùng, biết rõ bảo vật như vậy ngàn vạn khó cầu cho nên hết sức trân quý, lúc nào cũng mang theo bên mình.
Cổ Tát Đại phi đã từng rất tự tin nói rắng băng tàm trùng hiếm thấy trên đời, bách độc bất xâm, bản thân nó đã là thiên hạ đệ nhất độc vật, phàm là độc vật, gần như không có gì là nó không giải được.
Sở Hoan tin nàng không nói dối, hơn nữa, từ khi có được băng tâm trùng, quả thực băng tâm trùng đã giúp hắn mấy lần
Nhưng tình huống hôm nay hắn lại chưa từng gặp bao giờ.
Lưu Ly thông minh cỡ nào? Chỉ nghe tiếng nhìn mặt nàng đã biết có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhíu mày hỏi:
- Công phó, sao nó lại chết?
Sở Hoan lắc đầu nhíu mày đầy nghi ngờ.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ, không muốn trả lời Lưu Ly nữa. Nàng vẫn chỉ ôm ngực không trách cứ. Hắn bước tới bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống, chẳng nhìn nơi nào khác trên cơ thể nàng mà chỉ nhìn cặp đùi trắng tuyết của nàng, lại cẩn thận lấy ra thêm một con băng tâm trùng từ trong hộp.
Vuốt ve băng tâm trùng, do dự một lát, hắn lại chuẩn bị đặt nó lên đùi nàng. Lưu Ly khẽ hỏi:
- Công phó, có phải độc tính của Long Xà Hoàn đã ngấm tới da thịt, cho nên.... Băng Tâm trùng này rất quan trọng với ngươi, có phải...
Không đợi nàng nói xong, hắn lắc đầu. Hắn hiểu ý nàng, hiển nhiên nàng đang lo lắng mình làm cho băng tâm trùng chết, thấy hắn có vẻ rất quan tâm đến nó, nàng không muốn làm cho nó chết để hắn khỏi đau lòng.
- Không biết tại sao con bằng tâm trùng kia lại chết, có lẽ vì bản thân nó có vấn đề thôi.
Thực ra hắn cũng biết khả năng này rất nhỏ, ngay từ đầu con băng tâm trùng đó còn đang sống sờ sờ, mà đột nhiên lại chết đi, chắc chắn có lý do:
- Chúng ta thử một lần nữa.
Còn chưa dứt lời, hắn đã thả băng tâm trùng ra.
Sở Hoan thầm cầu xin hy vọng con đầu tiên là chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng kết quả rõ ràng đã khiến hắn phải thất vọng. Con băng tâm trùng thứ hai vừa chích vào làn da tuyết trắng thậm chí còn phản ứng mạnh hơn con thứ nhất, nháy mắt đã từ trên đùi nàng bò xuống, giống như con thứ nhất, nhanh chóng tránh nàng thật xa, bỏ được một đoạn ngắn thì chậm lại như chẳng còn sức nữa, chậm dần chậm dần tới khi không còn nhúc nhích được nữa.
Ánh mắt Sở Hoan đầy kinh hãi.
Tất cả chứng minh một điều, hai con băng tâm trùng đã chết tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Quả thực hắn khó mà tin được, chỉ trong chốc lát băng tâm trùng được xưng là vạn độc chi vương đã chết hai con.
Ánh mắt Lưu Ly cũng đầy kinh ngạc.
Lặng đi một lúc, Lưu Ly khẽ thở dài:
- Xem ra băng tâm trùng này cũng không thể thanh trừ độc của Long Xà Hoàn... Dược Ông không hổ là Viện sứ Thái Y Viện nước Tây Xương, chế được độc dược lợi hại như vậy.
Sở Hoan ủ rũ buồn bã, cẩn thận từng chút cất thi thể của hai con băng tâm trùng vào trong hộp ngọc. Tuy hắn cảm thấy hai con băng tâm trùng này chắc chắn đã chết, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng, mong rằng chúng chỉ ngất đi thôi, vẫn mong rằng chúng có thể sống lại.
- Xem ra băng tâm trùng cũng không giải được độc trong người phu nhân
Hắn cười khổ:
- Tân Quy Nguyên nói không sai, Long Xà Hoàn Dược Ông chế tạo không phải độc dược thông thường, nhất định đã phải hao tổn rất nhiều tinh lực, trách không được lão lại tự tin như vậy, tuyên bố rằng chúng ta không cách nào tự giải độc được... Băng tâm trùng là thiên hạ đệ nhất độc vật, nhưng bây giờ hình như bị độc tính của Long Xà Hoàn độc chết rồi.
Hắn nhíu mày lo lắng:
- Băng tâm trùng mới chỉ bám vào da phu nhân đã chết, nói vậy, dược tính của Long Xà Hoàn hẳn đã ngấm tới da thịt.
Lưu Ly buồn bã cười khổ:
- Tân Quy Nguyên đã dám đưa ra độc dược như thế bắt chúng ta uống, nhất định tự tin chúng ta không giải được.
Sở Hoan cất hộp ngọc, không muốn đối diện với nàng nghiêng người sang một bên:
- Nếu vậy cũng chỉ có thể dùng Phật ngọc trao đổi với Tân Quy Nguyên.
Nàng khẽ gật đầu.
- Bọn họ bỏ ra hơn hai mươi năm đến giờ cũng chỉ có một khối, phu nhân chỉ cần có một khối Phật ngọc bất kỳ là có thể giao dịch với bọn họ được rồi.
Sở Hoan cười lạnh:
- Bọn họ bất nhân với phu nhân, phu nhân cũng không cần giữ nghĩa khí với họ, có được Phật ngọc, không nên dễ dàng giao cho bọn họ. Thiên Võng cầu Phật ngọc còn không được, chỉ cần có một khối trong tay chúng ta là có thể đảo khách thành chủ.
Lưu Ly nhẹ nhàng cười cười, bất đắc dĩ:
- Ta hiểu ý Công phó, chỉ là muốn có được Phật ngọc dễ vậy sao? Khối trong nội cung chúng ta còn không biết ở đâu. Khối của Hiên Viên Thiệu lại càng thêm khó. Cả hai khối của Lâm Khánh Nguyên và Phong Hàn Tiếu hiện giờ đang ở đâu chúng ta cũng hoàn toàn không biết...
Sắc mặt nàng tiều tụy, ánh mắt hơi tối đi...
Sở Hoan thầm nghĩ có nên đưa khối Phật ngọc màu đỏ của mình cho Lưu Ly không. Thực ra hắn chẳng tiếc nếu giao nó cho nàng, dù sao đối với hắn, cục đá đó cũng chẳng có tác dụng gì.
Chỉ là hắn mơ hồ cảm thấy bí mật đằng sau sáu khối Phật ngọc tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy. Thiên Võng hao tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, thậm chí ròng rã suốt hai mươi năm để tìm Phật ngọc đã chứng minh giá trị của nó thực không thể lường được. Về Thiên Võng, cho đến giờ hắn chỉ biết rằng có một tổ chức như thế tồn tại, theo như Tân Quy Nguyên đã nói, đương nhiên hắn không thể nào tin tưởng hoàn toàn.
Tân Quy Nguyên tiết lộ sự tồn tại của Thiên Võng chỉ là để tìm Phật ngọc, có thể đưa thi hài Tây Xương Vương nhập Phật quật, lý do vậy, nếu không biết châm ngôn tám chữ kia, có lẽ hắn còn bán tín bán nghi, nhưng cũng không nghi ngờ. Nhưng vì đã biết nên tất cả những gì lão nói hắn đều không tin lắm.
Hắn chỉ sợ, Thiên Võng đoạt được Phật ngọc rồi, sẽ có bí mật kinh người nào khác. Thiên Võng đã bị người Tây Vực khống chế, so với người Trung Nguyên, Phật giáo Tâm Tông mà người Tây Vực thờ phụng có quan hệ càng mật thiết với người Tây Lương hơn. Hắn không biết kế hoạch đằng sau của Thiên Võng có người Tây Lương tham dự vào hay không? Nếu là có, bản thân Thiên Võng đã là nguy cơ cực lớn đối với Trung Nguyên, có Phật ngọc trong tay, chỉ sợ bọn họ sẽ càng phá hoại Trung Nguyên nặng hơn.
Thấy hắn nhíu mày suy tư, Lưu Ly không rõ hắn đang nghĩ gì, do dự một chút bèn hỏi:
- Công phó có chuyện gì phiền lòng sao? Ta có thể giúp gì được không?
Sở Hoan hơi quay đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng thoáng vẻ âu lo. Hít sâu một hơi, lại nghĩ về Phật ngọc, hiển nhiên tính mạng của vị mỹ nhân quốc sắc này quan trọng hơn nhiều, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng trở thành con rối bị Thiên Võng khống chế, chỉ có cách dùng Phật ngọc màu đỏ trong tay mình mới có thể trao đổi với Tân Quy Nguyên, để lão giao ra giải dược.
Sở Hoan cũng có bảy tám phần tự tin, chỉ cần khối Phật ngọc màu đỏ xuất hiện, lão sẽ phải đồng ý dùng giải dược trao đổi.
Hắn há miệng, đang định nói chuyện khối Phật ngọc màu đỏ với Lưu Ly, đột nhiên toàn thân run lên, thân hình quỷ mỵ lách sang, tay nắm lấy Huyết Ẩm Đao, loáng một cái nấp vào khúc quanh của vách tường.
Lưu Ly biết có biến, phản ứng cũng rất nhanh, nàng vụt đứng dậy kéo chiếc trường bào màu xám từ trên chiếc giá nhỏ xuống, mặc kệ nó vẫn còn ướt sũng mà khoác lên người, che đậy thân hình gợi cảm kia.
Trong sơn động, ánh lửa lập lòe, Sở Hoan nắm chặt Huyết Ẩm Đao, cũng không kịp tới dập lửa, tuy bước chân rất nhẹ nhưng thính giác bén nhạy của hắn đã phát hiện ra có người đang tiến tới sơn động.
Vốn nghĩ rằng nơi này vô cùng bí mật, hơn nữa, trước đó hắn đã kiểm tra, vì trong hang này có một khúc rẽ nên ngoài động sẽ không thể nhìn thấy ánh lửa bên trong.
Chỉ là không ngờ lại có người tìm đến nhanh như vậy, rất nhanh hắn nhận ra quả thực mình đã sơ sót, lúc nãy khi chặt cỏ ngoài động mình đã không kịp lấp lại. Dù sao hắn cũng nghĩ là chỉ cần hong khô quần áo ở đây là có thể ra ngoài được, tối đa cũng chỉ mất khoảng một hai canh giờ, quanh Dược Cốc cũng rộng tới mười dặm, nơi này vắng vẻ như vậy, cho dù hắn biết rõ hẳn lúc này đám người Điền Hậu và Kỳ Hoành vẫn đang tìm tòi, nhưng cũng không ngờ là chỉ trong vòng một hai canh giờ là có thể tìm tới nơi này.
Cỏ bên ngoài đã bị phạt, nếu có người đi qua hẳn có thể phát hiện ra sơn động, lúc này tiếng bước chân vô cùng nhẹ, hiển nhiên là cố ý.
Sở Hoan không cách nào đoán được người đến là địch hay bạn, dù sao Dược Ông cũng đã bị giết chết, ở Dược Cốc này, ngoài đám người Điền Hậu và Kỳ Hoành hẳn không có ai khác trốn trong sơn cốc.
Cảm giác được tiếng bước chân lại gần, Sở Hoan siết chặt tay, thân hình như điện nhẹ nhàng bay ra, Huyết Ẩm Đao trong tay chém về phía trước, quả nhiên có một bóng người trước mắt.
Người nọ phản ứng cũng rất nhanh, không hề lùi lại, trong tay là một thanh đại đao vung lên nghênh tiếp, "Soạt" một tiếng, hai thanh đao va vào nhau, tia lửa bắn tung tóe.
Huyết Ẩm Đao của Sở Hoan chém sắt như chém bùn, binh khí va chạm với Huyết Ẩm Đao không cái nào không bị chém đứt, nhưng cây đại đao này vẫn bình yên vô sự. Khi hai đao va chạm, hắn cảm thấy cổ tay run lên nhưng cũng không để ý, vì liền sau đó là đường đao tấn công của đối phương, xuôi theo lưỡi của Huyết Ẩm Đao quét qua như thiểm điện, cực kỳ quỷ mị, nhắm thẳng tới cổ tay Sở Hoan.
Chỉ một chiêu này hắn đã biết đối phương là một đại cao thủ, tay theo tâm động, Huyết Ẩm Đao trong tay xoay tròn đè đại đao của đối phương xuống, chuyển từ bị động thành chủ động, cũng nhắm tới cổ tay đối phương.
Một chiêu xoay cổ tay này của hắn không phải đao pháp của mình mà là đổi lấy từ máu của kẻ thù mà có, từ khi ở An Ấp, chứng kiến đao pháp của Tiêu Thần Tây Vực quỷ mị biến hóa chơi đùa Cừu Như Huyết. Cừu Như Huyết đã dồn toàn bộ tinh lực để sáng tạo ra đao pháp mới, chiêu xoay cổ tay này chính là một trong số đó, thoạt nhìn thì không có gì lạ, nhưng nếu muốn làm ra được động tác đơn giản này cũng không dễ dàng.
Chỉ là, điều khiến cho Sở Hoan kinh ngạc là đối thủ bất ngờ này cũng làm y như chiêu mà Cừu Như Huyết dạy hắn, đại đao cũng xoay tròn làm một động tác y như Sở Hoan. Tuy động tác của y cứng hơn một chút nhưng lại một lần nữa đổi từ thế bị động sang chủ động, đè lại lên đao Sở Hoan.
Không gian mờ tối nhưng nhờ ánh đao Sở Hoan cũng có thể nhìn rõ người đột nhiên xuất hiện này chính là Điền Hậu.
- Ta là Sở Hoan...!
Hắn trầm giọng quát, nhưng Điền Hậu vẫn làm như không nghe thấy, trong ánh lửa lập lòe, thanh quỷ đao này thực sự là giống như quỷ ảnh chiếu thẳng tới yết hầu của hắn, trong bóng tối mờ mờ, đôi mắt sáng lên nồng đậm đầy sát ý. Sở Hoan nhìn vậy, hắn biết rõ, Điền Hậu nhận ra mình nhưng vẫn không hạ thủ lưu tình, giống như muốn giết mình ở ngay chỗ này.