Bên này cầu xảy ra biến cố, Sở Hoan ở phía đối diện đương nhiên thấy được, Cừu Như Huyết quả thực không khiến hắn thất vọng, đội kỳ binh liên quan toàn cục này cuối cùng đã xuất hiện.
Sở Hoan giơ tay lên, dùng sức vung xuống, tiếng trống trận vang dội, mà dám quan binh nhìn thấy bên kia cầu treo xuất hiện biến cố, đúng là thời cơ tốt, mặc dù đám người Cừu Như Huyết còn chưa đến bên cạnh cầu treo hạ cầu treo xuống, nhưng bên trên mười mấy xích sắt, quan binh bỏ qua hướng đối diện như rắn.
Huyết nhục văng tung tóe, tiếng rú thảm liên tục bên cạnh cầu treo, sơn tặc bị tấn công từ hai phía, Toàn Phong chủ bị giết, quần long vô thủ, hoàn toàn hỗn loạn, khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Các binh sĩ phía bên này đã leo đến bên cạnh vách núi, thừa cơ leo lên.
Lúc này đám thổ phỉ bảo vệ cầu treo đã sợ, đám người Cừu Như Huyết xuất hiện, khiến bọn họ cực kỳ hoảng sợ, chúng vốn là một đám sói, thế nhưng bọn Cừu Như Huyết lại như một mãnh hổ xuống núi.
Lúc này, bọn họ thật sự cảm thấy sợ hãi.
Có một số người đã không chống cự được nữa, trong tiếng hò hét của Cừu Như Huyết, vứt bỏ binh khí, ngồi chồm hổm trên mặt đất, sợ hãi là một loại bệnh truyền nhiễm, có một người vứt bỏ binh khí, liền có người thứ hai người thứ ba.
Một đám người đông nghịt bên cạnh cầu treo, một số người vẫn ngoan cố chống lại, binh sĩ trèo lên vách núi vung đao chém, bức lui đám sơn tặc, có người đã cướp được tới bên cầu treo, buông cầu treo xuống.
Cầu treo rơi xuống ầm ầm, lúc cầu treo rơi xuống, binh đao Sơn Tự Doanh ở bên cạnh vách núi không chút do dự, một dòng lũ lớn trong nháy mắt xông lên cầu treo.
Đám cướp bên cạnh cầu treo thấy tình hình này, biết rõ đại thế đã mất, quan binh giống như thủy triều, hung ác vô cùng, một số vẫn còn cùng Cừu Như Huyết chém giết, sau khi biết cầu treo rơi xuống, biết rõ có tiếp tục cũng phí công vô ích, vội vàng vứt bỏ binh khí.
Quan binh như sói như hổ, đao thương mọc lên san sát rừng, chen chúc mà qua, lúc này đám cướp mới ý thức rõ ràng được quan binh khủng bố, gần như trong chốc lát, đám cướp bên cầu treo đã hàng, tất cả đều không chống cự nữa.
Sau khi quân Sở xông qua cầu treo, các binh sĩ phía trước đã khống chế được cầu treo, để ngừa có biến, đội ngũ phía sau không ngừng tiến tới, giống như đã có bố trí từ trước, sau khi qua cầu, Hứa Thiệu đi trước, không dừng lại, dẫn theo một đoàn người ngựa nhanh chóng bổ nhào về hướng Lạc Nhật Phong, các binh sĩ phía sau nối tiếp qua cầu, không hề hỗn loạn.
Sau khi qua cầu, Lang Oa Tử cũng không hề dừng lại, thẳng một đường mà đi.
Vài tên tướng lĩnh Thủ hạ của Sở Hoan, không chỉ riêng Lang Tử Oa, Hứa Thiệu mà nói, Vương Hàm, Bàn Liễu cũng dẫn tất cả các binh sĩ bổ nhào về một hướng.
Tiểu bá vương Tần Lôi cũng dẫn mấy trăm người giết về phía tây.
Sở Hoan cũng nhanh chóng qua cầu, mang theo một đoàn người ngựa đóng tại Húc Nhật Phong.
Lang Oa Tử dường như tương đối thông thuộc địa hình, đi trước dẫn đường, phía sau là một đội ngũ thật dài, có hơn một ngàn người ngựa, hướng phía đông nam mà đi. Trại Hồ Lô đan xen trong dãy núi, núi Hồ Lô gần trăm dặm, trại phân bố chằng chịt, khoảng cách giữa trại Lạc Nhật cùng trại Húc Nhật không phải là xa, nhưng có mấy trại lại có chút khoảng cách.
Lúc này Lang Oa Tử đang giết qua trại Tê Hà.
Cũng may mắn là đám tướng lĩnh đều được Sở Hoan phân phó trước, ghi tạc trong lòng bản đồ địa hình do Giao Cương vẽ, mặc dù Giao Cương không thể ghi rõ tất cả các cứ điểm lớn nhỏ của sáu trại, nhưng đại khái cũng vẽ rất rõ ràng phân bố của sáu trại, hơn nữa mấy con đường nối liền giữa các trại, gã cũng đều làm dấu hiệu riêng.
Lang Tử Oa đạt được mệnh lệnh, một khi giết tới Húc Nhật trại, liền suất lĩnh một đội người ngựa giết tới trại Tê Hà, gã ghi nhớ phân phó của Sở Hoan, không dám thất lễ.
~~~~
Lúc này Cầu tướng quân toàn thân đã run rẩy.
Triệu Phong chủ bên cạnh gã sắc mặt tái nhợt, bọn họ phát hiện tình trạng hỗn loạn bên kia cầu treo, cầu treo hạ xuống, quan binh đi qua cầu treo, tất cả đều xảy ra trong một thời gian rất ngắn.
Thậm chí lúc này Triệu Phong chủ còn chưa hoàn hồn, gã cảm thấy việc đó xảy ra hết sức lạ thường, thậm chí hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không, hay là mấy ngày nay quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác?
Cầu treo bị đứt, trại Húc Nhật ở ngọn núi chính bị quan binh đánh vào, chuyện này... làm sao có thể?
Không phải quan binh muốn giương đông kích tây, chỉ là đánh nghi binh trại Húc Nhật, mục đích của bọn hắn, không phải muốn đánh lén trại Nhật Lạc sao?
Cầu tướng quân hai tay nắm thành nắm đấm, tiếng răng rắc vang lên, cuối cùng phẫn nộ nói:
- Chúng ta…trúng kế!
Triệu Phong chủ cảm thấy không đứng vững, thiếu chút nữa thì bất tỉnh nhân sự, lúc này gã rốt cuộc cũng hiểu rõ, mục đích cuối cùng của đám quan binh, vẫn là trại Húc Nhật, cái gọi là giương đông kích tây là âm mưu lớn nhất.
- Tướng quân, chúng ta... chúng ta làm sao bây giờ?
Triệu Phong chủ cũng nghe thấy giọng mình đang run rẩy.
Trại Húc Nhật bị công phá, trại Hồ Lô cũng rơi vào thế hạ phong, lúc trước Cầu tướng quân tiến vào trại hồ lô, chính là dùng trại Húc Nhật làm trung tâm, quan binh chiếm trại Húc Nhật, khác nào trái tim của các trại bị đâm trúng, muốn giúp nhau cũng chẳng được.
- Chỉnh quân, đoạt lại trại Húc Nhật.
Hai con ngươi Cầu tướng quân lạnh lùng, nhanh chóng nhìn xuống tháp canh, bên dưới, hơn mười tên cướp đang đợi, bọn họ không leo lên tòa tháp nên không biết trại Húc Nhật bên kia đã bị công phá, nhìn thấy Cầu tướng quân đi xuống, vội vàng tản ra, chờ phân phó, một gã cướp cẩn thận hỏi:
- Tướng quân, quan binh vẫn chưa có động tĩnh...
Người nọ là Phong chủ Yên Vân Phong, cũng được Cầu tướng quân điều động bố trí mai phục tại trại Lạc Nhật, vừa hỏi xong, nhìn thấy Cầu tướng quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, không khỏi rùng mình một cái.
- Giao Cương đâu?
Ngữ khí của Cầu tướng quân không có một chút cảm tình nào.
Lập tức có người đi tìm Giao Cương, Giao Cương lúc này lại là tâm thần bất an, gã chờ đợi bên kia cửa đá, chờ quan binh tới, dựa theo phân phó của Cầu tướng quân mở cửa đá ra.
Thế nhưng đợi trái, đợi phải, bên ngoài tường đá kia không hề thấy một bóng người, gã cảm thấy có gì đó không đúng, nghe được Cầu tướng quân gọi mình, trong lòng chợt lạnh, trong lòng có dự cảm không tốt.
Trông thấy Cầu tướng quân, ánh mắt lạnh như băng kia giống như lưỡi dao chăm chú trên người mình, tóc gáy Giao Cương dựng đứng, hắn còn chưa kịp quỳ xuống, Cầu tướng quân đã đánh tới một quyền, ngay giữa bụng, Giao Cương cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị ngàn cân đá đập trúng, nội tạng cũng như bị xé nứt.
Đau đến phế liệt tâm can, khiến cho gã kịp kêu một tiếng, đầu gục xuống đất, hai tay che phần bụng.
Khóe miệng của gã nhanh chóng có máu tươi chảy ra, cả người co rúm trên mặt đất, không ngừng run rẩy, Cầu tướng quân một chân giẫm lên đầu Giao Cương, giọng nói lạnh như băng mang theo một chút tức giận:
- Con mẹ nhà ngươi, dám bán đứng bổn tướng!
Mặc dù đau thấu tâm can, Giao Cương cũng không dám trả lời, kìm nén đau nhức ở vùng bụng, run giọng nói:
- Tướng quân, thuộc hạ... thuộc hạ không có, thuộc hạ... thuộc hạ đã nói với người hết rồi!
- Vậy là sập bẫy!
Cầu tướng quân giận không kiềm chế được:
- Quan binh đánh lén Lạc Nhật Phong ở nơi nào?
- Thuộc hạ cũng không biết bọn họ vì sao... vì sao không lên núi!
Giao Cương đáp lại.
Cầu tướng quân cười lạnh nói:
- Để bổn tướng nói cho ngươi biết tại sao bọn họ không lên núi. Ngươi cùng bọn họ thông đồng, cố ý nói cho bổn tướng là bọn họ muốn giương đông kích tây, để bổn tướng cho là bọn họ muốn âm thầm đánh lén trại Lạc Nhật, sau đó đem binh mã dồn đến trại Lạc Nhật mai phục, hiện giờ quân lính tại ngọn núi chính bạc nhược, mục tiêu của bọn quan binh, lại là ngọn núi chính.
Tay nắm chặt:
- Giao Cương, ngươi có nên chết hay không?
Lúc này không chỉ Giao Cương kinh ngạc, mà chúng phỉ bốn phía cũng đều là tâm trạng hoảng sợ.
Lúc này rốt cuộc Giao Cương cũng hiểu rõ, Sở Hoan lợi dụng chính mình, gã vẫn nghĩ là sau khi đem kế hoạch của Sở Hoan nói cho Cầu tướng quân, gã nhất định phát tài.
Bây giờ gã đã rõ, tất cả đều trong dự tính của Sở Hoan.
Không nghi ngờ gì nữa, Sở Hoan hiển nhiên biết rõ sau khi Giao Cương về trại, 8-9 phần mười sẽ lộ ra kế hoạch của bọn họ.
Sau khi Giao Cương trở về trần thuật lại lý do cho Triệu Phong Chủ, đều là do Sở Hoan dạy, cơ hồ bẩm báo không thiếu một chữ, nhưng mà lý do này, lại có một lỗ hổng không? lồ.
Hắc tiên sinh phát hiện lỗ thủng này, bây giờ vạch trần, Giao Cương bất đắc dĩ, chỉ có thể đem toàn bộ kế hoạch nói cho Cầu tướng quân.
Bây giờ nghĩ lại, lý do kia, vốn là kế hoạch tỉ mỉ của Sở Hoan, lỗ thủng trong đó, cũng là do Sở Hoan cố ý sắp xếp, chính là để những người đó cố ý nghi ngờ Giao Cương, từ đó dò hỏi ra kế hoạch giương đông kích tây từ miệng Giao Cương.
Sở Hoan muốn mượn miệng Giao Cương, đem kế hoạch giương đông kích tây nói cho Cầu tướng quân, hắn thậm chí đoán ra, sau khi Cầu tướng quân biết rõ kế hoạch này, chắc chắn sẽ đem binh lính trong sơn trại đến trại Lạc Nhật mai phục, ôm cây đợi thỏ.
Lực lượng của quan binh dù sao cũng hùng hậu, muốn bố trí mai phục tại trại Lạc Nhật, sẽ không thiếu người. Trại Hồ Lô tổng cộng cũng không quá mấy ngàn người, muốn mai phục tại trại Lạc Nhật, các trại khác cũng sẽ trống không.
Cầu tướng quân tự cho là đã bố trí tỉ mỉ, lại không biết Sở Hoan muốn nhìn thấy điều này.
Quan binh từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới sẽ đánh trại Lạc Nhật, mục tiêu của bọn hắn, ngay từ đầu đã đặt ở trại Húc Nhật, nếu như không thể điều binh mã của trại Húc Nhật rời đi, quan quân đánh trại Húc Nhật gần như không có khả năng.
Cừu Như Huyết dẫn theo một đội quân, cũng chính vì trại Húc Nhật trống không, mới có thể đi thẳng tới cầu treo, nếu như trại Húc Nhật bố trí nghiêm ngặt, đội quân của Cừu Như Huyết chỉ sợ chưa nhìn thấy cầu treo cũng bị đã bị diệt sạch rồi.
Bọn phỉ ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng run sợ, đúng lúc này, một tên phỉ chạy tới, thở hồng hộc, kêu to:
- Tướng quân, tướng quân, không xong rồi!
Cầu tướng quân quay đầy lại, lạnh lùng hỏi:
- Chuyện gì?
- Tướng quân, cầu gỗ nối giữa trại Lạc Nhật và trại Húc Nhật đã bị quan binh đánh sập, một đường khác đã bị quan binh phá hỏng, bọn họ đang dùng đá chắn lại, muốn chặn kín con đường.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ biến sắc.
Từ trại Lạc Nhật đến trại Húc Nhật có 2 con đường, đường gần hơn là một cây cầu gỗ, phía dưới là vực thẳm, một đường khác xa hơn, hơn nữa đường lại chật hẹp khó đi.
Hai con mắt Cầu tướng quân đỏ lên, tức giận không thôi, lập tức rút bội đao từ bên hông ra, ánh đao chớp động, trong cơn thịnh nộ, đã dùng một đao chém đứt đầu Giao Cương.