Lư Tồn Hiếu vô cùng dũng mãnh, nếu không phải lính khiên thì cũng là đại hán có sức lực của Khổng Vũ đều liều mạng chặn lại, nhưng đều bị y liều mạng xông qua. Lính trường thương đằng sau đâm liên tục, mặc dù Lư Tồn Hiếu dũng mãnh gan dạ nhưng cũng không phải mãng phu, trường thương sáng loáng kia đâm tới y cũng chỉ có thể cố mà tránh nhưng thương như gai nhím, cho dù đã tránh trái tránh phải vẫn bị đâm hai phát.
Trên người y đã mang nhiều vết thương, máu vẫn còn chảy nhuộm đỏ cả người, nhưng nhất định không chịu lui xuống.
Có điều, quan binh phong tỏa con đường này đông tới năm trăm người, năm trăm người này đều đã nhận tử lệnh của Sở Hoan, mặc kệ thế nào cũng phải giữ được con đường núi hẹp này, nếu đường núi bị chúng phỉ đả thông, năm trăm quân sẽ đều sẽ bị xử phạt theo quân pháp.
Nghiêm lệnh trên đầu, đương nhiên chúng quan binh không dám lơ là chút nào, liều mạng cũng phải giữ vững con đường này.
Hơn nữa, đường núi chật hẹp, năm trăm binh sĩ cũng đủ để chèn chặt con dường như nêm cối, từng tầng từng tầng binh sĩ như một con rắn dài phủ kín con đường, binh sĩ phía trước vừa ngã xuống người đằng sau lập tức xông lên lấp lỗ thủng, binh thuẫn binh mâu phối hợp, rõ ràng sức chiến đấu của sơn phỉ yếu đi nhiều. Nếu không phải nhờ Lư Tồn Hiếu vũ dũng tuyệt luân vẫn xông lên trước giết mở đường giữ sĩ khí cho chúng phỉ thì dưới màn máu tanh đánh giết này, chúng phỉ đã sớm không chịu nổi nữa.
Cự thạch xây đắp mà thành bình phong che chở, ngoài trăm dặm đều là thi thể, đôi bên đều là người trước ngã xuống người sau đứng lên, đôi bên đều chỉ có thể dẫm trên thi thể đồng bạn chết trận, chém giết đẫm máu.
Lúc này Lư Tồn Hiếu đã toàn thân đẫm máu, đương nhiên y vũ dũng tuyệt luân, nhưng quan giết mãi không hết, không vì tử thương nặng mà chùn bước, loạn thương vẫn đâm tới, y chỉ là một thân máu thịt, sau một hồi chém giết vừa rồi, thể lực cũng đã bị hao tổn nặng nề, chỉ cần hơi thiếu đề phòng sẽ bị trúng trường thương. Cũng may cho dù cả ngày chém giết nhưng y cũng vẫn biết bảo vệ chỗ yếu hại của mình, mặc dù trên người đã dính nhiều vết thương nhưng những nơi trí mạng cũng không bị sao.
Hai bên chém giết đã đên mức độ kịch liệt.
Có lẽ cả hai bên đều không ngờ, bọn họ bắt đầu chém giết thảm thiết chính là trên con đường núi này.
Thi thể như núi máu chảy thành sông, sơn phỉ đã chết trận hơn bốn năm chục người, mà quan binh cũng có gần hai chục người bỏ mạng, hơn nửa đều là bị Lư Tồn Hiếu giết.
Trong giây lát, chợt có tiếng vù vù vù vang lên.
Khi chúng phỉ giết tới hàng rào, vì quá gần nên cung tiễn thủ cũng đã rút lui, thuẫn bài binh cùng trường thương binh xông lên ngăn địch.
Lúc này đột nhiên cung tiễn thủ lại bắn tên.
Nhìn kỹ, chúng sơn phỉ nhận ra đây là ý tưởng đột phá của quan binh.
Một hàng quan binh ngồi trên đầu vai của đồng đội, được cõng lên, từ trên cao mà bắn xuống.
Lúc trước, cung tiễn thủ lui lại, phía trước đều là thuẫn bài binh và trường thương binh, nếu bắn tên chỉ sợ làm người phe mình bị thương, nên đã nghĩ ra biện pháp rất nhanh, để cho đồng đội cõng các cũng tiễn thủ lên, từ trên coa bắn xuống, có thể nhìn thấy đám sơn phỉ chen chúc. Lúc này bắn tên, chắc chắn sơn phỉ không cản nổi.
Mấy lượt tên bắn ra, hơn mười sơn phỉ trúng tên ngã xuống.
Lư Tồn Hiếu đẫm máu khổ chiến, chẳng những không bức lùi quan binh được một bước, mà bên phe mình lại tử thương nặng nề. Y biết rõ, nếu cứ tiếp tục chém giết như vậy, nhất định sẽ không thông được con đường này, bộ hạ của mình còn có thể bị diệt toàn quân.
Nhìn từng người từng người bên cạnh mình ngã xuống, y không thể làm gì, lạnh lùng ra lệnh:
- Tạm thời lui về!
Chúng phỉ đều bị sự ngăn cản cứng rắn của quan binh khiến cho nản lòng, y vừa ra lệnh, đội sau đổi thành đội trước, cả đám nhao nhao chạy trốn. Lư Tồn Hiếu vừa đánh vừa lui. Quan binh cũng không truy kích mà thả cho chúng đi, chúng rút hết rồi mới đưa thi thể quan binh ra phía sau, lại một lần nữa lập lại đội ngũ đã loạn lên sau trận chém giết.
Lư Tồn Hiếu về núi, vừa thấy Cầu Tướng quân đang đợi, khuôn mặt đầy máu tươi của y có vẻ xấu hổ, y thỉnh tội:
- Tướng quân, thuộc hạ vô năng, quan binh chặn đường, quả thực chúng thuộc hạ khó mà giết qua được. Các huynh đệ bị thương vong nặng nề, thuộc hạ chỉ có thể tạm thời lui binh.
Cầu Tướng quân vỗ về:
- Lô Phong chủ, việc này không trách được ngươi. Ngươi đã chém giết đẫm máu, trong mắt bổn tướng, ngươi có công không có tội.
Triệu Phong chủ bên cạnh lập tức lên tiếng:
- Tướng quân, hai con đường tới Húc Nhật Trại đều không thể đi, còn phía Lạc Nhật Phong, chắc chắn cũng có cả ngàn quan binh đang chờ sẵn. Xem ra, bọn họ muốn vây chết chúng ta ở đây rồi.
Ánh mắt âm hàn của Cầu Tướng quân khẽ do dự chốc lát, y nói:
- Không thể tới được Húc Nhật Trại, chúng ta cũng không thể để cho bọn chúng vây chết ở đây.
Triệu Phong chủ nói:
- Tướng quân, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, lần này quan binh đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta rơi trúng bẫy của bọn chúng, muốn chuyển bại thành thắng là hy vọng rất xa vời. Ngay lúc này Tướng quân cần phải phá vòng vây ra ngoài, chỉ cần Tướng quân không việc gì, trại Hồ Lô tất có ngày đông sơn tái khởi.
Mặc dù Lư Tồn Hiếu đã trải qua một phen khổ chiến, thể lực tiêu hao rất lớn, cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố lên tinh thần, nắm chặt chiến phủ:
- Tướng quân, đường núi khó thông, chúng ta sẽ từ trại Lạc Nhật lao xuống đi. Bên này chúng ta cũng có mấy ngàn huynh đệ, cho dù dưới núi có đông quan binh, thuộc hạ nhất định cũng phải mở ra được một con đường máu hộ vệ Tướng quân.
- Đúng vậy, Tướng quân, quan binh thế lớn, lại chiếm được thế chủ động. Vì kế hoạch lâu dài, hiện giờ chúng ta chỉ có thể thừa cơ lao xuống.
Mọi người bên cạnh nhao nhao khuyên nhủ.
Triệu Phong chủ nghiêm nghị:
- Tướng quân, kho binh khí và kho lương thảo đều không ở Lạc Nhật Phong. Nếu chúng ta bị vây ở Lạc Nhật Phong cũng sẽ không chống cự được bao lâu. Hiện giờ chủ lực quan binh đang tấn công các phong khác, chính là cơ hội rất tốt. Nếu đợi đến lúc quan binh bắt được toàn bộ trại Hồ Lô, rồi sau đó tăng cường binh lính xuống Lạc Nhật Phong, đội ngũ của bọn chúng sẽ đông thêm, muốn phá vòng vây lại càng thêm khó khăn.
Cầu Tướng quân nắm chặt hai tay, do dự một chút mới nói:
- Chư vị nói rất phải, nhưng... Chúng ta lại không thể rời đi toàn bộ, quan binh dưới núi cũng có tới mấy ngàn nhân mã, chưa chắc đánh một trận là có thể phá được vòng vây. Bổn tướng chỉ sợ chúng ta không phá được vây, quan binh lại thừa cơ từ trại Húc Nhật mà đánh đến đây. Tới đó, quan binh giáp công hai mặt, chúng ta lại mất trại Lạc Nhật, vậy lại càng không thể làm được gì nữa.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều biết lời Cầu Tướng quân nói rất có lý.
Lúc này quan binh đã chặn con đường núi đó mục đích là để vây chúng phỉ không cho bọn họ qua, nhưng một khi chúng phí của trại Lạc Nhật phá vòng vậy, trại trống trơn, quan binh sẽ không thể án binh bất động nữa, đương nhiên sẽ thừa cơ đánh vào trại Lạc Nhật. Một khi họ chiếm được trại Lạc Nhật, mà chúng phải lại không đột phá được quan binh dưới trại, thì coi như trở thành cái bánh chưng bị quan binh vây chặt rồi, đầu đuôi đều có địch, hết cách cứu vãn.
- Tướng quân, thuộc hạ sẽ ở lại.
Lư Tồn Hiếu trầm giọng:
- Đường núi chật hẹp, quan binh có thể chặn được đường rời trại Lạc Nhật của chúng ta, chúng ta cũng có thể lập hàng rào ngăn cản bọn họ đánh tới trại. Thuộc hạ nguyện ý dẫn theo mấy trăm huynh đệ tử thủ sơn đạo. Tướng quân cứ dẫn người phá vây, chỉ cần thuộc hạ còn sống, nhất định sẽ không để cho một tên quan binh nào tiến vào được con đường vào trại Lạc Nhật.
Triệu Phong chủ cau mày:
- Lô Phong chủ, nếu chúng ta thực sự phá vây ra ngoài được, thì các ngươi cũng chỉ có thể bị vây chết ở đây. Các ngươi....
Y thở dài.
Nếu như quả thực chủ lực của chúng phỉ trại Hồ lô phá được vòng vây dưới núi, đương nhiên quan binh sẽ truy kích, căn bản chúng phỉ sẽ không có khả năng quay lại cứu đồng bọn trên núi.
Lư Tồn Hiếu ở lại thủ trại Lạc Nhật, nếu quân chủ lực không thể phá vây, chúng phỉ sẽ vẫn bị nhốt trên núi. Nếu phá được vây, sẽ chỉ có mấy trăm phỉ tặc ở lại trại Lạc Nhật trên núi chiến đấu, đối mặt với mấy vạn quan binh. Cho dù Lư Tồn Hiếu có dũng mãnh hơn nữa cũng không thể làm nên chuyện gì.
Cầu Tướng quân lắc đầu:
- Lần này trúng kế đều là do Bổn tướng chủ quan. Lô Phong chủ, ngươi dũng mãnh tuyệt luân, chính là chiến tướng số một của trại Hồ Lô ta. Để cho ngươi suất lĩnh mọi người xuống núi phá vây đi, Bổn tướng sẽ ở lại đây ngăn cản quan binh...
Y còn chưa dứt lời, Lư Tồn Hiếu đã kiên quyết phản đối:
- Tướng quân, không thể như vậy được, cho dù thuộc hạ thực sự có thể phá được vây ra ngoài, nhưng một kẻ thất phu thì có thể làm gì? Tướng quân trí dũng song toàn, chỉ cần người còn có thể tiếp tục dẫn dắt mới có thể có ngày sau Đông Sơn tái khởi, phản kháng bạo Tần. Tướng quân, thuộc hạ khẩn cầu Tướng quân hạ lệnh, để cho thuộc hạ dẫn quân ở đây tử thủ.
Cầu Tướng quân có vẻ còn đang do dự, Triệu Phong chủ đã nói:
- Tướng quân, việc này không nên chậm trễ, không thể do dự. Nếu chúng ta muốn phá vây thì phải xuất kích ngay từ bây giờ. Các phong khác binh lực yếu ớt, quan binh thế mạnh, không bao lâu sau tất cả các trại sẽ đều bị quan binh tấn công, bọn họ sẽ tăng binh cho Lạc Nhật Phong. Khi đó, chúng ta muốn đi sẽ lại càng thêm khó khăn.
Cầu Tướng quân không do dự nữa, vươn tay vỗ vỗ vào vai Lư Tồn Hiếu:
- Lô huynh đệ, bổn tướng sẽ dẫn người phá vây. Mặc kệ thế nào, ta và ngươi cũng phải sống gặp nhau.
Lư Tồn Hiếu nhếch miệng cười cười, chắp tay:
- Tướng quân bảo trọng, đợi tới khi công phá đô thành nước Tần, bắt lấy cẩu Hoàng đế thì thấp một nén nhang cho huynh đệ, nói cho các huynh đệ biết ngài đã lật đổ bạo Tần là được.
Y không do dự nữa, đưa tay vuốt máu trên mặt, nhưng máu lại dính ra cả khuôn mặt lại càng khiến cho người ta kinh hãi. Nắm chặt chiến phủ, y trầm giọng:
- Huynh đệ trại Tường Vân, tất cả theo ta!
Dứt lời, y quay lưng bỏ đi, xuống bên sườn núi ngẩng đầu nhìn lại, thấy Cầu Tướng quân đang nhìn theo mình, mới lại chắp tay một lần nữa, rồi suất lĩnh mấy trăm thuộc hạ đi về phía đường núi bên kia.
Thấy Lư Tồn Hiếu đã dẫn người rời đi, Cầu Tướng quân mới hỏi:
- Lúc này Hắc tiên sinh ở đâu?
Triệu Phong chủ vội đáp:
- Hắc tiên sinh vẫn ở bên trong hàng rào, từ khi khai chiến cũng không thấy ra ngoài.
- Nói với y một tiếng, chúng ta phải xuống núi phá vây. Đưa Ô Long Khiên của ta lại đây, điểm binh mã, chúng ta xuống núi phá vây.
Dưới trại Lạc Nhật, mấy ngàn quan binh đã bày sẵn trận địa đón địch, phía trước đã dựng một hàng rào bằng gỗ dựa vào hàng rào đá bên dưới. Đằng sau hàng rào yên tĩnh không một tiếng động.
Ánh trăng âm u trầm dần về phía tây, không bao lâu sau, ánh rạng đông nhàn nhạt dâng lên.
Bùi Tích ngồi trên ghế, khí định thần nhàn. Trong quân đội, y có thể nhìn thấy rõ ràng được con đường núi gập ghềnh từ trại Lạc Nhật, ánh mắt y vẫn bình tĩnh, thi thoảng mới ngẩng đầu nhìn mặt trăng cong cong trên bầu trời.
Sở Hoan suất lĩnh đội quân chủ lực đánh trại Húc Nhật, còn Bùi Tích dẫn theo đội phụ cbinh bố phòng ở trại Lạc Nhật, lặng lẽ chờ chúng phỉ chui đầu vào lưới.