Lô mẫu đi trên đường núi, bước chân tập tễnh, Lư Tồn Hiếu đã giành lên phía trước, đám cướp kinh ngạc, thấy phía quan binh không có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm.
Lư Tồn Hiếu đỡ lấy mẹ già, người đàn ông thân cao bảy thước vành mắt đỏ hoe, kích động nói:
- Mẹ, hài nhi cứ nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại người...!
Lô Mẫu chỉ dùng ánh mắt vô cùng hờ hững nhìn Lư Tồn Hiếu, Lư Tồn Hiếu dĩ nhiên cảm nhận được, sờ tay lên mặt, thấy trên mặt mình còn dính vết máu, chỉ nghĩ mẹ không nhận ra mình, vội vàng lau lau mặt, nhếch miệng cười nói:
- Mẹ, là con, con là Tồn Hiếu.
- Ngươi là Tồn Hiếu?
Lô Mẫu chẳng những biểu hiện lạnh nhạt, ngay cả giọng nói cũng lạnh nhạt vô cùng:
- Ngươi chính là Tồn Hiếu Nhi người đã hứa với ta sẽ giúp bách tính lấy lại công đạo sao?
Lư Tồn Hiếu vội vàng gật đầu:
- Đúng, mẹ, chính hài nhi đây, mẹ không nhận ra hài nhi sao...!
- Bốp!
Lư Tồn Hiếu còn chưa nói dứt câu, một âm thanh giòn giã vang lên, Lô mẫu dùng hết sức, tát một cái vào khuôn mặt đang dán sát vào gã.
Đám cướp đứng sau lưng Lư Tồn Hiếu không xa thấy vậy nhất thời hoảng hốt, lắp bắp kinh hãi, trong lúc nhất thời không hiểu vì sao Lô mẫu lại đánh Lư Tồn Hiếu, thậm chí có người còn nghĩ lão nhân gia chắc đã bị quan binh làm cho sợ hãi quá độ.
Lư Tồn Hiếu hiếu bụm mặt, cho dù mẫu thân đã dùng hết sức, nhưng dù sao cũng chỉ là một bà lão hơn lục tuần, Lư Tồn Hiếu là người đàn ông mình đồng da sắt, một cái tát này dường như chẳng chút đau đớn, nhưng tim y chùng xuống, kinh ngạc nói:
- Mẹ, mẹ... mẹ làm gì vậy?
- Còn nhớ phụ thân ngươi không?
Lô mẫu cười lạnh nói:
- Ông ấy cả đời ngay thẳng, trước giờ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với người khác, ông ấy đường đường là nam tử hán, không bao giờ đi làm những chuyện xấu xa hèn hạ!
Lư Tồn Hiếu gật đầu nói:
- Hài nhi biết, hài nhi cũng luôn lấy phụ thân làm gương!
Lô mẫu cười lạnh nói:
- Người ta nói hổ phụ không khuyển tử, nhưng ta và phụ thân ngươi, đã sinh ra một tên nghịch tử như vậy, ngươi nối giáo cho giặc, làm bại hoại gia phong, còn có gì để nói nữa? Tồn Hiếu Nhi của ta sớm đã chết rồi, từ ngày lên núi, nó đã chết rồi, ngươi không phải là con trai ta...!
Lư Tồn Hiếu thật sự không biết vì sao đột nhiên mẹ già lại nổi giận, "phốc" một tiếng, quỳ dưới chân mẹ trước mặt mọi người, run giọng nói:
- Mẹ, hài nhi... hài nhi không hề làm gì xằng bậy, không nối giáo cho giặc như mẹ nói, hài nhi...!
- Những gì Cầu tướng quân làm, ta mắt mờ, không thể phân biệt rõ thị phi, nhưng từ bé cha ngươi đã dạy ngươi rất nhiều nhân nghĩa đạo đức, chẳng lẽ ngươi cũng không thể phân rõ thị phi?
Lô mẫu giận đến mức toàn thân run rẩy.
Lư Tồn Hiếu quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn mẫu thân, nói:
- Mẹ, hài nhi có sai làm gì, người cứ việc răn dạy, nhưng... hài nhi thực sự không hiểu người đang nói gì. Mẹ nói nối giáo cho giặc, là chỉ Cầu tướng quân? Cầu tướng quân là người đại diện cho dân, lúc trước mấy thôn chúng ta, mấy bận gặp phải cướp, nếu không có Cầu tướng quân tương trợ thì đã chết đói cả rồi...!
Lô mẫu thở dài nói:
- Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng... Cầu tướng quân trong mắt ngươi, chẳng qua chỉ là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, hắn giở đủ trò xấu xa, táng tận lương tâm, còn làm bộ giả nhân giả nghĩa...!
- Mẹ...!
Lư Tồn Hiếu không ngờ Lô mẫu có thể nói về Cầu tướng quân như vậy, đột nhiên nghĩ đến gì đó, mắt nhìn về phía đối diện, thấy con đường núi đối diện đã bị chặn lại, một đám quan binh đang sẵn sàng đón địch, nhưng không hề có động thái gì, lập tức hỏi:
- Mẹ, có phải đám quan binh nói gì đó không? Có phải chúng đã chửi bới Cầu tướng quân trước mặt mẹ? Mẹ à, Hồ Lô trại và bọn chúng hai bên đối lập, bọn chúng hận Cầu tướng quân thấu xương, vì thế mới phỉ báng Cầu tướng quân trước mặt mẹ, thế mà mẹ cũng tin sao?
Lô mẫu cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng chỉ hai ba câu nói là có thể lừa bịp lão thân?
Lư Tồn Hiếu há to miệng nhưng nói không nên lời.
Thấy Lư Tồn Hiếu không nói gì, Lô mẫu nghiêm nghị hỏi:
- Ngươi có thể đi qua Phiêu Hương phong không?
Lư Tồn Hiếu nói:
- Mẹ, mẹ nên biết, sau khi lên núi, hài nhi đã được Cầu tướng quân phân đến Tường Vân phong, từ đó về sau rất được Cầu tướng quân coi trọng, giao cả Tường vân phong cho hài nhi, hài nhi ngày đêm trấn thủ Tường Vân phong, thỉnh thoảng mới đến Húc Nhật phong tham gia nghị sự, đừng nói đến Phiêu Hương phong, các đỉnh núi khác hài nhi gần như chưa từng đặt chân đến...!
- Dù ngươi chưa từng đến Phiêu Hương phong, nhưng chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không biết gì về tình hình Phiêu Hương phong?
Lô mẫu vẫn biểu hiện lạnh lùng.
Lư Tồn Hiếu thì lại lo lắng bất cứ lúc nào quan binh cũng có thể xông vào, cung kính nói:
- Mẹ, chúng con có việc, quay về trước đã, ở đây không an toàn.
Lô mẫu thoáng nhìn đám cướp, lắc đầu nói:
- Qua bên đó lão thân mới cảm thấy không an toàn. Trước giờ, lão thân cảm thấy bản thân đang sống ở nơi có hào kiệt bên mình, nhưng đến bây giờ mới biết, đây chẳng qua là một đám súc sinh khoác tấm da người mà thôi...!
Lư Tồn Hiếu cười khổ nói:
- Mẫu thân, họ đều là những người đàn ông kiên cường, không phải súc sinh khoác tấm da người.
- Lư Tồn Hiếu, những cô nương ở Phiêu Hương phong đã xảy ra chuyện gì?
Lô mẫu nghiêm nghị hỏi:
- Trong số các nàng ấy, có Tường Vân phong các ngươi tham gia cướp người về không?
Lư Tồn Hiếu khẽ giật mình, lắc đầu nói:
- Mẹ, mẹ cũng biết, trước nay hài nhi chỉ giúp Cầu tướng quân thu phục nhân mã ở các nơi, thỉnh thoảng cướp ít tài sản lương thảo của đám quan phủ, trước nay chưa từng cướp của bách tính, càng không cướp các cô nương về...!
- Vậy ngươi có biết chuyện này không?
Lư Tồn Hiếu do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Việc này hài nhi trước kia từng có nghe thấy, về sau hài nhi hỏi Cầu tướng quân chuyện này, Cầu tướng quân có giải thích, các cô nương ở Phiêu Hương phong, có một số đều là những nữ tử không có nhà để về, tạm thời ở bên đó, có một số... có một số là... kỹ nữ... mời từ bên ngoài về... Các nàng ấy tách ra sinh sống, Cầu tướng quân cũng biết các huynh đệ trên núi không có nữ nhân, cho nên, cho nên...
Gã không tiện nói tiếp.
- Kỹ nữ?
Lô mẫu toàn thân run rẩy:
- Toàn những cô nương con nhà lành bị đám súc sinh chà đạp lại còn nói các nàng ấy là kỹ nữ...!
Bà đưa tay lên, lại định tát Lư Tồn Hiếu thêm một tát, trong nháy mắt một trận ho kịch liệt kéo đến, cơ thể lung lay chực ngã, Lư Tồn Hiếu vội vàng đỡ lấy, nhưng lại bị Lô mẫu đẩy ra, Lư Tồn Hiếu vô cùng lo lắng, nhưng không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, đằng sau có người hoảng hốt nói:
- Tướng quân, cẩn thận, quan binh có người đến đến!
Lư Tồn Hiếu lập tức nắm chặt rìu chiến, quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy đối diện có một người chậm rãi bước đến, người đó thân mặc quan bào, dung mạo không quá kinh người, nhưng toàn thân lại toát ra uy thế trang nghiêm.
Lư Tồn Hiếu đứng dậy, nâng rìu chiến, nhìn người kia chậm rãi bước đến, người đó tuổi còn trẻ, bước đi trầm ổn, chắp hai tay sau lưng, một mình tiến về phía trước, vô cùng nhàn nhã.
Trừng mắt nhìn đối phương bước tới, khi còn cách khoảng sáu bảy bước, Lư Tồn Hiếu bỗng nhiên đưa tay lên, lạnh lùng nói:
- Đứng lại!
Quan viên kia quả nhiên đứng lại, đánh giá Lư Tồn Hiếu từ trên xuống dưới, nở nụ cười nhạt, nói:
- Quả nhiên là một hảo hán, Lư Tồn Hiếu, ngươi biết bản quan là ai chứ?
Lư Tồn Hiếu cũng đánh giá Sở Hoan vài lần, cả người đột nhiên chấn động, thất thanh nói:
- Ngươi... ngươi là Sở Hoan?
Y cũng chưa từng gặp Sở Hoan, nhưng có nghe đồn về Sở Hoan, biết rõ Tổng đốc Tây Quan đạo là một quan viên trẻ tuổi, cũng là vị Tổng đốc trẻ tuổi nhất từ khi đế quốc Đại Tần lập quốc đến nay, quan viên trước mặt không giận tự uy, hơn nữa còn rất trẻ, quan bào cũng rất sang trọng, Lư Tồn Hiếu chỉ cần suy nghĩ một chút, lập tức đoán ra là ai.
Chỉ có điều y không ngờ, hôm hai hai bên giao tranh, vào đúng thời khắc ngươi chết ta sống, Sở Hoan đường đường là Tổng đốc Tây Quan đạo lại một mình mạo hiểm tiến đến gần, điều này khiến Lư Tồn Hiếu hơi giật mình, trong lòng thầm bội phục dũng khí của Sở Hoan, miệng vẫn cười lạnh nhạt nói:
- Sở Hoan, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, một mình ngươi đến đây, uy phong vô cùng, nhưng ngươi phải biết, giờ chỉ cần ta bắt ngươi, đám lính tôm tướng cua kia của ngươi sẽ không kịp đến cứu ngươi đâu.
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Nếu lo lắng chuyện này, bản Đốc sẽ không qua đây. Lư Tồn Hiếu, bản Đốc nghe lệnh đường kể chút chuyện về ngươi, biết ngươi không phải ác đồ làm xằng làm bậy, dù ngươi nương tựa Cầu tướng quân, làm việc dưới trướng Cầu tướng quân nhưng không hề làm chuyện táng tận lương tâm. Hơn nữa lệnh đường cũng nói, lúc ngươi lên núi, mang theo mấy trăm thôn dân, sau khi bọn họ lên núi, cũng được phân làm thuộc hạ của ngươi, ngươi có giao ước với họ, họ không được giết hại dân chúng, không giống như những tên hung ác ở những trại cướp khác.
Hắn dừng một chút, nhìn Lô mẫu mỉm cười một cái rồi lại nói tiếp:
- Khi bản Đốc nói chuyện với lệnh đường, có từng nói câu này, con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng, con người làm sai, làm chuyện xấu không đáng sợ, đáng sợ là làm sai rồi, có thể sửa đổi hay không, làm chuyện xấu rồi, có biết quay đầu lại hay không.
Lư Tồn Hiếu đột nhiên cười to nói:
- Xem ra ngươi đến đây là muốn chiêu hàng lão tử?
- Không sai!
Sở Hoan nhìn Lư Tồn Hiếu:
- Bởi vì ngươi còn có thể cứu được, hơn nữa bản Đốc thấy lệnh đường tính tình ghét điều ác như ghét kẻ thù, một người mẹ như vậy, bản Đốc rất khó tưởng tượng con bà ấy lại là một kẻ vô cùng hung ác.
Lô mẫu rốt cuộc nói:
- Hiếu Nhi, con có biết, Phiêu Hương phong có hơn trăm cô nương tốt bị cướp về, các nàng ấy bị giam trong hang đá, bị đám súc sinh chà đạp, có nhiều người không chịu nổi sự sỉ nhục đã tự vẫn, còn có người bị giày vò mà chết. Cái này mẫu thân tận mắt chứng kiến, không phải là giả, con một mực coi Cầu tướng quân là anh hùng, nhưng thật ra đó chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ độc ác, tàn bạo.
Lư Tồn Hiếu hơi kinh ngạc.
- Lư Tồn Hiếu, thảm kịch nhân gian Phiêu Hương Phong lớn như vậy, ngươi lại không biết nguyên do thật khiến bản Đốc giật mình.
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi thật sự hoàn toàn không biết gì?
Khóe mắt Lư Tồn Hiếu run rẩy, quay người lại, lạnh lùng nói:
- Trương Ngưu, ngươi tới đây cho lão tử.
Từ trong đám cướp, một kẻ tâm thần bất định bước ra, thận trọng nói:
- Lô lão đại...!
- Ngươi đã từng đến Phiêu Hương Phong.
Lư Tồn Hiếu nhìn chằm chằm Trương Ngưu:
- Trước kia các ngươi theo ta lập được công lao, Cầu tướng quân ban thưởng cho các ngươi, đưa các ngươi đến Phiêu Hương Phong, ngươi đã dẫn mười mấy người đến đó.
Trương Ngưu lúng túng nói:
- Vâng...!
- Ngươi nói với ta, những cô nương ở Phiêu Hương Phong vốn đều là kỹ nữ.
Lư Tồn Hiếu lạnh lùng nói:
- Ngươi còn nói những cô nương không có nhà để về kia, mặc dù trú tạm ở Phiêu Hương Phong, nhưng sống tách biệt với các kỹ nữ?
Trương Ngưu thấy ánh mắt Lư Tồn Hiếu lạnh băng, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:
- Lô lão đại... những lời đó đều là người của Phiêu Hương Phong... Phiêu Hương Phong bảo chúng ta nói như vậy...!