- Chỉ dựa vào mấy câu nói của ngươi, đã nghĩ là có thể khiến cho một ngàn huynh đệ thúc thủ chịu trói sao?
- Ta cũng không tính đến các ngươi thúc thủ chịu trói, chỉ là muốn bọn họ nghe theo mệnh trời.
Sở Hoan thản nhiên đáp:
- Những kẻ có tội, bản Đốc sẽ không tha, những người vô tội, bản Đốc cũng không để phải chịu oan uổng, có thể cho qua. Ta nghĩ trong này, hầu hết là những người không mang trọng tội gì, bản Đốc đã thực hiện chia ruộng đất ở Tây Quan, nếu bọn họ đồng ý, có thể được phân ruộng đất, quan phủ cũng sẽ cung cấp công cụ cho bọn họ trồng trọt, chăn nuôi.
Sở Hoan nói không lớn, nhưng khoảng cách giữa hắn với bọn sơn phỉ cũng không xa, xung quanh một mảnh yên tĩnh, không ít người nghe thấy lời Sở Hoan nói, lập tức xì xào to nhỏ.
Sở Hoan nói cũng không sai, nếu như không phải vì bất đắc dĩ thì sẽ chẳng có ai muốn đi làm thảo khấu.
Trại Hồ Lô vốn có mấy ngàn người, ngoài một số người, hầu hết đều bị bức đến bước đường cùng, vì sinh tồn, đành phải cướp bóc, lại bị Cầu tướng quân thu phục mới tạo thành thực lực trại Hồ Lô.
Lần này bị quan binh bao vây tại chỗ này, phá vòng vây không được, đám sơn phỉ nghĩ cái chết đã cận kề. Kỳ thực, lúc này sĩ khí trong bọn chúng đã xuống đến cực điểm, nghe thấy những lời này của Sở Hoan, không những còn con đường sống, lại còn hi vọng trở lại quê hương, được phân đất và canh cụ để canh tác.
Xuất thân của đám sơn phỉ vốn là bần nông. Gia đình cả đời gắn với ruộng đồng, được trở về với nghề trồng trọt đối với bọn họ là một lời mời chào có sự hấp dẫn không nhỏ.
Đám sơn phỉ châu đầu ghé tai bàn luận, cũng không ít người lộ vẻ hoài nghi.
Bờ môi Lư Tồn Hiếu giật giật, dường như có chút động tâm, nhưng gã có thành kiến với quan phủ. Dù Sở Hoan có nói như vậy, gã vẫn hết sức hoài nghi.
- Hiếu Nhi, chống lại quan phủ là để chúng ta có thể sống sót.
Lô mẫu đưa mắt nhìn Lư Tồn Hiếu:
- Trước khi chúng ta lên núi là không còn đường sống, hôm nay Sở đại nhân đã ân xá cho mọi người làm nông kiếm sống, cần gì phải để bọn họ chết uổng?
Lư Tồn Hiếu do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Mẹ, chuyện lệnh chia đều ruộng đất, con cũng đã nghe nói, cũng thực sự thấy nhiều dân chúng nhận được đất ruộng...!
Gã dừng một chút, cười lạnh nói:
- Thế nhưng ai biết được đây có phải là chiêu mua chuộc lòng người của Sở Hoan, có lẽ đợi đến khi hắn vững vàng ở Tây Quan, sẽ hủy bỏ lệnh chia đều ruộng đất này.
- Hủy bỏ lệnh chia đều ruộng đất, không có lợi gì cho ta, chỉ kích thích dân biến lớn hơn, điều này ngươi có thể yên tâm.
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Tồn Hiếu, Tây Quan lúc này rất cần nghỉ ngơi lấy lại sức, mà không phải lúc binh đao nổi lên, quá nhiều lời ta cũng không muốn nói. Nếu như ngươi là người nắm đại thể, cũng có thể hiểu.
Lư Tồn Hiếu do dự một chút hỏi lại:
- Cho dù có canh cụ, chúng ta làm sao có được các loại lương thực?
Sở Hoan cười đáp:
- Nếu như là năm ngoái, những lời ngươi hỏi ta còn không dám chắc với ngươi điều gì.
Hắn dừng lại một chút, giơ tay lên chỉ núi xa xa:
- Nhưng giờ ngươi xem, lương thực rất nhiều nơi ở Tây Quan đã sắp đến mùa thu hoạch. Những lương thực này, mặc dù thuộc Sở hữu của những thân sĩ đó, nhưng bản Đốc sẽ thương nghị với bọn họ, do quan phủ ra mặt mượn lương thực trong tay bọn họ. Sau đó quan phủ sẽ dựa vào nhu cầu từng địa phương, phân phát lương thực cho dân chúng. Chờ đến mùa thu hoạch, chỉ cần số lương thực đã mượn lúc đầu, cộng thêm một phần sản lượng, có thể tính là phần lương thực lãi, đem trả lại những thân sĩ cho mượn lương thực kia.
Lư Tồn Hiếu hơi kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi sẽ làm vậy ư?
- Chẳng những thế, triều đình hạ chỉ miễn thuế ba năm, đây là vì khôi phục lại nguyên khí của Tây Quan, bản Đốc cũng đã hạ lệnh, áp dụng điều chế chung cho thuế. Tuy rằng quan phủ sẽ thu một khoản thuế từ người dân để quản lý địa phương, nhưng bản Đốc đã ra lệnh bằng văn bản rõ ràng quy định miễn thuế 3 năm ở đây, dân chúng chỉ nộp hai phần thuế. Nói cách khác, bản Đốc có thể cam đoan nếu không có gì bất ngờ, dân chúng chỉ cần cần mẫn chịu khó lao động, đợi đến sau khi thu hoạch, tuyệt đối không để một ai chết đói.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Biết vì sao bản Đốc phải bình phản loạn không? Đạo lý vô cùng đơn giản, bản Đốc phải đảm bảo trăm họ Tây Quan an cư lạc nghiệp, không bị ai quấy rối, chuyên tâm sản xuất.
Sở Hoan chậm rãi nói, giọng điệu hết sức hăng hái. Lư Tồn Hiếu ngược lại không biết phải nói gì. Từ nét mặt của Sở Hoan, Lư Tồn Hiếu nhìn ra được, người trẻ tuổi này dường như muốn làm nên một sự nghiệp lớn.
Thấy Lư Tồn Hiếu hơi xao động, Sở Hoan lúc này mới mỉm cười nói với Lô mẫu:
- Bà lão, Tồn Hiếu đi con đường nào, vẫn là để cho các người thương nghị đi. Bản Đốc cho các người một ngày, hi vọng tới ngày mai có thể cho ta câu trả lời thuyết phục.
Nói xong, hắn chắp tay với Lô mẫu, xoay người rời đi.
Trương Ngưu vẫn quỳ ở bên cạnh nhịn không được nói nhỏ:
- Lão đại, nếu chúng ta cứ chống đối, chỉ còn con đường chết, nếu quả thật có thể về nhà trồng ruộng...!
Lời gã nói chưa dứt, Lư Tồn Hiếu đã hung hăng lườm gã một cái. Câu nói tiếp theo của Trương Ngưu lập tức nén xuống.
Sở Hoan đi bảy tám bước, rốt cuộc nghe tiếng gọi của Lư Tồn Hiếu:
- Những lời ngươi vừa nói, một vài người có thể trở về, thế những người còn lại thì sao?
- Luận tội mà xử phạt.
Sở Hoan nói:
- Hại nước hại dân, ắt có chế tài luật pháp, dù là bất đắc dĩ, bản Đốc có thể hiểu được, sẽ lấy khoan hồng làm gốc.
Sơn phỉ phía sau bảy tám phần đều chưa từng hại đến dân chúng, không ít người khuôn mặt sáng bừng lên trước niềm hi vọng.
Có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, dù là ai cũng sẽ cảm thấy hết sức phấn khởi.
- Lư Tồn Hiếu có tội lớn nhất.
Lư Tồn Hiếu nói lớn:
- Ngươi buông tha cho bọn họ, chém đầu ta là được rồi.
- Ngươi đương nhiên có tội.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Việc xử trí ngươi bản Đốc đã sớm nghĩ tới, nhưng những kẻ có tội khác, ngươi cũng không nhận thay được, thưởng phạt phân minh, không cần thương lượng.
- Ngươi muốn định ta tội gì?
- Ngươi tiếp tay cho kẻ ác, xây dựng lên trại Hồ Lô.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Tây Quan muốn thái bình, bản Đốc phạt ngươi duy trì bình an, bảo vệ dân chúng Tây Quan, đối phó với những thế lực hại nước hại dân.
- Ta hiểu, ngươi muốn ta nghe theo sự phân phó của ngươi.
- Lệnh đường đã nói, ngươi một lòng muốn cống hiến cho dân chúng, bản Đốc muốn cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Để ngươi bên cạnh, cũng là để cảnh giới bản Đốc, ngươi chẳng phái muốn tru sát tham quan vô lại sao, nếu sau này bản Đốc làm hại dân chúng, ngươi lại ở ngay bên cạnh, chẳng phải dễ dàng ra tay với bản Đốc hơn sao?
Lư Tồn Hiếu không thể ngờ tới Sở Hoan lại nói như vậy, có chút kinh ngạc.
- Tồn Hiếu, mùa thu hoạch sắp tới rồi, ta hi vọng ngươi sớm cho ta câu trả lời thuyết phục.
Sở Hoan nói:
- Những huynh đệ dưới tay ngươi hồi hương cũng phải đợi đến đầu xuân năm sau mới có thể trồng trọt. Trong khoảng thời gian này cũng nên kiếm việc để nuôi sống gia đình. Bản Đốc có thể cho đám thân sĩ kia thuê mấy người huynh đệ của ngươi đi làm công ngắn hạn, thu cắt lương thực. Các ngươi có thể dựa vào việc này tạm thời kiếm cơm ăn... Tồn Hiếu, công lao sự nghiệp kinh thiên động địa ai cũng muốn làm, nhưng trước mắt chúng ta vẫn cần phải làm đầy bao tử. Cuộc sống trong sạch, bưng chén cơm lên ăn cũng thấy an tâm.
Những lời nói đầy thấm thía của Sở Hoan, lại giống như đang nói chuyện phiếm với Lư Tồn Hiếu.
Lư Tồn Hiếu do dự một lát, chậm rãi xoay người, nhìn đám thủ hạ sau lưng. Mọi người biết rõ ý của Lư Tồn Hiếu, có người chủ động kêu lên:
- Lô Phong chủ, chúng ta đầu hàng đi, có đất trồng trọt, chúng ta trở về sống bình an.
Đám sơn phỉ nhao nhao đồng ý, chỉ là một phần nhỏ tên thổ phỉ gây chuyện thương thiên hại lý lúc này không dám nói thêm gì, chỉ đứng co lại phía sau, không dám lên tiếng.
Tính cả Sở Hoan, tất cả mọi người đều nhìn Lư Tồn Hiếu. Lư Tồn Hiếu thân thể cường tráng, đứng thẳng như thương tùng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vạn dặm trời xanh, lúc lâu sau, ném rìu trong tay xuống thở dài:
- Sở đại nhân, chúng ta nguyện quy hàng!
~~~~
Lúc này đang là hoàng hôn, một hàng hơn mười kỵ binh của Cầu tướng quân đã mệt mỏi không chịu nổi, kỵ binh của Sở Hoan từ trại Lạc Nhật một mạch truy đuổi. Thiết chùy thương của Cầu tướng quân bị Tần Lôi cướp được, không có vũ khí, bên người cũng chỉ có gần mười tên thủ hạ cùng phá vòng vây đi ra, phía sau là mấy trăm kỵ binh đuổi giết. Biết không là đối thủ, đành bỏ chạy trối chết.
Quan binh truy đuổi suốt một ngày, Cầu tướng quân cuối cùng cũng bỏ lại đám kỵ binh kia, không dám dừng lại, chạy xa về hướng đông, lại rẽ sang hướng Bắc, cho đến khi xác định kỵ binh không đuổi kịp, mới thở dài một hơi.
Lúc này mọi người cũng đều đã kiệt sức, ngựa cũng đã mỏi mệt, cũng đã đi tới nơi hẻo lánh, khó gặp người khác, vất vả lắm mới thấy một cái thôn nhỏ, không đến bảy tám gia đình, không hề do dự, để cho đám sơn phỉ giết vào tận thôn, giết chết mấy chục người nam nữ già trẻ trong thôn, nhằm tránh dân trong thôn để lộ tin tức. Mười mấy kỵ binh đi theo gã tới đây, đều là thân tín của bên cạnh gã, ở bên cạnh gã lâu năm, cũng cực kỳ hung ác hạ thủ không chút lưu tình. Cho đến khi xác định trong thôn không còn ai sống sót, chúng đem thi thể này ném vào trong lùm cây, tìm một gian phòng rộng lớn nghỉ ngơi.
Cầu tướng quân hạ lệnh đem hết thóc gạo của các nhà vơ vét lại, lập tức nhóm lửa nấu cơm.
Mặc dù đều là chó nhà có tang, nhưng mấy tên thủ hạ dưới tay gã đều cúi đầu nghe lệnh. Có người đem nước tới, Cầu tướng quân cởi chiến giáp, lau sạch vết máu trên người, mặc xiêm y của thôn dân. Thân hình gã cao to, muốn tìm một bộ xiêm ý vừa người là rất khó khăn, cuối cùng tìm được một bộ lớn nhất, miễn cưỡng mặc lên.
Hắc Tiên sinh cũng tẩy rửa một phen, lúc này mới vào trong phòng ngồi xuống.
Lúc Cầu tướng quân vào nhà, nhìn thấy Hắc tiên sinh đang cầm bát nước uống. Hắc Tiên sinh ngẩng đầu nhìn Cầu tướng quân nói:
- Tướng quân dũng mãnh vô cùng. Lần này tìm được chỗ sống trong cái chết, muốn tạ ơn tướng quân.
Cầu tướng quân cảm thấy chói tai lạ thường.
Nói gã dũng mãnh, gã cảm thấy cũng không hổ thẹn, nhưng hai chữ "vô địch" lại khiến cho hắn bừng bừng tức giận. Trên chiến trường, bị một tên nhóc thò lò mũi xanh đánh không thể hoàn thủ, khiến cho Cầu tướng quân cảm thấy vô cùng nhục nhã. Hắc Tiên sinh nói như vậy, Cầu tướng quân nghe thấy, cảm thấy dường như có một chút giễu cợt, hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới bên Hắc tiên sinh. "Soẹt" một tiếng, đao quang lóe lên, một thanh đao chỉ thẳng trước cổ họng Hắc Tiên sinh.
Thiết chùy thương của Cầu tướng quân bị cướp đi, từ giờ trở đi chỉ còn một cây đao trong người.
Hàn đao trước cổ họng, mí mắt Hắc Tiên sinh cũng không nháy một cái.
Khí sắc ung dung, bát sứ vẫn trong tay, khóe mắt khẽ nâng lên, cười nhạt hỏi: