- Có thể thương lượng bằng cách khác được không? Ví dụ như vàng hoặc bạc thì sao?
Bạch Tượng Hầu lắc đầu nói:
- Ngoài đá ra chúng tôi không cần cái gì khác.
- Hình dạng đá mà các ngươi muốn rốt cuộc như thế nào?
Sở Hoan nghi hoặc nhìn Bạch Tượng Hầu.
- Hay nó có tác dụng gì? Nếu các ngươi chỉ cần đá thì ta cũng có cách tìm những viên đá quý giá cho các ngươi. Chỉ cần các ngươi đưa ra điều kiện, cho dù là ngọc thạch, đá cẩm thạch hay kim cương ta cũng sẽ đáp ứng được.
Bạch Tượng Hầu lắc đầu nói:
- Chúng tôi không cần kim cương, cũng chẳng cần đá cẩm thạch. Cái chúng tôi muốn chính là….. một viên đá màu đỏ!
- Viên đá màu đỏ?
Sở Hoan cau mày nói:
- Làm gì có viên đá nào màu đỏ? Liệu các ngươi có nhầm lẫn gì không?
Kim Lang Hầu cười khẩy nói:
- Bạch Tượng Hầu, người này cố tình né tránh như vậy, chúng ta cũng không cần phải phí lời với hắn nữa. Đến giờ vẫn còn làm bộ làm tịch trước mặt chúng ta.
"Xoẹt" một tiếng, Kim Lang Hầu rút kiếm ra, vừa léo một tia sáng, mũi kiếm đã chĩa thẳng vào ngực Lâm Đại Nhi, lãnh đạm nói:
- Sở Hoan! Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không thừa nhận ta sẽ giết cô ta ngay lập tức. Ta biết võ công ngươi rất tốt, cũng là kẻ quỷ kế đa đoan. Nếu không tin ngươi có thể thử, xem ngươi nhanh hay kiếm của ta nhanh.
Vẻ mặt hắn sầm lại:
- Một...!
Sở Hoan chau mày.
- Sở Hoan, chàng không cần lo cho ta. Bọn họ là người của Thanh Thiên Vương.
Sở Hoan hơi biến sắc:
- Người của Thanh Thiên Vương?
Ngay lúc ấy hắn nghĩ đến sa mạc. Trước đó hắn đi sứ ở Tây Lương, lúc đi qua sa mạc Kim Cốc Lan hắn đã từng thấy Thanh Thiên Vương.
Lần đó, Thanh Thiên Vương cùng Hồng Xà Hầu Liễu Mị Nương cùng trà trộn vào bộ đội định tìm cơ hội cứu Hắc Giao Hầu. Sở Hoan nhớ rõ, cục diện tối đó vô cùng hỗn loạn. Đang bị bọn sa phỉ tập kích thì lại có lốc xoáy, bỗng xuất hiện một người áo đen giống U Linh chặn giữa đường, bắt đi Hắc Giao Hầu mà Thanh Thiên Vương sắp cứu được.
Đêm hôm đó, người mặc áo đen bắt đi Hắc Giao Hầu, Thanh Thiên Vương vội vàng đuổi theo, Sở Hoan cũng đuổi theo phía sau. Người và ngựa chạy hỗn loạn trong bão cát, cuối cùng khiến Sở Hoan bị lạc đường, chỉ còn cách đồng cam cộng khổ cùng Mị Nương sát cánh thoát khỏi xa mạc.
Nhưng từ đó trở đi hắn không gặp lại Thanh Thiên Vương lần nào nữa. Và cả tên Hắc Giao Hầu bị người áo đen đó bắt đi hắn cũng chẳng biết hiện giờ còn sống hay đã chết.
Sau đó nghe nói Thanh Thiên Vương tại Hà Bắc làm khó dễ và ba lần liên tiếp dẫn nghĩa quân đánh bại nước Hàn. Lúc đó hắn mới biết Thanh Thiên Vương sớm đã trở về Hà Bắc.
Thế lực Thanh Thiên Vương mạnh vùng Hà Bắc, Sở Hoan lại ở Tây Bắc, hai bên cách nhau rất xa. Ngoại trừ lần trước Sở Hoan có gặp qua Thanh Thiên Vương, có chút liên quan với Mị Nương, nhưng chưa từng tiếp xúc với thế lực của Thanh Thiên Vương.
Nhưng hắn không thể ngờ được, người ngựa của Thanh Thiên Vương không những xuất hiện ở Tây Bắc, lại còn uy hiếp Lâm Đại Nhi, một mực đòi viên đá màu đỏ.
Nếu người của Thanh Thiên Vương chỉ đơn thuần xuất hiện ở Tây Bắc, Sở Hoan sẽ chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Nhưng hôm nay bọn họ một mực bắt hắn giao viên đá màu đỏ ắt làm hắn phải ngạc nhiên.
Ban đầu, hắn chỉ nghi ngờ bọn họ là người của Thiên Võng, thậm chí có thể là người của Bì Sa Môn.
Bên trong những hang đá của Dược Cốc, Hắc Y Thần Tướng đe dọa dụ dỗ cũng chỉ vì muốn có được viên ngọc phật sáu cạnh. Nhưng Hắc Y Thần Tướng là người của tàn quân Tây Xương. Theo hắn được biết, mục đích bọn họ tìm kiếm khối ngọc phật sáu cạnh đó là vì mong muốn thi thể của vua Tây Xương có thể an nghỉ ở khu Phật.
Tàn quân Tây Xương hầu như đều là người của tổ chức Thiên Võng. Nhưng Thiên Võng không phải chỉ có tàn quân Tây Xương mà Đại Tâm Tông cũng là một bộ phận quan trọng trong tổ chức Thiên Võng.
Sở Hoan biết rõ, mặc dù Quỷ đại sư là người của Đại Tâm Tông nhưng đầu não của Tây Lương Tâm Tông không phải là Quỷ đại sư mà chính là Bì Sa Môn. Hắc Y Thần Tướng từng nói, hiện nay Thiên Võng đang dần bị đệ tử Tâm Tông khống chế, cũng chính là đang dần bị thế lực Bì Sa Môn khống chế. Mặc dù Tàn quân Tây Xương và phật đồ Đại Tâm Tông đang cùng một trận tuyến nhưng bên trong lại tồn tại sự kỳ thị phân biệt, nên không thể tổng quát hết được.
Mặc dù đã rời khỏi Dược Cốc nhưng trong lòng Sở Hoan vẫn cảm thấy Hắc Y Thần Tướng - người đại diện của Thiên Võng nhất định sẽ chú ý đến nhất cử nhất động của hắn. Có lẽ bọn họ tự lượng được thế lực và thực lực của bản thân nên không dám công khai làm bậy. Nhưng nhất định sẽ âm thầm theo dõi hắn.
Nếu nói người của Thiên Võng tìm được Lâm Đại Nhi tại phủ tổng đốc, thậm chí tra ra được Lâm Đại Nhi là hậu thế của đại tướng quân Thiên Bảo thì Sở Hoan cũng chẳng thấy gì lạ. Những người này vốn đã âm thầm cấu kết với nhau, tra ra được một vài tin tức và đời tư của một số người mà người bình thường không thể biết cũng chẳng phải là chuyện khó hiểu gì.
Nếu nói những người của Thiên Võng biết được thân phận thực sự của Lâm Đại Nhi rồi chú ý nhất cử nhất động ở phủ tổng đốc. Đợi đến khi Lâm Đại Nhi một mình ra ngoài, chớp thời cơ ngàn năm có một này để bắt cóc, rồi dùng Lâm Đại Nhi uy hiếp hắn đưa ra viên đá màu đỏ, hắn cũng chẳng quá ngạc nhiên. Hắn cũng chỉ cảm thấy rằng bọn người của Thiên Võng vì viên đá đó mà không từ thủ đoạn mà thôi.
Nhưng hắn thật sự không hề nghĩ đến người của Thanh Thiên Vương cũng dính vào vụ này.
Theo hắn được biết, xuất thân của Thanh Thiên Vương cũng chẳng cao quý gì, xuất thân từ một gia đình nghèo trong Hà Bắc. Chỉ là một đám người tụ tập lại, hoạt động ngày càng lớn. Nhưng phạm vi hoạt động của bọn họ cũng chỉ quanh Hà Bắc.
Bất luận Sở Hoan nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, Thanh Thiên Vương tại sao lại liên quan đến viên đá màu đỏ.
Viên đá cổ quái này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì? Những việc xảy ra xung quanh liên quan đến viên đá này ngày càng nhiều, phạm vi ngày càng rộng, ngày càng khó bề phân biệt.
- Hai...!
Đôi mắt của Kim Lang Hầu như con rắn độc, nhìn chằm chằm vào Sở Hoan.
Lâm Đại Nhi không hề sợ hãi, cười nhạt nói:
- Ngươi có đếm đến một trăm hắn cũng không giao viên đá cho ngươi. Vì đơn giản, viên đá không nằm trong tay hắn.
Kim Lang Hầu dùng lực mạnh hơn, lưỡi đao cứ cắm vào phía trước, xiêm y hiện ra những nếp may, cặp vú đầy đặn vẫn ngang nhiên đứng vững.
- Ba...!
- Đợi một chút.
Sở Hoan cười khổ:
- Các ngươi thắng!
Thần sắc Bạch Tượng Hầu vốn đang vô cùng căng thẳng, nghe được câu nói của Sở Hoan thở phào nhẹ nhõm. Kim Lang Hầu liếc Bạch Tượng Hầu một cái, lộ rõ vẻ đắc ý. Như muốn nói với Bạch Tượng Hầu rằng chẳng có cách nào hữu dụng như cách của hắn.
- Sở Hoan, ngươi thừa nhận viên đá trong tay ngươi?
Kim Lang Hầu lãnh đạm nói.
Sở Hoan thở dài:
- Chỉ là ta hiếu kỳ, viên đá tầm thường đó thực ra có điểm gì đặc biệt mà các ngươi lại hứng thú đến vậy?
- Cái này ngươi không cần hỏi nhiều. Ngươi đã nói nó không có tác dụng gì to lớn thì ở trong tay ngươi nó cũng chỉ là một vật bỏ đi.
Bạch Tượng Hầu khàn khàn giọng nói:
- Sở Đại nhân, ngươi đưa viên đá cho bọn ta sẽ có thể dẫn người đi.
Lâm Đại Nhi khóe miệng khẽ động, nhưng cũng không nói gì.
Sở Hoan nói:
- Trả người cho ta trước ta sẽ đưa viên đá cho các ngươi.
- Nói như vậy, viên đá hiện đang ở trên người ngươi?
Sở Hoan than thở:
- Đó là tín vật đính ước của ta và Lâm Đại Nhi cô nương. Mặc dù nó chỉ là một viên đá bình thường nhưng ta luôn cất trong người. Thực ra ta không biết các ngươi lại coi trọng tín vật đính ước của ta như vậy?
Lâm Đại Nhi nghe Sở Hoan nói vậy biết là hắn đang nói dối. Trong lòng vô cùng tức giận nhưng cũng đoán được là hắn đã có kế sách. Mặc dù không biết Sở Hoan định làm gì nhưng nàng cũng không có ý định làm hỏng kế sách của hắn.
Bạch Tượng Hầu mỉm cười, nói:
- Chỉ cần Sở đại nhân giao viên đá, chúng tôi không những trả Lâm cô nương lại cho ngài, mà còn tặng hai người một món hạ lễ. Hơn nữa, ta đảm bảo món hạ lễ ấy nhất định không nhẹ!
Sở Hoan như có điều suy nghĩ, rất nhanh lấy một chiếc túi gấm màu đen từ trong người ra. Cái túi đó không lớn nhưng chế tác rất tinh xảo. Sở Hoan cầm nó trên tay nói:
- Các ngươi muốn tìm chính là viên đá trong này sao?
Bạch Tượng Hầu và Kim Lang Hầu nhìn chằm chằm vào túi gấm đen.
Kim Lang Hầu giơ một cánh tay lên, nói:
- Ném qua đây!
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Ta đã nói rồi. Các ngươi giao người trước, viên đá này ta tất nhiên sẽ đưa cho các ngươi.
- Không thương lượng!
Kim Lam Hầu hùng hổ đe dọa.
- Không giao viên đá đó, người tuyệt đối cũng sẽ không giao cho ngươi.
Sở Hoan tức giận nói:
- Ta đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, các người lại được voi đòi tiên. Xung quanh đây đều là người của các ngươi, ta làm sao có thể chắc chắn rằng nhận được viên đá đó các ngươi sẽ không nuốt lời.
Lại cười nhạt nói:
- Hiện nay người của ta ở đây không nhiều. Nếu các người đoạt được viên đá rồi, lại tiện tay lấy luôn đầu của ta. Chẳng phải ta sẽ mất cả chì lẫn chài sao?
- Sở đại nhân muốn sao?
Bạch Tượng Hầu ngưng mắt nhìn Sở Hoan nói:
- Điểm này Sở đại nhân cứ yên tâm. Mục đích chuyến đi này của chúng tôi không phải là lấy mạng ngài. Chỉ là chúng tôi thấy hứng thú với viên đá đó. Có được viên đá, chúng tôi nhất định sẽ đối đãi với ngài như cấp trên.
Sở Hoan nắm chặt túi gấm lại trong tay, lắc đầu nói:
- Ta không tin lời các người. Thủ đoạn cưỡng ép con tin mà các ngươi còn dùng thì nhân phẩm của các ngươi cũng quá bình thường. Ta không thể tin các ngươi.
Kim Lang Hầu cười lạnh nhạt nói:
- Nếu chúng ta muốn giết các người thì bây giờ cũng có thể động thủ. Viên đá đang nằm trong tay ngươi, thậm chí nếu ngươi có nuốt nó vào bụng thì bọn ta cũng có thể mổ bụng ngươi để moi viên đá đó ra.
Câu nói vừa dứt đã nghe tiếng Sở Hoan cười ha hả.
Vẻ mặt Kim Lang Hầu u ám, nghiêm giọng nói:
- Sở Hoan, ngươi cười cái gì?
- Ta cười vì ngươi quá ngu ngốc.
Sở Hoan lại nói:
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ta cho rằng các ngươi tìm đến ta ắt hẳn đã rất hiểu ta. Nào ngờ, những điều các ngươi biết về ta cũng không nhiều.
Hắn nhấc tay trái đang cầm chiếc túi gấm lên, cười khẩy nói:
- Chẳng nhẽ các ngươi chưa từng nghe qua võ công của ta. Võ công của ta cũng chẳng phải là lợi hại gì nhưng cũng sẽ không tầm thường như các ngươi nghĩ. Ta có thể đảm bảo, chỉ trong chớp mắt có thể khiến viên đá này vỡ vụn. Các ngươi đến là vì viên đá này ắt hẳn đã biết nó không phải là một viên đá cứng, thậm chí nó còn dễ vỡ hơn cả một viên đá bình thường. Đối với ta chỉ cần sử dụng bảy mươi phần trăm công lực liền có thể hủy nó. Nếu không tin, các ngươi cứ thử xem.
Hai mắt hắn đanh lại, ánh mắt càng trở lên lạnh lùng.
Bạch Tượng Hầu tươi cười nói:
- Nghe nói, lúc Sở đại nhân ở An Ấp đạo đích thân đánh bay Mộc tướng quân của Thiên Môn đạo. Võ công của ngài chúng tôi đâu dám khinh thường. Nếu Sở đại nhân đã muốn giao người trước thì chúng tôi cũng sẽ không làm khó ngài nữa. Người có thể giao trước, nhưng sau đó thì sao?
- Giao người cho ta, đợi đến khi chúng ta ra khỏi cửa miếu sẽ giao viên đá cho các ngươi.
Sở Hoan than thở nói:
- Ta vốn định để chúng ta đi ra khỏi vườn trúc mới giao viên đá cho các ngươi. Nhưng ta biết các ngươi cũng sẽ không đồng ý. Ta là người hiểu lý lẽ, ra khỏi cửa miếu sẽ lập tức giao viên đá cho các ngươi. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Chúng ta sẽ trở về Tây Quan của chúng ta, các ngươi mang viên đá về bẩm báo với Thanh Thiên Vương. Không biết ý các ngươi như thế nào?
Không để Kim Lang Hầu kịp lên tiếng, Bạch Tượng Hầu vội vàng nói:
- Được! Quyết định như vậy đi.
Quay sang Kim Lang Hầu nói:
- Giao người cho bọn họ.
Kim Lang Hầu cau mày nói:
- Ngươi tin lời của hắn? Hắn không phải đang giở trò gì chứ?
Bạch Tượng Hầu nói:
- Sở đại nhân đã có thành ý như vậy. Hơn nữa, cũng theo lời hắn nói, chỉ cần hắn dám nuốt lời chúng ta nhất định sẽ không khách khí.
Hắn nói lại:
- Giao người cho bọn họ!
Kim Lang hầu đảo mắt một vòng, đột nhiên nói:
- Người có thể giao trước cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải để bọn ta tận mắt nhìn thấy viên đá màu hồng đó. Nếu chắc chắn là nó ở chỗ ngươi, bọn ta sẽ thả người.