Vật trong tay Hầu Tử, màu sắc hơi đỏ, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, có thể lập tức nhận ra, màu đỏ phía trên, không phải màu tự nhiên, mà là bị máu tươi nhuộm thành.
Đây là một viên ngọc trắng, máu tươi dính vào đó, thoạt nhìn, giống như màu đỏ.
Hiển nhiên là lão không biết, đây vốn là món quà Sở Hoan tặng cho đứa con trai mới chào đời của mình.
Sở Hoan từ Hồ Lô trại chiến thắng trở về, nửa đường biết Linh Nhi sinh, dĩ nhiên vô cùng vui mừng, không có gì để chuẩn bị, chỉ tìm được một viên bạch ngọc trong số chiến lợi phẩm.
Chiến lợi phẩm thu được từ Hồ Lô trại vô cùng phong phú, đương nhiên Sở Hoan cũng không có ý gì, chỉ tùy tiện lấy một thứ. Hơn nữa hắn cũng biết, ngọc có tác dụng trừ tà, để ngọc bên cạnh trẻ con mới sinh, có thể trừ tà tránh hung.
Chỉ là hắn không ngờ, trong lúc kích động đem quà hồi phủ, lại gặp phải Lâm Đại Nhi không từ mà biệt. Khối bạch ngọc này hắn mang theo bên người, lúc đó cũng chưa kịp đưa bạch ngọc cho Linh Nhi mà đem đi luôn.
Nào ngờ ở đây, khối bạch ngọc lại phát huy tác dụng, nếu không phải khối bạch ngọc này, dù Sở Hoan có muốn làm giả viên đá màu đỏ, cũng chẳng có thứ gì để mà giả. Trùng hợp là có khối bạch ngọc, đựng trong túi gấm tinh xảo, nhìn từ xa, cũng khó phân biệt. Hắn biết đối phương muốn thấy viên đá đỏ, chỉ có điều bạch ngọc toàn thân trắng muốt lóng lánh, linh cơ khẽ động, hắn đưa tay vào trong túi gấm, dùng móng tay bấm vào ngón tay, sau đó dùng ngón tay chảy máu xoa lên bạch ngọc, cố gắng dùng máu tươi nhuộm đỏ bạch ngọc.
Bạch ngọc được hắn dùng máu tươi nhuộm đỏ, không dám để cho đám Bạch Tượng Hầu xem quá lâu, chỉ nhìn thoáng qua, khoảng cách lại tương đối xa, cộng thêm tầm nhìn lờ mờ, đối phương chỉ nhìn thấy một vật màu đỏ lóe lên, hơn nữa còn đựng trong túi gấm vô cùng tinh xảo, nhất thời đã có thể lừa gạt được bên Kim Lang Hầu.
Lúc này Tiểu Hầu Tử cầm viên ngọc, nhìn cẩn thận, dĩ nhiên nhận ra căn bản không phải viên đá màu đỏ gì, mà chỉ là một khối bạch ngọc được nhuộm bằng máu tươi.
Thẹn quá hóa giận, hung hăng ném khối bạch ngọc xuống đất, bạch ngọc vỡ vụn, toàn thân Tiểu Hầu Tử nhảy lên cao, vô cùng nhanh nhẹn, sức bật kinh người, lúc này đã nhảy đến trước bức tượng Phật nằm nghiêng, hai mắt âm trầm đáng sợ, hét lên:
- Giết bọn chúng, không chừa một mống, ta muốn tất cả bọn chúng phải chết.
Đám sát thủ thủ hạ lưng khoác áo choàng, đầu trùm mũ hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, không có bất kỳ hư chiêu, có đủ các loại binh khí kỳ quái, gần như đều dùng những chiêu trí mạng.
Lần này những Thanh thiên bộ chúng đi theo Bạch Tượng Hầu đi phía Bắc, dường như đều là nhân thủ Hình đường dưới trướng Kim Lang Hầu, những người này đều là tinh nhuệ được chọn từ trong nghĩa quân.
Thanh Thiên Vương khởi sự ở Hà Bắc, dân chúng theo nhiều như mây.
Hà Bắc đạo vốn là nơi có phong trào luyện võ, trên giang hồ rất nhiều môn phái lớn nhỏ đều ở Hà Bắc đạo. Đệ tử những môn phái này có rất nhiều người đến đầu quân dưới trướng Thanh Thiên Vương, cùng với thế lực nghĩa quân càng ngày càng lớn, binh lực càng ngày càng mạnh, chuyện hình danh dĩ nhiên cũng càng ngày càng nhiều. Thanh Thiên Vương thiết lập Hình đường, chủ yếu để thực hiện kỷ luật nghiêm minh, thưởng phạt rõ ràng.
Người trong Hình đường hầu hết đều là những người có căn cơ võ công. Những người phái đi lần này, ngoại trừ một số rất ít, còn lại hầu hết đều xuất thân từ "Hình đường".
Giờ phút này trong đại điện, những đệ tử Hình đường tinh nhuệ của nghĩa quân rõ ràng không phải địch thủ của đối phương. Đối phương không chỉ chiếm ưu thế về số người, tu vi võ đạo rõ ràng cũng chiếm ưu thế, chỉ trong chốc lát, xác người phơi đầy khắp nơi.
Một gã đệ tử Hình đường đầy kinh nghiệm, dù võ công không bằng đối thủ, nhưng kinh nghiệm phong phú, nhắm trúng cơ hội, lập tức xuất đao, lưỡi đao đâm vào tim đối thủ.
Gã vui mừng trong bụng, gã biết đao của mình rất sắc bén. Lần này tìm được cơ hội, lưỡi đao tất nhiên phải cắm vào ngực đối phương.
Nhưng điều khiến gã giật mình là, lưỡi đao cắm vào ngực đối phương giống như đâm vào bức tường cứng, không thể nào nhích lên phía trước. Trong lúc hoảng hốt, gã thấy khuôn mặt đằng sau áo choàng đen cười âm tà, thanh binh khí Kỳ môn đầy răng cưa đã xẹt qua, cắt đứt cổ họng của đệ tử Hình đường. Đệ tử Hình đường ôm lấy yết hầu, hai mắt trợn ngược, đến chết vẫn không hiểu, vì sao đao của mình lại không thể đâm vào cơ thể đối phương.
Võ công của Kim Lang Hầu không yếu, một mình đối mặt với hai sát thủ vẫn không rơi vào thế hạ phong. Bạch Tượng Hầu giống như một chiến thần, một địch bốn, thanh đơn đao trong tay múa như hổ hổ sanh phong. Bốn sát thủ vây Bạch Tượng Hầu ở giữa, dù không lập tức hạ được Bạch Tượng Hầu nhưng cũng sống chết bám chặt lấy Bạch Tượng Hầu.
Tiểu Hầu Tử ngồi trên tượng Phật, sắc mặt âm trầm, giống như đang xem kịch, hai con mắt nhỏ không chớp mắt, nhìn xung quanh.
- Bọn chúng đao thương bất nhập...!
Trong cuộc chém giết kịch liệt, cuối cùng có người hét lớn.
Lúc này Thanh Thiên bộ chúng dường như đều gặp một vấn đề, bọn họ ra sức chém giết, vất vả lắm mới có cơ hội đâm đại đao lên người đối phương, thế nhưng những tên này thật sự giống như đao thương bất nhập, đại đao không thể nào làm tổn thương cơ thể của họ.
Chỉ là trong chốc lát, lại có vài Thanh thiên bộ chúng phơi thây tại chỗ, tàn phá trong cổ miếu, đao quang kiếm ảnh, huyết khí tràn ngập.
Bạch Tượng nhìn thấy đồng bọn từng người từng người ngã xuống, tức sùi bọt mép, rống to một tiếng, cả người y giống như sấm sét. Những tên đang vây lấy y đều kinh ngạc, nhìn thấy y vung tay lên, đột nhiên bổ đao xuống, đao này mười phần bá khí, sức mạnh hùng hồn. Đối phương giơ đao lên nghênh đón, một tiếng "keng" vang lên. Người kia dù đã dùng toàn lực, nhưng rốt cuộc cũng khó địch lại sức mạnh vô địch không gì sánh được của Bạch Tượng. Đại đao áp xuống, dĩ nhiên là muốn chém xuống đỉnh đầu người kia, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tên kia buông đao, cơ thể lui ra sau, muốn né tránh một kích này.
Khi đại đao của Bạch Tượng chém xuống, cánh tay dài hơn người thường của y lại duỗi dài ra, không để tên kia lui ra sau đã kéo cổ áo gã lại.
Người kia lộ vẻ kinh hãi, bị Bạch Tượng tức giận kéo qua. Không để gã kịp phản ứng, Bạch Tượng kéo lấy xiêm y của gã, xé mạnh một cái.
Theo đó, Bạch Tượng nhìn thấy, trên người người này da thịt màu vàng kim óng ánh.
Y vốn tưởng rằng những người này đao thương bất nhập, nghĩ ắt là có mặc đồ phòng ngự như giáp mềm hộ thân gì đó. Lúc này y lại phát hiện, chí ít là kẻ mình bắt được, dưới lớp quần áo không có đồ phòng ngự gì khác, chỉ có làn da cổ quái vàng óng.
Bạch Tượng giật mình, đột nhiên cảm nhận được kình phong lao đến. Ba kẻ khác vây công y đã thừa cơ cùng xông đến. Bạch Tượng hét to một tiếng, hung hăng đập kẻ trong tay về phía bên trái. Kẻ bên trái đang dương vũ khí chém đến, thấy đồng bọn bị đập tới, nhất thời không kịp né tránh, lưỡi dao sắc bén trong tay đụng vào cơ thể đồng bọn. Dù đao sắc không thể làm bị thương đồng bọn, nhưng lực đập của Bạch Tượng không hề nhẹ, hai kẻ tung mạnh vào nhau, lực tung vô cùng lớn khiến cả hai đồng thời ngã xuống đất.
Không chờ hai người đứng dậy, Bạch Tượng giống như một cái bóng lướt đến, hung hăng đạp mạnh một cước vào cổ sát thủ. Kẻ kia dù cơ thể đao thương khó nhập, nhưng cổ rõ ràng vẫn là nhược điểm. Cơ thể không? lồ mấy trăm cân của Bạch Tượng ẩn chứa sức mạnh không? lồ, cước này lại sử dụng hết toàn lực, chỉ nghe một tiếng "răng rắc", một cước hung hăng của Bạch Tượng đã giẫm gãy cổ của tên kia.
Cổ bị giẫm gãy, dĩ nhiên không thể nào sống được. Tên còn lại há to miệng, hiển nhiên tên đó bị cú giẫm mạnh kinh người của Bạch Tượng làm cho hoảng sợ. Trong lúc ngây người, dường như ý thức mạnh mẽ được điều gì đó, mắt hoa lên, một cước của Bạch Tượng lại được bổ xuống.
Dù vóc dáng của Bạch Tượng không? lồ, nhưng động tác lại không chậm, người kia phản ứng, muốn né tránh, nhưng đã không kịp nữa, âm thanh "răng rắc" vang lên, lại một tên mất mạng dưới chân Bạch Tượng.
Trong chớp mắt Bạch Tượng đã giết được hai người. Gã bỗng xoay người lại, hai sát thủ sau lưng đều nghẹn họng nhìn trân trối, mặc dù nắm binh khí, trong lúc nhất thời cũng không dám tiến lên.
Lúc này, ở cửa truyền đến âm thanh:
- Nhị ca, huynh sao rồi.
Lập tức một thân ảnh uyển chuyển khiêu gợi như cánh bướm bay tới.
Bên cửa, một đệ tử Hình đường đang khổ chiến với một gã sát thủ, trên người đã bị chém hai đao, máu chảy ròng ròng, khó có thể chống đỡ được. Cánh tay ngọc của Mị Nương đưa ra, loan đao nhỏ trong tay đâm thẳng cổ họng sát thủ.
Sát thủ lập tức lui một bước, vung đao chém về phía Mị Nương, Mị Nương thân pháp nhẹ nhàng, giống như đang múa, loan đao nhỏ trong tay nàng giống như độc xà, quang mang chớp động, mang theo sát ý nồng nặc.
- Mị Nương, đi mau, chúng ta đang bị mai phục.
Bạch Tượng lớn tiếng hét to:
- Đừng ham chiến nữa, phá vòng vây ra ngoài trước đã!
Thấy Kim Lang lúc này đang bị ba người bao vây, có chút chật vật, lớn tiếng hét, cất bước qua trợ giúp, hai sát thủ dù sợ Bạch Tượng, nhưng cũng không chịu lùi bước, tiến lên cản trở.
Trong đại điện, tiếng chém giết vang lên, tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngớt. Trừ hai kẻ bị Bạch Tượng giết, đám sát thủ chẳng có ai thương vong, ngược lại mười Thanh Thiên bộ chúng, đã thương vong hơn phân nữa. Những người còn lại, cũng bị vây khốn, nguy hiểm nhất, là Kim Lang Hầu, lúc này sau lưng bị chém một đao, máu tươi nhuộm đỏ lưng gã, lộ vẻ vô cùng chật vật.
Bạch Tượng biết rõ, nếu không cách nào phá được vòng vây, hôm nay Thanh Thiên bộ chúng sẽ bị diệt toàn quân, xuất liên tục vài đao, sức mạnh vô đối, hai người liên tục lui ra sau. Tiểu Hầu Tử đang ngồi trên tượng Phật nhìn thấy Bạch Tượng mạnh mẽ như vậy, đôi mắt nhỏ lạnh lẽo đáng sợ, trong nháy mắt giống như một con vượn, mạnh mẽ bật lên khỏi tượng Phật, lao về phía Bạch Tượng.
Bạch Tượng có kinh nghiệm chinh chiến, dĩ nhiên biết rõ Tiểu Hầu Tử không phải hạng bình thường, không dám khinh thường. Y bay bổng về phía trước, giương đao về phía Tiểu Hầu Tử, đại đao bổ xuống người Tiểu Hầu Tử. Tên Tiểu Hầu Tử đang ở giữa không trung, không thể dùng sức, khó tránh được một đao, không ngờ một tay Tiểu Hầu Tử duỗi ra, trong ánh đao soàn soạt, hai ngón tay gã kẹp lấy lưỡi đao.
Theo sau đao này, thân hình lướt qua đỉnh đầu Bạch Tượng, bật ra sau lưng Bạch Tượng.
Bạch Tượng cảm giác sau lưng nóng rát, giống như bị thiết trảo hung hăng nện xuống, cơ thể vẫn chưa xoay lại đã trở tay chém một đao xuống.
Đợi y thuận đao quay người lại thì phát hiện, Tiểu Hầu Tử đã lui mấy bước, biểu tình quái dị. Bạch Tượng bất chấp đau đớn trên lưng, dò xét Tiểu Hầu Tử kia một cái, chỉ thấy thân hình Tiểu Hầu Tử này nhỏ bé thấp yếu, nhưng nhìn tướng mạo của gã, dù không thể đoán ra tuổi cụ thể, nhưng cũng có vẻ hơn 30 tuổi, tức khắc hiểu ra, Tiểu Hầu Tử là một người lùn.