Tề vương đảo mắt một vòng, lập tức hiểu được ý của Lãng Vô Hư, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi nói là loại bỏ Cầu Tuấn Cao?
- Đúng vậy.
Lãng Vô Hư gật đầu nói:
- Cầu Tuấn Cao chính là đệ nhất ác quan của đại Tần, tàn bạo bất nhân. Tên này giết người như ngóe, người chết dưới tay hắn, không 1000 thì cũng phải tới 800. Văn võ trong triều đều hận hắn đến thấu xương. Nay hắn là cây đao của thái tử, càng giống như phát điên cắn xé chúng ta, người này ngày nào còn chưa diệt trừ, hậu họa khôn lường.
Vài viên quan tiến sát lại, đã có người nói:
- Đúng vậy, thái tử dùng cái đao này, chúng ta đem nó hủy đi, chỉ cần hình bộ không chịu sự khống chế của thái tử, chúng ta rơi vào tình thế nguy hiểm cũng dễ dàng giải quyết.
- Ừm.
Tề Vương dường như có điều suy nghĩ.
Lãng Vô Hư nghiêm nghị nói:
- Chỉ cần lật đổ Cầu Tuấn Cao, thái tử cho dù là giám quốc, cũng không có quyền bổ nhiệm lục bộ thượng thư. Vị trí hình bộ thượng thư còn trống, nhất định phải do thánh thượng phân công. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần không cho người của phe thái tử ngồi lên vị trí hình bộ thượng thư, hình bộ sẽ chẳng có cách nào cắn xé chúng ta.
Tề Vương khẽ gật đầu, hỏi:
- Có cách nào triệt hạ Cầu Tuấn Cao?
Mọi người nhìn nhau, một viên quan nói:
- Có thể đi điều tra tài sản của hắn, hắn làm quan nhiều năm ở hình bộ, sau lưng nhất định không sạch sẽ.
Lãng Vô Hư lắc đầu nói:
- Chúng ta không có chứng cứ, hơn nữa không có ý chỉ của thánh thượng, căn bản không thể ngoài sáng soi tối, điều tra rõ Cầu Tuấn Cao. Hơn nữa, Cầu Tuấn Cao tuy tàn bạo nhưng làm quan cũng cẩn trọng. Muốn tìm được sơ hở của hắn cũng không dễ dàng, chỉ sợ chúng ta chưa tìm được đã bị hắn đánh cho trở tay không kịp.
- Vậy nên làm sao mới phải?
Có viên quan bỗng dưng nóng nảy.
Tình thế ngày hôm nay, cũng không phải do bọn họ không nóng lòng, chỗ dựa lớn nhất của họ chỉ có Tề Vương, cũng có thể là không có hoàng đế chống lưng nên căn bản cũng chẳng có quyền lực gì. Bây giờ mỗi ngày gần như đều có người của phe Tề vương vì các loại tội danh mà sa lưới. Cứ đà này, chẳng bao lâu tất cả quan viên ở đây đều bị Cầu Tuấn Cao bắt ngồi nhà giam hình bộ.
Nhà giam hình bộ của Cầu Tuấn Cao, khiến người ta nghe thấy mà biến sắc.
Lãng Vô Hư khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng:
- Muốn gây phiền phức cho hắn không hề khó khăn. Hắn ở hình bộ hơn mười năm, những bản án qua tay hắn, các ngươi nói xem, có bao nhiêu là án giả, án oan?
- Ồ!
Tề Vương dường như hiểu ra điều gì, hỏi:
- Ngươi nói là từ điểm này hạ thủ?
Lãng Vô Hư chắp tay nói:
- Điện hạ, dưới tay Cầu Tuấn Cao án oan quá nhiều, hạ quan tìm ra án oan của hắn dễ như trở bàn tay. Hoàng thượng mặc dù hạ chỉ giao cho thái tử giám quốc nhưng cũng hạ chỉ nói điện hạ phụ tá thái tử giám quốc. Nếu như điều tra ra án oan dưới tay Cầu Tuấn Cao, điện hạ là phụ tá giám quốc đương nhiên có thể nhúng tay. Chỉ cần chúng ta có được chứng cứ xác thực, Cầu Tuấn Cao không thể thoát được, cho dù là thái tử cũng không dám bảo vệ.
- Kế sách thần kỳ, kế sách thần kỳ.
Quan viên bên cạnh cười nói:
- Lãng đại nhân không hổ là người trí tuệ. Chỉ cần hạ gục Cầu Tuấn Cao, thái tử sẽ mất đi cây đao trong tay. Đến lúc đó, chúng ta tranh thủ vị trí hình bộ thượng thư. Dù sao Trung Thư tỉnh còn có Từ đại học sĩ Từ Tòng Dương ở đó, chỉ cần Từ đại học sĩ cùng điện hạ tiến cử với thánh thượng, chúng ta lại dâng sớ tâu lên thánh thượng, vị trí hình bộ thượng thư không thể rơi vào tay phe thái tử.
- Không sai.
Một viên quan khác nói:
- Nếu có cơ hội để người của chúng ta phụ trách hình bộ, chúng ta quay lại chỉnh đốn phe thái tử, là có thể chuyển bại thành thắng gì?
Tề Vương dường như có điều suy nghĩ, một lát sau mới hỏi:
- Lãng đại nhân, ngươi có thể tìm được nhân chứng vật chứng không?
Lãng Vô Hư khẽ gật đầu cười nói:
- Đại nhân, Cầu Tuấn Cao ở hình bộ làm mưa làm gió nhiều năm. Người hận hắn không chỉ có các nha môn, mà bên trong hình bộ cũng có kẻ thù của hắn.
Tề Vương hiểu ra, khẽ nói:
- Lúc này cần phải thận trọng, đừng để bọn chúng biết được động tĩnh.
- Điện hạ yên tâm, việc này hạ quan sẽ tự mình xử lý.
Lãng Vô Hư hiểu rõ, trong mắt phe thái tử, mình chính là nòng cốt của phe Tề vương. Phe Tề Vương mà sụp đổ mình có trốn cũng không thoát. Bây giờ là lúc người chết ta sống, ta không cho phép mình rút lui, lúc trước phản bội An Quốc Công để theo Tề vương, cũng đã không còn đường lui.
- Đến khi xét lại bản án, có chứng cứ xác thực, điện hạ có thể xuất chiêu, lôi tên ác quan Cầu Tuấn Cao xuống ngựa.
Lãng Vô Hư nói như vậy, mọi người cảm thấy tiền đồ u ám đã có một tia sáng.
- Chư vị, mặc dù thái tử không hỏi đến chuyện triều chính nhiều năm, nhưng lần này mọi người cũng thấy rõ rồi, vị thái tử này của chúng ta dù chân không bước ra khỏi nhà nhưng thực lực không thể coi thường.
Bên cạnh truyền đến một giọng trầm thấp, mọi người nhìn qua thấy một văn sĩ mặc áo xám ngồi trên ghế dựa, thần sắc hết sức nghiêm túc. Những người này mấy hôm nay thường xuyên tới phủ Tề vương, bởi vậy cũng biết người này là trưởng sử phủ Tề vương - Lô Hạo Sinh.
Từ đầu đến cuối, Lô Hạo Sinh chỉ ngồi ở một bên, cũng không nói chuyện, lúc này đột nhiên nói, tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào nhìn hắn.
- Lô Trưởng sử nói không sai.
Lãng Vô Hư vội hỏi:
- Lô trưởng sử có cao kiến gì?
- Cũng chẳng có cao kiến gì.
Lô Hạo Sinh như có điều gì suy nghĩ:
- Lãng đại nhân trước mắt hạ thủ với Cầu Tuấn Cao xem như là một biện pháp tốt, nhưng khi Cầu Tuấn Cao bị triệt hạ, các vị cũng nên suy nghĩ chuyện kế tiếp. Cầu Tuấn Cao chỉ là quân cờ đầu tiên của thái tử, có thể khẳng định, trong tay thái tử không thể chỉ có lá bài này, cho dù hạ được Cầu Tuấn Cao, tiếp theo thái tử dùng thủ đoạn gì, mọi người có nghĩ tới không.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Lô Hạo Sinh chậm rãi nói:
- Có điều này, các ngươi hãy nhớ lấy, điện hạ là nền tảng, tất cả mọi hành động đều vì bảo vệ lợi ích của điện hạ. Có một số việc, điện hạ có thể làm, nhưng có một số việc, điện hạ biết rõ nhưng lại không thể làm.
Hắn nhìn mọi người một lượt, tiếp tục nói:
- Cho nên có một số việc, các ngươi có thể làm nhưng điện hạ có thể không biết.
Lãng Vô Hư cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Ý của Lô trưởng sử là?
- Không nắm chắc mười phần, các ngươi vẫn không nên để điện hạ ra tay.
Lô Hạo Sinh thản nhiên nói:
- Các ngươi có thể, nhưng điện hạ không thể ngã. Ý của ta, các ngươi cần phải hiểu rõ.
Đúng lúc này lại nghe được tiếng bước chân, một gã người hầu của vương phủ vào bẩm báo:
- Bẩm vương gia, hình bộ tới rồi, một đám người nói muốn bắt tội phạm quan trọng. Mã thống lĩnh muốn bẩm báo với vương gia, có nên cho bọn họ vào phủ không?
Mọi người trong sảnh thần sắc đại biến, Tề vương bỗng nhiên đứng dậy, cả giận nói:
- Người của hình bộ, bắt người mà bắt tới tận vương phủ của ta rồi. Bọn họ muốn bắt ai?
- Bọn họ không nói rõ, chỉ nói là muốn bắt tội phạm quan trọng đang ở vương phủ, xin vương gia giao phạm nhân cho nha môn hình bộ.
- Trong vương phủ của bản vương làm gì có tội phạm quan trọng.
Tề Vương hai tay nắm chặt:
- Thật là lớn mật, bổn vương sẽ đi xem đám chó dại này.
- Điện hạ chậm đã.
Lô Hạo Sinh đứng dậy:
- Chỉ là người của hình bộ, điện hạ không nên hành động thiếu suy nghĩ. Ti chức đi xem rốt cục xảy ra chuyện gì.
- Điện hạ, Cầu Tuấn Cao thật to gan, bắt người dám tới tận vương phủ.
Lăng Vô Hư cũng cả giận nói:
- Bọn họ coi đây là chỗ nào?
Những quan viên khác cũng lòng đầy căm phẫn.
Lô Hạo Sinh chắp tay với Tề vương, cũng không nói nhiều đi ra ngoài theo hướng người hầu đi qua cửa chính.
Chưa đến cửa lớn chợt nghe thấy một đám ồn ào, cảnh ban đêm u ám, Lô Hạo Sinh đứng ở đằng sau một cây đại thụ trong viện, không lập tức đi lên, chỉ nhìn qua thấy được trước cửa có một đám người đông nghịt. Thống lĩnh hộ vệ Mã Trọng Hành dẫn mấy chục tên hộ vệ vương phủ canh giữ trước cổng chính như tường đồng vách sắt.
Người của hình bộ không dám xông vào, lại có người ở bên kia nói:
- Chúng tôi phụng mệnh làm việc, truy bắt trọng phạm, Tề vương điện hạ là người hiểu lý lẽ, đương nhiên sẽ không che giấu trọng phạm.
Mã Trọng Hành thản nhiên nói:
- Đuổi bắt trọng phạm là việc của hình bộ các ngươi. Bảo vệ vương phủ là trách nhiệm của bổn tướng. Không có lệnh của vương gia, ai cũng không được bước vào vương phủ một bước.
Hai bên giằng co không xong, theo ý kia, hình bộ không bắt được trọng phạm sẽ không đi.
Lô Hạo Sinh lúc này mới từ từ đi tới, Mã Trọng Hành nhìn thấy Lô Hạo Sinh tới, chắp tay. Lô Hạo Sinh thấy hơn hai mươi người của hình bộ, nhíu mày hỏi:
- Đêm hôm khuya khoắt náo loạn vương phủ còn ra thể thống gì.
Trong đám người của hình bộ có một người tiến lên, chắp tay cười nói:
- Hạ quan là hình bộ thị lang Trương Nguyên Đạt, theo lệnh của Đường đại nhân tới bắt trọng phạm, xin điện hạ hãy giao trọng phạm ra đây.
- To gan.
Lô Hạo Sinh trầm giọng nói:
- Đây là Tề vương phủ, chưa từng có trọng phạm.
Trương Nguyên Đạt nói:
- Thái phó tự Thiếu Khanh Ngô Đường Xuân ở trong vương phủ, trọng phạm ta muốn bắt chính là Ngô Đường Xuân.
- Ngô Đường Xuân?
Lô Hạo Sinh nhíu mày:
- Hắn phạm vào tội gì?
- Ngô Đường Xuân tại quê nhà Kim Lăng áp bức sản nghiệp của người khác, mục đích không thành, bèn cưỡng bức đe dọa, đánh trọng thương người ta, sau đó không được chữa trị đã bỏ mạng.
Trương Nguyên Đạt ngẩng đầu ưỡn ngực:
- Hôm nay gia đình người chết đã kiện tới kinh thành, hình bộ mời Ngô thiếu khanh tới nha môn một chuyến.
- Ngô thiếu khanh vẫn luôn ở kinh thành, không về quê, đánh chết người lúc nào được?
- Đây là chuyện một năm trước.
Trương Nguyên Đạt nói:
- Lần đó Ngô thiếu khanh về nhà, em trai hắn nhìn trúng một trang viên, cấu kết cùng quan phủ địa phương, bức nạn nhân giao ra khế ước mua bán nhà, nạn nhân không nghe, Ngô gia đã xuất thủ đả thương người. Việc này Ngô Đường Xuân lúc trước đã biết, hơn nữa có sự cho phép của Ngô Đường Xuân, quan phủ mới dám chủ động ra tay.
- Có chứng cứ không?
- Tất nhiên là có.
Trương Nguyên Đạt nói:
- Nhân chứng vật chứng đều ở hình bộ. Những người tận mắt chứng kiến việc này, hơn chục người đã từ Kim Lăng lên đây làm chứng, tri phủ Kim Lăng tham gia cũng đã bị áp giải về kinh. Hắn đã ra làm chứng mọi chuyện đều do Ngô Đường Xuân ở phía sau sai bảo. Gia đình nạn nhân cũng đã ở nha môn hình bộ. Lô trưởng sử, Ngô Đường Xuân tội ác tày trời, không phải vương phủ định bao che, nuôi dưỡng một kẻ đại ác như vậy chứ?
Lô Hạo Sinh cau mày nói:
- Nếu muốn bắt người, các ngươi cứ việc tới phủ Ngô thiếu khanh mà bắt, vì sao phải tới Vương Phủ? Đêm hôm khuya khoắt, náo động vương phủ, vương gia cũng thấy khó chịu.
Trương Nguyên Đạt dùng lời lẽ chính nghĩa nói:
- Thân mang công vụ, lại là quan sai của hình bộ, chỉ muốn tận trung với cương vị công tác. Chúng ta cũng chỉ đuổi bắt trọng phạm, tuyệt đối không cố ý mạo phạm vương gia. Nếu vương gia cảm thấy ti chức mạo phạm, chỉ cần vương gia lên tiếng, chúng ta cam tâm nhận chịu chết.