Lô Hạo Sinh thần sắc nghiêm trọng, quỳ rạp xuống đất nghiêm nghị nói:
- Vương gia, ty chức không dám như vậy.
- Nhưng trong lời nói của ngươi là như thế.
Tề Vương bỗng nhiên đứng lên lạnh lùng nói:
- Lô Hạo Sinh ơi là Lô Hạo Sinh, không thể tưởng tượng được ngươi lại là nghịch tặc.
Lô Hạo Sinh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tề Vương nói:
- Vương gia, người có thể tùy ý xử ty chức, nhưng người gặp khốn cảnh, chính là như vậy, ty chức không nghĩ ra ý tứ sâu xa hơn.
Toàn thân Tề Vương run rẩy, nhìn chằm chằm Lô Hạo Sinh đang quỳ gối trước mình. Một lát sau cơ thể hơi lắc lư, chán nản ngồi xuống bất lực nói:
- Ngươi đứng lên đi.
Lô Hạo Sinh đứng lên, Tề Vương mới nói:
- Lời như vậy, sau này không được nói nữa.
- Ty chức cũng chỉ nói lần này.
Lô Hạo Sinh nói:
- Chỉ là có nói những lời này, cũng đã muộn, vương gia đã mắc thiên la địa võng, cho dù muốn đi ra ngoài cũng muôn vàn khó khăn.
- Ngươi để cho bổn vương rời kinh, đi đâu?
Tề Vương nhìn Lô Hạo Sinh:
- Trong kinh không có trợ lực của bổn vương, ở đâu có thể giúp bổn vương?
- Tây Bắc!
- Tây Bắc?
Tề Vương chấn động, cau mày nói:
- Ngươi nói là Sở Hoan?
- Đúng vậy.
Lô Hạo Sinh nghiêm nghị nói:
- Đây là nơi duy nhất vương gia có thể đến, cũng là hi vọng cuối cùng. Nhưng cuối cùng có được bao nhiêu sự trợ giúp, ty chức cũng không cách nào xác định được.
- Lời nói này của ngươi là có ý gì?
- Trợ lực ở Tây Bắc của vương gia chỉ có Sở Hoan.
Lô Hạo Sinh nghiêm mặt nói:
- Đến như Chu Lăng Nhạc và Tiếu Hoán Chương, bất luận là đội ngũ nào, Vương gia đều không thể chỉ huy.
- Bọn chúng muốn tạo phản?
Tề Vương hơi biến sắc.
Lô Hạo Sinh thản nhiên nói:
- Ba đạo Tây bắc, kể cả trong Sở Hoan, đều tính thân phận cầm binh cao, triều đình bất lực. Dã tâm của Chu Lăng Nhạc bừng bừng, lúc trước thánh thượng sai Sở Hoan đến Tây Bắc vốn là vì cản tay Chu Lăng Nhạc.
- Chu Lăng Nhạc muốn tạo phản?
- Nếu tổng đốc tạo phản, Chu Lăng Nhạc có lẽ là người đầu tiên.
Lô Hạo Sinh trầm giọng nói:
- Ty chức nghĩ, nếu không phải Sở Hoan, Tây Bắc bây giờ có lẽ đã là thiên hạ của Chu Lăng Nhạc.
Tề Vương lên nắm quyền:
- Người này đã có ý muốn mưu phản, triều đình chẳng lẽ không biết?
- Chu Lăng Nhạc lòng dạ hiểm ác, như núi cao sông sâu.
Lô Hạo Sinh nói:
- Hắn ở Thiên Sơn nhiều năm, nếu không phải Tây Lương đông tiến, hắn cho dù có dã tâm to lớn, nhưng với thực lực của Thiên Sơn, hắn vĩnh viễn sẽ không có cơ hội. Nhưng Tây Lương đông tiến, Chu Lăng Nhạc xuất quân xuất chiến, tự mình đoạt được cơ hội, khi đó triều đình chưa nhìn thấu dã tâm của hắn. Hắn là tổng đốc duy nhất của ba đạo Tây Bắc, triều đình hiển nhiên trọng dụng. Một lần giao đại quyền của Tây Bắc vào tay hắn, cho dù về sau Dư Bất Khuất đến Tây Bắc, quyền lực trong tay Chu Lăng Nhạc cũng không kém như cũ.
Chân mày Tề Vương nhíu chặt hơn.
- Dư Bất Khuất không chết, Chu Lăng Nhạc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ngay lúc đó Tây Bắc người duy nhất có thể trấn áp được Chu Lăng Nhạc cũng chỉ có Dư Bất Khuất.
Lô Hạo Sinh nói khẽ:
- Nhưng Dư Bất Khuất chết ở Tây Bắc, Chu Lăng Nhạc mất thanh kiếm kia, hắn dĩ nhiên là người coi trời bằng vung, Vương gia có chỗ không biết, lần đó, mỗi hồi tấu biểu của Chu Lăng Nhạc dường như mỗi ngày đều sẽ xuất hiện tại Trung thư tỉnh. Mỗi một bản tấu chương dường như đều là thuộc hạ của hắn thỉnh công. Quan chức Tây Bắc đều được Chu Lăng Nhạc mời đi.
Dừng một chút hạ giọng nói:
- Vương gia phải biết, lúc trước sứ đoàn đi Tây Lương, trên đường trở về kinh đi qua Giáp Châu, thượng thư bộ lễ Tiết Hoài An gặp Dư Bất Khuất trước khi chết.
- Ngươi nói là?
- Tiết Hoài An mang cho Dư Bất Khuất một phong thư.
Lô Hạo Sinh nói khẽ:
- Phong thư kia, là Dư Bất Khuất đưa cho Tiết Hoài An trình lên thánh thượng. Nội dung bức thư cho đến hôm nay cũng không có mấy người biết.
- Trưởng sử biết rõ?
- Vương gia đừng quên, ty chức được Đại Học Sĩ tiến cử tới, trước đó ty chức và Đại Học Sĩ không giấu nhau cái gì. Ty chức đối với Đại học sĩ luôn kính ngưỡng, mà Đại Học Sĩ đối với ty chức cũng vô cùng tín nhiệm, cho nên có một số việc người khác không biết ty chức lại biết.
Lô Hạo Sinh nói khẽ:
- Trước khi Dư Bất Khuất chết, trong phong thư trình cho Thánh thượng, tiết lộ một chuyện kinh thiên.
- Chuyện kinh thiên?
Tề Vương không nhịn được nghiêng người về phía trước hiếu kỳ nói:
- Chuyện gì?
- Chân tướng Dư Bất Khuất bị hại.
- Cái gì?
Tề Vương chấn động:
- Bổn Vương nghe nói, Dư bất Khuất có bệnh trong người, lại thêm mệt nhọc ở tiền tuyến dẫn đến tử vong, chẳng lẽ... trong đó có ẩn tình khác?
Lô Hạo Sinh gật đầu nói:
- Đúng vậy, người trong thiên hạ đều cho rằng Dư Bất Khuất là bị bệnh chết, Dư Bất Khuất bị bệnh là thật nhưng nguyên nhân chết vì bệnh là giả. Dựa vào tình hình lúc đó, nếu Dư Bất Khuất có thể kịp thời hồi kinh điều trị thì không cần lo lắng cho tính mạng. Cho dù ổn định thế cục ở Tây Bắc, ít nhất còn sống trên ba năm rưỡi cũng không thành vấn đề.
- Sau khi người Tây Lương rút quân về, hắn cũng không về kinh.
- Lúc ấy triều đình cũng không biết dã tâm của Chu Lăng Nhạc. Dư Bất Khuất mặc dù không dám chắc chắn nhưng cũng đã có đề phòng.
Lô Hạo Sinh nói:
- Hắn cũng lo lắng sau khi rời Tây Bắc, Tây Bắc sẽ sinh ra nhiễu loạn lớn hơn. Cho nên mới chống trụ ở Tây Bắc cho dù bản thân không cách nào đạt được điều trị trị liệu, hắn cũng chấp nhận... Phải nói rằng, Dư Bất Khuất là một trung thần!
Dừng một chút chậm rãi nói:
- Dư Bất Khuất biết rõ, trước khi nhiễu loạn ở Thiên Môn và Thanh Thiên Vương được bình định, một khi Tây Bắc có biến cố, hậu quả khó mà lường được, triều đình cũng không có năng lực đồng thời ứng đối với ba mặt phản quân. Cho nên hắn rõ ràng, trừ khi phản loạn ở Đông Nam và Hà Bắc được bình định, nếu không hắn không thể rời Tây Bắc. Chỉ có sau khi phản quân Đông Nam và Hà Bắc bị tiêu diệt hắn mới có thể rời Tây Bắc. Rồi đến lúc đó, Chu Lăng Nhạc không dám có bất kỳ hành động nào.
- Dư Bất Khuất kia cuối cùng là chết như thế nào?
- Bị hạ độc chết.
Lô Hạo Sinh thần sắc lạnh lùng:
- Dư Bất Khuất là người phương nam, không thích hợp với thời tiết ở Tây Bắc. Thân thể luôn không tốt, bên này kinh thành phái ngự y qua điều trị, bên kia Chu Lăng Nhạc cũng tìm đại phu Tây Bắc cùng nhau trị liệu. Dư Bất Khuất mặc dù có cảnh giác đối với Chu Lăng Nhạc, nhưng thật không ngờ Chu Lăng Nhạc lại có dã tâm giết hắn!
- Cái gì?
Tề Vương vẻ sợ hãi biến sắc:
- Ngươi nói là, Dư Bất Khuất là bị Chu Lăng Nhạc hại chết?
- Tiết Hoài An mang lá thư này về, là lá thư tự tay Dư Bất Khuất giao cho. Lúc ấy Dư Bất Khuất đã bị Chu Lăng Nhạc khống chế được. Chu Lăng Nhạc lấy bệnh tình làm lý do, cũng không mấy người có thể tiếp xúc với Dư Bất Khuất. Lúc Dư Bất Khuất phát hiện mình bị trúng độc, độc tính đã lan ra toàn thân. Hắn biết rõ Chu Lăng Nhạc ngay bên cạnh mình không dám nói chuyện này cho người bên cạnh để tránh làm hại tới người bên cạnh. Phong thư kia, luôn không có cơ hội đưa ra ngoài.
Lô Hạo Sinh khẽ thở dài:
- Lúc ấy Dư Bất Khuất đã cực kỳ suy yếu, không còn sống được bao lâu nữa. Vốn đã tuyệt vọng nhưng vừa mới trở về từ sứ đoàn Tây Lương, qua giáp châu, Tiết Hoài An và Sở Hoan tự nhiên muốn gặp Dư Bất Khuất, Dư Bất Khuất mới tìm được cơ hội duy nhất đưa phong thư kia tấu lên.
- Trong tấu chương nói rõ quá trình bị hại.
Sắc mặt Tề Vương trắng bệch, đồng tử co rút lại. Hắn vẫn luôn cho rằng Dư Bất Khuất vì chủ trì đại cục ở Tây Bắc, người lại bị bệnh càng thêm vất vả nên mới qua đời, tuyệt đối không thể tưởng được âm mưu bên trong.
Lô Hạo Sinh gật đầu nói:
- Chu Lăng Nhạc sử dụng độc dược, người bình thường căn bản không cách nào phát hiện, trong những chất độc khác. Dư Bất Khuất mặc dù cẩn thận nhưng cũng không ngờ Chu Lăng Nhạc to gan lớn mật đến như vậy. Đợi đến khi cơ thể có dấu hiệu nhiễm độc, Dư Bất Khuất phát hiện bí mật bên trong thì đã muộn.
- Sau đó thi thể hắn được đưa về kinh thành.
Tề Vương nói:
- Có kiểm tra thi thể không?
- Vì nghiệm chứng tấu chương kia, quả thực đã kiểm tra qua thi thể hắn. Khi mới bắt đầu, là phái ngự y trong cung kiểm tra cẩn thận. Kiểm tra mấy lần đều không điều tra được độc dược trong thi thể Dư Bất Khuất.
Lô Hạo Sinh khẽ thở dài:
- Sau đó giao cho Thần Y vệ, vị Thần Y vệ Chu Tước Thiên Hộ kia là cao thủ độc dược số một. Lúc này mới điều tra ra chất độc trong thi thể Dư Bất Khuất, nhưng tin này ít người biết.
- Chu Lăng Nhạc muốn khống chế Tây Bắc, nhưng kiêng dè Dư Bất Khuất. Dư Bất Khuất ngày nào còn chưa chết hắn không thể đàng hoàng đoạt được gì.
Tề Vương hiểu được:
- Hắn lo lắng đến lúc chiến sự giữa Đông Nam và Hà Bắc chấm dứt, Dư Bất Khuất vẫn còn sống như vậy thì hắn không có cơ hội. Cho nên mới có âm mưu âm thầm hạ độc, sớm hại chết Dư Bất Khuất. Từ đó hắn có thể tùy ý làm xằng làm bậy ở Tây Bắc.
- Đúng là như vậy.
Lô Hạo Sinh nói:
- Sau khi Dư Bất Khuất chết, Chu Lăng Nhạc rất nhanh liền khống chế quân nhân Bình Tây. Biến sáp thân tín, nắm quyền Tây Bắc một tay che trời.
Tề Vương oán hận nói:
- Hắn hại chết Dư Bất Khuất, chẳng lẽ triều đình để hắn tùy ý làm xằng làm bậy ở Tây Bắc? Hắn muôn triều đình thưởng, triều đình chẳng lẽ do hắn bài bố?
- Bất đắc dĩ.
Lô Hạo Sinh thở dài:
- Khi đó Thiên Sơn và Tây Quan, đều trong sự khống chế của Chu Lăng Nhạc, mấy vạn quân nhân Bình Tây cũng bị Chu Lăng Nhạc khống chế. Ngay cả Tiếu Hoán Chương cũng chỉ có thể giương mắt nhìn Chu Lăng Nhạc làm, triều đình nếu đồng ý giao chiến sự Đông nam, vô lực tây cố. Cho nên chỉ có thể đáp ứng mời hắn, tận dụng khả năng ổn định hắn.
- Ổn định hắn?
- Đông Nam Thiên Môn khí thế hừng hực, Thanh Thiên Vương Hà Bắc khi đó cũng đã rục rịch. Triều đình một mặt đáp ứng Đông Nam, một mặt muốn vây quét Thanh Thiên Vương vốn đã là giật gấu vá vai, căn bản không có sức lực quan tâm Tây Bắc. Nếu triều đình không đồng ý với Chu Lăng Nhạc, hắn ở triều đình không có được thứ mình muốn, rất có khả năng khởi binh ở Tây Bắc. Nếu là như vậy hậu quả khó mà lường được.
Lô Hạo Sinh nghiêm nghị nói:
- Cho nên triều đình chỉ có thể ổn định hắn trước, hi vọng bình định nhiễu loạn Đông Nam và Hà Bắc trước, lại quay lại thu thập Tây Bắc. Triều đình ngay từ đầu đều không ngờ rằng chiến cuộc ở Đông Nam lại kéo dài lâu như vậy. Nếu hoàn toàn phóng túng Tây Bắc, Chu Lăng Nhạc đuôi to khó vẫy lại càng phiền toái. Cho nên lúc này mới nghĩ ra phái Sở Hoan đi Tây Bắc trước để ngăn cản Chu Lăng Nhạc. Khi mới bắt đầu, đều không có hy vọng quá lớn vào Sở Hoan.
Tề Vương cười khổ nói:
- Bổn vương ngay từ đầu còn tưởng rằng là phụ hoàng nhìn ra tài cán của Sở Hoan, cho nên mới ủy thác trách nhiệm. Thì ra... triều đình phái Sở Hoan đi Tây Bắc trước, dường như là để cho hắn đi chịu chết!
Lô Hạo Sinh nói:
- Hành động của triều đình cũng là bất đắc dĩ. Khi Sở Hoan lên đường đi Tây Bắc trước đều cho là hắn cửu tử nhất sinh, nhưng hắn lại sống ở bên kia. Hơn nữa đạt đến kết quả triều đình mong muốn, ngăn cản Chu Lăng Nhạc, để Chu Lăng Nhạc không dám nhúc nhích. Nhưng chọn Sở Hoan cũng không phải là tùy ý chọn người, lúc trước chọn trúng Sở Hoan cũng đúng là nhìn ra ưu thế trên người hắn!
- Ưu thế gì?
- Sở Hoan có đảm phách, trong lòng không khuất phục, điểm này vô cùng quan trọng.
Lô Hạo Sinh nói:
- Nếu tùy ý phái một người đi, chỉ sợ rất nhanh liền bị Chu Lăng Nhạc thu phục, trở thành tay sai của Chu Lăng Nhạc. Mà triều đình chọn trúng Sở hoan, cân nhắc liên tục đúng là lúc cảm thấy Sở Hoan sẽ không dễ dàng khuất phục Chu Lăng Nhạc. Mà tài cán của Sở Hoan tru sát Mộc tướng quân ở An Ấp, giội tắt tộc Hoàng Thị cùng với sự xuất hiện của mấy chuyện Tây Lương, đều được chứng minh đúng là có âm mưu. Điểm quan trọng nhất là vì Sở Hoan đã đến Tây Quan rồi, có căn cơ hơn bất kỳ ai.
- Căn cơ?
- Vương gia quen Sở Hoan ở Vân Sơn, có thể không biết rõ lúc Sở Hoan ở Vân Sơn, đã có phu nhân?
Tề Vương thốt ra:
- Là Tố Nương tỷ?
Lô Hạo Sinh lắc đầu nói:
- Là một phu nhân họ Tô, nguyên quán của cô ta ngay tại Tây Quan. Hơn nữa Tô gia ở Tây Quan là 7 họ đứng đầu Tây Quan, mà đứng đầu 7 họ Tây Quan là đạo Tây Quan. Sở Hoan thành thân cùng Tô phu nhân thì có quan hệ với tộc Tô Thị ở Tây Quan. Triều đình chính là cân nhắc đến mối quan hệ này, càng kiên định phái Sở Hoan đi Tây Quan.
Tề Vương cau mày nói:
- Sở Hoan hiện giờ đang ở Tây Quan, đương nhiên không thể đánh đồng với Chu Lăng Nhạc. Ngươi nói bổn vương ở Tây Quan chỉ có một trợ lực là Sở Hoan, hắn giúp ta như thế nào?