Trong mắt Tề Vương ngoại trừ sợ hãi, nhiều hơn là oán hận tận sâu trong xương tủy. Việc đã đến nước này, Tề Vương biết rõ là khó mà tránh khỏi. Người một khi đã sợ hãi đến cực điểm, ngược lại không biết sợ hãi là gì.
Đối mặt với đao lấp lánh hàn quang của Mã Trọng Hành, Tề Vương dường như tỉnh táo lại, rốt cuộc nói:
- Mã Trọng Hành, hôm nay chết trên tay ngươi, bổn vương không trách ngươi. Ngươi nói không sai, trách thì trách bổn vương thân là hoàng tử...!
Y nhìn hướng Lăng Sương sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện ra vẻ thống khổ, cười đắng nói:
- Nếu như ta là người bình thường, có lẽ mới có thể biết trong lòng Lăng Sương có ta không...!
Lăng Sương buồn rầu nói:
- Vương gia, người...!
- Không thể tưởng tượng được Vương gia còn là một người đa tình.
Mã Trọng Hành cười nói:
- Lăng Sương cô nương là một cô nương tốt, nếu ngươi không phải là hoàng tử, có lẽ thật sự có thể cùng Lăng Sương cô nương kết lương duyên... Vương gia, đây hết thảy chỉ có thể đợi kiếp sau rồi, kiếp này ngươi không cách nào hoàn thành nguyện vọng này. Nhưng nể tình ngươi đối với ta không tệ, hơn nữa Lăng Sương cô nương trong lúc ngươi nguy nan nhất, cũng không bỏ ngươi đi, cô nương này nhân phẩm đáng tôn kính, cho nên ta sẽ không bỏ rơi Lăng Sương cô nương, nhất định sẽ xử lý tốt thi thể của nàng.
Tề Vương cười khổ nói:
- Mã Trọng Hành, ta có thể cầu ngươi một chuyện cuối cùng không?
- Chuyện gì?
- Thứ Thái tử muốn, là đầu của bổn vương, không liên quan đến Lăng Sương và Lô trưởng sử.
- Bổn vương không để ngươi tốn sức động thủ, sau khi tự vẫn, ngươi có thể lấy đầu bổn vương về báo cáo kết quả. Bổn vương chỉ cầu ngươi buông tha cho họ, cho họ một con đường sống...!
Lô trưởng sử thốt nhiên biến sắc:
- Vương gia...!
- Vương gia, không thể như vậy...!
Lăng Sương lúc này đang phát sốt, mềm mại vô lực, thanh âm cũng dị thường suy yếu. Nàng muốn đứng lên, nhưng chống mạnh tay, lại không có khí lực.
Mã Trọng Hành lắc đầu.
- Ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?
Tề Vương thấy Mã Trọng Hành cự tuyệt, lạnh lùng nói:
- Mã Trọng Hành, ngươi giết một mình ta còn chưa đủ, thật sự muốn giết chết chúng ta?
Mã Trọng Hành thở dài:
- Vương gia, ta chỉ là phụng mệnh làm việc, ta nói rồi, các ngươi không chết, người nhà ta sẽ là người phải chết. Hơn nữa ngươi cũng biết, chúng ta một mực chờ tới bây giờ mới động thủ, chính là lo cái chết của ngươi sẽ liên lụy đến Thái tử. Lô trưởng sử cùng Lăng Sương cô nương đã nghe được những chuyện không nên nghe, ngươi cảm thấy bọn họ còn có thể tiếp tực sống được nữa sao?
Giơ cánh tay lên, lưỡi đao trước chỉ:
- Vương gia, nếu ngươi không thể tự động thủ, ta chỉ có thể ra tay giúp rồi.
Thân thể Tề Vương lay động, y đương nhiên biết, Mã Trọng Hành vốn là dũng sĩ Liêu Đông, là một trong những tinh nhuệ được Xích Luyện điện chọn kỹ lựa khéo phái đến kinh thành, nhiều năm ở Võ kinh vệ, võ công đương nhiên không yếu. Đừng nói là y, cho dù có mười người như y, cũng tuyệt không phải là đối thủ của Mã Trọng Hành.
Mặc dù bên y là ba người, nhưng một người là văn nhân tay trói gà không chặt, một người là nữ tử mảnh mai đang sốt, thêm những lần trước, trong mắt Mã Trọng Hành, giống như ba người đối mặt với một con sói.
Tay Tề Vương nắm thật chặt đao, cuối cùng đi đến bên người Lăng Sương, ngồi xổm, nhìn chăm chú Lăng Sương, trên mặt lại không có vẻ sợ hãi, mà là vẻ mặt xin lỗi:
- Lăng Sương, ta thật không ngờ kết quả sẽ là như vậy. Nếu như sớm biết rõ là như thế, lúc trước ta sẽ không quen nàng, nếu không nàng cũng sẽ không bị ta làm liên lụy. Tất cả chỉ trách ta không có năng lực, ta cho rằng sẽ mang lại cho nàng vinh hoa phú quý, nhưng khi đó ta không rõ, nơi ta ở, là cái bẫy dơ bẩn nhất trong thiên hạ. Ta cho rằng có thể cho nàng một tòa cung điện, nhưng lại đưa nàng vào cái bẫy đó...!
Mắt Lăng Sương rưng rưng, cuối cùng hiện ra một nụ cười, ôn nhu nói:
- Vương gia, người là một người tốt, cho dù hoàng cung là một cái bẫy bẩn thỉu, nhưng vì sự tồn tại của người, nơi đó còn có một tia sáng...!
Tề Vương cười nhẹ một tiếng, nói:
- Lăng Sương, ta chỉ hi vọng còn có thể có kiếp sau, đời này thiếu nàng quá nhiều, kiếp sau chỉ mong có thể đem những gì thiếu nàng kiếp này, bù đắp cho nàng...!
Đứng dậy, sửa sang lại xiêm y, ngay cả búi tóc cũng sửa sang xong, Mã Trọng Hành thở dài:
- Vương gia còn chú ý hình dáng mình như thế nào sao?
- Mã Trọng Hành, chẳng lẽ ngươi không biết bổn vương là huyết mạch hoàng gia?
Tề Vương thản nhiên nói:
- Mẫu hậu bổn vương, là công chúa tiền triều, trên người chảy dòng máu Đại Hoa hoàng tộc, trong thân thể bổn vương, cũng chảy dòng máu Đại Hoa hoàng tộc như vậy, hoàng tộc Đại Hoa đế quốc, bản thân có cách chết của hoàng tộc.
Mã Trọng Hành nhíu mày.
- Quay về nói với Doanh Tường, cả đời này, y dạy ta rất nhiều, ta thiếu y rất nhiều, cho nên nếu quả như thật sự có kiếp sau, để cho y nhớ lấy, ta nhất định sẽ tìm được y, để những gì y dạy ta, ta sẽ giao trả lại cho y từ đầu đến cuối.
Tề Vương đứng thẳng người, để kiếm gác ở đầu vai mình, Lô Hạo Sinh quỳ ngã xuống, cao giọng nói:
- Vương gia, ty chức nhận ân trọng của người, lại khiến cho Vương gia rơi vào tình trạng như vậy, chủ nhục thần chết, chỉ có thể cùng vương gia xuống dưới...!
Trong tay đã nắm đao, trở tay để đao ở trên cổ mình.
Tề Vương nhẹ gật đầu, lập tức liếc nhìn Lăng Sương, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng áy náy, trên tay xiết chặt, liền muốn tự vẫn, bỗng nghe được một âm thanh "Ầm ầm" vang lên. Cánh cửa miếu thổ địa kia, tựa hồ bị va chạm kịch liệt, trong tiếng ầm ầm, cửa chính bay thẳng qua, cuối cùng đập đến lên người Mã Trọng Hành.
Cửa gỗ này mặc dù không tính là lớn, nhưng quả thật không nhỏ, cả mặt đập tới, trong này vốn chật hẹp. Mã Trọng Hành căn bản không có chỗ để tránh, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi, lúc này chỉ có thể nghênh tiếp, một quyền đón cửa gỗ kia đánh ra, liền nghe được âm thanh "rắc" vang lên, quyền đầu đánh vào cửa gỗ kia. Cửa gỗ kia thật sự bị Mã Trọng hành một quyền đánh tan.
Tề Vương vốn định tự vẫn, tình huống kỳ lạ đột nhiên xảy ra, tức khắc ngẩn ngơ.
Mã Trọng hành đánh nát cửa gỗ, lại vẫn bị vài mảnh gỗ vụn đánh tới lên người, trên mặt bị mảnh gỗ đánh tới, xuất hiện vài vết thương nhỏ, chỉ là vết thương da thịt mà thôi.
Mã Trọng Hành nhíu mày, cầm đao nhìn ra ngoài cửa, đã thấy ở chỗ cửa lớn, đúng là có hai bóng người đứng song song nhau, cẩn thận xem xét, trông thấy trang phục của hai người kia, biểu tình trên mặt Mã Trọng Hành vốn từ kinh hãi lập tức biến mất, nhíu mày, nói:
- Các ngươi sao lại tới đây?
Hai người mặc áo bông vải thô ngoài cửa kia, đội mũ da, song song đứng thẳng, cũng không nói chuyện, như hai bức tượng đá, không nhúc nhích.
Mã Trọng Hành thấy hai người không nói lời nào, hơi nghi hoặc một chút, đột nhiên thấy hai người kia giống như cây đại thụ bị chém ngã, lại đồng thời ngã quỵ về phía trước. "Bang bang" hai tiếng, hai người đều hướng mặt ngã nhào xuống đất.
Mã Trọng Hành hoảng sợ kinh hãi, ngay cả Tề Vương cũng đột nhiên biến sắc, nhưng y cảm thấy sự tình có thay đổi, chuyển qua trước người Lăng Sương, bỏ lưỡi đao trên cổ xuống, hướng mũi đao về phía trước.
Mã Trọng Hành nắm chặt đao, khóe mắt run rẩy. Bên ngoài gió lạnh như đao, thổi vào trong miếu, trong miếu càng lạnh lẽo. Mã Trọng Hành nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nhưng không thấy động tĩnh gì. Y cẩn thận từng ly từng tý tiến lên, dùng chân đem hai thi thể kia đá lật qua, lại một lần nữa lấy hộp quẹt trên người ra, hộp quẹt sáng lên.
Mã Trọng Hành đem hộp quẹt để sát vào, trên mặt lập tức biến sắc, chỉ thấy được cổ hai người, mỗi người là năm chấm máu, mỗi chấm máu là một nửa hình tròn, đi sâu vào trong, máu tươi vẫn chảy xuôi ra ngoài, không hề nghi ngờ, vết thương trí mạng của hai người này, chính là chấm máu trên cổ.
Mã Trọng Hành xem chấm máu trên cổ hai người kia, thầm kinh hãi, y đã nhìn ra, hình dạng chấm máu này, tựa hồ đều không phải là bố trí ám khí gì, chấm máu sắp xếp to nhỏ, có vẻ là bị năm ngón tay của người cắm sâu vào.
Có thể cắm đủ năm ngón tay vào cổ, trong nháy mắt liền khiến đối phương chết, công phu này quả nhiên là dị thường cao minh.
Y đương nhiên cũng nhận ra thân phận thật của hai cỗ thi thể này, hai người này đều là cao thủ hàng đầu trong thủ hạ chính đi theo Thái tử, cùng với Quỷ đao Điền Hậu, theo đuôi Tề Vương phía sau.
Lần này, Thái tử phái Điền Hậu cùng hai người này, đều là thân tín tuyệt đối của Thái tử, mà võ công của hai người này, quả thực bất phàm.
Thái tử mặc dù có nhiều năm không tham gia vào việc chính sự, nhưng lại không ngừng chiêu mộ nhân tài, đội hộ vệ ở phủ Thái tử, mặc dù có một phần là là tinh binh lựa chọn từ quân đội, nhưng phần lớn đều là Thái tử mời những kỳ nhân dị sự trên giang hồ. Có thể được người kế vị đế quốc vừa ý, hơn nữa còn thu nhận, những hộ vệ này đương nhiên đều là những cao thủ ngàn dặm chọn một.
Nhưng nhìn xiêm y chỉnh tề trên thân hai người, trên đầu còn đội mũ da, dường như không có dấu vết động thủ. Mã Trọng Hành biết rõ, điều này chỉ có thể chứng minh, hai người thậm chí chưa kịp cùng địch động thủ, đã bị kẻ địch giết chết.
Hơn nữa biểu tình cứng nhắc trên mặt hai người, mặc dù không có khí tức, nhưng ánh mắt của hai người trợn to, đồng tử không có chút tức giận, nhưng trong con mắt kia, lại lưu lại thần sắc trước khi chết. Đó là một loại sợ hãi sâu tận trong sương tủy, thậm chí mang theo một loại cảm giác không cam lòng.
Mã Trọng Hành cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Y biết rõ, hai người đã chết này, võ công đều không thua kém mình, lại bị kẻ địch giết chết trong nháy mắt, như vậy kẻ địch rất khủng khiếp.
Lại một cơn gió lạnh thổi vào, xen lẫn tuyết bay, thân thể Mã Trọng Hành lạnh lẽo, chậm rãi đứng lên, nắm chặt đao, trầm giọng nói:
- Là ai?
Mặc dù y không nhìn thấy bên ngoài cửa có bất kỳ ai, nhưng là một trực giác mãnh liệt, cho y biết xung quanh đây tất có kẻ thù.
Không hề có một tiếng động gì, Mã Trọng Hành trong giây lát quay người lại, chạy về hướng Tề Vương.
Y cảm giác được, đối phương nhất định là kẻ thù, ở thời điểm này dột nhiên xuất hiện, có thể là vì Tề Vương mà tới, thậm chí là có người muốn cứu Tề Vương từ trong này.
Y đương nhiên không thể để cho chuyện này xảy ra, nhiệm vụ lớn nhất mà y phụ trách, chính là giết chết Tề Vương, tất cả những việc khác, đều không quan trọng. Hơn nữa, đối phương chậm chạp không hiện thân, có lẽ chỉ có xuống tay với Tề Vương, mới có thể bức đối phương đi ra.
Y biết rõ, mình không phải là địch thủ của đối phương, tuy nhiên lại hết lần này tới lần khác muốn bức người kia ra, ngay cả chính y cũng không biết tại sao lại nghĩ như vậy, có lẽ im lặng chờ đợi, so với đối mặt với cái chết còn khủng bố hơn.
Tề Vương mắt nhìn thấy Mã Trọng Hành như ác mộng lại xông lại đây, cắn răng một cái, giơ cao đại đao lên, muốn liều mạng. Mã Trọng Hành rống to một tiếng, đại đao trong tay cung đão vung cao lên, hướng về phía Tề Vương chém xuống.
Ầm ầm!
Lại là tiếng nổ vang thật lớn, lần này nổ mạnh, đúng là từ đỉnh đầu phát ra, mái nhà gạch ngói vụn tứ tán, như mưa rơi đánh xuống. Mã Trọng Hành ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy được nóc nhà đã xuất hiện một cái lỗ thủng, một thân ảnh như Cửu thiên phi điểu, từ trên không bay xuống.