Bàn tay trắng như ngọc của Lưu Ly khoác lên mu bàn tay Thái tử, dịu dàng nói:
- Điện hạ, chớ nói sang năm, sau này vào đêm ba mươi tết hàng năm Lưu Ly sẽ đều khiêu vũ cho điện hạ cho đến khi điện hạ chán ghét.
- Ta làm sao chán ghét được? Kỹ thuật khiêu vũ của Lưu Ly có xem cả đời cũng không chán ghét được, ta chỉ sợ một ngày nào đó nàng bỏ ta mà đi.
Thái tử khẽ thở dài:
- Mấy năm qua thực sự là ủy khuất nàng rồi.
- Điện hạ chớ nói như vậy, Lưu Ly hầu hạ bên cạnh điện hạ trong lòng rất thỏa mãn.
Lưu Ly tươi cười như hoa, đẹp mà không tục:
- Điện hạ, có muốn Lưu Ly nhảy tiếp một bài nữa không?
- Nàng cũng mệt rồi.
Thái tử ôn nhu nói:
- Đến đây, cùng bổn cung uống rượu.
Y uống cạn số rượu còn xót lại trong chén, Lưu Ly lại cầm bầu rượu lên giót đầy cho y, thấy y đang nhìn về nơi xa xa rồi lẩm bẩm:
- Người ở bên đó không biết ra sao?
- Điện hạ nói tới ai?
- Đương nhiên là phụ hoàng của ta.
Thái tử cười nhạt nói:
- Gần hai mươi năm lập quốc người đều ở trong kinh thành, năm nay là năm đầu tiên người ở bên ngoài kinh thành qua giao thừa.
- Điện hạ không cần lo lắng, Hoàng hậu nương nương ở bên cạnh người, Thánh thượng nhất định sẽ không cô đơn.
Lưu Ly nhẹ giọng an ủi.
Thái tử cười nhạt một tiếng:
- Hoàng hậu... chỉ sợ người ở bên Thánh thượng không phải là Hoàng hậu mà là yêu nữ Man Di kia? Ngài còn quan tâm đến Hoàng hậu sao?
- Điện hạ, người...!
Thái tử lắc đầu cười nói:
- Không có việc gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, thuận miệng nói một câu. Đúng rồi, Lưu Ly, nàng nói Hà Tây của phương Bắc khí hậu rét lạnh, không sánh được với bên kinh thành này của chúng ta, Hoàng hậu ở bên đó có thể thích ứng được không? Người là người phương nam.
- Người phương nam đến phương Bắc chắc chắn sẽ có chút không thích ứng được.
Lưu Ly cười nói:
- Thiếp vốn là người phương Bắc, lúc mới đến kinh thành cũng không kịp thích ứng với khí hậu bên này, bên này quá ẩm ướt cũng may chỉ cần chống đỡ một thời gian có thể thích nghi. Hoàng hậu ở bên Hà Tây tất nhiên có người chăm sóc, có lẽ không có vấn đề gì.
Thái tử mỉm cười gật đầu, đúng lúc này lại nhìn thấy một người quỳ xuống ở bên ngoài cửa bẩm báo:
- Điện hạ, Điền Thống lĩnh cầu kiến!
- Điều Hậu?
Thái tử hơi cau mày:
- Bổn cung không phải là đã để y nghỉ ngơi ở nhà sao?
- Điền thống lĩnh nói, y đã không có gì đáng lo, đêm nay là đêm giao thừa, từ trước đến nay đêm giao thừa hàng năm y đều hầu hạ bên cạnh điện hạ, năm nay cũng muốn được hầu hạ bên cạnh điện hạ.
Thái tử do dự một chút, cuối cùng thản nhiên nói:
- Cho vào!
Lúc Điền Hậu tiến vào, mặt Thái tử không có cảm xúc gì, nhìn thấy Điền Hậu mặc một thân cẩm y màu xám tro, bên hông còn đeo thanh Quỷ Đao kia, đi đến trước thảm, quỳ rạp xuống đất:
- Điền Hậu, bổn cung đã để ngươi nghỉ ngơi ở nhà, không cần đến bái kiến sao còn qua đây?
Thái tử nâng chén rượu nhỏ lên nhưng lại không uống, đung đưa ly rượu:
- Vết thương của ngươi đều khỏi rồi?
Điền Hậu lập tức nói:
- Hồi bẩm điện hạ, ty chức đã khỏi hẳn cho nên đặc biệt đến hầu hạ điện hạ!
- Khỏi hẳn?
Khóe miệng Thái tử hiện lên ý cười, nhìn về phía cánh tay trái của Điền Hậu, một ống tay áo trống không rủ xuống:
- Cánh tay trái của ngươi đã không còn nữa, cả đời này đã không còn cơ hội khỏi hẳn nữa.
Điền Hậu khóe mắt run rẩy, cúi đầu, thanh âm vẫn hết sức kiên định:
- Không còn tay trái nhưng cánh tay phải vẫn có thể bảo vệ điện hạ.
- Bổn cung biết rõ tinh hoa đao pháp của ngươi đều nằm ở cánh tay trái, danh hiệu vua Quỷ Đao dựa vào cũng chính là cánh tay trái đáng giá ngàn vàng đó.
Thái tử thở dài:
- Điền hậu đã không còn cánh tay trái, còn có thể xưng là Quỷ Đao sao?
Điền Hậu ngẩng đầu:
- Điện hạ, không có cánh tay trái, ty chức vẫn là Quỷ Đao. Đao của ta vẫn còn!
Thái tử vẫy vẫy tay, biểu thị ý bảo Điền Hậu bước tới gần. Điền Hậu bước tới bên cạnh Thái tử quỳ xuống. Thái tử vươn tay ra, nắm lấy chuôi đao của Điền Hậu, "xoẹt" một tiếng, rút bội đao ra.
Khóe mắt Điền Hậu hơi giật giật.
Quỷ Đao là vũ khí sát sườn của y. Đối với đao thủ chân chính mà nói, nó cũng đồng nghĩa với tính mạng. Đao còn thì người còn, đao hủy nhân vong, không có sự cho phép của chủ đao, chớ nói rút bộ đao mà chỉ là chạm nhẹ một chút cũng là một loại khinh mạt.
Nhưng lúc này Thái tử rút đao của Điền Hậu, trong lòng Điền Hậu đương nhiên không vui nhưng lại không dám nhiều lời.
- Đây là thanh đao tốt.
Thái tử nhìn Quỷ Đao sắc bén, khẽ nói:
- Điền Hậu, ngươi luyện đao nửa đời, có một đạo lý ta nghĩ ngươi hiểu rõ hơn Bổn cung!
- Xin mời điện hạ chỉ giáo!
- Sự tốt xấu của vũ khí không tồn tại ở bản thân vũ khí mà nằm ở chỗ người sử dụng vũ khí.
Thái tử không nhìn Điền Hậu mà nhìn lưỡi dao sắc bén:
- Một khối sắt thường, nếu người sử dụng là một cao thủ chân chính thì cũng có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, mà một thanh Thần binh lợi khí, nếu như rơi vào tay một tên tầm thường thì cũng không có bất kỳ một uy lực gì.
Điền Hậu miễn cưỡng nói:
- Điều điện hạ chỉ giáo chí phải.
- Khi cánh tay trái của ngươi còn, ngươi đích thực là cao thủ hiếm có của thiên hạ hôm nay, thanh đao này trong tay ngươi cũng coi như là bảo đao xứng anh hùng, không bôi nhọ nó.
Thái tử lúc này mới chậm rãi hướng ánh mắt lên trên mặt Điền Hậu:
- Nhưng không có cánh tay trái, công phu của ngươi cũng sẽ qua quýt bình thường, ba trăm thị vệ vương phủ chí ít cũng có năm mươi người có thể đánh bại ngươi, ngươi có tin không?
Điền Hậu cúi đầu, cắn chặt hàm răng nói:
- Điện hạ, chỉ cần ba năm, tay phải của ta cũng có thể dùng thanh đao này như thế, không, một năm, chỉ cần cho ta một năm, sau một năm ta vẫn sẽ là Quỷ Đao lúc trước!
- Một năm?
Thái tử thở dài:
- Điền Hậu, ngươi vốn là người rất thông minh, nhưng... ngươi quay về đến kinh thành, bổn cung không trừng phạt ngươi để cho ngươi ở nhà dưỡng thương, bổng lộc hàng tháng của ngươi một xu không thiếu, lẽ nào ngươi thật sự không hiểu ý của bổn cung?
- Điện hạ, ty chức... ty chức không tàn phế, ty chức đối với bệ hạ một dạ trung thành...!
- Điền Hậu, điều ngươi nói không sai, bổn cung dùng người, chữ trung đặt lên hàng đầu, không có trung thành bổn cung sẽ không dùng tới.
Thái tử nhìn Điền Hậu:
- Nhưng chỉ có trung thành thì không đủ, ngươi đi theo bổn cung nhiều năm nên chắc hiểu rõ, mỗi người dưới tay bổn cung, ở thời điểm mà bổn cung cần dùng tới đều có thể phát huy được tác dụng.
Điền Hậu nhắm mắt lại.
- Bổn cung có thể đợi ngươi một năm nhưng những người khác thì sao?
Thái tử chậm rãi cắm Quỷ Đao của Điền Hậu vào trong vỏ:
- Những tên hộ vệ dưới tay ngươi kia, bọn họ không sợ gì con người ngươi mà là kính sợ thanh đao của ngươi, đao của ngươi đã không còn là Quỷ Đao nữa, ngươi cảm thấy bọn họ còn sợ ngươi sao? Thống lĩnh bảo vệ của phủ Thái tử nếu không có được sự kính sợ của thuộc hạ thì làm sao có khả năng thống soái bọn chúng để bảo vệ bổn cung?
Điền Hậu ngẩng đầu, trong đôi mắt đã mang theo vẻ tuyệt vọng:
- Điện hạ, ty chức có thể bảo vệ người, không cần một năm, người... người hãy cho ty chức ba tháng...!
- Triệu Quyền!
Thái tử gọi một tiếng, từ bên ngoài cửa, một gã Đại Hán dáng người khôi ngôi với bội đao bên hông tiến vào, quỳ xuống bên cạnh cánh cửa đằng xa, cung kính nói:
- Có ty chức!
Điền Hậu quay đầu lại, y đương nhiên nhận ra Triệu Quyền.
Hộ vệ phủ Thái tử, có một Thống lĩnh hộ vệ, hai người Phó Thống Lĩnh, phân biệt ở thống lĩnh tả hữu, tên Triệu Quyền này là Tả Thống lĩnh, bảo vệ bên trong phủ Thái tử, xếp bên dưới Điền Hậu.
- Điền Hậu, Triệu Quyền là thuộc hạ của ngươi, đi theo ngươi nhiều năm, đao pháp của y, ngươi đương nhiên biết được cao thấp.
Thái tử ngưng mắt nhìn Điền Hậu:
- Nếu ngươi vẫn là Điền Hậu của Quỷ Đao trước đây, muốn ở bên cạnh bổn cung, chỉ cần đánh bại Triệu Quyền, bổn cung sẽ trọng dụng ngươi. Bổn cung không cần ngươi chúng minh cho bổn cung thấy mà càng muốn ngươi chứng minh cho đám người thuộc hạ kia xem, ngươi có bằng lòng hay không?
Trong hậu viện phủ Thái tử, Thái tử ngồi trên ghế, trên người khoác áo lông, Lưu Ly phu nhân cũng ăn mặc một thân áo gấm màu trắng, đứng bên cạnh Thái tử.
Bốn phía đứng hơn mười tên hộ vệ, đây đều là những người nổi bật trong đám vệ sĩ phủ Thái tử. Hai người giao đấu, Triệu Quyền và Điền Hậu đứng đối xứng nhau, trên mặt Triệu Quyền mang theo ý cười nhàn nhạt, chắp tay nói:
- Điền thống lĩnh, mạo phạm.
Điền Hậu cũng không nói gì, tay phải chậm rãi rút Quỷ Đao ra, chỉ Quỷ Đao ra đằng trước rồi thản nhiên nói:
- Mời tấn công tới!
Triệu Quyền cũng đã rút đao ra, nhìn về phía Thái tử, Thái tử khẽ gật đầu, Triệu Quyền không do dự nữa, người như Linh Yến, lấn người tiến lên, thanh đao lớn trong tay đã bổ nghiêng xuống.
Điền Hậu cụt một tay nghênh địch, cũng biết võ công của Triệu Quyền không yếu, lùi về sau một bước, lắc người một cái, không đỡ đao mà phản đao hướng tới bên hông Triệu Quyền bổ tới. Một đao này của y thế lớn lực trầm, đó là muốn kết thúc trận đấu trong thời gian ngắn nhất.
Triệu Quyền dường như có chút hiểu biết đối với đường đao như vậy của Điền Hậu, đại đao nghiêng mà hướng xuống phía dưới, thanh âm "Đinh", lưỡi đao hai người giao nhau. Triệu Quyền nhìn gương mặt lạnh trầm của Điền Hậu, lộ ra nụ cười cổ quái, đột nhiên dưng lực đâm nghiêng lên trên, lưỡi dao hướng lên trên đâm vào yết hầu của Điền Hậu. Cổ tay Điền Hậu run run ngăn chặn đao đâm tới, trong thế ngươi đến ra chặn, đảo mắt đã được mười mấy hiệp.
Triệu Quyền lại liên tục đánh xuống vài đao, không chút lưu tình, đao trước mãnh liệt hơn đao sau, trong lòng Điền Hậu muốn thi triển sát chiêu nhưng lúc trước khổ luyện liền giữ tâm tư, sát chiêu đều luyện tay trái, thậm chí vì mê hoặc kẻ địch phòng ngừa hàng ngày tay phải để lộ ra tinh hoa đao pháp mà tay phải này không được tập luyện sát chiêu.
Nếu là đối phó với đối thủ bình thường, Điều Hậu chỉ một tay là đủ nhưng Triệu Quyền thân là Tả Thống lĩnh phủ Thái tử, công phu trong tay đương nhiên là cực kỳ cao minh. Mấy đao bổ xuống, Điền Hậu liên tiếp lui về phía sau, đột nhiên nhìn thấy Triệu Quyền phản công mạnh trở lại, ngực lộ ra một sơ hở nhỏ, lập tức rống to một tiếng, đao dài kích ra, hiệp lực hướng tới ngực Triệu Quyền đâm tới.
Mắt nhìn thấy lưỡi đao muốn đâm vào ngực Triệu Quyền, Điền Hậu lại đột nhiên cảm thấy hoa mắt, lập tức cảm thấy trên mặt nóng lên, một trận cay độc ngứa ran tràn ngập. "Phịch" một tiếng, Triệu Quyền một cước đá cao chân, đá vào chỗ cổ tay của Điền Hậu, cước đá này quả thực không nhẹ, tay Điền Hậu run lên, lưỡi đao mất phương hướng, lập tức cảm thấy cổ họng phát lạnh, nghe được Triệu Quyền cười nói:
- Điền Thống lĩnh, thừa nhận rồi!
Đao của gã đã gác trên cổ của Điền Hậu.
Điền Hậu ngây ngốc một chút, Quỷ Đao trong tay rơi xuống đất, thân thể lắc lư, nhìn vẻ tươi cười của Triệu Quyền trước mặt, bỗng nhiên một cỗ huyết khí dâng lên, "Oa" một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Triệu Quyền thu đao về, Điền Hậu hoa mắt chóng mặt, suy sụp ngã quỵ dưới đất. Đợi y ngẩng đầu nhìn mọi người bốn phía, đã nhìn thấy đám người bên dưới của mình trước đây, trong mắt đều hiện vẻ khinh bỉ, loại sắc thái xem thường khinh bỉ đó bọn họ không che dấu chút nào, tất cả đều lộ rõ trên mặt.
- Điền Hậu, không phải bổn cung không cho ngươi cơ hội.
Thái tử thở dài một tiếng:
- Trong thiên hạ, không còn Quỷ Đao nữa, ngươi đi theo bổn cung nhiều năm, bổn cung sẽ không bỏ xó không thèm đếm xỉa, bổng lộc của ngươi bổn cung không thiếu một lượng!
Điền Hậu trong lòng trống rỗng, khóe mắt nhìn thấy bóng hình xinh đẹp giống như hoa mẫu đơn bên cạnh Thái tử, dịch chuyển ánh mắt sang, nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Ly đẹp nghiêng nước ngiêng thành kia, lúc này trong mắt Điền Hậu đã mang theo vẻ cầu xin.