Điều Hậu không hề do dự, đối với y mà nói, chuyện cho tới bây giờ, cũng không còn thời gian mà do dự, hỏi:
- Muốn trở thành Đệ tử Lão Quân, ta phải làm thế nào?
- Giang Hoài có núi Lão Quân, đó là đạo tràng của Lão Quân hàng thế, theo quy định, phải theo nghi thức tiếp nhận nhập môn ở Lão Quân đạo tràng.
Kim tướng quân nói:
- Vì tình huống đặc biệt, nên tiến hành nghi thức nhập môn ở đây, đợi đến thời điểm thích hợp, sẽ dẫn ngươi đến núi Lão Quân, tiến hành Huyết tế chính thức.
- Núi Lão Quân? Huyết tế?
Điền Hậu khẽ giật mình, y không nghe rõ Giang Hoài đạo có núi Lão Quân gì, có điều Đại Tần ranh giới bao la, ngàn sông vạn núi, có lẽ núi Lão Quân này trước kia không phải là tên này, cũng không có nghĩa là không có ngọn núi này.
Có điều, nghe Kim tướng quân nói, Điền Hậu không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ Thiên Công chính là núi Lão Quân, núi Lão Quân chính là trái tim của Thiên Môn đạo? Huyết tế mà Kim tướng quân nói, cũng không hiểu là chuyện gì.
Chỉ thấy Kim tướng quân lấy ra từ trước ngực một cuộn sách, từ từ mở ra, cầm trên hai tay, lùi về sau hai bước, đặt ngang trước ngực, Điền Hậu mượn ngọn đèn mới nhìn thấy, phía trên quyển sách, là một bộ bát quái.
Có điều, bát quái này không giống như bát quái bình thường, đầu dây bên kia hình như được dùng bút son đánh dấu, đỏ thẫm như tuyết. Ở giữa là Bát Quái đồ, ở các cạnh của cuốn sách có vài đồ án lạ lạ, lẻ loi rời rạc, có hơn vài chục cái, những đồ án này nhỏ và đơn giản. Đồ án vốn không có gì đặc biệt, chỉ là những ký hiệu nho nhỏ bí mật của những đồ án này đều ở các góc, khiến người ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Bát quái xuất phát từ Dịch Kinh, Dịch Kinh của Phục Hy bát quái cho rằng, chỉ có bát quái, sau Chu Văn Vương bát quái suy diễn, sáng tạo ra sáu mươi tư quẻ...!
Kim tướng quân thần sắc nghiêm nghị:
- Sáu mươi tư đệ tử, tương đương với sáu mươi tư quẻ. Quẻ Càn, quẻ Đoài thuộc kim, quẻ Ly thuộc hỏa, quẻ Chấn, quẻ Tốn vi Mộc, quẻ Khảm vi Thủy, quẻ Cấn, quẻ Khôn vi Địa. Thiên môn lục đạo, đạo tướng đứng đầu, sáu mươi tư đệ tử, phân đều cho sáu đạo bên trong. Mỗi đạo đều có Lệ thuộc ngũ hành đệ tử, Nhật tướng quân và Nguyệt tướng quân, là hai người duy nhất không thuộc sáu mươi tư đệ tử, bọn họ thuộc Tướng quân tả hữu của Thiên Công, mà sáu mươi hai người, chia ra năm cửa, cho nên trung tâm của Thiên Môn đạo, là sáu đạo năm cửa.
- Sáu đạo năm cửa?
Điền Hậu nghe xong có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể hiểu được.
Kim tướng quân giải thích:
- Bổn tướng thuộc Kim hành, cho nên đệ tử của quẻ Càn và quẻ Đoài, đều là bộ hạ của bổn tướng, đệ tử mỗi hành, có tám người, nhưng trừ tướng quân Nhật Nguyệt đi, nên quẻ Càn và quẻ Khôn đều chỉ có bảy người. Bổn tướng đứng đầu quẻ Càn, bổn tướng ở Quái danh Đạo gia, gọi là Càn vi Thiên, mà tám người của quẻ Đoài, hai quẻ là mười lăm người, nên đệ tử Lão Quân do bổn tướng thống soái, trên thực tế là mười bốn người.
Điền Hậu hiểu ra:
- Thiên Môn đạo tuy có vài chục vạn đệ tử, nhưng đệ tử Lão Quân chân chính, chỉ có sáu mươi tư người, chia thành tướng quân thống lĩnh Ngũ hành.
Kim tướng quân gật đầu:
- Ngoại trừ Nhật Nguyệt song tướng, sáu mươi tư người còn lại, mỗi đệ tử Lão Quân, trong đạo môn, đều có một Quái danh. Ta nói rồi, trước Văn Vương, có Phục Hy bát quái, điều Phục Hy bát quái chỉ là tám trạng thái của thế gian, Càn vi Thiên, Đoài vi Trạch, Ly vi Hỏa, Chấn vi Sấm, Tốn vi Phong, Khảm vi Thủy, Cấn vi Sơn, Khôn vi Thiên. Sáu mươi tư quẻ, biến ảo khôn lường, giao hòa tương hợp, tổng cộng có sáu mươi tư Quái danh.
Y dừng một chút, mới nói:
- Hiện tại là nghi thức tiến hành nhập môn, sau khi hoàn thành nghi thức, ngươi có thể được bổn tướng ban Quái danh, trở thành đệ tử chính thức của Đạo môn ta.
Y trầm giọng nói tiếp:
- Đã nhập Đạo môn, còn không quỳ xuống?
Điền Hậu không do dự, trong lòng y sáng như gương, không nói đến bản thân đã không còn đường khác, cho dù có đường khác, Kim tướng quân đã nói hết những cốt lõi của Hạch tâm Đạo Môn, nếu không vào Đạo Môn, nhất định không còn đường lui.
Điền Hậu quỳ xuống dưới chân Kim tướng quân, Kim tướng quân thoạt nhìn rất hài lòng, dừng lại nhìn Điền Hậu, trong miệng niệm chú ngữ cực kỳ cổ quái, ít nhất đối với Điền Hậu, đó là chú ngữ, giống như niệm kinh đạo sĩ. Thực sự y nghe không hiểu bất cứ câu nào trong đó, lúc này Hán Vương chỉ bình tĩnh đứng một bên, không nói được lời nào. Hồi lâu sau, Kim tướng quân mới dừng lại những câu chú ngữ khiến nguời ta có chút chán ghét kia, dùng một khẩu khí mệnh lệnh dặn dò, nói:
- Rạch ngực của ngươi, dâng cho ta máu tươi.
Điền Hậu khẽ giật mình, Hán Vương đứng bên giải thích:
- Rạch một vết dài, nghi thức nhập môn, cần phải dâng máu tươi cho tướng quân.
Điền Hậu giật vạt áo của mình ra, Hán Vương đã ném một con dao găm đến bên cạnh Điền Hậu, Điền Hậu cầm lấy, không chút do dự, rạch một vệt không nông không sâu ở lồng ngực, lập tức máu tươi chảy ra.
Kim tướng quân lại đọc một hồi chú ngữ, lần này mới chậm rãi xoáy lên Bát quái, cất vào trong ngực, đi đến chỗ Điền Hậu đang đứng, duỗi một tay ra. Điền Hậu nhìn thấy, trong lòng bàn tay Kim tướng quân, là một viên dược hoàn màu vàng kim.
- Đây là kim đan trường sinh, ăn quả trứng vàng này vào, từ nay trở đi, sẽ là đệ tử Lão Quân.
Kim tướng quân chậm rãi nói.
Điền Hậu ngơ ngác một chút, không thò tay ra lấy ngay, Kim tướng quân cũng không thu tay lại ngay.
Điền Hậu đương nhiên biết rõ, cái gọi là Kim đan trường sinh, tên gọi rất đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là thứ tốt đẹp gì, có lẽ sau khi ăn kim đan này vào, chính mình sẽ bị Kim tướng quân khống chế hoàn toàn.
Huyết tế, kim đan, nghi thức gói gọn trong hai khâu này, Điền Hậu cảm thấy Đạo Môn này không có chút lương thiện nào.
Chỉ do dự một chút, không có lựa chọn nào khác, Điền Hậu cuối cùng cũng thò tay ra, cầm lấy Kim đan trường sinh tử trong tay Kim tướng quân. Cho dù biết, ăn kim đan vào rồi, có lẽ những ngày tháng sau này sẽ đều bị Thiên Môn đạo khống chế, nhưng so với tiền đồ u ám của bản thân, nếu không ăn Kim đan này, có lẽ theo Thiên Môn đạo, sau này sẽ được nhiều hơn.
Y cho Kim đan vào miệng, nuốt vào bụng, Kim tướng quân duỗi tay ra, đặt lên đầu Điền Hậu, chậm rãi nói:
- Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của Lão Quân, lệ thuộc Kim môn quẻ Đoài, từ nay về sau, Quái danh của ngươi ở đạo môn là Lôi Trạch Quy Muội!
~~~~
Phúc Hải đạo, Chương Châu thành, cửa thành đống kín, khói bụi nổi lên bốn phía.
Phúc Hải đạo nằm ở phía đông của Đế quốc, phía bắc giáp Liêu Đông, nam giáp Hà Bắc, Hạ hạt Tam châu, phần lớn là giải đất bình nguyên, là vùng đất sơn minh thủy tú. Vì ở ven biển, hơn nữa, rất sớm từ trước đã chứng kiến cảng biển, thậm chí đã từng có rất nhiều thương nhân trước kia rời bến đến Nam Dương kinh thương, nên trong lòng người Phúc Hải đạo có cảm giác cư cao lâm hạ.
Người dân ở đất Kinh đô, đều coi những người ở nơi khác đến là đồ nhà quê, cho rằng Kinh đô mới là trung tâm của Đế quốc, người ở đây mới thuộc tầng lớp kiến thức uyên bác, không thể đánh đồng với những kẻ nhà quê kia.
Nhưng trong mắt người Phúc Hải, thậm chí, ngay cả những người ở kinh đô họ cũng không coi ra gì.
Bởi vì nhiều bến cảng của Phúc Hải đạo, đều đã từng là cửa khẩu buôn bán mậu dịch lớn với Nam Dương, không những có thương nhân xuất dương, mà Nam Dương còn có thương nhân đến Trung Nguyên, địa điểm lên đất liền, chính là Phúc Hải.
Phúc Hải đạo không những là vùng cung ứng muối biển trọng yếu cho Đế quốc, mà còn là trạm trung chuyển hàng phương Tây trọng yếu.
Cho tới nay, mậu dịch của Trung Nguyên, chủ yếu là phía Tây và phía Nam, phía Tây chủ yếu là các nước Tây Vực, lấy Tây Bắc làm điểm trung chuyển. Thương nhân Tây Bắc trước kia chính là thông qua mậu dịch của phía Tây, trở thành thương đoán lớn mạnh của Trung Nguyên, một thời có địa vị ngang hàng với thương nhân Giang Nam Quan Nội, nhưng về sau, Tây Lương quật khởi, con đường thông thương phía Tây bị cắt đứt, nên mậu dịch Tây tuyến chỉ còn là mây khói.
Ngoài phía Tây, một con đường khác của mậu dịch Trung Nguyên, chính là buôn bán với Nam Dương.
Cùng mậu dịch với Nam Dương, từ thời đế quốc Đại Ngô. Cuối thời nhà Hán, chiến tranh Tam Quốc, cuối cùng Đông Ngô thống nhất thiên hạ, thành lập đế quốc Đại Ngô, Thủy quân Ngô quốc trên con đường kiến quốc, phát huy vai trò to lớn. Trong hậu kỳ tranh phách, quân đoàn thủy quân hình thành một thế lực to lớn, thế lực này liên tục đồng hành cùng quá trình hưng suy của Đại Ngô.
Thời trung kỳ của Đế quốc Đại Ngô chính là thời điểm phồn thịnh nhất.
Đông hải và Nam hải của Đế quốc, đều có quân đoàn thủy sư không? lồ, thiên hạ thái bình. Có những con số đưa ra, thủy quân tiêu tốn của cải cực lớn, hàng năm, quốc khố phải chi tiêu một khoản quân phí cho hai thủy quân, nên kiến nghị triều đình cắt giảm thủy quân, giảm bớt áp lực cho quốc khố.
Về phía thủy quân, đương nhiên là cực lực phản đối, nhưng trong tình huống không có chiến sự xảy ra, cứ duy trì lực lượng thủy quân không? lồ, chắc chắn sẽ gây ra áp lực không hề nhỏ với đế quốc. Thời điểm mới bắt đầu, thủy quân chỉ có thể lấy lý do có hải tặc quấy rối hải cương, lần nữa hoãn đề nghị xóa bỏ thủy quân, thủy quân cũng rời bến làm nhiệm vụ quân sự tiêu diệt hải tặc.
Nhưng Hoàng đế nước Ngô cảm thấy giảm bớt áp lực từ thủy quân là việc bắt buộc phải làm, nếu không có lý do thử thách, bắt buộc phải cắt giảm thủy quân. Trong lúc đó, Nam hải thủy sư một mực cho thủy quân truy sát hải tặc, trên biến mất con đường phương hướng, trời đưa đất đẩy làm sao mà nhập vào lãnh thổ của Nam Hải chư quốc.
Nam Dương chư quốc không chịu nổi nỗi khổ của hải tặc xâm nhập, nhận được sự giúp đỡ của người dân bản xứ, sự thiết kế tỉ mỉ của Nam Hải thủy sư, vừa ra tay đã tiêu diệt được vài toán hải tặc quấy rối Nam Dương nhiều năm, trở lại nước Ngô, đem theo một lượng lớn đặc sản Nam Dương.
Cũng nhờ lần ngẫu nhiên này, Đế quốc Đại Ngô phát hiện sự tồn tại của Nam Dương chư quốc, trở thành đạo thảo cứu mạng của thủy sư nước Ngô, từ đó, thủy sư tiếp tục giữ lại, nhưng không phải hoàn toàn dùng để đánh trận, mà còn dùng thủy sư với tư cách quan thương, tiến hành trao đổi mậu dịch với Nam Dương. Cho nên Nam tuyến mậu dịch của Trung Nguyên khi mới bắt đầu, thực chất là bắt đầu từ thủy sư, đến khi nước Ngô bị Đại Hoa Đế quốc thay thế, để ổn định cục diện, Đại Hoa Đế quốc ban lệnh mở cửa biển, cho phép thương nhân Trung Nguyên có thể buôn bán mậu dịch với Nam Dương, mà trọng điểm mậu dịch, chính là Phúc Hải đạo.
Thời kỳ Đại Hoa, cho dù là mậu dịch Tây tuyến hay Nam tuyến, đều vô cùng phồn thịnh. Cho dù sau này Tây Lương quật khởi, Tây tuyến bị cắt, nhưng mậu dịch Hoa triều và Nam Dương vẫn như được thêm dầu vào lửa, hừng hực khí thế. Đến khi Hoa triều nội loạn, thiên hạ sụp đổ, quần hùng tranh phách, lúc này mậu dịch hai bên mới bị gián đoạn lần một. Sau khi Đại Tần được thành lập, mở lại đường biển Nam Dương, có điều vẫn kém xa so với cảnh phồn thịnh của triều trước.
Phúc Hải đạo nhờ buôn bán muối biển với Nam Dương đã trở thành một trong những khu vực giàu có và đông đúc của Đế quốc. Thiên Đạo môn chi loạn, hai con đường Giang Hoài và Đông Hải bị phong tỏa, khó có thể cung ứng muối biển cho Quan Trung, nên Phúc Hải đạo trở thành nơi duy nhất cung cấp muối cho Trung Nguyên. Chỉ khi Hà Bắc đạo Thanh Thiên Vương chi loạn, con đường cung cấp muối biển cho Phúc Hải đạo, bị chặt đứt, muối biển của Phục Hải chỉ có thể vận chuyển trên biển, mà nghĩa quân Thanh Thiên trên thực tế đã tiến vào bên trong Phúc Hải Đạo, đoạt được Nam Hải thủy sư. Tuy nhiên Nam Hải thủy sư không cho chiến thuyền rơi vào tay phản quân, tự mình đốt hủy, nhưng vẫn bị nghĩa quân Thanh Thiên giành được một nhóm, số lượng không nhiều, nhưng cũng là tuần tra trên biển, mang đến những uy hiếp cực lớn cho tuyến đường muối trên biển.
Hạ hạt Tam châu của Phúc Hải đạo, phía Tây Phúc Hải là Chương Châu, tiếp giáp với Hà Bắc đạo, lúc Hàm Tam Thông và Thanh Thiên Vương quyết đấu trên Hà Bắc đạo, Phúc Hải đạo đã tiến hành bố phòng ở Chương Châu.
Hàn Tam Thông liên tiếp đại bại, toàn bộ Hà Bắc đều rơi vào tay Thanh Thiên Vương, Hàn Tam Thông không thể làm gì được, dẫn tàn quân lui về Phúc Hải cảnh, tạm thời tiến vào thành Chương Châu.
Hàn Tam Thông vốn muốn mượn Chương Châu thành làm phòng ngự, trước là để ngăn thế công của Thanh Thiên Vương, sau là để đợi viện quân của triều đình, tiến hành phản kích nghĩa quân Thanh Thiên. Nhưng hiện tại trên bình nguyên Chương Châu, gần như đâu đâu cũng là người ngựa của Thanh Thiên Vương, sáu huyện Chương Châu, phần đông thành trì, đã rơi vào tay Thanh Thiên Vương. Thành Chương Châu là phái đài cuối cùng của cảnh nội Chương Châu.
Thời điểm nghĩa quân Thanh Thiên Vương còn chưa vào Phúc Hải, Phúc xây dựng thành Chương Châu thành trung tâm trận địa phòng ngự vững chắc. Thành Chương Châu tuy là vùng bình nguyên, nhưng tựa lưng bình nguyên có một ngọn núi, Núi A Di tuy không cao, nhưng coi như có một lá chắn phía sau, cả Chương Châu thành dễ thủ khó công.
Đây là miếng xương cuối cùng của Chương Châu. Trong mắt nghĩa quân Thanh Thiên, chỉ cần gặm được miếng xương này, toàn bộ sĩ khí của Phúc hải đạo đều sụp đổ, không bao lâu, nghĩa quân Thanh Thiên mang tất cả lực lượng bao vây Phúc Hải đạo.
Quân Thanh Thiên tập kết trọng binh, hiển nhiên là nếu không tiếc bất cứ giá nào để nắm bắt được Chương Châu thành, gần như là cố ý, mùng một đầu năm, sẽ bắt đầu xuất hiện trên bình nguyên Chương Châu, tiến hành công kích hung mãnh thành Chương Châu. Nếu không phải Hàn Tam thông sớm có chuẩn bị, đúng là khi bị đánh sẽ không kịp trở tay.
Mặc dù là tướng của phản quân, nhưng Hàn Tam Thông vẫn muốn lấy lại sự tôn nghiêm của mình ở Chương Châu, đích thân đứng trên thành chỉ huy. Liên tục ba ngày, quân Thanh Thiên liều chết đánh, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, quân canh giữ Chương Châu thề sống chết phòng thủ.
Dưới ánh sáng mặt trời, lá cờ tươi sáng rõ nét, áo giáp lóe sáng, nhưng trong lòng mỗi người, lại là mây đen bao phủ.
Trên cổng thành, thần sắc binh sĩ quân Tần nghiêm trọng, nhìn chằm chằm xuống dưới thành phản quân Thanh Thiên, rậm rạp chằng chịt như kiến, trong lòng cũng không khỏi có chút sợ hãi.
Quân Thanh Thiên người đông thế mạnh, phần lớn bọn họ đều đã trải qua rèn luyện quần chúng. Đại cờ Thanh Thiên Vương mở ra, một nhóm lớn người nhà quê đi theo phía sau lá cờ tạo phản.
Đám binh sĩ Thanh Thiên này, thậm chí còn không thống nhất vũ khí lẫn trang phục. Không ít người thậm chí áo quần rách rưới, thoạt nhìn, giống như một đội quân ô hợp. Nhưng đội quân ô hợp ấy dưới sự lãnh đạo của Thanh Thiên Vương, đã bình định toàn bộ Hà Bắc, hơn nữa, Tướng Tả Truân Vệ Tướng quân Hàn Tam Thông đại bại liên tục, cuối cùng lui về Chương Châu của Phúc Hải đạo.
Quân Thanh Thiên đánh thành Chương Châu suốt ba ngày đêm. Trong ba ngày đó, quân Thanh Thiên tử thương vô số, nhưng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, khiến cho quan binh thủ thành kiệt sức, thậm chí trong lòng đều lạnh.
Sông đào bảo vệ thành sớm đã lấp đầy thi thể, hơn nữa chất đống rất cao, thi thể không thể giải quyết, quân Thanh thiên phải giẫm lên những thi thể, cưỡi lên những tầng mây, hoặc dây thừng tự chế để leo, bị những mũi tên loạn từ trên thành bắn xuống, rất nhanh sẽ gia nhập hàng ngũ hài cốt kia.
Nước sông bảo vệ thành đều là màu máu, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, máu đỏ một vùng, thi thể chất đống, chân tay đứt đoạn, tỏa ra mùi máu tanh, khiên người ta buồn nôn.
Cũng may, thời tiết không quá nóng bức, thi thể không nhanh thối rữa, cũng không dễ phát sinh bệnh ôn dịch, nhưng cảm giác kinh khủng như có ôn dịch bắt đầu lan tràn trong lòng những quan binh thủ thành.
Quân coi giữ thành, thêm vài nghìn binh mã do Hàn Tam Thông đem tới, cũng đến khoảng hơn hai vạn người, nhưng mỗi ngày đều có thương vong lớn. Về binh lính mà nói, chết một người thiếu một người, nhưng trong mắt họ, quân Thanh Thiên ngày một đông, hôm nay giết chết một ngàn, ngày mai sẽ có hai ngàn quân tới tiếp viện.
Bọn họ đã không còn lòng tin với đám loạn phỉ rút lui này, hơn nữa bọn họ biết, cứ tiếp tục đánh như thế này, thành Chương Châu sớm muộn gì cũng bị công phá, nhưng viện binh của triều đình gần như không có một bóng nào.
Một vòng đánh mới lại bắt đầu, không ai biết, sau khi vòng đáng này kết thúc, mình còn sống sót nữa không.
Trong mắt những binh sĩ Thanh thiên công thành như một màu đỏ của huyết thủy thê lương chiếu rọi.
Binh sĩ trên thành nhìn thấy phỉ quân dưới thành, giống như dã thú trên núi Bàn Bài xông đến, xạ thủ đều nhũn ra. Nhưng nghe thấy tiếng gầm rú của đám đạo phỉ kia, bọn chúng đang gào thét, sau khi hò hét phá thành, muốn đem trên dưới thành Cương Châu tàn sát hết, chó gà không tha. Bọn quan binh lại chỉ có thể liều chết chống cự, chân trời thỉnh thoảng hiện lên từng bóng đen, đó là đám phỉ quân tới tiếp viện từ nhiều hướng khác nhau, quần áo nhàu nát, vũ khí không đủ, thậm chí chỉ có tay không, nhưng cứ như ăn phải thuốc kích thích, cứ như trong thành Chương Châu có vô số châu báu, tuyệt thế giai nhân, tụ tập đến đông như ruồi bâu.