Đoàn thiết mã ầm ầm lao đến giống như một quả đấm trời giáng hướng thẳng về phía quân Tây Quan.
Mấy ngàn quân Tây Quan nhanh chóng tiến về phía Nam, ngựa phi với tốc độ rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt đã đối diện với quân đối phương.
Tuy quân Tây Quan chiếm ưu thế hơn nhưng từ trước giờ vẫn gờm kỵ binh của Bắc Sơn.
Chỉ nghe những tiếng hò hét liên hồi của quân Tây Quan, lại nhìn thấy chúng nhanh chóng tản ra hai phía. Tốc độ của chúng tuy không chậm không nhanh nhưng so với tốc độ của kỵ binh của Bắc Sơn thì vẫn thua một nhịp. Đoàn kỵ binh lao về phía trước hăm hở như một dòng lũ. Quân Tây Quan ngay lập tức vang lên những tiếng kêu rên liên hồi. Đầu chúng bay lả tả dưới ngọn đao và vó ngựa của đoàn kỵ binh.
Đội quân truy kích quân Bắc Sơn của quân Tây Quan phát hiện kỵ binh Bắc Sơn bắt đầu tấn công mình, cờ bay phấp phới. Thế là, quân Tây Quan như một lũ kiến nhằm thẳng nhóm kỵ binh Bắc Sơn lao đến.
La Định Tây vung đao lên chém mạnh. Tuy vậy, gã cũng biết số lượng kỵ binh dù sao cũng không nhiều lắm. Chỉ cần bị đoàn quân Tây Quan từ bốn phía kéo lại vây, hai bên binh lực cách xa như thế, hậu quả như thế nào chắc chắn là có thể đoán trước được. Thế nên gã không ham chiến, liên tiếp phát lệnh, ngăn chặn quân truy đuổi.
Nhưng chủ yếu là ngăn chặn mũi tấn công của của Tây Quan là chính, không cần phải dây dưa chém giết nhiều. Số lượng kỵ binh của Bắc Sơn tuy không nhiều nhưng đã được huấn luyện nghiêm túc. Trên vùng đất hoang rộng lớn bằng phẳng, đội kỵ binh đi lại chém giết, tấn công. Chỉ trong một khoảng thời gian cũng khiến cho quân Tây Quan bị tổn thất không ít.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng kèn hiệu từ bên thành Thanh Đường vang lên, La Định Tây ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy cửa thành Thanh Đường đã mở rộng. Từ trong thành xông ra bóng một người một ngựa.
La Định Tây trầm nét mặt lập tức sai người phất cờ hiệu. Một ngàn bộ binh do Tiếu Lĩnh Sanh dẫn đầu đã dàn trận nghiêm chỉnh sẵn sàng chờ đợi. Có điều, binh lực của quân Tây Quan quả thực không nhỏ, Tiếu Tĩnh Sanh nhìn từ phía xa thấy đoàn quân Tây Quan lao thẳng về phía mình như bầy lang sói, trong lòng y vô cùng lo lắng, hò hét để hơn trăm cung thủ đứng lên đầu ngăn chặn mũi tiến công mãnh liệt của quân địch.
Những mũi tên lao đi vù vù, nhưng cung thủ quá ít. Tuy đội quân phòng thủ Thanh Đường có bị trúng tên nhưng chúng vẫn tấn công khí thế ào ào, tiếng hò reo như sấm dậy.
Tiếu Tĩnh Sanh xem ánh mặt trời phía Tây đang ánh lên những đường đao sáng loáng của quân Tây Quan thì càng lo lắng hơn. Y vốn ít kinh nghiệm chiến trận, nói thì dễ làm mới khó. Lúc này, y chỉ muốn quay ngựa bỏ chạy ngay lập tức hòng cứu lấy mạng.
- Giết cho ta!
Nhìn thấy quân Tây Quan tới gần, Tiếu Tĩnh Sanh vung tay lên, nhưng không xông ngựa về phía trước.
Ngược lại là những tướng sĩ thủ hạ của y có vô số là binh sĩ đã chạy từ Bắc Sơn tới phía Nam. Bọn chúng khi phải ở lại chém giết đẫm máu với quân Tây Quan đã có chút thay đổi tâm tính, chí khí đã uể oải, chán nản. Giờ lệnh của Tiếu Tĩnh Sanh được ra nhưng bọn chúng không tiến về phía trước mà lại ghìm ngựa lùi lại phía sau. Cả lũ nhìn nhau, nhìn phía trước vô số quân Tây Quan lao đến như hổ. Một số trong lòng run sợ không ít.
Tiếu Tĩnh sanh vốn tưởng ra lệnh một tiếng thì tất cả các bộ binh đều lao lên. Nhưng sự thực nằm ngoài dự tính của y. Quân lệnh truyền đi mà chỉ thấy các binh tướng thủ hạ nhìn trước ngó sau, có vài chục tên binh sĩ xông về phía trước, nhưng cảm nhận phía sau mình không có ai xông lên cùng, liền quay đầu lại, ngay lập tức quay ngựa trở lại đội hình khi nhìn thấy đại bộ phận vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Tiếu Tĩnh Sanh dù là bậc đại công tử của tổng đốc Bắc Sơn, nhưng y vốn chả có chút uy nào trong quân Bắc Sơn. Rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, y lại không xông lên để cho binh sĩ nơi gương khiến cho đám binh tướng khó mà tuân mệnh. Đột nhiên, trong trận nghe thấy có tiếng quát to:
- Nếu không chạy thì đều chết ở đây cả, chúng có thể chạy thì sao chúng ta lại phải ở lại....!
Tiếng nói còn chưa dứt đã nhìn thấy một binh sĩ từ trong trận lao ra, chạy ngược lại về phía Nam.
Hơn một ngàn bộ binh này vốn cũng chẳng mặn mà gì chuyện đánh đấm. Tuy chúng có thể phối hợp bày trận nghênh địch chẳng qua cũng chỉ vì đây là lệnh quân. Trong tình huống quân Bắc Sơn đã bị sụp đổ toàn tuyến như thế này, mà bên thành Thanh Đường vẫn bày trận thế kia, tâm trạng bất ổn của chúng, ý chí chiến đấu vốn đã mỏng manh giờ lại càng mỏng manh hơn. Ngay lập tức, có vài tên lính chạy theo tên cầm đầu. Số lượng trốn trận tuy không nhiều nhưng nó chặt đứt luôn cả sợi tơ mong manh ấy. Nó khiến cho tinh thần chiến đấu của đội quân Bắc Sơn bị sa sút nghiêm trọng. Tiếu Tĩnh Sanh rất nhanh đã nhìn thấy quân Tây Quan còn chưa kịp giáp lá cà thì gần ngàn binh sĩ trong tay y như con đê bị vỡ bởi trận hồng thủy. Đột nhiên, tiếng hí, tiếng hét vang lên từng hồi liên tiếp, trận quân đang tề chỉnh trong chớp mắt bị sụp đổ. Đội quân đào ngũ vốn chỉ là mấy tên, trong chớp mắt là mấy chục tên, rồi gần trăm tên, cuối cùng là toàn bộ tướng sĩ quay đầu về hướng Nam chạy thục mạng.
Tiếu Tĩnh Sanh kinh hoàng, phi ngựa chạy băng băng, hòng ngăn cản binh sĩ. Y thậm chí còn vung đao chém vài tên lính Bắc Sơn. Nhưng binh bại khác nào núi đổ. Lúc này, cả La Định Tây cũng chẳng có cách nào khống chế được cục diện đội quân Bắc Sơn chứ đừng nói đến Tiếu Tĩnh Sanh. Vốn vẫn còn binh sĩ phía trước, trong chớp mắt đã trở thành tư lệnh lẻ loi.
Tiếu Tĩnh Sanh trong lòng thầm hiểu thế là hết. Y quay đầu nhìn thấy La Định Tây vẫn đang xông pha chém giết giao tranh với quân Tây Quan. Viên Liêu lại cũng dẫn đám bộ binh đuổi theo lên nghênh chiến, chỉ có đám binh mã của y là không những không tiếp chiến mà còn quay đầu chạy tan tác. Y cảm thấy vừa tức giận khổ Sở, vừa xấu hổ.
Mắt nhìn thấy quân mã từ trong thành Thanh Đường đi ra chém giết đã gần tới mà chỉ cảm thấy bất lực, không cam tâm. Y đành quay đầu lại, chạy thẳng về phía Nam.
Kẻ cầm đầu đội quân vừa lao trong thành Thanh Đường ra là Lư Tồn Hiếu. Gã cầm rìu lớn xông lên phía trước. Lúc ra khỏi thành, gã còn thấy binh mã của Tiếu Tĩnh Sanh đang dàn quân chờ chiến. Lúc đó, gã vốn cho rằng sẽ là một hồi đẫm máu gươm đao. Ấy vậy mà còn chưa tiến gần, đã nhìn thấy cả đám ngàn quân ấy tự động giải tán. Quân Tây Quan nhất loạt đều ngạc nhiên, nhưng vẫn không dừng lại mà lao thẳng về đám kỵ binh của La Định Tây.
Tình hình của La Định Tây lúc này rất không tốt. Kỵ binh vừa xông lên, đương nhiên có gây tổn thất cho quân Tây Quan, thậm chí chém giết trên cánh đồng như thế này quả là lợi thế cho kỵ binh. Nhưng gã nhìn thấy quân của Tiếu Tĩnh Sanh ở đằng sau đã tan tác hết. Lại thêm, binh mã từ thành Thanh Đường vừa lao ra đã không đuổi theo bọn Tiếu Tĩnh Sanh lại hướng về phía mình mà chém giết. Không chỉ có những binh sĩ thủ thành Thanh Đường mà cả những đám quân khác của Tây Quan từ tứ phía lao tới như một lũ mèo ngửi thấy mùi tanh. Tất cả đang lao về phía gã.
La Định Tây biết rõ mục tiêu hiện giờ của quân Tây Quan chính là đội kỵ binh của gã. Nếu như đội kỵ binh này còn tồn tại, trước sau sẽ là mối uy hiếp với quân Tây Quan. Vậy chỉ còn một cách là hủy diệt nó hoàn toàn. Như vậy, từ nay về sau, quân Bắc Sơn sẽ không còn là sự đe dọa đối với quân Tây Quan nữa.
- Rút quân!
La Định Tây lớn tiếng hô. Ngày thường binh hùng tướng mạnh, nhưng La Định Tây cũng không phải là tướng mạnh. Quân Bắc Sơn không phải binh hùng, chỉ là gắp gió theo mưa. Quân Bắc Sơn tuy ý chí ngùn ngụt, nhưng khi gặp tình huống khó khăn lại yếu ớt tới mức đáng kinh ngạc. Gã lệnh cho binh sĩ thổi kèn hiệu thổi một hồi kèn.
Trận chiến giờ đã không nên ham chiến nữa rồi. Quân Tây Quan từ tứ phía vây lại. Vòng vây chỉ cần khép kín lại thì đội kỵ binh này dù có chắp thêm cánh cũng bị vùi mạng ở chỗ này.
Quân Bắc Sơn đã không có viện binh, bây giờ chỉ có thể tự phá vòng vây thoát ra bằng chính sức của mình.
Tiếng kèn vang lên, bọn kỵ binh cũng chẳng có lòng dạ tham chiến. Cả bọn nhanh chóng phá vòng vây, chạy về phía Nam. Cả đội kỵ binh dưới sự dẫn đầu của La Định Tây, mất thêm hơn hai trăm mạng nữa, thất bại lui về phía Nam.
Toàn thân La Định Tây ớn lạnh. Gã đã tham gia nhiều trận chiến, nhưng ít trải qua trận nào lại tan tác bại hoại như thế này. Gã thúc ngựa dẫn đầu đội tàn binh chạy tới bên bờ sông Lương Tử, cả đường không dừng lại chút nào.
Khí lạnh còn chưa tan, trên sông Lương Tử còn một lớp băng. Đoàn quân Bắc Sơn tháo chạy sang bờ Nam trên lớp băng ấy chẳng khác gì đàn kiến chạy loạn. Đội kỵ binh do La Định Tây dẫn đầu chạy với tốc độ cực nhanh. Khi đến bên bờ bắc sông Lương Tử, Tiếu Tĩnh Sanh cùng đội quân của gã cũng mới tới bờ bắc. Người ngựa chen chúc, lúc này nhiều người còn không qua được sông. Tiếu Tĩnh Sanh lúc này vẫn ở bên bờ Bắc. Nhìn thấy đội kỵ binh của La Đinh Tây tới, y quay đầu, thúc ngựa tới bên, nói:
- La thống chế, những thằng toi cơm này, không ngờ lại bỏ chạy, ta....
La Định Tây cười khổ nói:
- Đại công tử, việc đã đến nước này, cũng không phải là trách nhiệm của Đại công tử. Đại công tử tranh thủ nhanh mà qua sông. Phía sau còn có bọn Tây Quan truy bắt.
Chợt nghe bờ Nam tiếng kèn vang lên, hai người ngẩng đầu nhìn sang, thấy cách bên bờ Nam không xa xuất hiện rất nhiều người, đang đẩy xe. La Định Tây nhìn ra ngay đó là Đầu thạch xa.
Đầu thạch xa là một loại vũ khí công thành, có thể ném đá cỡ lớn. Lần này với hi vọng nắm được Giáp Châu, trong thành Đan Dương đã chuẩn bị một số vũ khí công thành để phòng khi cần dùng đến.
Trên mặt sông, dày đặc những người là người. Bỗng nhiên trong đám đó vang lên một hồi hỗn loạn, rồi nghe thấy có tiếng hét to:
- Mặt băng nứt rạn rồi, không xong rồi, mặt băng nứt rạn rồi....
Lớp băng trên mặt sông cũng không phải là mỏng, kể cả là có vó ngựa dẫm lên cũng chả hề hấn gì. Nhưng, lúc này hàng vạn binh mã đang rầm rộ hỗn đạp lui bước. Thế nên, sức ép mà lớp băng trên mặt sông phải chịu là không hề nhỏ.
Trên mặt sông, lập tức xuất hiện nhiều vết rạn nứt, trong đám người chen chúc, có rất nhiều kẻ bị rơi vào những kẽ nứt đó.
- Đại công tử, người nhanh qua sông đi.
La Định Tây nói giọng thôi thúc:
- Ti chức sẽ ở ngay sau.
Tiếu Tĩnh Sanh tâm thần hoảng loạn, không dám trì hoãn, vỗ ngựa tiến lên trên mặt sông. Lúc này, trên mặt sông, tướng chẳng buồn quản quân, quân không để ý tướng, ai cũng chỉ lo thân mình làm sao bảo toàn tính mệnh. Trong tâm trạng mọi người bây giờ dường như chỉ cần qua được bờ sông Lương Tử là có thể giữ được mạng mình vậy.
Bên bờ nam sông Lương Tử lúc này, Tiếu Hoán Chương vẻ mặt âm trầm. Hơn mười chiếc xe bắn đá xếp thành hàng ngang. Mỗi chiếc xe đều cách nhau một khoảng cách rất dài. Tay lão nắm lấy rồi ngựa, nhìn đám quân Bắc Sơn đang chạy tán loạn. Nét mặt lão tái xanh, trầm giọng ra lệnh:
- Truyền lệnh chuẩn bị đá, bản đốc ra lệnh một tiếng thì ngay lập tức bắn đá lên mặt băng, tránh quân Tây Quan qua sông.
Bên cạnh có người vội hỏi:
- Tiếu đô đốc, trên mặt sông đều là người của chúng ta. Lúc này mà làm vỡ băng thì người của chúng ta cũng chết,...
- Chỉ là một đám giá áo túi cơm. Chúng chỉ là một lũ chẳng có cốt cách gì, chẳng ra mặt tráng sĩ.
Sau khi Tiếu Tĩnh Sanh dẫn đám viện binh xuất trận, Tiếu Hoán Chương nghĩ đi nghĩ lại thấy lo nhất là sau khi toàn quân Bắc Sơn bại trận trở về, quân Tây Quan ở phía sau sẽ đuổi theo ngay tới bao vây thành Đan Dương.
Sông Lương tử là lá chắn duy nhất của quân Bắc Sơn với Quân Tây Quan. Lão đương nhiên phải nghĩ tới dùng con sông này ngăn bước tấn công của quân địch.
Sau khi Tiếu Tĩnh Sanh rời đi, lão lập tức truyền lệnh điều động sẵn xe bắn đá trong thành. Binh lực không đủ, lão kéo thêm tráng đinh trong thành, đẩy xe bắn đá ra bên bờ sông. Sau đó xe ném đá được xếp ở vị trí phù hợp, chuẩn bị đợi quân Tây Quan chém giết tới sẽ dùng đá to bắn sang làm vỡ mặt băng, ngăn chặn mũi tấn công của quân Tây Quan.
Lão ngồi trên lưng ngựa, nhìn đám người nhốn nháo trên mặt sông.
Đột nhiên, lão nhìn thấy chính giữa có một người đang ra sức hướng tới bờ bên này. Chỉ liếc qua, lão đã nhận ra ngay đó là Tiếu Tĩnh Sanh.
Cũng không phải do thị lực của lão tốt mà áo giáp của Tiếu Tĩnh Sanh thực dễ bắt mắt. Tuy Tiếu Tĩnh Sanh không Sở trường về việc quân, càng ít kinh nghiệm trận mạc nhưng lại rất để ý đến chuyện ăn mặc. Hôm nay Tĩnh Sanh ăn vận giáp trụ màu bạc, cưỡi ngựa lớn, vô cùng nổi bật.
Nhìn thấy Tiếu Tĩnh Sanh trong đám hỗn quân đang chạy về, trong lòng Tiếu Hoán Chương cũng nhẹ đi mấy phần. Chiến sự tiền phương đang hỗn loạn, lão chỉ lo Tiếu Tĩnh Sanh ở tiền tuyến gặp chuyện bất trắc. Dù sao thì Tiếu Tĩnh Sanh cũng là con trai duy nhất của lão, quyết không thể để xảy ra sai sót. Trong lòng lão vẫn muốn chỉ cần Tiếu Tĩnh Sanh qua được sông, nhìn thấy quân Tây Quan xuất hiện là ngay lập tức cho bắn súng đá.
Rồi đột nhiên, sắc mặt Tiếu Hoán Chương biến sắc. Dù đang ở một khoảng cách xa nhưng lão nhìn thấy rõ ràng, Tiếu Tĩnh Sanh đang ngồi trên ngựa mà không hiểu làm sao lại rơi xuống ngựa.
Hai mắt lão trợn lên, lúc này hai mắt của Tiếu Tĩnh Sanh đã mở to. Y dùng đang ở giữa đám người chen chúc cố sức tiến về bờ Nam thì đột nhiên cảm thấy cổ của mình bị đau đớn một trận. Trong cổ họng dường như có cái gì đó tràn ra, cảm giác không thở được, đầu không ngóc lên được, ngay lập tức cơ thể mất thăng bằng, chao đảo rồi ngã xuống.
Binh sĩ Bắc Sơn tuy chạy đang chạy thục mạng không để ý đến xung quanh, nhưng Tiếu Tĩnh Sanh cưỡi ngựa mặc chiến giáp rất dễ thấy. Rồi y lại đột nhiên ngã từ trên ngựa xuống, điều này khiến cho mọi người bên cạnh chú ý. Đám đông nhìn thấy Tiếu Tĩnh Sanh ngã xuống ngựa, chỉ thấy một mũi tên cắm vào phía sau cổ của Tiếu Tĩnh Sanh.
Mũi tên này chuẩn xác vô cùng. Nó xuyên qua cổ, dù có thể nào cũng không bảo toàn được tính mệnh.