Dạ xoa vương có sức mạnh kinh người, nhưng bị một chưởng của Sở Hoan làm bị thương, nếu đổi là kẻ khác, chớ nói tháo chạy, chỉ e đã mất mạng ngay tại trận. Nhưng gã lại vẫn cố trốn thoát được.
Từ con phố nhỏ chạy ra, gã cố ý đánh rơi móng vuốt tại bên trái đường, người thì chạy bên phải. Con phố này không ngắn, nếu chạy thục mạng, Sở Hoan có thể dễ dàng tìm ra. Vì vậy, gã chạy chưa đến 20 bước về bên phải, liền trốn vào một góc ven đường, lén nhìn cửa lối ra của con phố, thấy Sở Hoan quả nhiên bị móng vuốt kia đánh lừa, đuổi theo về bên trái. Khi đó, gã mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc thả lỏng mình, gã mới thấy lục phủ ngũ tạng của mình rất đau, vô cùng kinh hãi, nghĩ lại cuộc giao tranh giữa gã và Sở Hoan khi trước tại đỉnh Quỷ Phương Triêu Vụ. Khi đó, hắn chưa phải là đối thủ của gã, nếu không phải lập kế lừa gã, chỉ e hắn đã chết tại đỉnh Triêu Vụ rồi. Mới hơn một năm, võ công của hắn lại tăng cao như vậy, một quyền của hắn không phải người thường có thể đánh ra. Bây giờ mới thấy, nếu giao tranh với hắn, ai thắng ai bại vẫn còn chưa biết. Nhưng trước mắt, bản thân bị một quyền của hắn đánh trọng thương, rõ ràng không là đối thủ của hắn.
Gã hít sâu một hơi, cũng không dám điều tức tại đây. Hắn tìm người ở phía đó không thấy, nhất định sẽ quay trở lại. Trước mắt phải cố chịu đau, đi về phía lối ra bên phải, chỉ mong có thể tìm được một nơi ẩn thân, tạm thời điều dưỡng. Gã đã hạ quyết tâm, đợi đến khi lành vết thương, nhất định quay lại báo thù.
Trời đã nhá nhem tối, Sóc Tuyền vốn không phiền não như Thành Đô, nhất là khi trời lạnh, hơn nữa trong thời gian giao tranh, để đảm bảo Sóc Tuyền an định, Sở Hoan đã hạ lệnh cấm đi lại ban đêm. Sau khi đêm xuống, cố gắng bảo vệ người dân trong nhà, trong thành cử người đi tuần tra, đặc biệt là nửa đêm, nhưng một khi gặp ai khả nghi, nhất định phải bắt về hỏi rõ.
Con đường này có chút hiu quạnh, thấy sắp ra khỏi phố, gã sợ hắn đuổi theo, quay lại nhìn. Phía sau không một bóng người, mới yên lòng, rồi tiến về phía trước. Nhưng đột nhiên toàn thân run lên, dừng bước, nheo mắt lại, liền thấy chưa đến 10 bước trước mắt đã có một bóng người đứng ở đó. Dù trời đã nhá nhem tối, nhìn không rõ tướng mạo, nhưng nhìn bộ dạng, gã liền biết, người đứng phía trước nhất định là Sở Hoan.
Gã run sợ, vừa rồi rõ ràng đã thấy hắn đuổi theo hướng ngược lại, sao lại đã có mặt tại đây.
Hắn chắp tay sau lưng, tiến từng bước về phía gã. Miệng gã run lên, như đã bị hắn nhìn thấu tâm can. Lúc này dù có chạy trốn tiếp thì dù thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn.
- Giương đông kích tây, xem ra ngươi cũng giảo hoạt.
Hắn thản nhiên cười:
- Chỉ là bày chút tài mọn đó trước mặt ta, không phải làm trò cười cho sao. Dạ xoa vương, ngươi có chạy đường trời.
Thấy hắn từng bước tiến lại, gã lui về sau vài bước, ổn định lại tinh thần, cười khặc khặc, nói:
- Sở Hoan, đánh sau lưng người khác, đây là thủ đoạn của ngươi sao?
Hắn cười lạnh lùng:
- Vậy những hành vi của ngươi với Ngọc Hồng Trang có quang minh lỗi lạc không? Ngươi vốn là người đê tiện, sao dám mong người khác dùng chính đạo quang minh đối xử với mình?
Gã đưa tay trái ra, tay phải vẫn giữ lấy móng vuốt, lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, bớt ăn nói càn rỡ đi, ngươi thực sự có thể thắng ta không?
- Chó quẫn cùng đường, cũng không cần ăn nói dõng dạc như vậy.
Hắn thản nhiên nói:
- Sinh tử của ngươi hiện tại nằm trong tay ta. Điểm này, trong lòng ngươi rõ nhất. Ta chỉ hỏi ngươi, Ngươi muốn sống hay chết?
- Có ý gì?
- Như những gì ngươi đã gây ra cho Ngọc Hồng Trang, ngươi trả lời mấy câu hỏi của ta, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.
Gã nhướn mắt:
- Vần đề gì?
- Các ngươi rốt cuộc là ai? Có mưu đồ gì?
Hắn dừng bước, lúc này chỉ cách y chưa đến 5, 6 bước:
- Ngươi các ngươi muốn tìm rốt cuộc là ai?
Gã nghe vậy, cười hì hì, nói:
- Xem ra vấn đề của ngươi không ít, có phải chính là mấy câu hỏi này?
- Còn nữa, chủ nhân của ngươi có phải là Tây Lương của Bì Sa Môn không?
Hắn trầm giọng nói:
- Các ngươi tìm đủ mọi cách để lấy được chân ngôn trấn ma lại là vì điều gì? Trấn ma chân ngôn có dụng ý gì?
Trong chốc lát hắn thấy ctrong lòng mình có vô số câu hỏi, nhưng hắn lại không biết đáp án của những câu hỏi đó.
- Ngươi đương nhiên cũng biết Khổng Tước Đồ, còn có Vạn tự Phù... Lục Long Tụ Binh, Bồ Tát Khai Môn lại có ý gì?
Những câu trước không nói làm gì, nhưng với Bát tự châm ngôn cuối cùng, y liền thất sắc, thất thanh nói:
- Ngươi... sao ngươi biết Bát long?
Dường như rất bất ngờ khi hắn biết câu Chân ngôn này.
Thấy gã phản ứng như vậy, hắn biết rõ y hiểu rõ ý nghĩa của câu châm ngôn này. Hơn nữa, từ phản ứng của gã, hắn biết ý nghĩa của Bát tự châm ngôn này không phải tầm thường.
Khi hắn ở Tây Lương, trước khi chết Trường Mỵ A Thị Đa có nói đứt quãng những từ Lục Long, Bồ Tát, Khổng Tước khiến mọi người khó hiểu, chỉ là hắn không có đầu mối, mãi về sau từ miệng Lâm Đại Nhi biết được lần cuối cùng nàng thấy Lâm Khánh Nguyên, thì y có nói một câu khó hiểu, chính là "Lục Long Tụ Binh, Bồ Tát Khai Môn". Lúc đó, hắn liền biết câu nói đó có liên quan đến những từ mà Trường Mỵ A Thị Đa nói mơ hồ trước khi chết.
Lần cuối cùng Lâm Đại Nhi gặp Lâm Khánh Nguyên, y không nói lời nào khác, chỉ để lại một câu khó hiểu như vậy. Trước khi Trường Mỵ A Thị Đa chết, cũng luôn nói những từ khó hiểu đó. Do đó, hắn có thể khẳng định, châm ngôn Bát tự đó tuyệt đối không phải là câu nói thông thường, trong đó có bí mật rất lớn, hoặc là mưu đồ của những người này có liên quan đến châm ngôn Bát tự.
Vạn Tự Phù, Khổng Tước Đồ, Châm Ngôn Bát Tự, Đại Tâm Tông, Bì Sa Môn, Lâm Nguyên Khánh, Lưu Tụ Quang, sáu khối Thạch Đầu Long Xá Lợi, Dạ xoa vương, Thiên Võng, Hắc y Quốc Tương, Phật Quật, Trấn ma chân ngôn, Qủy đại sư, Phật Tông Thiên Long... những sự vật dường như không thể liên kết lại, lại từ từ gắn kết với nhau. Hắn biết trong đó nhất định có một sợi dây có thể gắn kết những con người và sự vật phức tạp này lại, nhưng phải tìm được nguồn gốc để gắn kết toàn bộ, đâu có dễ dàng. Hắn biết rõ những điều này có quan hệ với Phật Tông, nhưng trong đó có ẩn tình gì thì vẫn chưa tìm được manh mối. Hôm nay, hắn hy vọng có thể tìm được một số đáp án từ chỗ Dạ xoa vương, nhưng hắn lại cố kìm nén bản thân, không muốn để đối phương thấy mình mong mỏi biết những điều này như thế nào.
Dạ xoa vương kinh ngạc, nhưng ngay tức khắc y lại cười nhạt:
- Ta biết chân ngôn nhưng không biết ý nghĩa trong đó, muốn biết được từ ta?
- Đây là cách để đổi lấy mạng của ngươi.
Hắn lạnh lùng nói:
- Nếu không, ngươi nhất định phải chết!
Gã cười, nói:
- Ngươi muốn lấy cái chết uy hiếp ta? Sở Hoan, ngươi lại quá coi thường ta rồi. Ngươi đã biết ta là Dạ xoa vương, đương nhiên biết rõ bản bộ tôn học Phật Pháp từ nhỏ, thân là đệ tử Phật tông, lẽ nào không xem rõ cái chết? Ngươi muốn biết những bí mật đó, bản vương lại không cho ngươi biết, đến khi ngươi biết có lẽ ngươi đã vào Lục Đạo Luân Hồi rồi!!
Hắn nhíu mày.
Gã có vẻ như rất hài lòng với biểu cảm của hắn. Gã không lui mà tiến, bước lại gần hắn, khoảng cách giữa hai người càng ngắn. Gã lại nhìn hắn một lượt, cuối cùng hỏi:
- Y truyền lại Trấn ma chân ngôn cho ngươi lẽ nào lại không cho ngươi biết chút gì? Xem ra những gì ngươi biết quá ít rồi... Ta lại muốn biết, y có ban pháp danh cho ngươi?
Hắn đương nhiên hiểu rõ, "y" trong lời Dạ xoa vương là Quỷ pháp sư.
Gã đương nhiên biết Quỷ pháp sư truyền thụ Trấn ma chân ngôn cho hắn. Chỉ là sau khi Quỷ đại sư quyết đấu với Bì Sa Môn, trước khi chết mới truyền lại cho hắn, lúc đó không kịp nói gì nhiều. Nhưng lão có nói, ngày nào đó Thú Bác Già sẽ nói cho hắn. Nhưng tung tích của Thú Bác Gia lại không rõ, hắn đương nhiên chưa biết chút gì. Đến khi một vị tăng nhân Dạ Cách La khác bị Bì Sa Môn đánh trọng thương, đã là người chờ chết, hắn cũng đành đưa lão ta đi mai táng, cũng không thể có được điều mình muốn từ miệng lão ta.
- Ngươi muốn biết lão ta có ban pháp danh cho ta hay không thì nói bí mật của Bát Tự chân ngôn cho ta.
Hắn điềm nhiên nói:
- Ta cho ngươi cơ hội trao đổi đáp án!
Gã lắc đầu, khóe miệng có máu tươi, tỏ vẻ không quan tâm:
- Dù có ban pháp danh cho ngươi hay không, ngươi cũng không xứng...!
- Ngươi có ý gì?
Hắn nhíu mày, lúc này gã không quan tâm gì khác mà lại để ý chuyện Quỷ đại sư có ban pháp danh cho mình không.
Đương nhiên Quỷ đại sư có ban cho hắn pháp danh "Na Gia", hắn cũng được biết từ Như Liên rằng "Na Gia" có nghĩa là rồng, mà trong phật tông, "Na Gia" chỉ Thiên Long hộ pháp.
Chợt nghe cách đó không xa có tiếng quát:
- Là ai ở đó?
Hắn thấy, ngay sau lưng Dạ xoa vương, một đội binh lính đang tiến lại gần, chắc là binh lính phụ trách tuần tra trong thành.
- Sở Hoan, dù ngươi có được ban pháp danh hay không, cũng đều không có thiện quả...!
Máu tươi chảy xuống từ khóa miệng gã, sắc mặt gã trắng bệch ra:
- Ngươi có Trấn ma chân ngôn trong tay thì nhất định sẽ không được chết thanh thản, bản bộ tôn quay về Tu La Đạo, ngươi theo Lục Đạo Luân Hồi. Sau này chúng ta sẽ gặp lại... chỉ là bản tôn vương không ngờ, cuối cùng lại chết trong tay kẻ phàm phu tục tử như ngươi... chư Bồ Tát, Ma Ha Tát ứng với lòng của vạn vật. Tất cả chúng sinh, Nhược noãn sinh, Nhược thai sinh, Nhược thấp sinh, Nhược hiển sinh, Nhược Hóa sinh, Nhược hữu sắc, Nhược vô sắc, Nhược hữu tướng, Nhược vô tướng... Nhược phi hữu tướng phi vô tướng... ta đều lệnh nhập dư niết bàn mà diệt!
Gã khẽ tụng kinh, toàn thân mềm nhũn, ngã xuống. Hắn lắp bắp kinh hãi. Sau khi ngã xuống tai, mắt mũi miệng của gã đều chảy máu như bị trúng độc. Tiếng tụng kinh ngày càng nhỏ, rồi không còn nghe thấy gì.
Một đội lính tuần tra xông đến, thấy gã ngã xuống đất, tai, mắt mũi, miệng chảy máu đều kinh ngạc, có người nói với hắn:
- To gan, dám giết người trên phố... a, là... là Tổng đốc đại nhân, tiểu nhân nhìn không rõ, mong Tổng đốc đại nhân giáng tội...!
Hắn lắc đầu, sắc mặt trầm xuống, ngồi xổm bên cạnh Dạ xoa vương, thấy hai mắt gã vẫn mở, nhưng không có thần thái, đưa tay kiểm tra hơi thở của gã thì gã đã chết rồi.
Hắn biết một quyền của mình đã đánh gã trọng thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng đến bước đường cùng, gã lại không muốn chết trong tay hắn nên đã uống thuốc độc.
Hắn giơ tay, mở vạt áo trước ngực gã ra, binh sĩ nhìn nhau, không biết Tổng đốc đại nhân muốn làm gì, nhưng hắn không nói gì, cũng không ai dám lên tiếng.
Giật vạt áo ra, hắn liền thấy ngực gã quả thật có ký tự "vạn", vị trí giống hệt những lần thấy trước. Nhưng độ lớn của tự phù lại không giống với bọn người Hoàng Như Hổ, nhưng lại rất giống với vị công tử áo lam mà hắn đã thấy ở nghĩa trang. Nghĩ lại khi ở nghĩa trang, trên người công tử áo lam và công tử Hồ Văn đều có ký tự "Vạn", ký tự của công tử áo lam lớn hơn của Hổ Văn công tử, lẽ nào vị công tử đó cũng là một Bộ tôn?
Hắn cũng không rõ Bộ Tôn là gì, nhưng rõ ràng là một địa vị trong Phật Tông. Nói như vậy, vị công tử áo lam chết trong nghĩa trang có cùng địa vị với Dạ xoa vương.
Chỉ là cách chết của hai người giống nhau, công tử áo lam cũng trong tình cảnh biết không thể đối kháng lại địch uống thuốc độc tự tử, đêm nay Dạ xoa vương cũng vậy.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn lấy ở ngực ra một đôi gang tay da, đeo lên tay, rồi lục soát trên người Dạ xoa vương. Tìm thấy trên người gã có mấy bình sứ nhỏ, không biết đựng gì bên trong. Chỉ e trên người nhân vật như vậy có mang theo một ít độc dược. Ngoài những thứ đó ra, không tìm thấy bất cứ vật gì khác. Nhưng hắn lại thấy một miếng ngọc bài trên người gã, tay cầm ngọc bài, hắn thở dài, tự nói:
- Quả nhiên là vậy!
Binh lính bên cạnh nghe đều không hiểu.
Hắn nắm ngọc bài đó một lần nữa khẳng định, vị công tử áo lam chết trong nghĩa trang có cùng cấp bậc với Dạ xoa vương, là vì miếng ngọc bội tìm thấy trên người hai người giống nhau y đúc. Cả hai đều được làm từ hắc ngọc vô cùng quý hiếm, bóng loáng, mờ ảo phát quang.
Hắn nhớ rõ, mặt sau ngọc bài của vị công tử kia có khắc một phù văn kỳ lạ, mặt sau ngọc bài của Dạ xoa vương cũng vậy. Hắn không hiểu phù văn bên trên, cũng không nhớ phù văn của hai người có giống nhau không. Nhưng hắn vẫn nhớ mặt chính của miếng ngọc bài của vị công tử kia là hình quái vật đầu rắn thân người. Quái vật đó tay trái cầm địch, tay phải cầm đàn tỳ bà, nhưng mặt chính trên miếng ngọc bài của Dạ xoa vương lại khắc một bản đồ tinh xảo, nhưng không đẹp. Mặt trên bản đồ rất xấu xí, dữ tợn, khắc một cái bụng căng phồng. Phần bụng đó lại rủ xuống người lùn. Gương mặt người lùn gớn ghiếc, mặt xanh nanh vàng, tay phải cầm một đầu lâu, vô cùng đáng sợ.