Đợi đến lúc các quan đều đi khỏi, La Định Tây mới cười ha hả rồi ngồi xuống chiếc ghế tổng đốc kia. Hai tay gã sờ lên tay vịn ghế, nhìn Tiếu phu nhân, mỉm cười:
- Phu nhân, ta có ngày hôm nay đều là nhờ nàng vất vả rồi.
Tiếu phu nhân cười nhạt một tiếng nói:
- Ngài cần gì phải khách khí như vậy. Những quan viên có mặt hôm nay gần một nửa đều là do ngài cất nhắc lên trong những ngày gần đây. Cho dù không có ta thì ngài vẫn có thể lên nắm quyền.
- Danh bất chính tất ngôn bất thuận.
La Định Tây cười ha hả:
- Ngàn vạn lời nói của họ đều không đáng với một câu nói của phu nhân.
Tiếu phu nhân nhìn chiếc ghế La Định Tây đang ngồi, nói:
- Bây giờ ngài đã được như ý nguyện, từ nay về sau, đại quyền Bắc Sơn đã trong tay ngài. Có lẽ ta cũng chẳng giúp gì được cho ngài nữa rồi.
- Phu nhân sao lại nói như vậy chứ?
La Định Tây đứng dậy:
- Ân đức của phu nhân La Định Tây này sẽ không bao giờ quên. Từ nay về sau, ta sẽ hết lòng chăm sóc phu nhân.
Gã vừa nói vừa định vòng tay ra ôm lấy Tiếu phu nhân. Tiếu phu nhân lại lùi lại phía sau nói:
- Vậy phải cảm ơn ngài nhiều rồi. Ta cảm thấy hơn mệt, xin cáo lui về nghỉ trước. Ngài còn phải tổ chức tang lễ cho Tiếu Hoán Chương, mọi việc còn nhiều. Ta không làm phiền ngài nữa.
Tiếu phu nhân nói mấy câu rồi quay người ra về.
Ngắm nhìn dáng người Tiếu phu nhân lắc lư, thướt tha mỹ miều, La Định Tây chau mày lại, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi đi theo sau Tiếu phu nhân.
Xem ra tinh thần của Tiếu phu nhân không tốt. Trở về viện của mình, vừa mới bước vào trong phòng, đang định quay lại khóa cửa liền nhìn thấy một bàn tay chặn ở cửa. Tiếu phu nhân nhìn thấy gương mặt vuông vắn của La Định Tây, cặp mày lá liễu nhíu lại, khẽ nói:
- Ngài... ngài đến đây làm gì?
- Có phải phu nhân có gì đó không hài lòng với ta?
La Định Tây nhân cơ hội đi vào trong phòng. Tiếu phu nhân lùi lại phía sau hai bước. La Định Tây đã quay lại đóng chặt cửa, rồi quay ra nhìn Tiếu phu nhân, như cười như không nói:
- Khi ở Đan Dương, phu nhân nói sức khỏe không tốt. Nàng vẫn dùng cái cớ này cho đến tận hôm nay. Phu nhân từ đầu chí cuối đều không muốn gần gũi ta, không biết là vì sao?
Tiếu phu nhân thấy La Định Tây từng bước ép sát dần, trong khóe mắt ánh lên sự sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Giờ ngài đã nắm đại quyền Bắc Sơn trong tay. Ngài muốn cô gái nào thì sẽ có cô ấy, hà tất phải để ý đến một mụ già như ta? Ngài hãy về đi, ta...
- Phu nhân nói câu này thật không đúng chút nào.
La Định Tây cười nói:
- Trong lòng ta, trong thiên hạ này không có người con gái nào có thể sánh được với phu nhân. Trong lòng ta chỉ có một mình phu nhân.....!
Gã tiến lên trước, một tay nắm chặt tay Tiếu phu nhân:
- Đã lâu lắm rồi không được gần gũi với phu nhân, ta rất nhớ. Hôm nay đại cục đã định, ta muốn cùng nàng qua một đêm thật vui vẻ, phu nhân......!
Gã áp sát tới định hôn Tiếu phu nhân.
Tiếu phu nhân muốn giãy ra. Một tay La Định Tây đã vòng qua hông nàng, cái miệng thô ráp cọ lên cái cổ trắng ngần của Tiếu phu nhân.
Tiếu phu nhân đẩy gã ra, tức giận nói:
- Bỏ ta ra, La Định Tây, ngươi.... ngươi thật to gan, mau bỏ ta ra...!
La Định Tây vừa kéo vạt áo của Tiếu phu nhân ra, vừa thở hổn hển nói:
- Phu nhân nên biết rằng, ta chẳng có gì cả, chỉ có cái gan to, nào, phu nhân chúng ta hay vui vẻ một trận, hãy dốc hết sức mình cho ta đi nào.
Bốp!
Một âm thanh khô đét vang lên. Một bàn tay Tiếu phu nhân tát mạnh vào mặt La Định Tây rồi nhân cơ hội thoát được khỏi vòng tay của La Định Tây rồi lùi lại mấy bước, đứng bên cạnh chiếc bàn, một tay nắm chặt ấy vạt áo, mái tóc bung xõa ra.
La Định Tây sờ lên mặt, lạnh lùng nhìn Tiếu phu nhân, rồi cười một cách quái đản:
- Sao hả, bây giờ còn ra vẻ nữ nhân trong trắng nữa hay sao?
Gã tiến lên trước, nắm chặt một cánh tay Tiếu phu nhân, cười nhạt nói:
- Ngươi cho rằng bây giờ ngươi là ai? Chẳng qua chỉ là một món đồ trong tay ta mà thôi. Sự sống chết của ngươi đều nằm trong tay ta. Ta biết ngươi đang nghĩ gì, có phải còn không lỡ từ bỏ cái tên Tiếu Hằng tuấn tú kia hay không?
Tiếu phu nhân giận dữ quát lên:
- Ngươi bỏ tay ra, đau tay ta!
- Thì sao nào?
La Định Tây cười nhạt nói:
- Ngươi bây giờ đã chẳng còn chỗ nào để dựa dẫm nữa rồi. Nơi duy nhất có hy vọng đó chính là ta. Nếu ngoan ngoãn nghe lời thì còn có thể sống trong gấm vóc mỹ vị, bằng không... ha ha. Tuy ngươi có hơi nhiều tuổi chút nhưng với nhan sắc kia, vẫn có thể đưa đến kỹ viện kiếm lời chắc cũng không đến nỗi tệ.
- Ngươi dám!
Tiếu phu nhân giận dữ nói:
- La Định Tây, ngươi.... ngươi đúng là tên súc sinh. Ngươi muốn qua cầu rút ván?
- Đừng có nói đến chuyện cây ngay không sợ chết đứng.
La Định Tây lạnh nhạt nói:
- Ngay từ đầu trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ, đây chẳng qua là một cuộc đổi chác. Ngươi giúp ta nắm quyền lực Bắc Sơn, ta giúp ngươi báo thù... cho đến hôm nay đã xong việc, cuộc trao đổi của chúng ta đã chấm dứt rồi. Nếu muốn tiếp tục trao đổi, ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời, bằng không...!
Vẻ mặt gã trở lên giữ tợn nói.
Tiếu phu nhân cắn cắp cặp môi đỏ mọng. La Định Tây không nói nhiều, giơ tay xé rách y phục của Tiếu phu nhân. Tiếu phu nhân vẫn muốn giằng ra nhưng bị La Định Tây đè ngửa xuống đất.
Chờ đến khi La Định Tây đã thỏa mãn ra về thì trời đã gần sáng. Gã đến đại sảnh trong phủ tổng đốc, căn dặn tên thuộc hạ vài câu rồi vào trong sảnh ngồi đợi.
Chỉ một lúc sau, một người đàn ông trung niên đến đại sảnh, trong tay cầm một bộ quyển trục, đi vào trong phòng. Lúc này La Định Tây mới đứng lên, hỏi:
- Sửa lại đã rõ ràng dễ hiểu hay chưa?
Người đàn ông mở quyển trục cầm trong tay ra, đặt trên bàn. La Định Tây hai tay chắp sau lưng đi lại gần chiếc bàn, ánh mắt dừng lại phía trên. Đây là một tấm bản đồ, là bản đồ địa hình tam đạo Tây Bắc.
Giờ này, ánh mắt của gã chỉ tập trung nhìn vào một chỗ.
- Đại nhân, đúng là chỗ này.
Ngón tay Từ Tu chỉ vào một chỗ.
- Chỗ này được gọi là Ưng Sào khe, là nơi hẹp nhất. nhiều nhất thì cũng chỉ có thể cho một con ngựa đi qua. Con đường gập ghềng khó đi, ghồ ghề lên xuống. Cho đến nay vẫn bị dây leo bao phủ. Những người sống gần đó đều không biết đến sự tồn tại của nơi này.
- Càng ít người biết càng tốt.
La Định Tây khẽ vuốt cằm:
- Từ nơi này đến Sóc Tuyền bao xa?
- Chưa đến 80 dặm. Hơn nữa ven đường cũng không có nhiều người sống.
La Định Tây ngồi ngẫm nghĩ, một lúc lâu sau mới nói:
- Ngươi hãy mang theo một đám người đến Ưng Sào khe dọn sạch hết những day leo bên trong, nhất định phải thông được một con đường. Ngoài ra, chú ý quan sát động tĩnh bên Sóc Tuyền rồi báo cáo cho ta.
Từ Tu gật đầu, đồng thời cẩn thận hỏi lại:
- Đại nhân, lẽ nào chúng ta xuất binh từ Ưng Sào khe, bất ngờ tập kích Sóc Tuyền?
- Cũng chưa hẳn.
La Định Tây đáp:
- Chỉ là làm việc gì cũng nên chuẩn bị cho tốt vẫn hơn.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một âm thanh rất nhỏ, La Định Tây lập tức cảnh giác, hạ giọng quát:
- Kẻ nào đó?
Bên ngoài chính là tiếng phu nhân vọng vào:
- Là ta.
La Định Tây vừa mới cưỡng bức Tiếu phu nhân nên không ngờ nàng lại đột nhiên đến. Gã đưa mắt liếc ra ý một cái, Từ Tu lập tức đem bản đồ trên bàn cuộn lại. Lúc này La Định Tây mới đi ra, tự mình mở cửa phòng. Nhìn thấy Tiếu phu nhân bưng một cái khay trên tay, trong khay có trà và điểm tâm. Tiếu phu nhân mặc một bộ đồ tang trắng muốt, mái tóc rõ ràng cũng đã được trải chuốt lại đẹp đẽ, phong độ tư thái yểu điệu.
- Gì vậy?
La Định Tây mặc dù vừa mới bức ép Tiếu phu nhân lúc nửa đêm nhưng lúc này đây nhìn thấy phong thái của nàng, trong lòng vẫn còn chút thèm muốn, gã lên tiếng hỏi:
- Phu nhân có chuyện gì?
Tiếu phu nhân nhìn liếc vào trong phòng, cắn bờ môi đỏ mọng, do dự một lát rồi mới khẽ nói:
- Ngài... ngài bận rộn nhiền việc, vất vả mệt nhọc, lúc tối cũng không ăn gì nên ta... ta mang một ít điểm tâm tới cho ngài.
- Vậy xin đa tạ phu nhân nhiều.
Nhìn thấy hai má Tiếu phu nhân ửng đỏ, xinh đẹp kiều diễm, La Định Tây đỡ lấy chiếc khay nói:
- Phu nhân cũng đã vất vả cả buổi tối rồi, nàng hãy đi nghỉ sớm đi. Những ngày tới phu nhân còn phải vất vả ngày đêm, nàng hãy bảo trọng sức khỏe.
Khi gã nói những lời đó, mắt ánh lên tia nhìn kỳ quái. Mặc dù đây chỉ là những câu nói bình thường nhưng Tiếu phu nhân hiểu rõ những ý đồ dâm tục bên trong.
- Ta thân một kẻ nữ lưu, yếu đuối hèn mọn. Sau này còn phải lương nhờ La thống chế nhiều.
Tiếu phu nhân buồn rầu nói tiếp:
- Mọi chuyện của ta đều xin nhờ La thống chế làm chủ, thân ta.... thân ta tất cả đều thuộc về La thống chế.
La Định Tây nghe xong trong lòng dâng lên một cảm giác sung sướng khôn xiết.
Những lời đó của Tiếu phu nhân giống như là đã hoàn toàn khuất phục. Mặc dù hôm nay gã đã nắm đại quyền trong tay, bất cứ nơi nào lúc nào đều có vô số mỹ nữ nhưng đối với người con gái này trong lòng gã vẫn cảm thấy rất có hứng thú. Dù nói đại cục đã định, công dụng lớn nhất của Tiếu phu nhân đã bị lợi dụng nhưng nếu người đàn bà này biết nghe lời phục tùng, ngày sau không chừng còn có thể dùng vào nhiều việc khác.
- Phu nhân yên tâm, tổng đốc đại nhân từng có đại ơn với ta, hôm nay tổng đốc đại nhân đã qua đời, ta đương nhiên phải đảm nhận trách nhiệm chăm sóc tốt cho phu nhân.
La Định Tây lại cười nói:
- Phu nhân hãy đi nghỉ ngơi trước đi, mọi chuyện cứ để ta lo liệu.
Tiếu phu nhân nhẹ nhàng thi lễ rồi đi ra. La Định Tây tiện tay đóng cửa lại. Tiếu phu nhân đi được vài bước liền quay lại nhìn vào cửa phòng. Gương mắt nhu mì lúc nãy dần dần trở lên lạnh lùng nghiêm nghị. Đôi mắt đẹp mê hoặc lòng người cũng lạnh lẽo một cách khác thường, đôi môi nhếch lên một nụ cười sắc lạnh.
Từ Tu thấy La Định Tây đóng cửa rồi mới đi lên, hạ giọng nói:
- Đại nhân, ngài phải đề phòng người đàn bà này, lòng dạ rắn độc, cẩn thật là hơn.
- Ta biết.
La Định Tây gật gật đầu.
- Chẳng qua bây giờ ả không có nơi nào nương tựa, nếu giở trò độc địa thì cũng chỉ là một tiện phụ... ả đã nằm trong bàn tay ta, nếu phục tùng ta thì tha cho. Còn nếu dám giở trò trước mặt ta thì ta quyết không bỏ qua.
Gã đặt chiếc khay lên bàn, quay lại đập đập lên vai Từ Tu, nhẹ nhàng nói:
- Từ Tu, ngươi là người ta tín nhiệm nhất, vẫn còn một việc nữa, ta không tin tưởng những kẻ khác, ngươi hãy đích thân đi làm giúp ta.
- Ý của đại nhân là?
- Đi Sóc Tuyền một chuyến.
La Định Tây ghé sát vào tai Từ Tu thì thầm. Từ Tu lắng nghe kỹ càng rồi khẽ gật đầu, đợi La Định Tây nói xong liền chắp tay đáp:
- Ngay ngày mai ty chức sẽ lên đường.
- Không vội.
La Định Tây lắc đầu cười nói:
- Chúng ta đợi đã, dục tốc bất đạt. Chúng ta hãy cứ đợi đã....!
- Đợi?
Từ Tu ngây người:
- Đại nhân còn đợi chuyện gì?
- Hiện nay chúng ta còn phải đợi... đợi Sở Hoan xuất chinh.
La Định Tây từ từ đi đến bên chiếc ghế rồi ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Hươu chết về tay ai còn chưa biết. Trận chiến Tây Bắc giờ mới bắt đầu thôi!