Chu Lăng Nhạc đã cùng Cam Hầu định ra kế sách. Y chuẩn bị đợi quân trấn thủ Hạ Châu lui tới Mã trường Thanh Nguyên sẽ đồng loạt xông lên, tiêu diệt toàn bộ. Cho nên vừa sáng sớm ngày hôm sau, y đã hạ lệnh điều động tất cả binh mã mấy ngàn ở bên ngoài phía Đông thành rút lui, để quân trấn thủ trong thành thấy được bên y đã thực hiện hiệp nghị, nhường đường cho họ ra khỏi thành.
Tin quân địch phía đông rút lui rất nhanh đã được bẩm báo với Hàn Anh. Hàn Anh có chút kinh ngạc. Kỳ thực cho tới tận lúc này, y không biết đêm trước Bùi Tích đến doanh trại của quân địch làm gì.
Phải đến quá nửa đêm Bùi Tích mới trở về thành. Hàn Anh tự mình ra nghênh đón, nhưng Bùi Tích Tích không nói thêm lời nào. Trên mặt Bùi Tích có vẻ hơi mệt mỏi, y chỉ nói phải nghỉ ngơi một lúc, những việc khác để sau hãy nói. Nhưng y đã hạ lệnh cho Hàn Anh chỉnh đốn quân sĩ, chuẩn bị tốt cho việc rời quân khỏi Hạ Châu. Chỉ có điều, đám Hàn Anh nhìn cục diện thành Hạ Châu đang bị vây chặt, Chu Lăng Nhạc tuy chưa công phá được thành, nhưng dù sao, Hàn Anh cũng phải thừa nhận quân địch đang chiếm ưu thế. Tuy chúng chưa tiến được vào ngay nhưng chỉ cần cứ như vậy thì sớm muộn chúng cũng sẽ chiếm được thành. Y không thể tin nổi quân địch có thể để ngỏ thành cho đám thủ quân được rời đi.
Hơn nữa, dù cho Chu Lăng Nhạc có mở đường cho chạy thì Hàn Anh cũng đâu dám dễ dàng xuất quân bỏ chạy như thế. Cả thiên hạ đều biết cả đám kỵ binh của Chu Lăng Nhạc là đã vang danh ít nhất vùng Tây Bắc. Cả vạn quân Hắc Phong kỵ đang ở ngoài thành. Nếu để một đường sống cho y lãnh quân ra ngoài cũng có thể bị chúng tấn công bất cứ lúc nào. Đến lúc đó hậu quả khó mà tưởng tượng.
Thành Hạ Châu là thành bình nguyên, nằm ở trên khu đất đồng bằng rộng lớn. Bốn phía của nó đều không có gì hiểm trở, một khi xuất thành sẽ tiến thẳng vào vùng đất trống trải bằng phẳng. Trong thành thì còn có thể dựa vào tường thành để liều đấu với đối phương, một khi xuất thành, đội Hắc Phong kỵ sẽ tiến tới. Dù quân Tây Quan có dũng mãnh đến đâu cũng khó mà đối đầu với đội Hắc phong kỵ binh khí thế chẳng khác gì lũ cuốn kia.
Hàn Anh theo Dư Bất Khuất đến Tây Bắc với mục đích chống lại quân Tây Lương. Y đã nhiều lần giao đấu với người Tây Lương, đã biết rõ uy lực của quân thiết kỵ Tây Lương trên vùng đồng bằng rộng lớn.
Y không hiểu vì sao Bùi Tích lại chuẩn bị cho mọi người bỏ chạy. Sau khi bị vây thành, Hàn Anh và rất nhiều tướng sĩ đã hạ quyết tâm sống chết với thành. Y chưa hề nghĩ tới việc sống sót rời khỏi thành. Nhưng Bùi Tích ra mệnh lệnh này khiến Hàn Anh rất buồn bực. Y thầm nghĩ Bùi tiên sinh này không biết nghĩ ra chiêu trò cao siêu gì mà có thể mở đường chạy được, ai có thể tránh được đòn tấn công của Thiết kỵ Thiên Sơn kia?
Trời vừa sáng, quân địch ở bên ngoài phía đông thành đã giải tán, rõ ràng là nhường ra một lối đi. Hơn thế, quân địch ở ba mặt khá cũng không có động tĩnh gì. Cả bọn vẫn ở nguyên tại chỗ. Hàn Anh ngầm cảm thấy có sự thay đổi này nhất định có liên quan với việc ra ngoài thành tối qua của Bùi Tích.
Khi Bùi Tích thức dậy thì mặt trời đã lên cao. Y vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy cả đám tướng tá bao gồm cả Hàn Anh đang đứng chờ ở ngoài cửa. Cả đám tướng tá đang thì thầm với nhau, thấy Bùi Tích ra liền im cả lại. Bùi Tích liếc sang một cái, rồi cười hỏi:
- Mọi người đều dậy sớm thế này à?
Hàn Anh ngẩng lên nhìn trời. Hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng tươi sáng. Hàn Anh không nói nhiều nhưng thái độ của y phản ánh rất rõ ràng là lúc này cũng không còn sớm sủa gì nữa.
- Bùi tiên sinh, ngài cho chúng tôi chuẩn bị rút quân, không biết bắt đầu từ đâu?
Hứa Thiệu bước lên trước hai bước, cung kính hỏi, gã tiếp:
- Hẳn là tiên sinh đã chuẩn bị cho chúng ta bỏ chạy?
Hạ Châu trong lúc nguy cấp, Sở Hoan đã phái Bùi Tích đến đây để nắm giữ quân vụ ở tuyến phía Tây. Đám quân cấm vệ mà Bùi Tích mới huấn luyện không lâu cũng được y mang theo. Trong đám quân đó có cả doanh trại hình chữ Phong (Phong tự Doanh) của Hứa Thiệu. Đội Phong tự doanh này là một đội kỵ binh chuyên nghiệp. Ngoại trừ đội quân hơn tám trăm người này ra, Sở Hoan khó khăn lắm mới gom được thêm một ít chiến mã. Tất cả góp lại chưa được hai ngàn chiến mã. Mà toàn bộ đội quân trấn giữ Hạ Châu lần này cũng chỉ vỏn vẹn có gần hai ngàn quân của Hứa Thiệu.
Sở Hoan đã có được hơn ba ngàn chiến mã từ việc mậu dịch trao đổi muối và ngựa với quân Tây Lương. Nhưng vì việc quân khẩn cấp nên chưa đưa đến ngay cho Hứa Thiệu được.
Bùi Tích mặt vẫn thản nhiên như không, hỏi lại:
- Phía Đông thành còn có quân địch không?
Cả đám tướng nhìn nhau. Rồi mãi lâu Hàn Anh mới trả lời:
- Vừa sáng sớm, quân phía Đông đã rút lui. Tiên sinh, chúng tôi không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tiên sinh đêm qua sang phía trại địch hẳn là vì việc này?
- Chúng rút lui là tốt rồi. Các ngươi nghe đây, giờ Dậu ngày hôm nay, chúng ta rút khỏi thành Hạ Châu.
Bùi Tích trả lời.
Lời vừa nói ra, cả đám tướng tá đều kinh ngạc, sợ hãi.
Sau một lúc im lặng, Hàn Anh không nhịn được hỏi:
- Tiên sinh, không phải quân địch ở phía Đông thành bỏ chạy mà là chúng mở đường cho chúng ta phải không?
- Đúng vậy, tối nay chúng ta chạy theo cửa phía Đông.
Bùi Tích cười nói.
- Tiên sinh, chúng ta bỏ chạy thì Hạ Châu này bỏ cho chúng sao?
Hứa Thiệu nhíu mày hỏi:
- Chúng ta đã đánh nhiều ngày, chết bao nhiêu mạng người, chẳng nhẽ lại giao không thành cho chúng sao?
- Những ngày vừa qua chúng ta đã chém giết, đã đổ máu, đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cuộc chiến thành Hạ Châu, ắt không thể thiếu. Nhưng, giờ cũng là lúc nên bỏ chạy. Theo tình hình Hạ Châu bây giờ, dù chúng ta có cố sống cố chết để giữ cũng chẳng giữ nổi thành nữa rồi.
Bùi Tích giọng trở nên hết sức nghiêm túc.
- Tiên sinh, tôi vẫn không hiểu. Hãy khoan nói tới việc tòa thành này có rơi vào tay chúng không. Chỉ nói tới việc chúng ta nếu bỏ chạy bây giờ, tiên sinh nói là Chu Lăng Nhạc có đồng ý mở đường phía Đông cho chúng ta bỏ chạy không?
Bùi Tích lắc đầu nói:
- Hôm qua ta đã đi tìm Cam Hầu. Ta và Cam Hầu đã nói chuyện.
Dừng một chút y tiếp:
- Dù cho quân địch ở phía Đông thành có rút lui thì cũng cho thấy Cam Hầu đã tìm Chu Lăng Nhạc. Chúng chấp nhận yêu cầu của chúng ta.
- Tiên sinh, ngài thần cơ diệu toán. Nhưng lúc này e rằng ngài đã mắc lừa rồi.
Hàn Anh do dự một lát rồi nói tiếp:
- Chu Lăng Nhạc vô cùng thâm hiểm giảo hoạt. Y sao có thể dễ dàng cho chúng ta đi như vậy? Y không lấy được Hạ Châu, đồng ý thả chúng ta ra, sau khi xuất thành, chúng sẽ tìm cơ hội công kích chúng ta.
Các chư tướng đều nhao nhao gật đầu theo. Xem như ý của họ thì cứ giữ lấy thành thì còn một hi vọng mong manh. Nhưng chỉ cần xuất thành thì tính mệnh sẽ hoàn toàn nằm trong tay Chu Lăng Nhạc.
Bùi Tích cười nói:
- Hàn tướng quân, ngươi nói cũng không sai. Một khi ra khỏi thành, bị Thiên Sơn Kỵ binh dã ngoại tập kích thì e rằng hậu quả khó lường.
- Đã như vậy thì sao tiên sinh còn tính bỏ chạy?
- Ta và Cam Hầu đã có hiệp nghị, chúng ta có thể giao Hạ Châu cho chúng. Nhưng, chúng phải đáp ứng hai điều kiện của chúng ta.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Thứ nhất, sau khi vào thành, chúng không được làm khó dễ cho dân chúng. Thứ hai, trong vòng ba ngày bắt đầu từ khi chúng ta xuất thành, chúng không được khởi xướng việc tập kích chúng ta.
- Tiên sinh, bảo đảm của chúng ngài cũng tin ư?
Hàn Anh cười khổ Sở lắc lắc đầu. Y thầm nghĩ Bùi Tích là người khôn khéo tinh anh mà sao lúc này lại trở nên hồ đồ như vậy.
- Binh bất yếm trá. Nếu như y nói lời mà không giữ thì ta tính sao?
- Cam Hầu xưa nay là người trọng chữ tín. Ta tin Cam Hầu. Hơn thế, lần này phải đánh cược một keo.
Bùi Tích thần sắc nghiêm nghị. Y tiếp:
- Chúng ta có thời gian là ba ngày, nhất thiết phải nắm chắc từng giây từng phút một. Nhanh chóng hướng thẳng về phía Đông.
Cả đám tướng nhìn nhau, Hứa Thiệu thở dài một tiếng, hỏi lại:
- Tiên sinh muốn đánh cược với danh dự của Cam Hầu?
- Đúng vậy!
- Nếu như Cam Hầu cũng là kẻ thất tín, vậy chúng ta há chẳng phải là đưa chân vào miệng cọp sao?
Hứa Thiệu nói:
- Tiên sinh, theo ý của mạt tướng, hay là chúng ta cứ giữ vững Hạ Châu, cùng sống mái với chúng.
Giọng Bùi Tích trầm hẳn lại, y hỏi:
- Sở Đốc có lệnh, việc quân ở Hạ Châu do ta quản lý. Việc rút quân vào giờ Dậu tối nay là quân lệnh của ta. Nếu ai không theo, coi như trái quân lệnh, cứ theo quân pháp mà làm.
Chúng tướng nghe vậy chẳng biết làm gì hơn. Hàn Anh chỉ có thể nắm chắc tay mà nói:
- Nếu tiên sinh đã ra quyết định, chúng ta chỉ có thể tuân theo...!
Rồi y trầm giọng nói:
- Các bộ chuẩn bị, tối nay giờ Dậu theo cửa Đông, phá vòng vây....!
Hứa Thiệu ngược lại có chút bướng bỉnh. Việc này là việc quan trọng. Y lại tiếp:
- Tiên sinh cứ chém đầu ta, nhưng có một câu mà mạt tướng vẫn muốn nói. Dù cho chúng có cho ta thời gian là ba ngày, có tuân thủ theo hiệp định thì trong ba ngày đó, chúng ta căn bản không tới được Sóc Tuyền. Thế sau ba ngày thì sao? Thời gian giao ước tới chúng tấn công thì cũng chưa muộn.
- Ngươi muốn nói gì?
Bùi Tích quay sang nhìn Hứa Thiệu.
Hứa Thiệu cắn răng, nói:
- Mạt tướng cho rằng, mệnh lệnh này của tiên sinh là đem gần hai vạn tính mệnh của huynh đệ ra làm trò đùa. Mạt tướng,.... mạt tướng mặc dù không kháng lệnh, nhưng xin tiên sinh suy nghĩ kỹ lại. Một khi đã ra quyết định, tối nay ra khỏi thành thì hối hận cũng không kịp nữa.
- Hả?
Bùi Tích vuốt râu, mỉm cười nói:
- Nói như vậy thì Hứa Thống lĩnh cảm thấy ta không quan tâm tới sự sống chết của quân sĩ sao?
Hàn Anh vội hỏi:
- Tiên sinh đã hiểu lầm, Hứa Thống lĩnh không phải ý này, chỉ là... chỉ là không thể tin được Chu Lăng Nhạc mà thôi. Tiên sinh... tiên Sinh vẫn nên suy nghĩ lại....!
Bùi Tích thở dài, nói:
- Ta vốn không muốn nói giờ cho các ngươi biết ngay. Nhưng các ngươi đã nói vậy thì ta sẽ cho các ngươi biết tình hình thực tế luôn. Các ngươi có biết Sở Đốc giờ ở đâu không?
Cả đám tướng giật mình lắc đầu.
Sau khi chiến sự ở Hạ Châu bắt đầu, Chu Lăng Nhạc công thành từ tứ phía, bao vây xung quanh thành Hạ Châu. Tin tức cố nhiên không thể ra khỏi thành và cũng không thể vào được trong thành.
- Thế để ta nói cho các ngươi, Sở Đốc hiện tại xuất quân ngay tại Mã trường Thanh Nguyên để tiếp ứng cho chúng ta.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Ta chưa từng nghĩ tới việc quyết chiến cùng Chu Lăng Nhạc ở Sóc Tuyền. Nơi quyết chiến sẽ là ở Mã trường Thanh Nguyên. Trong ba ngày, chúng ta phải tới được đó để hợp quân với Sở Đốc. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng tranh đua hơn thua với bọn Chu Lăng Nhạc.
Cả đám tướng lĩnh nghe vậy giật mình kinh sợ, nhưng họ cũng ngay lập tức lộ vẻ phấn chấn nói:
- Tiên sinh, Sở đốc đã có chuẩn bị tốt ở Mã trường Thanh Nguyên rồi đợi hợp binh với chúng ta là để quyết đấu với Chu Lăng Nhạc trận cuối sao?
- Không sai.
Bùi Tích chậm rãi tiếp lời.
- Cho nên ta nói rồi. Cho dù chết, cũng không phải chết ở chỗ này. Nếu thật sự muốn chết nơi sa trường, thì hãy đem bầu máu nóng của các ngươi tới Thanh Nguyên.
- Tiên sinh đã muốn đánh một canh bạc lớn, vậy chúng ta sẽ cùng đánh canh bạc này với tiên sinh.
Hàn Anh đứng thẳng dậy, y trầm giọng nói:
- Quân tướng nghe lệnh, gấp rút chuẩn bị, giờ Dậu đêm nay, rút quân đúng giờ!
Các tướng lĩnh đứng ngay ngắn, chắp tay, đồng loạt nói: