Nếu quân Hà Mô có thể đảm nhiệm chức năng như vậy, thì bản thân họ đã biết rõ tính gian khổ khi đảm nhận nhiệm vụ này. Chỉ cần bọn họ hành động, tất sẽ đụng phải sự tấn công của cung tiễn quân địch.
Trong lòng bọn họ sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nên khi đối mặt với cơn mưa mũi tên, quân Hà Mô cũng không sợ hãi chút nào mà anh dũng tiến về phía trước.
Lấp xong hố đen, bọn họ tiến thẳng về phía trước, bổ nhào qua hào.
Từ khi khai triển, kỵ binh nổi trội hơn người. Mấy ngày bộ binh tiến công thành Hạ Châu, đều chưa công phá thành trì. Bộ binh đang phải đối mặt với áp lực lớn. Trận chiến ngày hôm này, hiển nhiên thấy chết không sờn. Cho dù thế nào, cũng muốn nhân cơ hội này, giành lại thể diện.
Khoảng cách càng gần, thương vong cũng nhiều hơn. Quân đoàn kỵ binh Cố Lương Trần lẳng lẳng chờ đợi. Tuy đoàn kỵ binh cùng bộ binh có mâu thuẫn ngầm, nhưng giờ phút này thấy quân tấm chắn Thiên Sơn cùng quân Hà Mô thấy chết không sờn lấp bằng con đường, chúng kỵ binh cũng thầm tán thưởng trong lòng. Cố Lương Trần trong giây lát giơ cao chiến đao, lớn tiếng thét lên:
- Bộ binh uy vũ, bộ binh uy vũ!
Mấy ngàn kỵ binh sau lưng lập tức đều giơ chiến đao lên, chiến đao đông như rừng, trăn non hình lưỡi liềm đã hiện lên ở chân trời. Ánh trăng chiếu lên đao, hàn quang lẫm liệt, cũng hô to:
- Bộ binh uy vũ, bộ binh uy vũ!
Giờ phút này trong lòng bọn họ thầm tán thưởng, khích lệ động viên tinh thần tướng sĩ binh lính trải đường phía trước. Bộ binh nghe được tiếng hô lớn như vậy của kỵ binh, sĩ khí càng tăng cao.
Sở Hoan thấy quân Hà Mô phấn đấu quên mình lấp hầm hào, trong lòng cũng có vài phần cảm thán, thầm nghĩ quân Thiên Sơn thật sự không phải là một đám người ô hợp. Cuộc chiến hôm nay, xem ra thật sự là lành ít dữ nhiều.
Thần sắc Bùi Tích lúc này lại ngưng trọng.
Phía chính diện, cho dù kỵ binh Thiên Sơn hay là bộ binh, chủ lực cũng đã tụ tập ở đây. Hầu Kim Cương dẫn đầu hơn vạn kỵ binh, triển khai hơn mười dặm, sau khi ra lệnh một tiếng, đã từ trên sườn đất tấn công thẳng xuống như hồng thủy.
Trong cốc Thuần Mã không đào chiến hào, nhưng đến chỗ cọc sừng dê, kỵ binh xông phía trước sau khi lao xuống, vung đao chém cọc sừng dê. Tuy không ít cọc sừng dê bị phá hỏng, nhưng có không ít cọc sừng dê vẫn còn nguyên vẹn, người ngã ngựa đổ.
Chỉ là kỵ binh Thiên Sơn như hồng thủy, hơn nữa sĩ khí mạnh mẽ, cọc sừng dê căn bản không có cách nào ngăn cản. Kỵ binh nhảy vào trong cốc rất nhanh sẽ vọt tới gần sườn đất bên này. Mà Bùi Tích đã sớm hạ lệnh xạ thủ dùng tên làm vòng công kích thứ nhất.
Trong đội quân, thỉnh thoảng lại có kỵ binh người ngã ngựa đổ, nhưng chiến tuyến hơn mười dặm, khắp nơi đều là kỵ binh Thiên Sơn. Trong tiếng chém giết, máu nhuộm đỏ đất, xác chết rải rác, kỵ binh chạy nước rút, thực sự là cảnh hùng tráng. Tính cơ động của bọn họ cũng không theo kịp bộ binh, chỉ là trong chốc lát đã có binh sĩ vọt tới bên này, leo lên phía trên.
Chiến mã kỵ binh Thiên Sơn, lấy ngựa Tây Bắc làm chủ, sức chịu đựng lớn, năng lực leo lên thật sự không yếu. Rất nhanh sẽ có không ít kỵ binh đi trèo lên bên cạnh cột gỗ sườn bên này, vung đao chém lên cột gỗ. Chỉ cần có thể mở một lỗ hổng thì chẳng khác nào đê vỡ, kỵ binh phía sau có thể tràn vào như hồng thủy.
Quân Tây Quan phòng ngự chính diện đương nhiên đã sớm chuẩn bị, biết rõ bên này là một cuộc ác chiến. Đợi kỵ binh xông tới gần, xạ thủ đã thối lui đến đằng sau, mà quân Tây Quan trong tay cầm thương dài nhanh chóng tiến lên. Đợi đến lúc kỵ binh xông lên, vung đao chém cột gỗ, quân thương dài đã từ khe hổ của cột gỗ giơ thương dài ra, hung hăng đâm vào quân Thiên Sơn.
Trong ngoài cột gỗ, đều dày đặc người, lưỡi mác giao kích, tiếng chém giết khắp trong ngoài.
Bởi vì tình hình địa lý cốc Thuần Mã, kỵ binh Thiên Sơn không cách nào trực tiếp vượt qua lũy tường cột gỗ, nhất định phải chặt cột gỗ, mở ra một lỗ hổng, chiến tuyến trong vòng hơn mười dặm, mỗi một đoạn đều có kỵ binh tấn công, mỗi một đoạn cũng đều có quân Tây Quan liều chết ngăn cản.
Trên thực tế bản thân Trường ngựa, cũng không có giá trị chiến lược. Mục đích của quân Thiên Sơn, đương nhiên không phải là vì chiếm lĩnh Trường ngựa, mà là đột phá phòng tuyến, tiến vào Trường ngựa. Từ đó, kỵ binh sẽ tung hoành ngang dọc ở Trường ngựa. Dù Quân Tây Quan dũng mãnh thì trong Trường ngựa cũng không thể nào là địch thủ của kỵ binh.
Chỉ cần kỵ binh đột nhập được vào Trường ngựa, như vậy có thể định đoạt chiến lực cao thấp. Trừ phi quân Tây Quan bất đắc dĩ đầu hàng, nếu không sẽ diễn biến thành một trận giết hại tàn nhẫn giữa kỵ binh với bộ binh.
Đối với quân Tây Quan mà nói, thân ở Trường ngựa, đã không có bất kỳ đường lui nào. Bọn họ đương nhiên biết hậu quả một khi kỵ binh đột nhập vào Trường ngựa. Hôm nay chỗ có khả năng dựa vào, cũng chỉ có lũy tường cột gỗ này. Chỉ có thể mượn lá chắn duy nhất này, sống chết chém giết cùng quân địch. Vì có được tấm chấn này, ưu thế của kỵ binh không thể phát huy đầy đủ, bộ binh hoàn toàn có thể chém giết cùng kỵ binh.
Tiếng hô "Giết" rung trời, Chu Lăng Nhạc đã thấy kỵ binh của mình như hồng thủy phóng tới Trường ngựa, cũng nghe thấy tiếng chém giết truyền từ hai hướng nam bắc đến, thế ba mặt tấn công đã hoàn toàn hình thành.
Đây là một trận chiến liên quan đến Tây Bắc. Chu Lăng Nhạc rất rõ ràng, trận chiến nay hôm nay, cho dù là ai thắng, y và Sở Hoan đều sẽ có một người xứng danh trở thành Tây Bắc Vương.
Tuy nhiên rõ ràng quân Thiên Sơn đang chiếm thế thượng phong, nhưng thần sắc vị tổng đốc Thiên Sơn nửa đời cẩn thận vẫn ngưng trọng. Một tay y nắm chặt chuôi đao chiến đao của mình, nhìn chăm chú phía trước, thỉnh thoảng nhìn xa về hai hướng Nam Bắc, trăng non lạnh lẽo. Y ở phía sau, tất nhiên không nhìn thấy tình hình chiến đấu hai bên, cũng may thám báo hai bên nối liền không dứt, cứ cách một đoạn thời gian, sẽ có chiến báo được đưa tới.
- Tổng đốc đại nhân, kỵ binh đã bắt đầu tấn công!
- Báo, Tổng đốc đại nhân, kỵ binh gặp phải bẫy, tổn thấy không ít nhân mã!
- Bẩm báo Tổng đốc đại nhân, kỵ binh dừng tấn công, bộ binh đã xông lên.
- Binh tấm chắn đã yểm hộ quân Hà Mô lấp đầy hầm hào!
- Báo, đạo hầm hào thứ nhất đã lấp đầy, đã tới gần đạo hầm hào thứ hai!
- Báo Tổng đốc đại nhân, mũi tên quân Tây Quan hung mãnh, quân ta tổn thất không nhỏ!
Liên tục không dứt chiến báo truyền tới, Chu Lăng Nhạc từ mỗi đạo chiến báo tới, thần sắc tuy không thay đổi, nhưng đồng tử hai mắt lại tùy thời biến hóa.
- Tuyên Đồng, ngươi cảm thấy chúng ta có thể đánh được Trường ngựa không?
Chu Lăng Nhạc bỗng nhiên quay đầu nhìn Thịnh Tuyên Đồng bên người.
Thịnh Tuyên Đồng là thống lĩnh bộ binh, cũng là nhân vật đầu não của tập đoàn bộ binh Thiên Sơn, đi theo Chu Lăng Nhạc nhiều năm, trung thành và tận tâm, là một trong số ít thuộc hạ được Chu Lăng Nhạc tín nhiệm.
Hầu Kim Cương dẫn đầu kỵ binh chủ lực từ chính diện phất động tấn công, mà hai người Thịnh Tuyên Đồng cùng Minh Lý là nhân vật quan trọng cấp bộ binh, theo bên cạnh Chu Lăng Nhạc, ở phía sau áp trận, tùy thời chuẩn bị phát động tấn công.
- Chu đốc, Sở Hoan tuy xảo trá, nhưng đã đến hoàn cảnh này, hắn cũng không thể chơi bất kỳ thủ đoạn nào.
Thịnh Tuyên Đồng tràn đầy tự tin:
- Chu đốc có lực lượng mạnh, Hầu Kim Cương, Địch Nhân Kiệt, Cố Lương Trần đều có dũng khí vạn người không địch nổi, chính là kiêu tướng nhất đẳng. Quân ta ba mặt vây công, quân Tây Quan đã rơi vào thế yếu, chống đỡ không được bao lâu!
Chu Lăng Nhạc khẽ thở dài:
- Chỉ hy vọng như thế.
Y lập tức cười nói:
- Tuyên Đồng, xem ra ngươi đánh giá rất cao nhóm người Hầu Kim Cương!
- Chu đốc, mạt tướng nên vì Chu đốc tận trung, nhất định phải công tư rõ ràng.
Thịnh Tuyên Đồng nghiêm nghị nói:
- Hầu Kim Cương là người cuồng ngạo, mạt tướng quả thật có chút nhìn không quen, nhưng cuộc chiến hôm nay, liên quan đến nghiệp lớn của Chu đốc, mạt tướng tuy chán ghét Hầu Kim Cương, nhưng người này quả thực dũng mãnh, Chu đốc dùng người, vốn cao minh!
Chu Lăng Nhạc nghe vậy, vuốt râu cười nói:
- Chúng ta trên dưới đồng lòng, trận chiến này tất thắng!
Hầu Kim Cương xác thực dũng mãnh, gã vung chiến đao lên, chỉ huy kỵ binh người trước ngã xuống người sau xông lên. Tuy chứng kiến không ít kỵ binh xông kên đột phá bị thương dài đâm chết, nhưng giờ phút này toàn bộ kỵ binh đã chuyển dời lên lũy tường, đánh giáp lá cà cùng quân Tây Quan, nhưng binh sĩ phía trước ngã xuống, trong nháy mắt có kỵ binh phía sau bổ vào chém giết.
Kỵ binh một mặt nghênh chiến thương dài đâm ra từ đằng sau cột gỗ, một mặt tận lực chém phá cột gỗ. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chỉ cần có thể chặt phá cột gỗ, là có thể tấn công vào.
Nhưng quân Tây Quan hiển nhiên cũng biết điểm này, căn bản không cho đối phương cơ hội phá hủy cột gỗ. Lỗ hổng nhỏ giữa cột gỗ, có đôi khi trong lỗ nhỏ từ trên xuống dưới có năm sau cây thương dài cùng đâm ra. Kỵ binh ba đầu sáu tay, lại dũng mãnh như vậy, cũng khó có thể ngăn cản. Rất nhiều người lập tức bị loạn thương đâm chết, lỗ hổng liền giống như bẫy rập, chờ kỵ binh Thiên Sơn đến.
Lúc này binh mã hai bên, coi cột gỗ là mục tiêu, trong ngoài cùng xuất hiện. Trong cốc Thuần Mã, tuy khắp nơi toàn kỵ binh Thiên Sơn, nhưng kỵ binh phía trước chết cũng không vào được, phía sau đương nhiên cũng bất động. Một đạo cột gỗ, lại thêm quân Tây Quan phía sau cột gỗ, trong lúc nhất thời như một đạo rãnh trời khó vượt qua.
Binh sĩ hai bên liền tập trung vào một đường chém giết, tiếng gào thét cùng tiếng kêu thảm thiết, tiếng la của người cùng tiếng hí của ngựa đan xen vào nhau, máu thịt tàn khốc, lại không gì hùng vĩ bằng.
- Tuyên Đồng, ngươi cũng đã biết, có một điểm, bản đốc vô cùng bội phục Sở Hoan.
Tiếng chém giết rung trời truyền vào tai Chu Lăng Nhạc, Chu Lăng Nhạc đột nhiên thở dài.
- Dạ?
Thịnh Tuyên Đồng hỏi:
- Chu đốc là chỉ?
- Cốt khí!
Chu Lăng Nhạc nói:
- So với Tiếu Hoán Chương, Sở Hoan có cốt khí hơn nhiều. Lúc trước bản đốc còn chưa có trợ lực của quân Tây Bắc, Tiếu Hoán Chương đã tổ chức ở Bắc Sơn nhiều năm, lại nhẫn nhịn cầu toàn với bổn đốc, nhìn như ẩn nhẫn không phát. Kỳ thật bổn đốc biết rõ, nếu không phải Sở Hoan đến Tây Bắc, Tiếu Hoán CHương chỉ có thể là vật trong lòng bàn tay bổn đốc, lật không nổi sóng gió gì.
Nhưng Sở Hoan biết rõ quân Thiên Sơn liên thủ cùng quân Tây Bắc, Tây Quan hắn đương nhiên không địch nổi. Người này lại giơ cao chiến kỳ, cùng bổn đốc chém giết, phần cốt khí này, bổn đốc thực sự tán thưởng. Nếu hắn không chọn chống cự, mà quy thuận bổn đốc, bổn đốc chưa hẳn cho hắn một con đường sống.
Thịnh Tuyên Đồng cười nói:
- Chẳng qua là tuổi trẻ nóng tính mà thôi, không biết trời cao đất rộng, chỉ sợ Sở Hoan hiện tại đã hối hận!
Chu Lăng Nhạc khẽ thở dài:
- Ta lại hy vọng hắn không hối hận. Ta hy vọng hắn có thể chiến đến lúc cuối, giết chết một anh hùng, dù sao cũng mạnh hơn rất nhiều giết chết một tên hèn nhát.
Chiến sự vô cùng thê thảm, chẳng những chính diện công thủ tàn khốc, hai mặt Nam Bắc, lúc này cũng đều đã đánh giáp lá cà.
Quân Hà Mô trả giá nặng nề, năm sáu trăm người, chết hơn phân nửa, cuối cùng kỵ binh phía sau đã lấp ra một con đường lớn thênh thang, mà kỵ binh Thiên Sơn đã vận sức chờ phát động. Tiếng kèn vang lên, quân Hà Mô hoàn thành nhiệm vụ dưới sự bảo vệ của quân lá chắn, đã bắt đầu lui về phía sau. Kỵ binh Thiên Sơn chờ đã lâu, đã chuẩn bị bày trận, đợi đến lúc bộ binh lui ra. Trong tiếng kèn, chiến đao của Cố Lương Trần chỉ về phía trước, người hô ngựa hý, bọn kỵ binh phát động xung phong như thủy triều.