Trương Hạ thấy Chu Lăng Nhạc còn đang do dự, liền tung người xuống ngựa, tiến lên, quỳ một chân trên đất:
- Chu đốc, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, chúng ta còn Thiên Sơn trong tay, cũng không hẳn là thua hoàn toàn bởi Sở Hoan. Hầu tướng quân vẫn còn dẫn quân chém giết, có thể ngăn cản một hồi, bộ binh đầu này, vẫn có thể chống đỡ trong nửa khắc, nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu, chẳng mấy chốc binh mã chúng ta sẽ tán loạn. Chu đốc, lúc này là thời điểm rút lui tốt nhất, nếu người không đi thì sẽ muộn, đến lúc bọn họ thật sự vây quanh, muốn đi cũng không đi nổi.
Gò má Chu Lăng Nhạc giật giật.
Lúc này đánh Tây Quan, có thể nói y là người sáng tác nên tác phẩm lớn, năng lực của Thiên Sơn, cơ hồ đều nằm trong tay y, ý tứ của Trương Hạ, hiển nhiên là Chu Lăng Nhạc thừa dịp bộ kỵ binh còn đang chém giết lẫn nhau, trước khi quân Tây Bắc cùng quân Tây Quan vẫn chưa thực sự hình thành vòng vây quân Tây Sơn mà thừa cơ chạy trốn.
Đương nhiên y hiểu rõ đạo lý giữ được núi cao không lo không có củi đốt, nhưng bây giờ bỏ chạy, tâm huyết nhiều năm của mình bị hủy trong chốc lát, dù trốn về Thiên Sơn, năng lực trong tay dường như cũng không có gì để chống lại Sở Hoan.
Dã tâm y bừng bừng, trước chiếm Tây Bắc, hậu đồ thiên hạ, nhưng trải qua trận này, chớ nói thiên hạ, Tây Bắc cũng đã không có khả năng chiếm lấy, nhiều năm qua dốc hết tâm huyết, một chốc thành dòng nước đổ về biển cả.
- Liễu Tuyền, ngươi dẫn kỵ binh, bảo vệ Chu đốc vòng qua phía nam, rút về Thiên Sơn.
Trương Hạ quay đầu lại, nói với một gã ở sau lưng:
- Cho dù như thế nào, cũng phải bảo vệ Chu đốc an toàn quay về.
Gã tiến lên giữ chặt cương ngựa của Chu Lăng Nhạc:
- Chu đốc, không thể do dự nữa, nếu không hối hận cũng đã muộn, tình hình thiên hạ nhiều thay đổi, bảo vệ Thiên Sơn, từ từ tính tiếp...!
Chu Lăng Nhạc nhìn thấy bộ binh của mình đã rút lui không ít, có nhiều người bắt đầu tháo chạy tán loạn, biết rõ đại thế đã mất, hạ quyết tâm nói:
- Trương Hạ, ngươi cùng đi với bổn đốc.
- Chu đốc, Hầu tướng quân phái mạt tướng đến đây, có nguyên nhân khác.
Trương Hạ cởi áo giáp trên người ra:
- Chu đốc, xin người đổi chiến giáp với mạt tướng!
Chu Lăng Nhạc khẽ giật mình.
- Hầu tướng quân chỉ lo sau khi Chu đốc rời đi, lòng quân sẽ tán loạn trong nháy mắt, mạt tướng cùng Chu đốc dáng người tương tự, đổi áo giáp với Chu đốc, ở chỗ này, thứ nhất có thể ổn định lòng quân, thứ hai có thể lôi kéo sự chú ý của quân địch, Chu đốc dẫn kỵ binh vòng qua phía nam, bên kia còn chưa bị đóng cửa, là lỗ hổng duy nhất hiện tại...!
Tâm tính Chu Lăng Nhạc âm trầm. Y dành nửa đời tính toán, đến cuối cùng lại bị Cam Hầu hung hăng xếp đặt, phẫn nộ trong lòng, nhưng nghĩ cũng biết, đại thế hôm nay đã mất, giấc mộng vương đồ chỉ có thể là ảo ảnh trong mơ, bỗng dưng nản lòng thoái chí, y thở dài một tiếng, nói:
- Tâm huyết nhiều năm của bổn đốc trôi theo dòng nước, coi như trở lại Thiên Sơn, thì sẽ thế nào? Mà thôi, bổn đốc và các tướng sĩ cùng tiến cùng lùi, liều đến cùng!
- Chu đốc, Cam Hầu chọc đao sau lưng, không để ý đến tín nghĩa, kẻ gian ác như thế, Chu đốc chuẩn bị buông tha cho hắn?
Trương Hạ vội khuyên nhủ:
- Muội muội của hắn vẫn còn trong tay chúng ta, nếu bọn họ thật sự giết đến Thiên Sơn, cũng phải cho Cam Hầu nhìn thấy muội muội của hắn bị chôn vùi trong tay hắn!
- Đúng!
Hai hàng lông mày Chu Lăng Nhạc nhíu lại, cười lạnh nói:
- Cho dù bổn đốc bại, cũng muốn Cam Hầu phải trả giá thật đắt.
Y tung người xuống ngựa, nhìn Trương Hạ, nói:
- Bổn đốc tuy bại, nhưng có những thuộc cấp trung thành như các ngươi, cũng coi như không uổng phí tâm huyết.
Trương Hạ cũng không nhiều lời, ra lệnh cho người trước cởi chiến giáp của Chu Lăng Nhạc, nhanh chống thay đổi. Cơ thể gã và Chu Lăng Nhạc tương đương nhau, lúc này đổi chiến giáp của Chu Lăng Nhạc, nếu nhìn qua rất khó phân biệt.
Trương Hạ không nói thêm lời, trở mình lên ngựa của Chu Lăng Nhạc, trầm giọng nói:
- Liễu Tuyền, Chu đốc giao cho người!
Hướng Chu Lăng Nhạc chắp tay, y thúc ngựa tiến lên, lớn tiếng la hét với những bộ binh Thiên Sơn đang hỗn loạn:
- Các tướng sĩ, Hầu tướng quân đã dẫn kỵ binh đánh vào mã tràng, lập tức phái viện binh tới, mọi người tử chiến đến cùng, bổn đốc cùng các ngươi tiến lùi, tuyệt không khuất phục!
Chu Lăng Nhạc lúc này cũng đã được Liễu Tuyền đưa lên ngựa, lập tức dẫn hơn một ngàn kỵ binh, hướng phía nam phóng đi.
Chu Lăng Nhạc rời đi một lát, lòng tin của bộ quân Thiên Sơn đã bị quân Tây Bắc giết chết. Tuy bị nhiều tướng lĩnh cao giọng quát to, hạ lệnh chiến đấu hăng hái đến cùng, nhưng vẫn có nhiều binh sĩ bỏ chạy tán loạn.
Trong bóng tối, trong không ít binh sĩ chạy loạn, đã không biết rõ phương hướng, hướng phía đông chạy tới, rất nhanh nhìn thấy một loạt kỵ binh phía trước, đó là Chấp Pháp đội của Hầu Kim Cương phái tới trên sườn đất, nhìn thấy bại binh chạy tới, những kỵ binh này cũng không nói chuyện, chỉ cần bại binh tới gần, lập tức vung đao chém giết, chỉ trong chốc lát, liền có mười người bị Chấp Pháp đội chém chết.
Bại binh thấy đường này không đi được, chỉ có thể như con ruồi không đầu nhằm hướng khác chạy thục mạng.
Lòng người tựa như đê đập, nếu không có lỗ hổng, còn có thể vững chắc, nhưng một khi có một người bắt đầu chạy tán loạn, giống như tổ kiến, con đê ngàn dặm bị hủy bởi một tổ kiến, kế tiếp sẽ có người thứ hai thứ ba, một nhóm người, hai ba nhóm người, đợi đến lúc lòng quân sụp đổ, tất nhiên binh lính sẽ tan tác, chạy tán loạn, căn bản không có khả năng lại khôi phục ý chí chiến đấu, chỉ là liều mạng tìm lỗ hổng, từ trong loạn quân chạy trốn.
Thiên Sơn bộ binh tuy một lần liều giết, muốn ngăn cản quân Tây Bắc, nhưng đúng là không chống đỡ nổi, hình thành bại binh quy mô lớn.
Thiên Sơn bộ binh cũng nhanh chóng sụp đổ, bên kia mã tràng lại một lần nữa truyền đến tiếng kèn trầm thấp, lúc này đây lại không phải là thanh âm của kèn lệnh, tựa hồ có hơn mười chiếc kèn lệnh cùng thổi lên, quân Thiên Sơn nghe trong tiếng kèn này như tràn đầy khí tức chết chóc.
Trong tiếng kèn này, Cam Hầu tự mình dẫn bộ binh đã đánh tan Thiên Sơn bộ binh, thây ngang khắp nơi, máu chảy thành sông, quân Tây Bắc giữ vững trận hình như cũ, cũng không truy kích bại binh, mà tiếp tục tiến thẳng lên phía trước, bức bách Thiên Sơn bộ binh lui về phía sau. Mấy ngàn Thiên Sơn bộ binh không hề có ý chí chiến đấu buộc bị thối lui đến Tuần Mã cốc, Chấp Pháp đội nhìn thấy nhóm lón bại binh rút lui, nhao nhao quát chói tai:
- Không cho phép thối lui phía sau, giết đi, giết đi...!
Dao bầu lại vung lên, chém chết không ít người.
Thiên Sơn bộ binh cùng kỵ binh vốn có hiềm khích, lúc này Chấp Pháp đội vung đao chấp pháp, ngược lại chọc giận bộ binh bại trận. Bọn họ đã mất hết ý chí chiến đấu chém giết quân Tây Bắc, nhưng thấy Chấp Pháp đội chém giết người một nhà, thì có không ít bộ binh vung đao chém lại. Mấy trăm tên kỵ binh làm sao có thể cản được bộ binh lui tới như mây đen chằng chịt, lập tức có vài chục tên kỵ binh bị giết. Kỵ binh còn lại hiển nhiên cũng biết sự tình bất ổn, quay đầu ngựa lại, lao xuống đột phá, chỉ là lúc này trong vòng đột phá, người hô ngựa hí, loạn cả một đoàn. Bộ binh vọt tới bên cạnh vòng đột phá, quan sát phía dưới, lại phát hiện quân Tây Quan đã chạy tới từ phía Mộc Lan.
Trong Tuần Mã cốc rộng lớn, khắp nơi đều là bóng người, tiếng ngựa hí, tiếng kêu thảm thiết, thanh âm lưỡi mác giao kích, thanh âm quát lớn, tiếng rống giận dữ hỗn tạp cùng một chỗ, vô cùng náo nhiệt.
Trong giây lát nghe thấy tiếng hoan hô của quân Tây Bắc từ phía sau truyền đến, lập tức nghe được bên kia gọi lớn:
- Thủ cấp Chu Lăng Nhạc ở đây, còn không đầu hàng, không giết người đầu hàng!
Thanh âm hô vang rung chuyển cả trời đất. Không ít người nhìn thấy ánh lửa bên quân Tây Bắc sáng lên, chỉ thấy một gã Tây Bắc quân cưỡi ngựa giơ một cây thương dài, trên trường thương treo một cái đầu, vẫn còn đội khôi giáp. Ánh lửa chiếu rọi, sáng như ban ngày, thấy rõ hình dáng khôi giáp kia, không ít người liếc một cái liền nhận ra đúng là khôi giáp của Tổng đốc Chu Lăng Nhạc.
Lúc này đương nhiên không có bao nhiêu người biết rõ, dưới sự bảo vệ của kỵ binh, Chu Lăng Nhạc đã thoát khỏi chiến trường. Đầu người trên trường thương, là đầu Trương Hạ. Trương Hạ cố tình dẫn bộ binh ngăn cản quân Tây Bắc, nhưng bộ binh Thiên Sơn tán loạn quá nhanh, mà quân Tây Bắc lại xông lên rất nhanh, "Chu Lăng Nhạc" một thân chiến giáp tươi sáng rõ nét, quân Tây Bắc nhìn thấy, tự nhiên là liều mình muốn chém chết Trương Hạ trước. Trương Hạ chạy không thoát, bị loạn đao chém chết, tức thì bị chém đầu, treo ở trên trường thương.
Rắn mất đầu, bộ binh thối lui lên phía trên Tuần Mã cốc đã không thể lui được nữa, nghe thấy bên kia hô to không giết đầu hàng, lúc này trước sau đều bị chặn, không ít người đã vứt binh khí xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Tin Chu Lăng Nhạc bị giết rất nhanh được la to trong quân Tây Bắc, truyền khắp toàn chiến trường. Có câu rằng, binh bại như núi đổ, trước sau Tuần Mã cốc đều có địch. Thảm hại hơn chính là trước tiên phía bắc có quân Tây Bắc đánh tới, lúc này lại nghe được tin Chu Lăng Nhạc bị giết, lại nghe phía nam có quân địch đuổi tới, quả nhiên là rơi vào khốn cảnh bốn phía bị bao vây.
Lúc này cho dù là binh sĩ ngu ngốc cũng biết đại thế đã mất, bại cục đã định. Bộ binh nhao nhao hạ binh khí đầu hàng, ngược lại bọn kỵ binh tự kiềm chiến mã, nguyên một tiểu đội đã chia nhau phá vòng vây.
Bùi Tích lúc này đang ngồi trên cỏ, vẻ mặt mỏi mệt, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đại cục đã định, y thở một hơi dài nhẹ nhõm, chậm rãi đứng dậy, khẽ thở dài:
- Thắng gian khổ, bại thảm thiết...!
Rồi lắc đầu, nhìn lên trời vẻ cảm khái.
Sáng sớm, ánh mặt trời lên lần nữa phủ lên mã tràng Thanh Nguyên một lớp màu vàng kim nhàn nhạt.
Sau một đêm điên cuồng chém giết, lũy tường cột gỗ bốn phía mã tràng, ngoại trừ phía đông bình yên vô sự, ba phía khác cũng đã thủng lỗ chỗ, tàn phá không chịu nổi.
Cho dù là quân Tây Quan hay quân Thiên Sơn, trải qua một đêm kịch chiến, đều tổn thất nặng nề.
Dưới ánh mặt trời, trong ngoài mã tràng là một mảnh huyết sắc, thây ngang khắp đồng. Ánh mặt trời chiếu trên thi thể đầy đất, tản lên một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, lại tràn đầy vẻ thê lương hoang lạnh.
Khắp nơi chiến trường bừa bộn, thi thể chồng chất, thương gãy, cờ rách, giáp vỡ.
Giọt sương sáng sớm đọng trên vật thể, óng ánh sáng long lanh, giống như nước mắt thương tâm, hoặc như trời xanh vui đến phát khóc, có binh sĩ quỳ xuống, cũng có binh sĩ nằm xuống đất, bất chấp bên người là thi thể.
Áp lực sinh tử tạm thời giải thoát, loại cảm giác thoải mái nhẹ nhõm này, đã khiến tướng sĩ không muốn suy nghĩ đến việc khác.
Dưới ánh mặt trời, đột nhiên nghe được tiếng gầm giận dữ:
- Chúng ta thắng rồi!
- Chúng ta thắng rồi!
- Chúng ta thắn rồi!
Từng đợt tiếng hoan hô rốt cục dâng lên trên mặt đất bao la, rất nhiều binh sĩ nằm dưới đất, lúc này cũng đứng dậy, giơ binh khí trong tay lên kêu to.
Tất cả mọi người vào thời khắc này, cũng bắt đầu phóng thích tình cảm trong lòng, trong tiếng cười mang nước mắt, nước mắt trong tiếng cười, trong vòng một đêm, bỏ ra cái giá quá lớn, rốt cuộc cũng giành được thắng lợi cuối cùng.
Một trận chiến tại mã tràng Thanh Nguyên đã đánh bại quân Thiên Sơn, số người chết gần chục nghìn. Tuy không ít quân Thiên Sơn thừa dịp chạy tán loạn, nhưng bọn họ lưu lại 5000-6000 thi thể cùng hơn hai vạn tù binh, năm vạn đại quân của Chu Lăng Nhạc, sau trận chiến, có thể chạy thoát khỏi chiến trường không đến hai vạn người.
Hơn nữa chạy thục mạng bốn phía, sĩ khí cùng ý chí chiến đấu hoàn toàn sụp đổ.
Trong đó có 3000 kỵ binh, là bố trí ở phía đông, vốn vẫn là quân Tây Quan dùng để kiềm chế phía đông, nhưng nhận được tin, dứt khoát rời khỏi chiến trường, vượt qua trường ngựa, hướng phía tây chạy thục mạng. Quân Tây Quan tuy giành được đại thắng, nhưng 3000 kỵ binh kia bỏ chạy, quân Tây Quan cũng không đủ kỵ binh đuổi bắt, chỉ có thể để mặc cho bọn họ đào tẩu.
Lúc này thần sắc Sở Hoan lại hết sức ngưng trọng, trong Tuần Mã cốc, thi thể người và ngựa xếp chồng lên nhau, hắn tự tay phủ lên một khuôn mặt. Đó là một thi thể quân Tây Quan, nhìn chưa đến hai mươi tuổi, khuôn mặt lộ ra còn hết sức non nớt, đôi mắt không nhắm, toàn thân trên dưới vết thương chồng chất, vết máu loang lổ, nhưng trong tay vẫn còn nắm chặt thanh đao.
Thật chặt, không hề buông lỏng, cho đến khi cận kề cái chết, hiển nhiên gã vẫn không quên bản thân đang tác chiến.
Sở Hoan giúp gã nhắm mắt lại, hắn nói khẽ:
- Ta nói rồi, ta muốn mang các ngươi đi cướp thịt kho tàu, cho các ngươi sống tiếp, nhưng các ngươi... không giữ lời hứa...!
Khi hắn chậm rãi đứng lên, tướng sĩ đi theo bên người, thấy khóe mắt Sở Hoan tựa hồ có nước mắt, tất cả mọi người trầm mặc, nhìn hắn chăm chú.
Trong Tuần Mã cốc đã không nhìn thấy mặt đất, phóng tầm mắt nhìn, tất cả bốn phương tám hướng đều bị che bởi thi thể, cờ rách, đao vỡ, thương gãy...
- Truyền lệnh xuống, sau trận chiến này, mỗi một huynh đệ chết trận, đều phải ghi trong sử sách, cho dù đập nồi bán sắt, cũng phải thêm trợ cấp cho người nhà của họ.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Bọn họ chết trên sa trường, truyền lệnh toàn quân thu thập chiến trường, thi thể quân Tây Quan cùng quân Tây Bắc, đều chôn ở phía đông cốc Thuần Mã, quân Thiên Sơn... đem đến phía tây cốc Thuần Mã chôn, từ nay về sau, cốc Thuần Mã đổi tên, không gọi là cốc Thuần Mã, đổi thành... cốc Tráng Sĩ!
- Sở đốc, cũng phải mai táng thi thể của quân Thiên Sơn!
- Đều vì chủ của mình, bọn họ không có tội, chỉ là thực hiện chức trách của quân nhân.
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Tránh sĩ chết trận sa trường, không thể để bọn họ không có chỗ chôn thân!