Khi Chu Lăng Nhạc tỉnh lại chỉ thấy xung quanh yên lặng, bên cạnh có đống lửa, mấy người đang ngồi xung quanh đống lửa xì xào bàn tán.
Y chống tay dậy liền nghe thấy:
- Chu đốc tỉnh rồi... Chu đốc, ngài không sao chứ, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!
Ngay sau đó liền có người đi đến, cẩn thận đỡ Chu Lăng Nhạc dậy. Y ngồi dậy, nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ra mình đang ở trong một ngôi nhà gỗ, liền hỏi:
- Đây là đâu?
- Chu đốc, đây là một thôn bỏ hoang, không có người ở!
Bộ hạ giải thích:
- Chu đốc bị ngã từ trên ngựa xuống, chúng thuộc hạ đành tìm nơi này để Tổng đốc tránh tạm.
- Bản đốc ngủ bao lâu rồi?
- Đã một ngày.
Thuộc hạ y đáp:
- Mang nước ấm đến...!
Liền có một binh sĩ bưng nước ấm đựng trong một chiếc bát sứt đến, cung kính dâng lên. Chu Lăng nhạc vừa đói, vừa khát, uống nửa bát nước ấm cảm thấy cơ thể khỏe hơn nhiều, lại hỏi:
- Có gì ăn không?
Binh sĩ nói:
- Trong thôn không có đồ ăn, chúng thuộc hạ tìm kiếm khắp nơi mới bắt được một con chuột, đang nấu bên ngoài, Chu đốc có ăn một chút không?
-?
- Con chuột?
Chu Lăng nhạc buồn nôn, khoát tay nói:
- Còn có bao nhiêu người ở ngoài?
- Chu đốc, còn 13 người.
Binh sĩ trả lời:
- Trên đường mấy người bỏ đi, chúng thuộc hạ cũng không ngăn lại...!
Chu Lăng Nhạc thở dài:
- Tan đàn xẻ nghé rồi, mấy người các ngươi khá lắm, về Thiên Sơn, bản đốc nhất định trọng thưởng.
- Đa tạ Chu đốc!
- Tình hình bên ngoài thế nào?
Chu Lăng Nhạc hỏi:
- Quân Tây Quan đang ở đâu? Nhân mã của chúng ta hiện tại chạy đâu hết rồi?
Binh sĩ khẽ trả lời:
- Chu đốc, chúng ta ở đây cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào. Nhưng khi Chu đốc hôn mê, chúng thuộc hạ đã phái người đi thám thính, hiện nay xung quanh đây đều là quân Tây Quan, nghe nói bọn chúng đang tìm kiếm Chu đốc...!
- Còn mấy canh giờ nữa, Chu đốc, tiếp sau đây nên làm thế nào?
Chu Lăng Nhạc trầm tư một lát rồi nói:
- Đầu tiên cần làm rõ nơi này là nơi nào, biết địa điểm rồi chúng ta mới biết phương hướng.. có phải vẫn chưa có tin tức của Liễu Tuyền?
- Chưa có.
Chu Lăng Nhạc thở dài, Liễu Tuyền dẫn theo kỵ binh dụ quân Tây Quan rời đi, đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Cả đời y chưa từng thấy chán nản như hiện nay, suy nghĩ một hồi, lại hỏi binh sĩ:
- Ngươi tên gì?
- Tiểu nhân Hoàng Trụ!
- Hoàng Trụ, 13 người các ngươi đều là bộ hạ trung thành của bản đốc. Bản Đô đốc bảo đảm với các ngươi về đến Thiên Sơn nhất định thưởng lớn, bảo đảm cho các ngươi vinh hoa phú quý!
Chu Lăng Nhạc nghĩ một hồi, tiếp:
- Quân Tây Quan đã muốn tìm ta, nhất định sẽ lập các trạm gác trên đường, muốn về Thiên Sơn không phải dễ. Đúng rồi, ngựa ở đâu rồi?
- Sợ bị quân Tây Quan phát hiện, đã giấu kỹ.
Hoàng Trụ nói:
- Chu đốc, có phải ngài muốn dẫn ngựa ra?
- Không cần.
Chu Lăng Nhạc lắc đầu nói:
- Đừng lo về chuyện ngựa nữa, ngoài ra chúng ta cũng không thể cứ mặc như vậy mà lên đường. Đi tìm y phục của thường dân, càng rách càng tốt.
- Người trong thôn này không nhiều, chỉ e người trong thôn đều sợ bị liên lụy nên đã chạy trốn rồi. Nhưng bọn họ đi vội vàng, tìm mấy bộ quần áo rách cũng không khó.
Hoàng Trụ liền nói:
- Nhưng chúng ta có 13 người, thêm cả đại nhân là 14 người, muốn tìm đủ 14 bộ quần áo cũ cũng không dễ.
Một binh sĩ bên cạnh lên tiếng:
- Như vậy cũng được, đại nhân, chúng ta bỏ áo ngoài ra, y phục bên trong bôi thêm chút bụi đất, cũng có thể lừa gạt để đi qua.
Chu Lăng Nhạc nói:
- Sau khi trời hửng sáng, phái người đi thám thính địa điểm chúng ta ở, làm rõ tuyến đường, sau đó mới cải trang... À, cải thành thợ săn, đi về Thiên Sơn, như vậy cũng không gây sự chú ý.
Trời vừa hửng sáng, liền có người đi do thám. Những người còn lại thì lo cải trang, làm mấy bộ cung tên. Đến trưa, người do thám quay về, nghe ngóng rõ ràng họ đang trên tuyến đường quay về Thiên Sơn. Trời tối, Chu Lăng Nhạc dẫn theo 13 người, hóa trang thành những thợ săn bình thường, đi theo lối nhỏ về hướng tây.
Trên đường đi rất gian khổ, thấy quan binh thì trốn tránh, găp người dân thì nghe ngóng, đi được 4, 5 ngày cũng nghe ngóng được không ít tin tức. Quân Tây Quan đã vào Sóc Tuyền, hơn nữa, trong mấy ngày đã thu hồi lại những vùng đất bị chiếm, nói là thu hồi chi bằng nói không đánh mà thắng. Quân Thiên Sơn vốn chiếm lĩnh một số thành phía tây Hạ Châu, cử không ít quân nắm giữ, nhưng sau khi quân Thiên Sơn tan tác, các huyện thành không đánh mà tự tan. Khi quân Tây Quan tiến đến chỉ còn lại thành trống.
Chu Lăng Nhạc vô cùng tức giận nhưng cũng đành nhẫn nhịn. Ngay đến đại quân Thiên Sơn cũng đại bại tại mã tràng Thanh Nguyên, số ít binh mã canh giữ huyện thành sao có thể chống đỡ nổi.
Ngày nghỉ đêm đi, lại đi thêm được 4, 5 ngày thì thấy núi Hồ Lô. Trên núi có cờ chữ Sở, đương nhiên là cờ của quân Tây Quan. Dưới chân núi Hồ Lô đã không còn quân Thiên Sơn. Đây vốn là nơi đóng quân của hàng ngàn quân Thiên Sơn, dùng để kìm hãm quân Tây Quan tại đây, nhưng hôm nay lại không có chút tung tích. Chu Lăng Nhạc rất kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Quân Tây Quan đại thắng, đương nhiên sẽ thẳng tiến. Quân Thiên Sơn rút chạy, rời khỏi núi Hồ Lô là lẽ thường tình. Quân Thiên Sơn đóng tại đây được tin quân tiền tuyến đại bại đương nhiên phải rút về bảo vệ Thiên Sơn.
Nhân đêm xuống, mấy người Chu Lăng Nhạc đi qua núi Hồ Lô, không gặp phải quân Tây Quan. Đến đây, bọn họ đã rất quen thuộc, biết rằng chỉ cần đi về phía trước chưa đến 20 dặm nữa là đến cửa khẩu Ngọc Hồ. Đó là nơi hiểm yếu nhất của Thiên Sơn. Cửa khẩu Ngọc Hồ là con đường nhất định phải đi qua, dễ phòng thủ, khó tấn công. Trước khi xuất chinh, Chu Lăng Nhạc đã để lại binh mã tại đây, đủ để bảo đảm nơi này không bị công phá. Nghĩ đến việc chỉ còn chưa đến 10 dặm đường nữa là đến Thiên Sơn, trong lòng mọi người vô cùng vui mừng.
Mười ngày nay màn trời chiếu đất, ngày nghỉ đêm đi, Chu Lăng Nhạc một lòng muốn về Thiên Sơn nhưng cũng đành kìm nén. Lúc này, thế lực của mình gần ngay trước mắt, trong lòng khoan khoái, không còn thấy mệt mỏi.
Dọc đường, y đã nhiều lần bảo đảm với 13 binh sĩ, về đến Thiên Sơn nhất định thưởng lớn, lúc này lại không kìm nén được, nói:
- Sắp về đến cửa khẩu Ngọc Hồ rồi, vào đến Ngọc Hồ thì có thể loại bỏ nguy hiểm. Sau khi về đến nơi, bản đốc nhất định trọng thưởng!
- Chu đốc, người nghe, có tiếng động!
Hoàng Trụ định tạ ơn thì nhíu mày lại, chỉ về phía sườn núi cách đó không xa, trên đó um tùm cỏ dại. Lúc này là đêm khuya có ánh trăng chiếu rọi, có thể thấy lờ mờ bóng người hỗn loạn. Chu Lăng Nhạc lo lắng, sợ quân Tây Quan mai phục tại đây. Mấy người Hoàng Trụ đã nắm chặt đao trong tay, sẵn sàng chờ đợi.
Yên lặng một lát lại thấy bóng người bên đó chuyển động, rất nhanh liền có mấy người xông ra, nghe được trong đó có người lên tiếng:
- Người nào?
Hoàng Trụ nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói:
- Các ngươi là ai?
Những binh sĩ cải trang thành thợ săn phía sau đều đã nắm chặt đao trong tay, đứng sẵn sàng. Trong đêm tối, thấy mấy người từ bụi cỏ nhảy ra, thân hình tráng kiện, mấy người Hoàng Trụ giấu Chu Lăng Nhạc phía sau. Dưới ánh trăng, Chu Lăng Nhạc lo lắng, chờ đợi đối phương dần tiến lại gần, nói lớn:
- Là Văn Viễn sao? Là Diêu Văn Nguyên phải không?
Phía đối diện cũng ngạc nhiên nói:
- Là ai? Là giọng của Chu đốc, lẽ nào là... Chu đốc, Chu đốc là ngài sao? Mạt tướng Diêu Văn Nguyên...!
Chu Lăng Nhạc vừa mừng vừa sợ.
Diêu Văn Nguyên là một trong những đại tướng dưới trướng của y, ngày đó cũng tham gia trận chiến tại mã tràng, cùng Hầu Kim Cương làm tướng thống lĩnh kỵ binh, tấn công chính diện vào mã tràng.
Nhưng sau khi binh bại, toàn quân tan tác, ai sống ai chết còn khó biết được, Chu Lăng Nhạc nhìn dáng dấp đối phương rất giống Diêu Văn Nguyên, nghe giọng cũng giống nên hỏi thăm, quả nhiên là bộ tướng Diêu Văn Nguyên của mình. Mười ngày nay vô cùng chán nản, hiện tại thấy bộ tướng của mình đột nhiên xuất hiện, Chu Lăng Nhạc vô cùng vui mừng, tiến lên trước, cười nói:
- Văn Nguyên, thực sự là ngươi? Thì ra ngươi chưa chết, thật tốt quá!
Diêu Văn Nguyên một tay cầm đao, bước nhanh đến, vui vẻ nói:
- Chu đốc, người bình yên vô sự cũng thật tốt...!
Chu Lăng Nhạc bước nhanh về phía trước, Diêu Văn Nguyên tiến lên đón, quỳ xuống, Chu Lăng nhạc đã sẵn sàng trong tư thế đỡ dậy, nào ngờ ánh đao lóe lên. Chu Lăng Nhạc giật mình, thấy cổ lạnh ngắt, lưỡi đao của đối phương đã kề trên cổ mình, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, chính là bộ tướng Diêu Văn Nguyên.
- Văn Nguyên, ngươi... ngươi làm gì vậy?
Chu Lăng nhạc vừa sợ hãi, vừa tức giận.
Mấy người Hoàng Trụ cũng giật mình, nhao nhao tiến đến. Mấy người sau lưng Diêu Văn Nguyên cũng tiến lên, giơ đao đối đầu. Chu Lăng Nhạc bị Diêu Văn Nguyên kề dao vào cổ, nên không ái dám manh động.
- Chu đốc, gặp được ngươi thật quá tốt.
Diêu Văn Nguyên nhìn thẳng vào mắt Chu Lăng Nhạc:
- Tiền đồ của huynh đệ chúng ta đều dựa vào Chu đốc rồi.
Nhất thời, Chu Lăng Nhạc vẫn chưa rõ ý tứ của Diêu Văn Nguyên, dù trong lòng rất kinh ngạc nhưng vẫn cố trấn tĩnh, trầm giọng nói:
- Văn Nguyên, cái này không đùa được, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Chu đốc, lẽ nào ngươi không biết, Sở Hoan đã ban lệnh truy nã, chỉ cần ai bắt được ngươi, dù sống hay chết đều được trọng thưởng, nếu là tướng lĩnh Thiên Sơn có thể xóa bỏ tội trạng.
Diêu Văn Nguyên nói:
- Mạt tướng cũng nằm trong lệnh truy nã, mấy ngày nay đều phải lẩn trốn, như chuột chạy qua đường. Vì sao phải đợi ở nơi hoang dã này, nếu không phải biết rằng Chu đốc còn sống, nhất định sẽ qua đây quay về, xem ra mạt tướng cũng không uổng công vất vả.
Chu Lăng Nhạc kinh sợ nhưng vẫn lạnh lùng nói:
- Diêu Văn Nguyên, ngươi ăn cây táo rào cây sung, lại sợ Sở Hoan như vậy? Thiên Sơn trong tay chúng ta, trấn giữ yếu đạo, hắn có thể làm gì chúng ta? Hiện tại ngươi thu đao lại, bản đốc có thể bỏ qua, nếu không...!
- Nếu không thì sao?
Diêu Văn Nguyên cười nhạt, nói:
- Chu đốc, trên chiến trường, ngươi vứt bỏ các chiến sĩ, tự mình thoát thân, đã từng nghĩ đến những huynh đệ vì ngươi mà chết? Xem ra ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ. Ai nói Thiên Sơn vẫn nằm trong tay ngươi? Lẽ nào ngươi không biết, Thiên Sơn lúc này đã là món đồ trong túi Sở Hoan rồi. Toàn bộ Tây Bắc đều nằm trong tay Sở Hoan. Dù là ngươi hay ta có mọc thêm cánh cũng khó thoát thân. Mạt tướng đành hy sinh người để đổi lấy sự bình yên cho bản thân và những huynh đệ ở đây!
Chu Lăng Nhạc ngơ ngác một hồi, hai mắt mở to:
- Ngươi... ngươi nói gì? Thiên Sơn là vật trong tay Sở Hoan? Ngươi... Ngươi nói láo!