- Sở đốc chớ quên, thân sĩ Tây Quan có thể kiểm tra thì đương nhiên thân sĩ Thiên Sơn cũng sẽ như vậy. Hôm nay, quân Tây Bắc đã khống chế thành Minh Sa, chúng ta phái khoái mã đi thành Minh Sa truyền lệnh bảo tồn tất cả sổ sách bên trong nha môn Hộ bộ. Sau này có thể dựa vào đó mưu đồ việc lớn.
Cam Hầu từ đầu tới cuối không lên tiếng, rút cuộc lúc này mới nói:
- Bản tướng lập tức phái người tới thành Minh Sa phong tỏa nha môn Hộ bộ Thiên Sơn, không cho bất cứ ai di chuyển một đồ vật nào bên trong.
- Làm phiền Cam tướng quân.
Hoàng Ngọc Đàm chắp tay về phía Cam Hầu, lúc này mới tiếp tục nói:
- Theo hạ quan biết, thực tế thân sĩ Thiên Sơn có hai loại sổ sách. Một là sổ sách công lưu tại nha môn quan phủ, hai là sổ sách cá nhân cất giấu trong nhà. Hai loại sổ sách này tuyệt đối bất đồng về số lượng. Sổ sách công dựa trên thông tin quan phủ nắm giữ, đây là số liệu căn cứ để giao nộp thuế má. Nhưng số lượng trên sổ sách công so với số lượng thực tế thấp hơn rất nhiều.
Loại việc mờ ám kiểu này, mọi người ở đây đều rõ ràng trong lòng.
- Để giảm thuế giao nộp, ruộng đất thực tế của đám thân sĩ so với trên sổ sách quan phủ nhiều hơn ít nhất từ ba đến năm thành, thậm chí có kẻ nhiều hơn không chỉ gấp đôi.
Hoàng Ngọc Đàm thở dài:
- Chính bởi nguyên nhân này, trên thực tế thuế má hàng năm nộp lên triều đình thiếu khuyết rất nhiều. Những lợi nhuận từ phần ruộng đất mờ ám kia trở thành một trong những lợi ích quan trọng của đám thân sĩ và quan phủ Thiên Sơn đạo.
Sở Hoan sờ lên cằm, những loại chuyện kiểu này, trước kia hắn không có hiểu biết. Nhưng từ khi Tây Quan bắt đầu đồng loạt thi hành Quân điền lệnh đã tiến hành kiểm kê trên phạm vi lớn, bởi vậy hiện giờ hắn nắm rõ mọi việc như lòng bàn tay.
- Chu Lăng Nhạc phát động phản loạn, Tây Bắc như rắn mất đầu, triều đình vướng vào chiến loạn, hiện giờ cũng không có tinh lực chú ý tới Tây Bắc. Thế nên mọi việc ở Tây Bắc, Sở đốc đương nhiên phải ra mặt làm, thay triều đình đảm đương.
Hoàng Ngọc Đàm cười nói:
- Đã như thế, đại khái Sở đốc có thể tiến hành kiểm kê Thiên Sơn đạo, dựa theo sổ sách công thu ruộng đất đám thân sĩ chiếm hữu về quan phủ. Nếu như hộ nào trên sổ sách có năm trăm mẫu, nhưng trên thực tế có tám trăm mẫu, nhiều hơn ba trăm mẫu, như vậy có thể trực tiếp thu về quan phủ. Đây không phải là cướp đoạt tài sản, chỉ là thu hồi ruộng đất không rõ lai lịch sung công mà thôi. Từ đám thân sĩ lớn nhỏ Thiên Sơn đạo có thể sung công số lượng lớn ruộng đất. Trừ phần này ra, trong Thiên Sơn đạo có một khu phương viên trăm dặm dùng riêng làm trại ngựa. Sở đốc có thể phế bỏ trại ngựa Thiên Sơn, đổi thành ruộng tốt. Theo hạ quan biết, Thiên Sơn đạo mưa thuận gió hòa, mã tràng kia chính là ruộng đất phì nhiêu nhất, rất thích hợp để dùng trong Quân điền lệnh.
Bùi Tích cười nói:
- Ý kiến hay! Sở đốc, Hoàng đại nhân tính toán kỹ càng, đã sớm ấp ủ mưu lược này, tránh cho Sở đốc tốn nhiều tâm tư. Ta suy đoán, dựa vào phần đất của trại ngựa Thiên Sơn, cộng thêm ruộng đất sung công có thể giải quyết số lượng ruộng đất thi hành Quân điền lệnh. Chỉ cần thi hành lệnh này, dân chúng Thiên Sơn sẽ vô cùng vui sướng, đương nhiên lòng người sẽ hướng về Sở đốc.
Hoàng Ngọc Đàm mỉm cười nói:
- Tất cả làm theo quyết định của Sở đốc. Nếu như quả thực có thể thi hành Quân điền lệnh, ngược lại chúng ta không phải phái nhiều binh lính tiến vào Thiên Sơn, chỉ cần đưa một số quan viên thành thạo công việc tới đó. A, có thể để Ngụy Vô Kỵ Ngụy đại nhân đi Thiên Sơn xử lý Quân điền lệnh, hơn nữa đồng thời hạ một đạo mệnh lệnh cho quan viên địa phương phối hợp thi hành, từ đó lấy cơ Sở quyết định khảo hạch sau này. Điều này sẽ khiến cho quan viên Thiên Sơn đạo tích cực làm việc.
- Được, cứ làm như vậy.
Sở Hoan nói:
- Quân điền lệnh thi hành tại Tây Quan đã cơ bản đi vào ổn định, sẽ không phát sinh quá nhiều chuyện. Hiện giờ có thể để Ngụy Vô Kỵ đi tới Thiên Sơn, trước khi có ý chỉ của triều đình, tạm thời hắn sẽ xử lý chính sự Thiên Sơn, lấy Quân điền lệnh làm gốc nhằm trấn an dân tâm Thiên Sơn đạo.
Hứa Thiệu nhịn không được hỏi:
- Hiện giờ mã tràng Thiên Sơn là trại ngựa lớn nhất Tây Bắc, nếu phế bỏ sửa thành ruộng tốt, Tây Bắc sẽ không còn một trại ngựa quy mô chính thức nào nữa.
Gã hướng về phía Sở Hoan nói:
- Sở đốc, lần này từ tay quân Thiên Sơn quân chúng ta tịch thu không dưới vạn thớt ngựa, hơn nữa ngày sau còn phải cùng người Tây Lương tiến hành giao dịch muối ngựa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, số lượng chiến mã Tây Bắc sẽ liên tục gia tăng, bởi vậy nhất định phải có một trại ngựa rộng lớn chăn thả.
- Mã tràng Thanh Nguyên cũng chưa hẳn hoàn toàn mất đi.
Sở Hoan lập tức nói:
- Có thể phái người tới mã tràng Thanh Nguyên tiến hành sửa chữa, khôi phục. Hơn nữa bản đốc sẽ xuất bạc để xây dựng thêm. Hiện tại diện tích trại ngựa này còn chưa được tính là lớn. Ngày sau trại ngựa Tây Bắc sẽ lấy Thanh Nguyên làm cơ Sở, trở thành trại ngựa lớn nhất Tây Bắc, bên trong nuôi dưỡng ba tới năm vạn thớt ngựa cũng không phải chuyện đùa.
Hắn cười nói:
- Hứa thống lĩnh, nói tới trại ngựa, bản đốc còn có một việc muốn giao cho ngươi.
- Xin Sở đốc phân phó.
- Trong mọi người ngồi đây, ngươi hiểu biết rõ nhất về chiến mã, thế nên chuyện này giao cho ngươi là thích hợp nhất. Để tránh đạo phỉ có thể mua sắm và cướp đoạt chiến mã, bản đốc chuẩn bị hạ một đạo mệnh lệnh. Chiến mã ba đạo Tây Bắc thống nhất tập trung tới mã tràng Thanh Nguyên, sẽ thiết lập một nơi tên là Quân mã thự, đứng đầu Quân mã thự là một tổng quản. Vị trí này sẽ giao cho ngươi.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Chức trách của Quân mã thự chẳng những là tập hợp chiến mã rải rác khắp Tây Bắc giống như hơn một vạn chiến mã còn lại của tàn quân Thiên Sơn, hơn nữa còn phải huấn luyện và nuôi dưỡng nhiều ngựa tốt để sau này còn dùng trừ đạo phỉ. Ngươi có thể gánh vác nhiệm vụ này hay không?
Hứa Thiệu khẽ giật mình, lời Sở Hoan nói giống như đem tất cả sự vụ về ngựa Tây Bắc giao cho gã. Đây cũng không phải chuyện đơn giản, Hứa Thiệu do dự một lúc mới nói:
- Mạt tướng... mạt tướng có thể thử một lần!
- Bản đốc không muốn ngươi thử.
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Bản đốc muốn ngươi làm tốt, gánh vác hoàn toàn công việc. Sau này nếu bản đốc cần chiến mã, thậm chí cần kỵ binh cũng sẽ tìm ngươi yêu cầu. Bản đốc hỏi lại lần nữa, ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ này được hay không?
Hứa Thiệu đứng dậy, trầm giọng nói:
- Ty chức có thể gánh vác nhiệm vụ này, nếu không hoàn thành nhiệm vụ Sở đốc giao phó, nguyện chịu xử lý theo quân pháp.
Sở Hoan nghe vậy lập tức cười lớn, sắc mặt hòa hoãn hẳn:
- Hứa Thiệu, người rành về chăm sóc ngựa tại Tây Bắc cũng không ít. Ngươi có thể mời chào cao thủ huấn luyện ngựa, bản đốc nhất định sẽ dành ưu đãi tốt cho bọn họ.
Hắn dừng một chút lại thở dài:
- Lần này chém giết cùng kỵ binh Thiên Sơn đều là do Chu Lăng Nhạc khởi xướng. Y tội ác tày trời, thế như kỵ binh Thiên Sơn cũng chỉ là do bị y lừa gạt, giấu diếm nên không có tội. Nếu bọn họ chịu quay đầu, nguyện cống hiến vì Đại Tần, tiếp tục tham gia đánh dẹp loạn phỉ, bản đốc có thể cho bọn họ cơ hội, cũng sẽ không hề bạc đãi, chỉ cần dạy dỗ lại đôi chút.
Kỳ thực mọi người ngồi đây đều rõ ràng, tuy Thiên Sơn quân đại bại, phần lớn là do kỵ binh còn khiếm khuyết về kinh nghiệm chiến đấu, nhưng Chu Lăng Nhạc hao phí tâm tư nhiều năm cũng không phải không có thành tựu. Trên thực tế, trải qua huấn luyện thời gian dài, tố chất của kỵ binh Thiên Sơn đã vượt qua được thử thách, phối hợp hết sức ăn ý. Hơn nữa tại trận chiến mã tràng, bọn họ cũng biểu hiện ý chí chiến đấu cực kỳ cứng cỏi. Không thể phủ nhận, nếu như không có Bùi Tích bày mưu tính kế, lần này trận chiến tại mã tràng kia, kỵ binh Thiên Sơn rất có thể đã giành được thắng lợi huy hoàng.
Ngoài thành có hai vạn tù binh, trong đó có ít nhất một nửa là kỵ binh Thiên Sơn đầu hàng sau khi bại trận. Trong suy tính, Sở Hoan biết huấn luyện kỵ binh không hề dễ dàng. Chu Lăng Nhạc vất vả huấn luyện một lượng lớn kỵ binh, nếu như thời điểm này giải tán, thực sự là hết sức lãng phí, vô cùng đáng tiếc.
Bùi Tích nghe vậy liền hiểu rõ ý tứ của Sở Hoan, y vuốt râu nói:
- Sở đốc, tác dụng của những kỵ binh này cũng không chỉ đơn giản là tiêu diệt giặc cướp. Sở đốc chớ quên, đám sài lang Tây Lương còn chưa chết, hiện giờ chỉ vì nội loạn nên mới không thể hình thành sự uy hiếp với chúng ta. Nhưng nếu đợi một thời gian nữa, khi bọn chúng ổn định sẽ ngóc đầu trở lại. Người Tây Lương luôn nuôi mộng xâm lăng, Sở đốc tọa trấn Tây Bắc, lại thêm Cam tướng quân phòng ngự người Tây Lương, thế nhưng cũng không thể có chút sơ suất.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Đại tướng quân nói rất đúng. Người Tây Lương không thể không đề phòng.
Hắn nhìn quét qua mọi người, nói:
- Kỵ binh người Tây Lương, cho dù chư vị chưa thấy tận mắt nhưng chắc hẳn đã sớm nghe danh. Bọn họ giống như cuồng phong, mặc dù là cừu địch của chúng ta nhưng nói thật lòng, nếu Tây Bắc không có một quân đoàn kỵ binh đủ mạnh để đối địch, chỉ sợ...!
Giờ phút này rốt cuộc Cam Hầu mới nói:
- Sở đốc nói rất đúng. Biên quân Tây Bắc đã từng trấn thủ Nhạn Môn quan, vốn tưởng rằng dựa vào quan ải có thể ngăn cản kỵ binh Tây Lương. Nhưng kết quả vẫn bị địch công phá. Tướng sĩ Tây Bắc cũng không phải không thể đánh nhau, nhưng một trong những nguyên nhân chiến bại liên tiếp là bởi đối phương lấy kỵ binh làm chủ lực. Cho nên nếu muốn hình thành chấn nhiếp đối với người Tây Lương, để cho bọn họ không dám nuôi mộng xâm lăng, Tây Bắc cần có một quân đoàn kỵ binh cường đại làm hậu thuẫn.
Sở Hoan lập tức nói:
- Cam tướng quân nói rất đúng.
Hắn hướng về phía Hứa Thiệu nói:
- Hứa Thiệu, việc về kỵ binh, bản đốc sẽ giao cho ngươi làm.
Vẻ mặt Hứa Thiệu lộ vẻ bị làm khó, chắp tay nói:
- Sở đốc, chuyện thuần phục ngựa, thậm chí là thu hồi ngựa chiến rải rác khắp Tây Bắc, mạt tướng nhất định xử lý ổn thỏa, không phụ sự giao phó của ngài. Chỉ có điều kỵ binh Thiên Sơn, quê quán vốn ở Thiên Sơn đạo, để bọn họ ở lại trại ngựa, rời xa quê quán, chỉ sợ trong lòng sẽ không vui. Hơn nữa Sở đốc biết rõ, tuy rằng trên chiến trường kỵ binh uy lực rất lớn, thế nhưng lại là quân đoàn tiêu tốn chi phí không? lồ. Hằng năm quân phí cung cấp tuyệt đối không phải con số nhỏ. Duy trì hơn một vạn thậm chí mấy vạn kỵ binh, chưa nói tới những mặt khác, chỉ riêng chuyện ăn uống của quân đoàn này mỗi năm đã là khoản tiêu dùng vô cùng không? lồ.
Bùi Tích gật đầu nói:
- Sở đốc, Hứa thống lĩnh nói quả thực có đạo lý.
Sở Hoan cười vui vẻ, nói:
- Điều này cũng không có gì, bản đốc cũng không nghĩ tới chuyện có thể lưu lại tất cả kỵ binh Thiên Sơn. Bản đốc sẽ lập tức hạ một đạo pháp lệnh. Người nguyện ý lưu lại cống hiến vì nước sẽ nhập tên vào danh sách kỵ binh. Quê quán cố hương sẽ được ghi chép kỹ càng. Chỉ cần bọn họ nguyện ý lưu lại, người nhà sẽ được miễn trừ lao dịch vĩnh viễn. Ngoài ra, trong vòng ba năm này, những hộ có người tham gia kỵ binh chỉ cần giao nộp một thành thuế má. Sau khi kết thúc thời hạn ba năm, thuế được khôi phục, bọn họ vẫn được ưu tiên nộp ít hơn hai thành so với bách tính bình thường.
Hứa Thiệu nghe lời Sở Hoan, vẻ mặt lập tức trở nên nhẹ nhàng, gã cười nói:
- Nếu vậy, đương nhiên bọn họ sẽ tranh nhau ở lại.
- Trừ chuyện này ra, bản đốc sẽ cắt một phần đất đai vùng phụ cận trại ngựa giao cho kỵ binh các ngươi.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Thời điểm khó khăn nhất tại biên quân, Cam tướng quân vừa giữ vững trận đồn vừa tổ chức sản xuất, tay làm hàm nhai, khiến người ta khâm phục. Kỵ binh do ngươi thống lĩnh đại khái cũng có thể làm như vậy. Ruộng đất phụ cận do các ngươi tự tổ chức trồng trọt. Hơn nữa tới thời điểm thu hoạch cũng không cần nộp lên quan phủ một chút nào, toàn bộ đều giữ lại với tư cách quân lương kỵ binh, lúc đó có thể phân chia theo bình quân. Trồng trọt sản xuất có thể khiến cho bọn họ rèn luyện thân thể, hơn nữa bồi dưỡng sự ăn ý giữa các binh sĩ với nhau. Các ngươi cảm thấy thế nào?
Mọi người trầm trồ khen ngợi, Hứa Thiệu đương nhiên cũng vô cùng đồng ý.
- Đương nhiên nếu muốn thành lập một đoàn kỵ binh cường đại, tố chất của kỵ binh nhất định phải được đảm bảo.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Không phải tất cả kỵ binh đều có thể ở lại, phải vượt qua quá trình kiểm tra về thân thể, tâm lý và tài năng một cách thích hợp mới được quyền lưu lại. Hứa Thiệu, vấn đề này ngươi toàn quyền phụ trách.