Lưu Ly thở dài, nàng vốn dịu dàng nền nã, thông minh tuyệt đỉnh, sao có thể không biết trong lòng thái tử sớm đã có đáp án, âm thầm thở dài:
- Điện hạ, không phải lỗi của ngài hoàn toàn, ngài...!
Thái tử lắc đầu nói:
- Ta thân là thái tử đế quốc, tận mắt thấy đế quốc rơi vào cảnh trầm luân nhưng vẫn giữ im lặng. Lưu Ly, nàng thật sự cho rằng bổn cung không sai?
- Điện hạ...!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly mang theo vẻ ưu sầu, do dự một chút rốt cuộc nói:
- Nô tỳ cả gan nói một câu, thánh thượng mê luyến tu đạo, không hỏi chính sự, chuyện này... Đây cũng không phải là việc điện hạ có khả năng khuyên bảo.
Thái tử cười khổ nói:
- Khi còn đi học, nghe lão sư nói rất nhiều đạo lý, có một câu ta rất nhớ, biết rõ, chỉ là chưa thể làm mà thôi... Từ xưa đến nay, vẫn có những người chính nghĩa không ngại nói lời trực ngôn, trong lòng ta ngưỡng mộ. Nhưng lúc đầu ta lại im lặng không nói. Nếu như năm đó ta sớm đi khuyên nhủ cũng chưa chắc sẽ có kết cục ngày hôm nay.
- Điện hạ, trong lòng ngài hiểu, lòng cầu đạo của thánh thượng không ai có thể ngăn cản...
Lưu Ly nói khẽ:
- Hoàng hậu chính là người thâm minh đại nghĩa, nàng ở bên thánh thượng, tất nhiên cũng không ít lần khuyên bảo nhưng cũng không được. Thánh thượng một lòng cầu được thuật trường sinh bất lão, đi vào mê muội, không ai có cách nào giúp người thoát ra được.
- Đúng vậy.
Thái tử thở dài.
- Cửu Ngũ Chí Tôn quyền dưới trời, ai nguyện ý buông tay, ai lại không muốn trường tồn vạn năm?
Ánh mắt của y thâm thúy, thấy Lưu Ly muốn nói nhưng lại thôi:
- Lưu Ly, nàng có gì muốn nói cứ nói đừng ngại, trước mặt ta, nàng không cần kiêng kỵ.
- Điện hạ, thánh thượng thánh giá bắc tuần, hôm nay đang ở Hà Tây làm khó chính sự. Giang sơn Đại Tần phải dựa vào điện hạ để thay đổi càn khôn.
Lưu Ly hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói.
- Hôm nay Đông, Nam mất hết, Thiên Môn đạo chỉ cách kinh sư một chút, điện hạ... điện hạ vẫn muốn cố thủ thành hay là rời kinh thành tạm thời tránh mặt.
- Rời kinh thành?
Thái tử nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Bổn cung tuyệt đối sẽ không rời kinh thành. Lôi tướng quân dù chết cũng canh giữ ở Đông Nam. Bổn cung há lại chật vật chạy trốn? Tuy hai chân bổn cung đã phế, nhưng lòng này ngược lại không khuất phục. Thiên hạ Đại Tần cũng không phải của riêng một người. Giang sơn Đại Tần này là tính mạng và máu của vô số tướng sĩ đã ngã xuống, ít nhất ta cũng có một phần sức lực, ta đương nhiên không thể tận mắt thấy giang sơn Đại Tần hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Y trầm giọng nói:
- Triệu Quyền ở đâu?
Thống lĩnh hộ vệ phủ Thái tử Triệu Quyền nghe thấy thái tử triệu kiến lập tức tiến lên cung kinh nói:
- Điện hạ, có ty chức!
- Chuẩn bị xa giá, bổn cung muốn đi Tần Thủy, tự mình tọa trấn phía trước.
Thái tử thần sắc lạnh lùng:
- Năm đó bổn cung tung hoành nam bắc, giết vô số người, gặp phải địch nhiều không kể xiết. Hôm nay Thiên Môn đạo muốn hủy hoại Đại Tần ta, quả nhiên là ý nghĩ hão huyền.
- Điện hạ!
Lưu Ly vội vàng nói:
- Ngài... ngài sức khỏe không tốt, lúc này sao có thể đi tiền tuyến? Hơn nữa ngự y đã nói, ngài phải ở trong phủ điều dưỡng.
- Giang sơn sắp không giữ được, thân thể này còn để làm gì chứ.
Triệu Quyền vội vàng nói:
- Điện hạ, nếu ngài rời kinh thành, kinh thành sẽ như thế nào? Miêu tướng quân ở tiền tuyến dẫn đầu tinh binh tất nhiên có thể chống cự Thiêm Môn đạo. Kinh sư là trọng địa, quan trọng cực điểm, ngài tuyệt đối không thể rời đi, chỉ có ngài... chỉ có ngài có thể trấn trụ kinh sư đề phòng bất trắc...
Thái tử nghe vậy liền nhíu mày.
Ý này của Triệu Quyền y đương nhiên hiểu. Tuy rằng y là giám quốc, Thái tử đảng đang khống chế kinh sư nhưng chuyện này không chứng minh ở kinh thành sẽ thập phần an ổn.
Y biết rõ, kẻ đối đầu với Thái tử đảng thật sự không ít. Mặc dù y đã dùng thủ đoạn lôi đình thanh trừ hơn phân nửa, nhưng cá luôn luôn lọt lưới. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn, y căn bản không có khả năng quét sạch toàn bộ quân địch. Những người này mai phục ở kinh thành giống như rắn độc, một khi Thái tử đảng xuất hiện sơ hở, y tin rằng những người này nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội.
Ở kinh sư, không chỉ là họa ngoại xâm mà còn có nội ưu Thiên Môn đạo có thể quyết đấu chính diện. Nhưng quân địch núp trong bóng tối ở kinh thành lại khó lòng phòng bị.
Hôm nay y tọa trấn ở kinh thành, võ sĩ canh chừng nghiêm giới, còn có thể trấn trụ kinh sư, không đến mức xuất hiện nhiều hỗn loạn lớn.
Nhưng một khi y rời kinh thành, chỉ sợ thứ lực địch núp trong bóng tối sẽ thừa cơ xuất đầu lộ diện. Y cũng không quên ở ngoài kinh thành vô số dân chạy nạn mỗi ngày đều có thể rơi vào tay bọn chúng, mà không ít trong số đó tiến vào kinh thành, phân bố ở các nơi trong kinh thành, ai dám cam đoan không có nội ứng của Thiên Môn đạo.
Đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thanh:
- Khởi bẩm điện hạ, Tây thành phát sinh náo động!
Người kia không dám vào trong sảnh, chỉ ở bên ngoài bẩm báo, nhưng âm thanh lại rất lớn.
Thái tử khẽ giật mình. Triệu Quyền lập tức quay người bước ra, cũng không lâu lắm thần sắc ngưng trọng trở lại bẩm:
- Điện hạ, đạo quan Khánh An đạo ở Tây thành xảy ra cháy lớn, có người thừa cơ làm loạn.
- Khánh An đạo quan?
Thái tử nhíu mày.
Hoàng đế sùng bái đạo trường sinh. Ở đế quốc các nơi đang xây dựng rầm rộ, tu kiến đạo quan. Là kinh đô và vùng trọng địa lân cận kinh đô, tất nhiên càng phải khởi công xây dựng nhiều đạo quan hơn, trước sau cũng có mười mấy đạo quan. Tuy quy mô kém xa Thông Thiên đạo nhưng tu kiến thập phần hào phóng, phần lớn trong đạo quan đâu đâu cũng có Trường sinh đạo đồ.
Mặc dù đối với những đạo sĩ này Thái tử không có chút thiện cảm nào, thậm chí còn ghét bỏ, nhưng cũng không dám đơn giản ra tay với những đạo quan này. Dù sao ở những đạo quan này đều có tấm biển lưu niệm có ngự bút của Hoàng đế, một khi làm khó dễ với đạo quan cũng như làm khó dễ hoàng đế. Hoàng đế vẫn là thiên tử của Đại Tần, Thái tử tất nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ.
- Bẩm điện hạ, khi trời vừa sáng, đạo quan Khánh An bỗng nhiên bốc cháy. Nghe nói cả đạo quan đúng là trong cùng một lúc mấy nơi xảy ra hỏa hoạn. Có người vọt vào trong đạo quan mồm kêu cứu hỏa nhưng gặp ai liền giết kẻ đó. Khi Võ Kinh vệ đuổi tới thì phát sinh xung đột với đám người kia. Lúc này ở Tây thành hỗn loạn vô cùng, Võ Kinh vệ cũng tử thương không ít người.
Trong mắt Thái tử phát ra vẻ lạnh lùng.
Y cũng đã hiểu trận hỏa hoạn này ở Khánh An đạo quan cũng không phải ngẫu nhiên xuất hiện, tất nhiên là có kế hoạch tỉ mỉ. Đạo quan đồng thời xuất hiện mấy mồi lửa, nếu như không phải sớm trù tính tuyệt nhiên sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
- Truyền lệnh của bổn cung, điều động Võ Kinh vệ Tây thành đến Khánh Án đạo quan, gặp kẻ nào làm loạn không cần lưu tình giết không tha.
Thái tử lạnh lùng nói:
- Đồng thời phái người thông báo tất cả các thự Võ Kinh vệ tăng cường đề phòng, có người lạ lập tức bắt. Nếu phản kháng chém không tha.
Triệu Quyền đang muốn lui ra, bên ngoài lần nữa truyền đến âm thành:
- Khởi bẩm điện hạ, đạo quan Trường Lạc ở Nam thành vừa xảy ra hỏa hoạn, có người thừa cơ hội vọt tới trong đạo quan tùy ý lạm sát.
Khóe mắt thái tử bắt đầu co quắp.
Y biết rõ thế lực địch ở kinh thành cũng một mực coi chừng đề phòng, hôm nay vốn đang chuẩn bị đi tiền tuyến. Nhưng Triệu Quyền nói lại làm y ý thức được kinh thành có lẽ còn nguy hiểm hơn so với tiền tuyến, vốn y đã quyết định lưu lại kinh thành để phòng ngừa phát sinh náo động ở kinh thành. Nhưng người chưa chạy náo động đã tới.
Khánh An đạo quan ở Tây thành, Trường Lạc đạo quan ở Nam thành dường như trong cùng một lúc xảy ra hỏa hoạn, cũng đồng thời có người vọt tới hành hung. Lúc này y đã xác định, trong kinh thành có một thế lực khủng bố âm thầm thao túng tất cả.
- Tình hình hoàng thành như thế nào?
Thái tử trầm giọng hỏi:
- Hoàng thành có động tĩnh gì không?
Hoàng thành là trung tâm kinh thành Lạc An, là thành trong thành, vẫn có Hiên Viên Thiệu và Hoàng gia Cận Vệ quân bảo vệ. Hoàng đế và hoàng hậu cùng rời kinh, Hiên Viên Thiệu mang theo quân chủ lực tùy tùng hộ vệ ở bên. 5000 quân cận vệ điều đi hơn nửa. Cả tòa hoàng thành lưu lại chỉ có gần ngàn quân cận vệ.
Mặc dù hoàng đế và hoàng hậu xa giá nhưng rất nhiều quý nhân đều lưu lại trong cung, một khi hoàng cung xảy ra hỗn loạn, toàn bộ kinh thành cũng lâm vào cảnh hỗn loạn.
- Hồi bẩm điện hạ, hoàng thành không có động tĩnh gì, bốn cửa vẫn đóng kín.
Thái tử khẽ vuốt cằm. Khi Hiên Viên Thiệu rời đi, để lại thủ hạ tín nhiệm nhất là Kiêu úy Triển Dực thống lĩnh quân cận vệ bảo vệ hoàng thành. Mà thái tử đã sớm truyền lệnh Triển Dực khi hoàng đế bắc tuần phải phong tỏa bốn cửa hoàng thành, người trong hoàng cung không được tùy ý ra vào. Bất luận là ai muốn vào hoàng thành phải được thái tử đồng ý.
- Phái người lập tức truyền lệnh cho Triển Dực phòng thủ nghiêm ngặt bốn cửa bất luận là ai cũng không được tùy ý ra vào. Nói cho Triển Dực để y truyền tin cho các nơi trong nội cung, bất luận là ai cũng không được xuất cung, ai chống lệnh bất chấp thân phận lập tức bắt đưa đến đây cho bổn cung.
Thái tử lạnh lung trầm giọng nói:
- Chuyển lời tới Trì Bất Ngôn lệnh toàn thành giới nghiêm, từ giờ trở đi, đều trở về nhà. Nếu còn có ai trên đường hành tẩu xử theo tội mưu phản.
Trì Bất Ngôn là Võ kinh vệ Chỉ huy sứ. Sau khi Hoàng Thiên Đô bị diệt cùng bè đảng An Quốc công, Mã Trọng Hành kế nhiệm chức Võ kinh vệ Chỉ huy sứ nhưng sau đó Mã Trọng Hành bị phái đến Tề Vương phủ, Thái tử đề bạt Trì Bất Ngôn đảm nhiệm Võ kinh vệ Chỉ huy sứ, bởi vậy khống chế Võ kinh vệ trong tay.
Thái tử rất rõ, lệnh giới nghiêm vào lúc này rất có thể sẽ kích thích oán khí của dân chúng trong thành, nhưng đối thủ đã ra tay hơn nữa rõ ràng cho thấy muốn kinh thành bắt đầu loạn. Lúc này tự nhiên không thể tồn tại chút lòng dạ đàn bà, tất nhiên muốn quyết định thật nhanh, nhanh chóng có phản ứng.
Đạo quan ở kinh thành xảy ra hỏa hoạn, có người thừa cơ làm loạn tin này cũng được truyền từ đến tai Từ Tòng Dương, với tư cách thủ lĩnh Trung Thư Tỉnh hiện nay. Từ Tòng Dương vẫn chưa hồi phục, vẫn ăn nghỉ ở trong nha môn Trung Thư Tỉnh.
Cách hoàng thành không xa, trên con đường cái rộng rãi sâm nghiêm, là nơi quân cơ trọng địa, cũng là nha môn Trung Thư Tỉnh. Sau mỗi ngày vất vả lo việc đại sự, Từ Tòng Dương càng lúc càng già nua mệt mỏi.
Tề Vương biến mất khỏi kinh thành, Từ Tòng Dương đương nhiên cũng đã biết tin tức. Lão biết rõ Tề Vương vu cáo Thượng thư Hình bộ Cầu Tuấn Cao vì thế bị thái tử giam lỏng ở Tề Vương phủ. Lão bị vây ở Trung Thư Tỉnh cũng không đủ lực. Tuy Tề Vương bị giam lỏng nhưng Từ Tòng Dương vẫn cùng gã ở kinh thành tranh phong cùng thái tử.
Ngay lúc này giam lỏng ở Vương phủ cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Nhưng sau đó truyền đến chuyện Tề Vương lẩn trốn, điều này làm cho Từ Tòng Dương chấn động.
Cho đến nay vẫn không hề có tin gì về Tề Vương. Nhưng lão lại không có quá nhiều sức lực để tiếp tục đi tìm tin tức về Tề Vương. Đế quốc ngàn cân treo sợi tóc, lão chỉ có thể đem hết sức lực nhào vào lo chính sự.
Thái tử giám quốc nhưng vì một thân tàn tật, nên rất nhiều sự việc cụ thể cũng tới tay Từ Tòng Dương.
Hay tin đạo quan ở kinh thành xảy ra hỏa hoạn, có người hành hung, Từ Tòng Dương cũng biết rõ sự tinh không phải chuyện đùa. Đối diện với nguy nan này, lão chỉ có thể dốc sức phò tá thái tử, cùng thái tử đồng tâm hiệp lực vượt qua được khốn cảnh trước mắt. Những quan viên khác của Trung Thư Tỉnh biết tin tức đều là tinh anh của đế quốc. Cũng đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, không ít người đã biến sắc.