Ngựa vừa về tới phủ Tổng đốc, đám người Công Tôn Sở cũng lĩnh mệnh trở về nha môn, còn lại Kỳ Hồng dẫn đám hộ vệ theo sau Sở Hoan.
Nhìn con phố dài quen thuộc trước mặt, trong lòng Sở Hoan có chút kích động. Lần này xuất chinh trong lòng mang theo tâm liều chết, thậm chí còn không nghĩ tới có thể trở về được nơi này. Lúc này nhìn thấy đại môn trên con phố dài, lòng chỉ ước mong trong chớp mắt có thể bay tới. Nơi ấy có nữ nhân hắn yêu thương, có huyết mạch bảo bối Sở An Dung, dù thành hay bại, những người thân sẽ luôn đón chờ hắn trở về.
Còn chưa tới đại môn, hộ vệ trước cửa đã phi thân chạy vào trong phủ, sau đó nhanh chóng nghe thấy tiếng hô vang truyền tới:
- Lão gia hồi phủ, lão gia hồi phủ...!
Sở Hoan tung người xuống ngựa, chân bước những bước thật dài, vọt vào bên trong cổng. Một đám người từ trong nội viện đi tới, đi đầu là Tố Nương, Lâm Đại Nhi đi sau nàng mấy bước. Sở Hoan trong lòng vui mừng, tiến lên giang hai tay, trong lúc Tố Nương còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm nàng vào trong ngực.
Tố Nương có chút run sợ, cả đám đứng trong nội viện cũng cảm thấy ngẩn ngơ.
Lần này hồi phủ không giống như những lần trước, Sở Hoan có cảm giác như lần đầu tiên nếm trải mùi vị tử vong, sau đó hồi sinh trở về.
Cảm nhận mùi thơm nhàn nhạt trên người Tố Nương trong mũi, Sở Hoan ôn nhu nói:
- Cảm giác này thật là tốt... Ha ha ha...!
Tố Nương bị Sở Hoan ôm vào trong ngực trước mặt mọi người nên thật sự có chút ngượng ngùng. Tuy vậy trong lòng nàng lại rất ấm áp, thế nên thấp giọng nói:
- Lão... lão gia...!
Đám nha hoàn đứng chung quanh cảm thấy hơi kinh ngạc, thầm nghĩ cho dù Tổng đốc đại nhân yêu thích vợ mình cũng không nên biểu hiện trước mặt mọi người như thế. Lúc này Lâm Đại Nhi đứng phía sau Tố Nương cũng ngượng ngùng quay mặt đi, cách đó không xa, dưới bóng một cây đại thụ, Mỵ Nương mặc một bộ xiêm y màu đỏ, đường cong phập phồng lả lướt. Nàng nghiêng người dựa vào một cành cây, đôi mắt hồ ly mị nhãn híp lại, như cười mà không cười.
Đại Nhi còn đang lúng túng nhìn Sở Hoan ôm Tố Nương, bỗng cảm thấy gió chợt thổi bên người. Nàng vừa xoay người nhìn lại, liền thấy thân thể mềm mại của mình cũng đã bị Sở Hoan ôm ở trong ngực. Đại Nhi vừa thẹn vừa giận, nàng tuy rằng không thuận theo giống như Tố Nương, nhưng cảm giác được Sở Hoan ôm trong ngực cũng rất thích thú. Có điều bốn phía đều là người nên lập tức đẩy hắn ra, cau mày nói:
- Chàng... chàng thả ta ra, cái này... cái này còn ra thể thống gì nữa?
Một tay Sở Hoan quàng lấy vòng eo thon thả của Đại Nhi, tay kia nâng cằm nàng lên, không nói không rằng áp sát tới, đặt lên đôi môi đỏ của nàng một nụ hôn thật sâu. Đại Nhi vừa gấp gáp vừa thẹn thùng, uốn éo thân thể muốn giẫy ra. Sở Hoan hôn sâu trong chốc lát rồi không tiếp tục nữa, liền nới lỏng lực tay. Lúc này hàm răng Đại Nhi đã cắn đôi môi đến đỏ mọng lên, ánh mắt hung hăng liếc nhìn trượng phu.
Sở Hoan cười hỏi:
- Nữ nhi bảo bối của ta ở nơi nào? Phụ thân chiến thắng trở về, tại sao nữ nhi lại không ra chào đón?
Đại Nhi mặt trắng bệch không còn chút máu, nhưng nàng cũng hiểu lần này Sở Hoan còn sống trở về cũng không hề dễ dàng, nên nhẹ nhàng giải thích:
- Lúc trước nữ nhi còn đang tỉnh, có điều vừa rồi mệt quá nên đang ở tại trong phòng.
Sở Hoan nhìn chung quanh, thấy Như Liên cũng đang đứng một bên nhìn mình, hắn liền đi tới mỉm cười nói:
- Tiểu muội, từ lúc ta rời đi, mỗi ngày muội đều cầu phúc cho ta đúng không?
Khuôn mặt Như Liên có chút phớt hồng. Vừa rồi Sở Hoan liên tục ôm Tố Nương và Đại Nhi khiến cho Như Liên chấn kinh không nhỏ, nàng cúi đầu nói khẽ:
- Vâng... đại ca, người... người có thể trở về là tốt rồi... có Bồ Tát phù hộ... người nhất định là bình yên vô sự...!
Sở Hoan biết trong những ngày hắn xuất chinh, nữ quyến trong nhà chắc chắn sẽ rất lo lắng, Như Liên cũng nhất định đều tụng kinh cầu phúc cho mình mỗi ngày. Hắn thấy Như Liên xinh xắn lanh lợi, tuy cũng có lòng muốn ôm nàng, nhưng hắn biết dù bản thân không câu nệ tiểu tiết thì cũng không thể làm như vậy được. Bởi vậy Sở Hoan chỉ khẽ cười, sau đó nhìn tới tỷ muội Bố Lan Thiến đang đứng không xa cạnh đó gật đầu chào hỏi. Bỗng nhiên hắn cảm thấy nghi hoặc, tự nhủ từ lúc hồi phủ chưa thấy Lâm Lang đi ra. Tố Nương vừa nhìn liền hiểu tâm tư Sở Hoan, vừa rồi bị hắn ôm vào trong ngực, xấu hổ tới mức tim đập rất nhanh, tới tận lúc này mới bình phục được một chút, nàng liền tiến tới nói:
- Lâm Lang muội muội không ở trong phủ. Con đường giao thương qua Bắc Sơn được đả thông, muối trong kho lại đang tồn quá nhiều, thế nên Lâm Lang muội muội mấy hôm nay bận rộn chỉ đạo thương đội đưa hàng vào quan nội...!
Sở Hoan lúc này mới thả lỏng trong lòng.
Bắc Sơn cắt nhượng hai huyện, sau khi chỉnh đốn sơ lược, con đường từ Tây Quan tới quan nội đã được thông suốt. Trước kia có một thời gian Tiếu Hoán Chương phong tỏa con đường đó, nhưng Sở Hoan không hạ lệnh dừng sản xuất muối, bởi vậy tám diêm trường tính đến hôm nay, lượng hàng tồn kho đã đạt số lượng không? lồ. Nếu là lương thực còn không nói, nhưng hàng trữ trong kho lại là muối, vốn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Đối với tình hình tài chính của Tây Quan, Lâm Lang hết sức rõ ràng, nàng biết rõ hiện giờ thứ Sở Hoan không thiếu nhất là muối ăn, còn thứ thiếu nhất chính là tiền bạc. Thế nên nàng lập tức triển khai mậu dịch cùng quan nội, đem muối ăn đang trữ trong kho đổi thành bạc.
Sở Hoan cảm thấy không khí gia đình rất ấm áp, hòa thuận, vui vẻ. Thật ra mà nói, trong đám nữ quyến của mình, ít nhất còn có người có thể chính thức giúp mình một tay ví như Lâm Lang. Hơn nữa nàng vì mình mà chịu mệt nhọc, từng giờ từng phút đều cân nhắc vì mình.
Trong lòng vì cảm động nên càng thấy yêu thích hơn, hắn liền nghĩ tới chuyện đi tìm Lâm Lang. Lúc này Sở Hoan nhìn quanh một lượt, chợt thấy Mỵ Nương không tiến tới mà quay người đi về phía sau, vòng eo thon thả đong đưa, lưu lại bóng lưu màu đỏ tươi kiều diễm.
Mỵ Nương độc lập độc hành, là ngoại lệ trong đám nữ quyến. Sở Hoan biết rõ Tố Nương cũng không thể quản được nàng. Hắn còn đang suy nghĩ trong đầu, chợt nghe Tố Nương nói:
- Lão gia, bây giờ thiếp đi chuẩn bị cơm tối cho người...!
- Không cần.
Sở Hoan nói:
- Buổi tối ta muốn đi gặp Tề Vương nên sẽ dùng cơm ở nơi đó. Tố Nương, nàng đi chuẩn bị nước ấm, chuẩn bị một bộ y phục sạch sẽ để ta tắm rửa thay quần áo...!
Hắn cũng không nói nhiều, sau đó liền cất bước đuổi theo Mỵ Nương.
Mỵ Nương đã nhanh chân vượt qua sau tường. Sở Hoan rảo bước nhanh hơn, lúc đi qua tường liền phát hiện Mỵ Nương đã cách một khoảng khá xa, hắn nhịn không được kêu lên:
- Ngươi gặp quỷ hay sao? Dừng lại cho ta...!
Mỵ Nương ngoái đầu nhìn lại cười, cũng không nói lời nào, lại càng không dừng bước. Sở Hoan càng bước nhanh chân thì nàng càng muốn đối chọi gay gắt với hắn. Bộ pháp Sở Hoan nhanh hơn thì cước bộ của nàng cũng nhanh hơn, cứ như thế một người trước một người sau cách nhau một khoảng cố định. Đi qua một dãy đình viện, liền đã tới ngoài tiểu viện của Mỵ Nương. Nàng vừa đẩy cửa đi vào, Sở Hoan muốn tiến lên liền nghe thấy "rầm" một tiếng, cửa viện đã đóng lại.
Hắn nhíu mày đi tới gõ cửa nói:
- Mở cửa.
Bên trong truyền tới tiếng nói của Mỵ Nương:
- Ơ, chúng ta vội vàng làm gì? Trái ôm phải ấp, còn không mau đi trấn an cho tốt những nữ nhân kia của ngươi đi. Lão nương mệt mỏi, không muốn tiếp khách.
- Bản lão gia là khách sao?
Sở Hoan tức giận nói:
- Liễu Mỵ Nương, ngươi là nương tử mà không coi phu quân ra gì. Mở cửa cho bản lão gia, ngươi có phải quên mình là ai hay không? Bản lão gia đếm ba tiếng, nếu không mở cửa sẽ trừng trị theo gia pháp.
Trong phòng im lặng, cũng không có tiếng Mỵ Nương đáp lại.
Trong lòng Sở Hoan vừa hiếu kỳ vừa buồn cười. Hắn biết Mỵ Nương làm ra vẻ vũ mỵ, bất cần nhưng mỹ nhân này trên phương diện ghen tuông thật sự không thua kém bất kỳ kẻ nào. Lúc trước mình ôm Tố Nương rồi Đại Nhi ở trong viện bị nàng nhìn thấy, sợ rằng trong lòng đã dậy sóng ghen tuông rồi.
Chỉ là một cái cửa viện, đối với Sở Hoan mà nói đương nhiên không phải là vấn đề trở ngại gì. Hắn đi tới bên tường, hít sâu một hơi phóng người lên, giống như vượn nhẹ nhàng bám tay lên bờ tường. Cánh tay vừa phát lực, thân thể hắn bay lên như một con diều, trong nháy mắt nhảy lền đầu tường. Lúc này trong lòng hắn rất vui mừng, nghĩ thầm công phu bản thân quả thật có chút tiến bộ. Lần này nhảy lên đầu tường người nhẹ như yến, không hề có một chút cảm giác nặng nề.
Hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trong phòng đốt đèn, Mỵ Nương cũng không còn trong sân. Sở Hoan nhảy khỏi đầu tường đi tới trước cửa phòng, khóe miệng không khỏi nở nụ cười vui vẻ, ít nhất Mỵ Nương cũng không đóng cửa phòng lại. Tuy có khả năng trong lòng đang ghen tuông nhưng còn chưa tới mức không muốn gặp mình.
Hắn sửa sang lại y phục, sau đó mới đẩy cửa đi vào. Đột nhiên Sở Hoan cảm giác một vật đánh úp xuống đỉnh đầu, vội đưa tay lên ngăn cản, thế nhưng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hóa ra có nước lạnh trút xuống từ phía trên.
Nước lạnh dù sao cũng không phải là vũ khí, tuy Sở Hoan đưa tay đón đỡ nhưng không có tác dụng. Nước đổ từ trên đầu xuống, trong chốc lát toàn thân ướt sũng như chuột lột. Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trên treo một túi nước, miệng túi hướng xuống dưới. Đây là cái bẫy Mỵ Nương đã sớm sắp đặt ở cửa, chỉ đợi mình mở cửa là cái túi sẽ tự động nghiêng xuống. Sở Hoan đương nhiên không nghĩ tới Mỵ Nương thiết kế cơ quan đối phó với mình, tuy túi nước chỉ là chút trò vặt vãnh nhưng trong lúc Sở Hoan không phòng bị, đường đường là Tổng đốc Tây Quan lại trúng phải ám toán.
Trên mặt Sở Hoan đều là nước, chợt nghe thấy tiếng cười "khanh khách" vang lên. Hắn hé mắt nhìn lại, liền thấy Mỵ Nương đang ôm bụng cười tới mức khom cả lưng.
Sở Hoan nhổ đi nước lạnh trên miệng, chân với về phía sau đóng cửa lại, sau đó quơ tay cài chốt cửa, mắt nhìn chằm chằm vào Mỵ Nương, thái độ rất lạnh lùng, từng bước từng bước ép tới gần.
Mỵ Nương đang cười sảng khoái, nhìn thấy Sở Hoan mặt lạnh tiến lại gần, nhịn không được lui về phía sau hai bước, trong mắt lộ ra vẻ bối rối:
- Ngươi... ngươi làm gì thế?
Sở Hoan không nói lời nào, vẫn từng bước ép tới gần như cũ.
- Ta... ta cũng không phải muốn hại ngươi.
Mỵ Nương cười không nổi nữa rồi. Mị nhãn nàng chớp chớp, lông mi cong vút lay động, bày vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nói:
- Người ta là phòng bị người xấu... Ngươi... ngươi nếu không xông tới, vậy cũng... vậy cũng không xối xuống đầu ngươi... Ngươi không được trách ta...!
Nhìn vẻ mặt Sở Hoan biểu lộ vẻ dữ tợn, lạnh lùng không nói lời nào, trong lúc nhất thời Mỵ Nương cũng không đoán được tâm tư của hắn.
Nàng quay người chạy vào bên trong phòng, vừa qua cánh cửa, muốn quay người đóng lại thì Sở Hoan cũng đã đuổi tới, hắn đưa tay giữ lấy cánh cửa, không cho nàng đóng lại.
Khí lực Mỵ Nương đương nhiên không thể so sánh với Sở Hoan, liền bày ra một dáng vẻ tội nghiệp hoảng sợ. Sở Hoan cũng không nói hai lời, xông lên phía trước, chặn rồi ôm lấy Mỵ Nương. Tay hắn vừa đặt tới đầu vai, Mỵ Nương đã hốt hoảng kêu lên:
- Ngươi làm cái gì, thả ta xuống... Ta không làm chuyện gì sai, ngươi... Ôi, ta đau bụng, ngươi thả ta xuống...!
Sở Hoan cũng không để ý, đi tới bên giường, đưa tay ném nàng xuống.
Sau đó hắn thuận tay cần chổi lông gà dùng để quét bụi trên bàn, lạnh lùng nói:
- Sở Liễu thị, ngươi không tuân lệnh phu quân, to gan lớn mật. Bản lão gia muốn dùng gia pháp trừng phạt, mau xoay người qua, bản lão gia muốn đánh đòn...!
Mỵ Nương nói với giọng đầy tội nghiệp:
- Ô ô, Mỵ Nương biết sai rồi, về sau không dám nữa. Ngươi tạm tha cho ta lần này, về sau không dám nữa...!
- Bớt nói lời vô ích.
Thái độ Sở Hoan nghiêm khắc.
- Đưa mông lại gần, đừng làm lão gia nổi giận, nếu không hậu quả khó lường...!