Lưu Thiên Phúc nói đến đây, Sở Hoan đã hiểu được phần nào, ánh mắt hắn vẫn rất điềm tĩnh, lại cười nói:
- Những người đó có ơn với thôn làng, nhận ân tình thì phải báo đáp.
Lưu Thiên Phúc cười gượng, nói:
- Họ chỉ cầu xin ta làm một chuyện, hễ ngươi trở lại thôn, thì ta sẽ nghĩ cách báo cho họ biết... Ngoài điều đó, họ không có yêu cầu nào khác.
- Ồ?
Sở Hoan vui mừng hỏi:
- Vậy là họ ở lại chùa Bàn Lan sao?
Lưu Thiên Phúc cười khổ nói:
- Từ lúc chuyện đó xảy ra, cũng chưa đến một tháng, quả thật bọn họ vẫn ở lại chùa Bàn Lan, ăn ở tại đó. Họ nói chỉ cần có bọn cướp tập kích thôn, trong thôn phái người người tới báo tin, là bọn họ sẽ nhanh chóng chạy tới.
Sở Hoan nói:
- Hẳn là Khổ đại sư cũng bị bọn họ khống chế?
Lưu Thiên Phúc gật gật đầu:
- Sau khi ở lại chùa Bàn Lan, việc ăn uống cũng do bọn họ can thiệp vào, thật ra thì nếu họ muốn có tin tức của ngươi, cũng không cần tới tận chùa Bàn Lan, bởi vì Khổ đại sư và và hai hòa thượng đều đang ở trong tay bọn họ.
Sở Hoan thầm thở dài, biết cho đến bây giờ, Lưu Thiên Phúc cũng không biết hai tăng nhân của chùa Bàn Lan đã bị giết, liền cố ý nhích người che khuất tầm mắt của Lưu Thiên Phúc, không cho y thấy hai cái xác đã bắt đầu thối rửa cách đó không xa, nhẹ nhàng nói:
- Lưu thúc, ta đã biết việc này, bây giờ trời đã muộn, thúc về trước đi, từ nay không cần đến chỗ này nữa.
Lưu Thiên Phúc cười khổ nói:
- Nhị Lang, ngươi còn có thể gọi ta một tiếng Lưu thúc, ta cảm thấy tự thẹn, Lưu thúc sống hơn nửa đời người rồi, những người đó thấy ngươi làm đại quan, cho nên đố kỵ với ngươi, muốn hại ngươi. Thật ra... thật ra thì ta cũng rất phân vân, nhưng trong thôn là già trẻ lớn bé hàng trăm người...
Sở Hoan khoát tay nói:
- Lưu thúc, thúc cũng không làm gì sai, nếu ta làm bảo trưởng (bảo: đơn vị hộ tịch ngày xưa) như thúc, ta cũng sẽ làm như vậy.
Ngừng lời một chút, Sở Hoan lại nói:
- Lưu thúc, nếu chỗ này thật sự quá hỗn loạn, không thể giải quyết được và nếu người trong thôn đồng ý, thì mọi người nên chuyển đến Tây Bắc đi, tới thôn Sóc Tuyền của Tây Quan sẽ có người sắp xếp cho thôn dân, chỉ sợ là mọi người không nỡ rời bỏ quê hương nguồn cội thôi!
- Sở đại nhân, ta...
Sở Hoan nói:
- Lưu thúc, không cần nói thêm, thúc cứ về trước đi, ta còn có việc, không tiễn được. Khi trở về thôn cũng không cần nhắc lại chuyện này, coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Vẻ mặt áy náy, Lưu Thiên Phúc thấy bụng dạ Sở Hoan rộng lượng như thế, không hề oán trách mình, trong lòng càng khó chịu, lắc đầu cười khổ, xoay người đi về thôn. Ông ta đi được vài bước, lại ngoái lại nhìn, Sở Hoan phất phất tay một cái, Lưu Thiên Phúc không dừng lại, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Lúc này Sở Hoan mới quay đầu lại, nhìn về phía Mỵ Nương, thấy Mỵ Nương đưa lưng về phía hắn, bèn đi tới, nhẹ nhàng nói:
- Nàng đang tức giận ư? Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, là những nông dân thật thà đôn hậu, lúc đầu nếu ta không đưa Nặc Cự La tới đây, cũng gây ra phiền phức thế này, đây là sai lầm của ta.
Mỵ Nương thở dài:
- Ai đúng ai sai, thiếp cũng không tâm tư đâu mà suy nghĩ.
- Vậy nàng đang nghĩ gì?
- Thiếp thấy thắc mắc, loại độc trong thân thể thiếp là do ai hạ độc.
Mỵ Nương nhíu mày nói:
- Vì sao thiếp vẫn không phát hiện được...
Sở Hoan nói:
- Khi đó nàng đã biết Thanh Thiên Vương.
- Ý chàng là, loại độc trong thân thể thiếp là do Thanh Thiên Vương?
Thân thể mềm mại của Mỵ Nương run lên, nhíu mày nói:
- Tại sao hắn lại làm như vậy? Lúc đó... đang chuẩn bị khởi binh lần thứ nhất, hắn cùng chung hoạn nạn với chúng ta, thề đồng sinh đồng tử!
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Cho dù Thanh Sư Bạch có giao tình với huynh trưởng của nàng, cũng không phải là hạng người hơi hợt, Thanh Thiên Vương có được sự tương trợ của bốn người bọn nàng, đương nhiên là thực lực tăng mạnh, nhưng cho dù hắn muốn dùng bọn nàng, e rằng cũng phải đề phòng bọn nàng, nếu như không vững vàng khống chế bọn nàng trong tay, làm sao hắn khống chế những đội quân khác?
- Cho dù thiếp theo chàng, trong lòng cũng không có ý định phản bội hắn.
Sở Hoan nói:
- Lòng người khó dò, hắn không thật sự coi bọn nàng là huynh đệ tỷ muội, mà bọn nàng cũng dĩ nhiên không thể hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của hắn.
Mỵ Nương chớp chớp mắt, cũng không nói lời nào, hiển nhiên còn có một chút nghi ngờ.
- Mỵ Nương, Kỳ Hoành còn đang chờ ở cửa thôn.
Giọng Sở Hoan trở nên nhẹ nhhàng:
- Nàng tới gặp hắn đi, rồi tới thành Thanh Liễu, ở thành Thanh Liễu có khách sạn Duyệt Phong, hai người có thể ở đó, chờ ta trở về.
- Chờ chàng trở về?
Mỵ Nương nhíu mày nói:
- Chàng muốn đi đâu?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Bây giờ hình như ta đã nghĩ rõ ràng một việc.
Mỵ Nương còn chưa hiểu, Sở Hoan thong thả nói:
- Thích khách mai phục ở chùa Bàn Lan tối nay, mặc dù có thủ đoạn nham hiểm, nhưng bản lĩnh của hắn, dĩ nhiên là không thể nào giết được ta. Về điểm này, ta nghĩ chính bọn họ cũng hiểu rõ.
Mỵ Nương gật đầu nói:
- Mặc dù võ công của người kia không kém, nhưng chỉ dựa vào một mình hắn để lấy mạng chàng, là vô phương!
- Cho nên trước đây ta đã từng nói, mục đích của bọn họ không phải là lấy mạng ta.
Sở Hoan chớp mắt, chậm rãi nói;
- Đã không muốn lấy mạng ta, lại cứ mai phục ở chỗ này, hơn nữa còn cố ý làm ta kinh động... Lúc trước, ta còn thấy kỳ lạ, nhưng hiện giờ đã hiểu rõ, lý do rất đơn giản, bọn họ chỉ muốn ta biết Nặc Cự La đã rơi vào tay bọn họ, dụ ta truy tìm bọn họ mà thôi.
Mỵ Nương cau mày nói:
- Chàng muốn truy đuổi bọn họ?
Đôi mắt đẹp của nàng lộ vẻ lo lắng:
- Không được, chàng không thể đi, chàng đã biết bọn họ muốn dụ chàng tiến tới, vậy thì đừng trúng quỷ kế của bọn họ.
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Ý của nàng là, ta nên bỏ mặc Nặc Cự La?
- Chuyện này...
Mỵ Nương khẽ giật mình, ánh mắt lộ vẻ khó xử, do dự một chút, rồi nói:
- Vậy... thiếp đi cùng với chàng.
Không đợi Sở Hoan từ chối, Mỵ Nương đã nói:
- Chàng đừng nghĩ đến việc bỏ thiếp lại!
Sở Hoan đưa hai tay vỗ về khuôn mặt của Mỵ Nương, lại cười nói:
- Nàng nói xem, ta có lợi hại không?
Mỵ Nương không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Chàng muốn nói cái gì?
- Bọn họ bắt Nặc Cự La đi, là muốn dụ ta tiến tới, đương nhiên là ta không đi không được, nàng không cần lo lắng bọn họ sẽ vây khốn ta.
Sở Hoan lại cười nói:
- Với võ công hiện nay của ta, ta có thể đi khắp thiên hạ, chẳng những ta sẽ bình yên trở về, mà còn có thể đưa Nặc Cự La trở về bình an vô sự, nàng có tin không?
Mỵ Nương đáp:
- Dù chàng nói như thế nào, thiếp vẫn muốn đi cùng chàng.
- Mỵ Nương.
Sở Hoan nghiêm nghị:
- Ta đi một mình, cho dù không cứu được Nặc Cự La, thì muốn thoát thân cũng không khó khăn, nhưng... nếu như có nàng bên cạnh...
- Ý chàng nói là thiếp đi cùng, sẽ trở thành gánh nặng của chàng chứ gì?
Mỵ Nương hừ lạnh một tiếng:
- Chàng đừng vội dùng những lời này để ngăn chặn thiếp, chính chàng cũng biết, đối phương đã cố ý chờ ở chỗ này để dụ chàng tiến vào bẫy của chúng, đương nhiên chúng sẽ chuẩn bị đầy đủ. Lần này chàng đi, dữ nhiều lành ít, chàng không đi thì tốt, nhưng nếu chàng nhất quyết muốn đi, đương nhiên thiếp phải cùng đi với chàng.
Sở Hoan nhíu mày:
- Mỵ Nương, sao nàng không hiểu...
Khóe mắt Mỵ Nương ửng đỏ, nói:
- Thiếp biết ý của chàng, chẳng phải bởi vì chàng lo cho an nguy của thiếp, cho nên mới định một mình đối mặt với nguy hiểm đấy sao? Chẳng lẽ chàng không rõ, nếu chàng có chuyện chẳng lành, làm sao thiếp sống nổi?
Sở Hoan thở dài, đang định cất tiếng, chợt thấy thân thể mềm mại của Mỵ Nương lảo đảo như đứng không vững, sắp té đến nơi. Sở Hoan ra tay cực nhanh, chụp lấy cánh tay Mỵ Nương, la lên:
- Mỵ Nương, nàng làm sao vậy?
Mỵ Nượng tựa vào ngực Sở Hoan, cảm thấy choáng váng, thân thể nhẹ bỗng, dường như trong thoáng chốc không còn chút hơi sức nào, yếu ớt nói:
- Thiếp... thiếp không sao!
Sở Hoan nắm chặt tay Mỵ Nương, chợt có cảm giác không ổn, mặc dù Mỵ Nương là người tập võ, nhưng bàn tay nàng vẫn nhỏ nhắn mềm mại, tuy nhiên lúc này cầm tay nàng, hắn cảm thấy cồm cộm.
Hắn cầm tay nàng giơ lên dưới ánh trăng, thấy rõ trên mu bàn tay của Mỵ Nương nổi lên những mụt nhỏ mọc thành từng đám, những mụt này màu đỏ, so với những phần da thịt trắng như tuyết còn lại, có sự khác biệt rõ rệt.
- Đây là cái gì?
Sở Hoan kinh hãi hỏi.
Vốn lúc đầu Mỵ Nương thấy hơi choáng váng, toàn thân không còn hơi sức, nhưng cảm giác đó cũng không kéo dài quá lâu, chỉ thoáng qua rồi trở lại bình thường ngay. Lúc này nàng mới phát hiện trên mu bàn tay của mình xuất hiện sự khác thường, liền nhíu chặt đôi mày lá liễu.
Sở Hoan lo lắng hỏi:
- Nàng có cảm giác thế nào?
Mỵ Nương lắc đầu nói:
- Không có... không có cảm giác gì lạ cả. Chuyện này... Đây là cái gì?
Nàng vốn là người yêu thích vẻ đẹp, thấy trên tay mình nổi lên những mụt nhỏ hơi đáng sợ như vậy, đôi mày càng nhíu chặt.
Sở Hoan cau mày nói:
- Đây là độc... Nàng trúng độc lúc nào?
- Trúng độc?
Mỵ Nương ngạc nhiên nói:
- Thiếp đâu có trúng độc? Hơn nữa, trên tay thiếp cũng không có cảm giác gì khác lạ, chỉ là... (1)
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến điều gì đó, lúc nãy ở trong phật đường, nàng có cảm giác choáng váng, nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất, cho nên nàng cũng không để ý, bây giờ cảm giác này lại xuất hiện, mặc dù thời gian kéo dài không lâu, nhưng lâu hơn so với lúc ở trong phật đường, nàng thầm hoảng sợ, cảm giác này không phải bình thường, lại nghe Sở Hoan nói mình bị trúng độc, ý nghĩ trong đầu liền nhanh chóng xoay chuyển, lập tức kêu lên:
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ là con dơi máu?
- Con dơi máu?
Sở Hoan cau mày hơi:
- Ý nàng là con dơi trước kia?
Mỵ Nương lập tức nói:
- Đúng vậy, trước khi con dơi đó vỡ nát, máu huyết bắn ra, tay của thiếp bị dính máu của nó!
Nàng xem xét tay mình, chỗ nổi mụt đúng là chỗ bị dính máu dơi, chợt lạnh cả người. Lúc trước nàng không phát hiện điều gì khác lạ, hơn nữa, mặc dù nàng cảm thấy con dơi kia vô cùng ghê tởm, nhưng cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm. Bây giờ nàng đã nghĩ ra, đối phương thả mấy con dơi kia, tuy sức tấn công yếu ớt, nhưng chúng là những con dơi độc.
Mỵ Nương cũng khá quen thuộc với độc dược, ám khí của nàng luôn được nhúng độc dược, nhưng lúc này cũng không biết trong máu con dơi kia chứa chất độc gì.
Sở Hoan không chút chần chừ, liền lấy một cái bình sứ nhỏ từ trong ngực ra, bảo Mỵ Nương duỗi thẳng tay ra, thấp giọng nói:
- Đừng cử động!
Hắn mở nắp bình ra, đưa miệng bình kề vào tay Mỵ Nương. Rất nhanh, hai con côn trùng nhỏ xanh biếc từ trong bình chạy ra, chạy quanh những mụt nhỏ trên mu bàn tay của Mỵ Nương. Thân thể mềm mại của Mỵ Nương run lên, thấy mấy con côn trùng trên tay mình, hoảng sợ định rút tay lại, Sở Hoan giữ chặt tay nàng, trầm giọng nói: