Đám võ sư Khổng Tước đài biết rõ chuyện quá khẩn cấp, tuy nói bọn Mao Nhân Câu võ công không yếu nhưng đối phương có đến hơn mười tên, sức chiến đấu cũng không kém, hơn nữa đều cưỡi ngựa. Chỉ một Mao Nhân Câu và hai võ sư thì thật sự khó ngăn cản. Lúc trước, hầu hết đám võ sư này đã bỏ vũ khí, chỉ còn sót một người cầm vũ khí trong tay, lúc này vẫn dũng mãnh xông lên phía trước. Những người khác phản ứng nhạy bén, có hai người từ sau lưng Mao Nhân Câu xông lên cầm binh khí, mấy người khác hoặc là quay đầu về phía doanh địa, hoặc là tìm binh khí.
Uông tiêu đầu xuất đao liên tục làm mấy võ sư lui về phía sau. Lúc này những đạo phỉ khác cũng đều vây quanh đám Mao Nhân Câu, hợp nhau tấn công trái phải. Tuy nói chúng đạo phỉ nhất thời không tổn thương được y, nhưng là đối mặt với một đám vây công, thực sự có chút chật vật.
Sở Hoan chỉ quan sát chốc lát, cuối cùng không do dự nữa, chạy về phía Uông tiêu đầu.
Uông tiêu đầu hiển nhiên cũng phát giác được tình huống, quay đầu thấy Sở Hoan chạy tới, cũng không do dự bỏ qua võ sư kia, lạnh lùng quát:
- Lão tử chém ngươi trước.
Mắt thấy mấy người tản ra, lại thấy Sở Hoan hai chân nhún lấy đà, cả người như hùng ưng nhảy lên, Uông Tiêu đầu thoáng giật mình. Sở Hoan giống như chim ưng giương cánh nhào về phía gã, đến lúc này thật không ngờ Sở Hoan không hề rút đao, thậm chí bao cũng không mở ra, trực tiếp dùng chuôi đao kia đập xuống đầu Uông Tiêu đầu.
Một nhát này giống như diều hâu bắt thỏ, tên võ sư mà Uông Tiêu đầu bỏ qua kia nhìn thấy Sở Hoan nhảy lên thì không khỏi không giật mình, trong lòng biết độ cao đó không phải chỉ cần khổ luyện là đạt được.
Uông Tiêu đầu hiển nhiên cũng có kinh nghiệm chiến đấu, tuy giật mình nhưng chiêu thức không loạn. Thấy Sở Hoan nện một đòn xuống mình, gã cảm nhận được sức mạnh kinh khủng qua một đòn đó, lại biết cho dù vung ngăn cản cũng không thể cản nổi một kích thế đại lực trầm kia,
Trong khoảnh khắc sống chết đó, gã nhanh ý nghĩ tới phương án vây Ngụy cứu Triệu, bất chấp đòn sấm sét đang giáng xuống đầu, đâm đao vào thẳng bụng dưới của Sở Hoan. Mục đích là kích vào chỗ yếu khiến đối phương không thể trở tay kịp.
Chiêu bài vây Ngụy cứu Triệu này cũng không tồi, chỉ là gã quên rằng tốc độ của gã so với đối phương chênh lệch quá lớn, Sở Hoan căn bản không thèm để ý đến một đao kia của gã, Uông Tiêu Đầu còn không đụng được đến quần áo của Sở Hoan đã nghe hai tiếng "răng rắc", lập tức cảm giác vai phải đau đớn, cả cánh tay mềm rũ xuống, đại đao trong tay rơi xuống đất. Không hề trì hoãn, Sở Hoan đã nâng cước lên, đá vào ngực hắn. Uông tiêu đầu giống như một con diều bay vút ra ngoài.
Võ sư bên cạnh vốn muốn tiến lên trợ giúp, nhưng biến cố xảy ra trong chớp mắt, thậm chí gã còn không thấy rõ hai người giao phong như thế nào, đã nhìn thấy Uông tiêu đầu thẳng tắp bay ra ngoài, giật thót một cái, đã nhìn thấy Sở Hoan đứng chỗ đó, mặt không đỏ thở không gấp, khí định thần nhàn.
Ngược lại sau khi rơi xuống đất, Uông Tiêu đầu cảm thấy lồng ngực quay cuồng, khí tức hỗn loạn, trong nhất thời khó có thể hô hấp.
Bên khi Mao Nhân Câu mang theo vài tên võ sư đánh nhau với đám đạo chích loạn thành một đoàn, ánh đao soàn soạt, trong mưa phùn tiếng hò hét vang lên liên miên.
Sở Hoan nhìn lướt qua, đột nhiên nhíu mày, không thấy bóng dáng Chu Hùng đâu nữa, hắn đột nhiên quay đầu, thì thấy bóng một bóng người đang nhanh chóng đi về phía lều vải của Kim Lăng tước.
Sở Hoan nhìn thân ảnh kia thấy đúng là Chu Hùng, ngược lại có chút giật mình, thầm nghĩ tiểu tử Chu Hùng này thực xảo trá, hiển nhiên biết tình thế không ổn nên trước hết mưu đồ bắt Kim Lăng Tước làm con tin.
Nghĩ vậy, hắn không do dự nữa, nhanh chóng chạy tới hướng bên kia.
Chu Hùng quay đầu lại nhìn thấy một bóng người như báo săn xông về mình, biết tung tích đã bị phát hiện, gã cầm đao trong tay, liều mạng vọt vào lều vải bên cạnh. Dù sao khoảng cách quá xa, tuy Sở Hoan phát hiện kịp thời nhưng vẫn không thể đuổi kịp. Chu Hùng đi vào trong lều.
Sở Hoan vốn tưởng rằng Chu Hùng đi vào trong lều vải, trong trướng hẳn sẽ có rất nhiều tiếng la hét của nữ nhân. Cũng thật kỳ quái, sau khi Chu Hùng xông vào trong lều, thì không có bất kỳ tiếng kêu to nào. Lúc này, Sở Hoan đứng cách lều vải không quá năm sáu bước, hơi cau mày, đang lo lắng không biết tình huống trong lều như thế nào, chợt thấy một bóng người từ trong lều lao ra, đúng là Chu Hùng.
Sở Hoan nắm chặt tay lại, chỉ thấy Chu Hùng xông ra bước được năm sáu bước, thân thể bắt đầu lung lay, lại bước thêm vài bước rồi mới ngã xuống đất.
Sở Hoan khẽ giật mình, chỉ thấy sau khi Chu Hùng ngả xuống đất, lại cố bò về phía trước như muốn chạy cách lều vải này càng xa càng tốt.
Đúng lúc này một thân ảnh xinh xắn từ trong lều đi ra, trong mưa phùn, Sở Hoan nhìn thân ảnh kia có chút mảnh mai, tựa hồ không để ý mình, từng bước một đi về phía Chu Hùng.
Sở Hoan biết rõ đây là tỳ nữ Tiểu Liên bên người Kim Lăng tước, nghe nói là bị câm, nhưng khiến cho Sở Hoan kinh ngạc chính là, giờ phút này trong tay Tiểu Liên đang nắm một thanh chủy thủ lấp lóa. Bước chân nàng không lớn, nhưng lúc này dù Chu Hùng đã dùng hết sức mình kiệt lực bò về phía trước, nhưng căn bản không được bao xa.
Sở Hoan cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mắt thấy Tiểu Liên cách Chu Hùng chỉ còn mấy bước, Chu Hùng chống nửa người trên, quay đầu lại, khàn giọng gào lên:
- Các người... Không được... Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?
Tiểu Liên đi từng bước vòng ra trước, Chu Hùng còn định bò tiếp thì đã thấy Tiểu Liên ngồi xuống, hàn quang lóe lên, chủy thủ (dao găm) đã cắm vào một chân của Chu Hùng.
Chu Hùng hét thảm một tiếng, một dao Tiểu Liên cắm xuống, lập tức rút ra. Thấy Chu Hùng không thể động đậy mới dời đi, chủy thủ lại tàn nhẫn đâm vào trong ngực Chu Hùng. Chu Hùng toàn thân kéo căng, hai mắt trừng trừng mang theo vẻ sợ hãi cực độ. Tiểu Liên lại rút đao ra, hàn quang lóe lên, cắt đứt cổ họng Chu Hùng.
Máu tươi phun tung tóe trên vạt áo Tiểu Liên, thậm chí khăn lụa che mặt cũng bị dính máu nhưng tiểu Liên tựa hồ không thèm để ý, lao chủy thủ lau chùi sạch sẽ trên người Chu Hùng rồi đứng dậy.
Sở Hoan đứng cách đó vài bước nhưng từ đầu đến cuối Tiểu Liên đều không thèm liếc mắt, cũng không biết có phải là không phát hiện Sở Hoan ở bên cạnh hay không.
Cảnh tượng trước mắt khiến Sở Hoan cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Sở Hoan đi qua giang hồ, chinh chiến sa trường, thấy qua vô số người chết, cũng tự tay giết bao nhiêu người, hơn nữa hắn từng trải qua rất nhiều chuyện tinh không thể tưởng tượng được. Nhưng tình cảnh trước mắt vẫn khiến hắn hãi hùng khiếp vía.
Thân hình Tiểu Liên mảnh mai, trông vô cung nhu nhược nhưng lúc nàng giết người, lại trấn định tự nhiên, tỉnh táo vô cùng, hơn nữa không chút do dự nào, ra tay chuẩn xác và cực kỳ chính xác. Nếu như là đổi lại một nam tử hoặc thậm chí Mỵ Mương ra tay hung ác như thế, Sở Hoan sẽ không giật mình, nhưng lần này lại là một đôi tay tỳ nữ khéo léo đẹp đẽ, không khỏi khiến cho Sở Hoan nhìn mà khiếp sợ.
Trong cơn mưa phùn, Chu Hùng đã đi đời nhà ma, Tiểu Liên thu hồi chủy thủ, bình thản ung dung tựa hồ như chỉ mới vừa giết một con kiến.
Nàng quay người đi về hướng lều vải. Lúc này Tiểu Liên cũng có cảm giác Sở Hoan ở gần đó nhưng căn bản không thèm quay đầu, trực tiếp đi vào lều vải.
Tiểu Liên không nhìn Sở Hoan, Sở Hoan cũng lách mình đi qua, nhìn như rất tùy ý hói:
- Kim Lăng Tước cô nương có sao không?
Tiểu Liên rốt cục dừng chân, quay đầu lại.
Tuy Sở Hoan đã cùng Khổng Tước đài đồng hành nhiều ngày, nhưng hai tỳ nữ bên người Kim Lăng Tước từ đầu đến cuối không đi ra, luôn giữ khoảng cách tuyệt đối với toàn đội ngũ. Cho đến bây giờ, Sở Hoan chưa hề gặp mặt Kim Lăng tước. Thế nên bây giờ cũng là lần đầu tiên đối diện với Tiểu Liên. Dưới mắt Tiểu Liên là khăn lụa, không thấy rõ hình dáng của khuôn mặt, nhưng một đôi mắt kia lại hết sức rõ ràng. Sở Hoan nhìn vào đôi mắt kia, thân thể đột nhiên chấn động.
Đôi mắt Tiểu Liên tĩnh lặng như nước, không có gì biến hóa cảm xúc.
Nàng vốn không nói được, đương nhiên sẽ không nói chuyện, nhìn Sở Hoan liếc một cái rồi không thèm để ý đi về phía lều.
Sở Hoan lúc này lại run lên. Nhìn thân ảnh Tiểu Liên như muốn đi vào lều vải, Sở Hoan cầm lòng không được bất giác bước theo. Chưa kịp mở miệng thì từ trong trướng bồng lại có một tỳ nữ đi tới, chính là tỳ nữ còn lại vẫn luôn ở bên cạnh Kim Lăng Tước. Lúc Tiểu Liên tiến vào lều vải, người này lên tiếng chào đón Sở Hoan:
- Trúc đại hiệp, cô nương đa tạ ngài rút đao tương trợ, sau này sẽ có cảm tạ. Địch nhân chưa rút lui, cô nương mời Trúc đại hiệp giúp Khổng Tước đài đẩy lùi quân địch.
Sở Hoan hơi cau mày, cũng không lâp tức ly khai, đúng lúc này, rốt cuộc truyền đến một thanh âm ngọt ngào:
- Trúc đại hiệp hiệp can nghĩa đảm, ta rất cảm tạ, khi đến Hà Tây tất có trọng báo!
Thanh âm này trong trẻo, lại có một sự ngọt ngào nhẹ nhàng, dễ nghe.
Chỉ nghe thanh âm này thôi cũng khiến người ta hết sức thoải mái, hơn nữa không nghi ngờ gì người phát ra âm thanh kỳ mỵ như vậy ắt hẳn là một mỹ nhân tuyệt thế.
Bên kia tiếng chém giết đã yếu hẳn, Sở Hoan quay đầu lại nhìn qua thấy tựa hồ việc chém giết cũng đã ngừng lại, trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
- Cô nương không việc gì là tốt rồi.
Hắn cũng không nói gì thêm, quay người chạy tới bên Mao Nhân Câu.
Lúc này Mao Nhân Câu đã tiến lên chào đón, chắp tay với Sở Hoan:
- Trúc đại hiệp, lần này chuyển nguy thành an, nhờ có Trúc đại hiệp tương trợ lớn, Khổng Tước đài vô cùng cảm kích.
Sở Hoan nghe thấy tiếng vó ngựa đã đi xa, nhìn mấy thi thể còn nằm lại trên mặt đất, cười hỏi:
- Đạo phỉ đã lui?
Mao Nhân Câu cười đáp:
- Trúc đại hiệp chém chết giết trùm thổ phỉ Uông Trực, bọn chúng như rắn không đầu tự nhiên không còn ý chí chiến đấu, ngoài Uông Trực, chúng ta đã đánh chết ba gã đạo phỉ, những người khác cũng chạy tán loạn.
Lúc này Đinh Miểu đi tới, chắp tay nói:
- Mao lĩnh đội, Trần Thông đã tắt thở.
Mao Nhân Câu hơi cau mày, thở dài:
- Chúng ta đã bị chết một người, bị thương ba người... quay về bẩm báo với cô nương, tăng thêm trợ cấp cho người nhà của Trần Thông.
Địch nhân đã lui, việc tiếp theo không thể thiếu chính là thanh lý chiến trường, chôn cất thi thể. Ngũ Sĩ Chiêu tuy bị Sở Hoan đánh bất tỉnh lại chưa chết. Mao Nhân Câu vốn đã định cho lão một đao nhưng Sở Hoan khuyên bảo, Ngũ Sĩ Chiêu đã không còn sức uy hiếp, chi bằng trói lão lại, theo đội ngũ đi về Hà Tây. Tuy nói đây là nội gian cấu kết với bên ngoài, nhưng nếu bẩm báo việc này lên trên, sẽ càng chứng tỏ một thực tế, vì hiến nghệ cho Hoàng đế, Khổng Tước đài đã trải qua đường xá xa xôi cùng bao nhiêu nguy hiểm, có lẽ từ đó sẽ tranh thủ được ít nhiều khen thưởng của mọi người.
Lúc này, Mao Nhân Câu đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Sở Hoan nên liên tục gật đầu đồng ý.
Lúc chôn thi thể, mọi người không tìm thấy thi thể của Chu Hùng. Sở Hoan thấy kỳ quái liền tới đến gần lều của Kim Lăng Tước thì phát hiện thi thể của Chu Hùng đã... không cánh mà bay.