- Hiện giờ ta muốn lấy tên ra giúp … cô nương (hắn lại chuyển cách xưng hô, hic), cô có nhịn đau được không?
Hắn dừng một chút, nghiêm nghị nói:
- Cô nương nhất định phải chịu đựng!
Hắn nhặt một cành cây khô từ bên cạnh, đưa tới bên miệng Tô Lâm Lang, nói:
- Cắn nó!
Tô Lâm Lang thấy cành cây khô này bẩn thỉu, dính bụi đất, cho dù thế nào cũng không dám cắn, quay đầu đi chỗ khác, Sở Hoan nhíu mày nói:
- Cô muốn nhẫn một cành cây khô, hay là muốn độc tính lan ra toàn thân mà chết?
Thân thể mềm mại của Tô Lâm Lang run lên, dường như nghĩ tới cái gì, hơi do dự, rốt cục cắn cành cây khô kia.
- Hiện giờ ta giúp cô lấy thân tên ra, nhất định sẽ rất đau, nhưng nếu cô muốn sống sót, nhất định phải chống đỡ được, không có cành cây khô này, ta lo lắng cô sẽ cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Sở Hoan đã đặt dao găm nướng trên đống lửa, cũng không quản Tô Lâm Lang có đồng ý hay không, xé một mảnh vải mới từ chiếc váy màu xanh nước của Tô Lâm Lang xuống, Tô Lâm Lang nhìn Sở Hoan xé rách váy mình, đầu tiên giật mình kinh hãi, hai đùi co rút lại, không kìm nổi mà kẹp chặt, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, biết Sở Hoan muốn dùng để băng bó xử lý miệng vết thương.
Sở Hoan chuẩn bị xong khăn buộc, lại nghĩ tới cái gì, thấp giọng nói:
- Phải tìm được nước để rửa miệng vết thương, nếu không sẽ lây...!
Hắn cũng không quản Tô Lâm Lang hiểu được ý tứ những lời này hay không, đứng dậy cầm dao găm, xoay người đi ra ngoài.
Thấy Sở Hoan muốn rời khỏi, Tô Lâm Lang chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, hơi sốt ruột, há miệng thở dốc, nhưng tính tình nàng kiêu ngạo vẫn khiến nàng không hô ra tiếng, cũng may Sở Hoan đã quay đầu lại, dịu dàng nói:
- Không cần sợ hãi, vừa rồi ta nhìn thấy một con suối nhỏ, sẽ không đi xa, lập tức trở lại!
Trong lúc vô tình, Sở Hoan đã đưa mình trở thành thần hộ mệnh của Tô Lâm Lang.
Rời khỏi sơn động, Sở Hoan lại dọn dẹp cây khô trước sơn động, che cửa động lại, đi theo đường đi một hồi, nhìn thấy bên cạnh có một rừng trúc nhỏ, hắn qua chặt một cây gậy trúc khá dài, lại chế thành hai ống nước bằng trúc, dao găm này quả thật rất sắc bén, không tốn bao lâu liền hoàn thành.
Làm xong ống trúc, tìm được con suối nhìn thấy lúc đến, nước suối kia chậm rãi chảy xuống từ một khẽ hở vách nũi, cũng không biết nguồn nước ở nơi nào. Sở Hoan lấy nước suối vào trong hai ống trúng, tự mình vươn đầu lưỡi uống no, lúc này mới vội vàng chạy trở về sơn động kia. Trên đường đi về, hắn nhìn thấy thi thể con sói lớn mình giết chết kia, lập tức kẹp hai ống nước suối vào trong ngực, vươn một bàn tay giữ chặt chân sói, liền kéo qua sơn động kia.
Đến trước sơn động, để xác sói ngoài đồng, hắn vào sơn động, liền thấy Tô Lâm Lang đã dựa vào vách đá vẫn không nhúc nhích. Hắn giật mình kinh hãi, vội vàng đi qua, chỉ thấy sắc mặt Tô Lâm Lang càng thêm tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuôi theo khuôn mặt trắng nõn. Không dám chậm trễ, hắn buông ống trúc xuống, nướng dao găm trên lửa, lúc này mới cẩn thận bẻ gãy thân tên ở bắp chân, bắt đầu xử lý tên ở chân Tô Lâm Lang.
Tuy rằng Tô Lâm Lang nhắm mắt lại, nhưng lúc Sở Hoan hành động, hô hấp của nàng liền bắt đầu dồn dập lên, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, cắn cành cây trong miệng, một tay nắm vạt áo mình, bộ ngực sữa phập phồng kịch liệt, hiển nhiên đang phải chịu đau đớn rất lớn.
Sở Hoan cố gắng đẩy nhanh tốc độ, hắn hiển nhiên vô cùng lành nghề đối với việc xử lý miệng vết thương, động tác vô cùng thành thạo, cũng không có tốn thời gian rất dài, đã lấy thân tên kia ra, bên trên tràn đầy máu tươi. Hắn ném thân tên vào trong lửa, ngẩng đầu liếc Tô Lâm Lang một cái, trong mắt lộ ra vẻ do dự, nhưng thần sắc rất nhanh trở nên kiên định, không nói hai lời, ôm cái đùi rắn chắc kia của Tô Lâm Lang lên.
Tuy rằng khí lực Tô Lâm Lang lúc này suy yếu, nhưng vẫn chấn động, nhả cành cây trong miệng ra, quát lên:
- Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Còn không… còn không buông ra?
Nàng xuất thân nhà quyền quý, tuân thủ lễ chế, hôm nay rơi vào đường cùng, đã có rất nhiều điểm quá phận, lúc này thấy Sở Hoan ôm chân của mình, quả thật kinh sợ, chỉ tiếc toàn thân mềm yếu, muốn giãy ra, nhưng không có khí lực, mà khí lực Sở Hoan quá lớn, ôm chân nàng, miệng đã ghé vào vết thương.
Tô Lâm Lang vừa thẹn vừa giận, lúc trước nàng vẫn cảm thấy tính tình Sở Hoan không tồi, nhưng giờ phút này nghĩ tới Sở Hoan thấy sắc nổi ý, ở thời khắc cô nam quả nữ ở chung nổi lên suy nghĩ xấu xa, sẽ động tới mình, trong lúc xấu hổ, trong lòng lại vô cùng hoảng sợ, biết nếu Sở Hoan thật sự nổi lên sắc tâm, mình tuyệt đối không ngăn cản được, thân thể mềm mại vặn vẹo, muốn giãy dụa, thậm chí nâng một cánh tay mềm mại vô lực lên, muốn đánh Sở Hoan.
Đã thấy Sở Hoan ngẩng đầu, "phốc" một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi từ trong miệng, cặp mắt chứa linh khí nhìn về phía Tô Lâm Lang, thản nhiên nói:
- Không hút máu độc ra, chân này của cô sẽ phế đi!
Hắn cũng không nói nhiều, lại dán miệng lên đùi ngọc của Tô Lâm Lang, giúp nàng hút máu độc bên trong, chỉ cảm thấy trên đùi bóng loáng của Tô Lâm Lang, ngoại trừ mùi máu tươi của máu độc kia ra, còn có một hương thơm tản mát ra từ bên trong da thịt, Sở Hoan biết đây là mùi thơm cơ thể của Tô Lâm Lang, mùi thơm kia vô cùng dễ ngửi, chỉ là đan xen một chỗ với mùi máu, có vẻ hơi cổ quái.
Tô Lâm Lang ngây người sửng sốt, tay nâng lên chậm rãi buông xuống, lúc này mới hiểu được dụng ý của Sở Hoan. Nàng chỉ cảm thấy Sở Hoan hút máu độc ở miệng vết thương, trong đau đớn, lại mang theo một cảm giác cổ quái, nhìn nam tử này ngồi xổm bên người mình, miệng dán bắp chân mình, trên mặt cũng không biết bởi vì đau đớn hay là vì gì khác, nóng lên từng đợt, mồ hôi thơm trên trán chảy ròng xuống, hàm răng cắn chặt, gắng sức chịu đựng, nhưng rồi lại phát ra hai tiếng rên rỉ, đó là do đau đớn, chỉ là tiếng rên rỉ này phát ra, lại mang theo một hương vị câu hồn.
Không bao lâu, Sở Hoan liền hút ra năm sáu ngụm máu tươi, nói cũng lạ, khi máu độc hút ra, màu xanh đen trên đùi ngọc của Tô Lâm Lang dần phai nhạt xuống, biến thành màu đỏ sẫm. Sở Hoan lấy ống trúc ra, dùng nước suối bên trong lau miệng vết thương một chút, liền dùng vải băng lại.
Sở Hoan nói:
- Phần lớn máu độc bên trong đã bị hút đi, chẳng qua còn có một chút độc dư lại, chân này coi như giữ được.
Hắn dừng một chút, thấy Tô Lâm Lang dùng một ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, không ngờ trên mặt tái nhợt của Tô Lâm Lang dâng lên hai ráng mây, quay đầu đi. Sở Hoan gẩn ra, lập tức hiểu được cái gì, hóa ra mình còn ôm đùi người ta, lúc này mới cảm giác chân này quả nhiên trơn nhẵn, vô cùng trắng nõn, xấu hổ một hồi, cẩn thận buộng ra, lại nói:
- Trong thung lũng này có nhiều hoa cỏ lạ, lát nữa ta lại đi tìm chút thảo dược, sẽ thanh trừ độc còn sót lại trong cơ thể cô!
Tô Lâm Lang nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi… ngươi hiểu được thảo dược?
- Không hiểu.
Sở Hoan cười ha ha, nói:
- Ta thường xuyên bị thương, cho nên hiểu biết vài phần đối với thuốc trị thương da thịt.
Nhìn ánh lửa của đống lửa nhỏ đi không ít, hắn lại ra ngoài tìm chút gỗ khô, tăng mạnh thế lửa, bên trong thạch động lại ấm áp lên.
Hai người thoáng nhìn nhau, thân thể mềm mại của Tô Lâm Lang run lên, lại quay đầu đi chỗ khác. Sở Hoan cũng hơi xấu hổ, suy nghĩ một chút, nói:
- Đúng rồi, cô mất máu nhiều quá, hơn nữa đã một buổi chúng ta chưa ăn gì, ta đi kiếm đồ ăn!
Hắn rời khỏi sơn động, nhìn thấy xác sói kia, lập tức lấy dao găm ra, vô cùng lưu loát là lột tấm da sói xuống, lại căn một ít thịt sói, dùng cành cây xiên vào, trở về trong động, đặt thịt sói trên lửa nướng.
Tô Lâm Lang dựa vào vách tường, thấy Sở Hoan nướng thịt, không khỏi hỏi:
- Đây… đây là thịt gì?
- Thịt sói!
Sở Hoan cười:
- Vừa rồi ở trên đường, nó muốn ăn chúng ta, chẳng qua vận khí của nó không tốt, không thể ăn chúng ta, hiện giờ lại bị chúng ta ăn vào bụng!
Mặt Tô Lâm Lang hơi thất sắc, hơi giật mình nói:
- Chúng ta… chúng ta phải ăn thịt sói?
Sở Hoan nói:
- Tuy rằng hương vị sẽ không ngon lắm, nhưng lại có thể lấp đầy bụng. Cô yên tâm, trước kia ta đã nếm qua thịt sói, không có việc gì!
Tô Lâm Lang hơi mất tự nhiên, hơi trầm ngâm, mới nói:
- Ngươi… chỗ này ngươi không có dầu muối, làm sao… làm sao có thể ăn được?
Lần này đến lượt Sở Hoan ngẩn ra, lập tức cười lên ha ha. Tô Lâm Lang thấy trong nụ cười của hắn có vài phần trêu chọc, mặt đỏ lên, cắn chặt răng, lập tức nói:
- Ngươi… ngươi cười cái gì?
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Cô nương là người xuất thân phú quý, nghĩ tới còn chưa trải qua hoàn cảnh như vậy.
Hắn dừng một chút, mới nói:
- Hiện giờ, tự nhiên sẽ không cầu hương vị đồ ăn, đối với chúng ta mà nói, có thể bổ sung thể lực của mình, khiến cho mình tiếp tục sống sót mới là sự thật nhất.
Hắn thở dài nói:
- Trong thiên hạ này, rất nhiều người muốn ăn no nê cũng khó cầu, sao lại yêu cầu xa vời hương vị đồ ăn ngon hay không.
Tô Lâm Lang nghe như vậy, sắc mặt khẽ biến, cảm thấy hơi chói tai, nhưng cũng không nói gì thêm, trầm mặc một hồi, rốt cuộc mới hỏi:
- Từng có người nói với ta, nhận ơn giọt nước của người, làm suối tuôn đáp lại. Dù ta chưa chắc có thể làm được, nhưng nhận ân huệ của người khác, cuối cùng trả lại ân tình này, nếu không trên người vướng ân huệ của người khác, luôn không thoải mái!
Tô Lâm Lang ngạc nhiên nói:
- Ân huệ?
Dường như không rõ mình có ân huệ gì với Sở Hoan.
Sở Hoan vui cười, nói:
- Lúc trước ta từng nói với nàng, hương vị điểm tâng nàng cho rất không tồi!
Lúc này Tô Lâm Lang mới nhớ tới, lại kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ… Chẳng lẽ chỉ vì chút điểm tâm ấy, ngươi… người liều mình cứu giúp như vậy sao?
Không biết vì sao, sau khi hỏi ra những lời này, không ngờ ở sâu trong lòng Tô Lâm Lang sinh ra một cảm giác thất vọng khó hiểu nào đó.
Sở Hoan cười ha ha, lại không nói lời nào, cầm thịt sói trong tay lật mặt khác, lúc này trong sơn động đã tràn đầy mùi thịt. Đã hai ngày Tô Lâm Lang chưa ăn, bụng thật sự rất đói khói, lúc này mùi thịt nhàn nhạt, nhưng cũng khiến nàng thèm ăn một chút.
Một lúc lâu sau, Sở Hoan lấy cành cây ra, dùng dao cắt một miếng thịt nhỏ, lại lấy một mảnh khăn vô dụng trên mặt đất lót vào, đưa thịt sói nóng hầm hập qua, cười nói:
- Có thể không hợp khẩu vị của cô nương, nhưng cũng đủ lấp đầy bụng, có thể bổ sung thể lực!
Tô Lâm Lang do dự một chút, vẫn giơ tay nhận lấy, nàng ăn gì đều cực kỳ rụt rè, tay cầm một miếng thịt sói, ngửi mùi, thèm ăn tăng lên, một bàn tay chắn phía trước, dường như không muốn để Sở Hoan nhìn thấy bộ dáng nàng ăn, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, tước xuống, nhíu mày, thật đúng là không dễ ăn.
Sở Hoan cười ha ha, cũng không nói gì, chỉ nhặt ống trúc mới cắt bên cạnh, mới rồi tẩy rửa miệng vết thương cho Tô Lâm Lang, còn thừa nửa ống nước, chờ Tô Lâm Lang nhận lấy, lúc này Sở Hoan mới cắt lấy một miếng thịt sói, ăn ngon lành.
Tô Lâm Lang ăn non nửa miếng thịt, thật sự ăn không vào được, lại uống một ít nước suối, chỉ cảm thấy nước suối này vô cùng ngọt, hơn nữa ở trong ống trúc mới chặt, trong nước còn mang theo mùi trúc, thấy Sở Hoan đang sói nhai hổ nuốt, do dự một chút, đưa ống trúc qua.
Sở Hoan cười ha ha, nhận lấy, cũng không để ý gì, ngửa đầu uống một ngụm lớn, lại cắn một miếng thịt sói, Tô Lâm Lang thấy hắn uống nước, đột nhiên trên mặt lại nóng lên một hồi.
Sở Hoan tất nhiên là không sao cả, nhưng lúc Tô Lâm Lang đưa ống trúc qua, tuy rằng nhìn như lơ đảng, nhưng vô cùng chú ý động tác uống nước của Sở Hoàn, thấy chỗi môi Sở Hoan dán lên, đúng là chỗ môi anh đào của mình vừa chạm qua, tuy rằng nhìn qua Sở Hoan không cố ý, nhưng Tô Lâm Lang vẫn cảm thấy mặt đỏ tai hồng, tim đập gia tốc, âm thầm suy nghĩ: "Hắn… hắn cũng chạm vào chỗ kia… Hắn cố ý sao?" Trong lúc nhất thời không dám đối mặt Sở Hoan, chỉ dùng khóe mắt liếc hai cái, thấy tuy rằng Sở Hoan ăn thịt, nhưng tước thịt cũng rất chậm, giống như đang ăn món ngon thượng đẳng nào đó, cẩn thận nhấm nháp hương vị trong đó.
Sở Hoan ngẩn đầu, đối diện ánh mắt Tô Lâm Lang liếc trộm mình, lại cười ha ha. Trên mặt hắn dường như mang theo nụ cười của mặt trời, tuy rằng nhìn qua rất lôi thôi, nhưng nụ cười kia lại khiến người ta nhìn qua cũng vô cùng dễ nhìn.
Ánh mắt Tô Lâm Lang và Sở Hoan tiếp xúc, lại có vài phần bối rối, trong lòng rất khó hiểu. Nàng từng đối mặt với nhiều người như vậy ánh mắt vẫn bình tĩnh tự nhiên, thần thái thích đáng, nhưng vì sao hôm nay mỗi lần gặp ánh mắt Sở Hoan, lại có một cảm giác tim đập gia tốc?