Mắt Phùng Nhị Cẩu nhìn chằm chằm vào mông Tố Nương, khoảng cách càng gần, hô hấp càng dồn dập, cổ đỏ lên, trán dĩ nhiên toát ra một chút mồ hôi lạnh.
Tố Nương ở bên bờ sông giặt quần áo, tiếng nước ào ào, bước chân của Phùng Nhị Cẩu lại nhẹ nhàng, trong lúc nhất thời nàng cũng không cảm giác được phía sau có người.
Phùng Nhị Cẩu cách khoảng năm sáu bước, chậm rãi mở hai tay ra, liền muốn tới gần phía sau, trước tiên ôm Tố Nương lại.
Ngày xưa gã cũng nhiều lần đùa giỡn Tố Nương, nhưng Tố Nương lúc nào cũng mang theo dao bên người, điểm này gã biết rõ trong lòng, gã cũng biết Tố Nương vô cùng mạnh mẽ, thật sự bị nàng phát hiện mình tới gần, vậy khó đối phó.
Từ lúc Tố Nương gả tới, gã vẫn thèm nhỏ dãi ba thước đối với Tố Nương, mà sau khi Sở Đại Lang mất, lại thời khắc muốn lấy quả phụ quyến rũ này tới tay, chỉ tiếc Tố Nương không đổi sắc mặt, lạnh lùng với gã, gã mất không ít tâm tư, nhưng Tố Nương thời khắc đề phòng gã, vẫn khiến gã không có cơ hội đắc thủ.
Hôm nay ma xui quỷ khiến, gã nhìn thấy Tố Nương một mình đi tới bờ sông cửa thôn, trong lòng vạn phần ngứa ngáy, bị ma quỷ ám ảnh theo tới đây, mà nhìn thấy thân hình nở nang của Tố Nương, lại nhìn thấy bốn bề vắng lặng, liền nổi lên lòng xấu xa.
Gã nhìn thân hình nở nang mềm mại ngay ở trước mắt mình, cổ họng phát khô, bước chân nhanh hơn, một cước đạp về phía trước, thình lình một tiếng "rắc" vang lên, một tiếng này vang lên đầu tiên khiến Phùng Nhị Cẩu kinh ngạc một chút, cúi đầu thấy mình giẫm nát một cành ây khô, lập tức thấy có bốn năm cành cây khô trên mặt đất, trong lòng lập tức hiểu được, quả phụ nhỏ này quả nhiên là tâm tư cẩn thận, mấy cành cây khô này hiển nhiên là quả phụ nhỏ quyến rũ này cố ý đặt ở đây, chính là phòng bị có người tiến tới từ phía sau.
Một âm thanh này vang lên, lập tức kinh động Tố Nương, nàng đột nhiên đứng dậy, xoay người nhìn thấy Phùng Nhị Cẩu.
Phùng Nhị Cẩu nhìn thấy Tố Nương xoay người lại, hoảng sợ, dĩn hiên lui về phía sau hai bước, thấy Tố Nương đứng ở bờ sông lạnh lùng nhìn mình, ống tay áo cuộn lên, lộ ra hai cánh tay ngọc trắng nõn như ngó sen, một túm tóc đen bị gió thổi lên trên trán Tố Nương, tràn tư vị nữ nhân quyến rũ, trong lòng gã ngứa ngáy, cười hì hì nói:
- Tố Nương muội tử, thật sự là khéo léo, muội giặt quần áo ở bên cạnh, ta cũng vừa vặn bước tới...!
Ánh mắt gã đã rơi xuống bộ ngực của Tố Nương, nhìn thấy bộ ngực căng tròn, nhìn qua cực kỳ to lớn, cổ họng giật giật, dĩ nhiên đi tới phía trước một bước.
Một tay Tố Nương xoa bên hông, tay kia liền nhẹ nhàng kéo tóc trên trán ra sau tai, động tác này của nàng rất nhẹ nhàng, Phùng Nhị Cẩu nhìn thấy lại hơi ngẩn người.
- Ngươi gọi loạn cái gì, Tố Nương là ngươi có thể gọi sao?
Tố Nương bình tĩnh nói.
Phùng Nhị Cẩu thấy Tố Nương không những không rút dao ra, trái lại đáp lại mình, tuy rằng giọng nói lạnh như băng, nhưng cũng khiến gã mở cờ trong bụng. Gã cười ha ha nói:
- Ta gọi, vậy nàng nói làm sao bây giờ? Muốn phạt ta như thế nào, chỉ cần nàng mở miệng, ta nguyện ý bị phạt. Tố Nương muội tử, nói xem, muốn phạt ca ca ta như thế nào, nàng nói đi, nói đi...!
Trên mặt gã tràn đầy vẻ dâm tà.
Gã đúng là loại tiểu nhân được một tấc lại lấn một thước, nhìn thấy biểu thị của Tố Nương, liền thuận thang trèo lên trên, tùy ý trêu đùa.
Tố Nương cười lạnh nói:
- Được. Ngươi muốn ta phạt ngươi, ta thật muốn phạt ngươi, ngươi nguyện ý nghe sao?
- Nguyện ý nguyện ý!
Phùng Nhị Cẩu liên tục gật đầu:
- Muội tử tốt, chỉ cần nàng mở miệng, không có gì ca ca làm không được. Vì nàng, cho dù ca ca chết cũng không sao!
- Không được... Không được gọi người ta là... muội tử tốt...!
Phùng Nhị Cẩu thấy Tố Nương xưa nay lạnh như băng mỉm cười với mình, quả nhiên là thấy sắc hồn tiêu, kích động lên, nói:
- Nàng là muội tử tốt của ta, ta nhận định là ca ca của muội tử tốt...!
Gã lại đi thêm một bước, nâng tay lên, liền muốn nắm tay Tố Nương.
Tố Nương cũng lùi ra sau một bước, lại không nể mặt, nói:
- Không nên tới đây!
Phùng Nhị Cẩu dừng bước lại, cười hì hì nói:
- Được, ta không qua nữa. Muội tử tốt, nàng nên hiểu được tâm tư của ca ca, nàng có biết hai năm này ta nhớ nàng khổ cực biết bao nhiêu, ta là trà không nhớ cơm không nghĩ, ngày đêm thầm nhớ tới nàng.
Gã hung hăng nhìn bộ ngực Tố Nương, vẻ mặt biểu hiện thành khẩn:
- Muội tử tốt, Đại lang Sở gia đã mất, ca ca thương tiếc nàng một người quá vất vả, chỉ cần nàng theo ca ca, muốn cái gì có cái đó, nàng nói cái gì liền là cái đó. Cả đời này ca ca chỉ có nàng, nàng để ta đi hướng đông, ca ca tuyệt đối không đi hướng tây, nàng để ta ta lên xà nhà, ta tuyệt đối sẽ không vạch ngói...!
Tố Nương cũng nhẹ nhàng cười, nói:
- Ngươi thật sự thích ta như vậy sao?
Phùng Nhị Cẩu thấy Tố Nương phản ứng như thế, sắc tâm nhảy lên, lại đi tới một bước, nói:
- Muội tử, ca ca là thật lòng thích muội, nếu là lừa muội, không được chết tử tế. Nàng theo ta, ăn uống không lo, cũng không cần chịu khổ này nữa. Lão thái bà Sở gia kia, mấy năm nay để nàng làm nọ làm kia, làm khổ nàng, nàng xem đôi tay trắng nõn này, đều nổi lớp chai dày... Ca ca rất đau lòng...!
Gã làm bộ vừa muốn đi về phía trước, quả phụ nhỏ trước mắt lúc này càng xem càng câu hồn, đặc biệt nụ cười với mình vừa rồi, thật sự là phong tình vạn chủng khiến người mềm nhũn toàn thân, thầm muốn đặt thể thể mềm mại thơm ngào ngạt này phía dưới tùy ý đùa bỡn.
Lúc này Tố Nương cũng không lui bước, trái lại tiến về phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười mềm mại, nói:
- Ngươi để ta phạt ngươi, ta đây phạt ngươi nhảy vào sông, ngươi thật sự nguyện ý nhảy sao?
Phùng Nhị Cẩu vui cười nói:
- Nguyện ý, lát nữa trên người ướt rồi, nàng dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia của nàng lau khô cho ca ca là tốt rồi...!
Gã thấy Tố Nương không lùi trái lại đi về phía mình, mở cờ trong bụng, nhưng đột nhiên, tiểu tử này nổi lên một ý tưởng, chỉ cảm thấy chuyện tình cực kỳ quái dị. Tố Nương ngay xưa chưa bao giờ đổi sắc hôm nay đột nhiên quyến rũ câu hồn như thế, thậm chí mỉm cười với mình, điều này quả thật là rất khác thường.
Gã xuất thân lưu manh vô lại, có thể có ngày hôm nay, cũng là có chút đầu óc, hiểu được, liền cảm thấy chuyện tình cổ quái. Đúng lúc này, trong tay Tố Nương nhiều hơn một con dao, đã lặng yên không tiếng động đâm về phía Phùng Nhị Cẩu.
Tố Nương đối với Phùng Nhị Cẩu có thể nói là hận ý sâu đậm, chính là bởi vì tên vô lại này tồn tại, chẳng những khiến thôn chịu hại, cũng khiến Tố Nương mỗi ngày lo lắng đề phòng. Hôm nay Phùng Nhị Cẩu theo đến bờ sông, Tố Nương thấy bốn bề vắng lặng, tâm tư vừa đổi, cố ý câu dẫn Phùng Nhị Cẩu, chờ gã thả lỏng đề phòng, ra tay đâm gã bị thương.
Nàng lại không nghĩ thật sự đấm chết gã, nhưng một lòng muốn đâm Phùng Nhị Cẩu trọng thương.
Điều này cực kỳ đột ngột, nếu thời khắc cuối cùng Phùng Nhị Cẩu không có đột nhiên tỉnh ngộ, chắc chắn bị Tố Nương đâm trúng. Cũng may ở thời khắc cuối cùng gã phát hiện không thích hợp, lúc Tố Nương đâm ra, đã nhanh chóng lui về phía sau, một dao này của Tố Nương đâm vào khoảng không.
Tiểu tử này xuất thân lưu manh vô lại, ngày thường cũng thích đánh nhau ẩu đả, hơi có thủ đoạn. Sau khi Tố Nương đâm vào khoảng không, gã thừa cơ vươn tay, dùng tốc độ cực nhanh nắm tay cánh tay cầm kéo của Tố Nương, thân thể vừa chuyển, đã lách tới phía sau Tố Nương, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tố Nương, cười ha ha nói:
- Ta chỉ biết muội tử nhiều tâm tư,, nàng đây là muốn giết ta sao? Ga ha, ca ca liền thích ý vị này của nàng, rất đủ, nếu ở trên giường cũng có thể mạnh mẽ như vậy, ca ca sẽ yêu nàng chết mất...!
Gã hô hấp ồ ồ, Tố Nương bị gã ôm lấy, dùng sức giãy dụa, lớn tiếng mắng chửi:
- Phùng Nhị Cẩu, tên súc sinh ngươi, mau thả ta ra, ngươi... buông, ngươi chết không được tử tế...!
Chỉ có điều nàng là một nữ tử yếu ớt, làm sao là đối thủ của Phùng Nhị Cẩu xuất thân vô lại. Phùng Nhị Cẩu ôm chặt nàng, thở hổn hển nói:
- Diệp Tố Nương, nàng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nàng xem trên dưới Lưu gia thôn này, ai dám đối nghịch với ta? Hiện giờ ông liền chơi ngươi, nếm tử sự lẳng lơ của ngươi...!
Gã dùng sức, quăng Tố Nương ngã vào bụi cỏ bờ sông.
Tố Nương vô cùng kinh sợ, Phùng Nhị Cẩu quăng nàng vào trong bụi cỏ, thân thể nặng nề đè lên người Tố Nương, một bàn tay muốn xé rách quần áo Tố Nương.
Tố Nương lớn tiếng chửi bậy, nhưng không làm nổi chuyện gì, trong lòng nàng đau khổ, giật mạnh đầu ra sau, nghe được một tiếng kêu "ai nha", đúng là đánh vào mũi Phùng Nhị Cẩu.
Phùng Nhị Cẩu nhất thời chịu đăn, Tố Nương mãnh mẽ tránh ra, giãy dụa đứng lên liền muốn chạy. Phùng Nhị Cẩu có cơ hội tốt như vậy, làm sao lại bỏ qua Tố Nương, mũi gã chảy máu, khiến gã căm tức trong lòng, một bàn tay vươn ra, đã bắt lấy mắt cá chân Tố Nương, Tố Nương lại ngã xuống đất, Phùng Nhị Cẩu đã hung tợn nói:
- Muốn chạy, hôm nay ngươi chạy không thoát lòng bàn tay ta, hôm nay nếu ông không chơi được ngươi, cũng sẽ không phải họ Phùng...!
Gã nhanh chóng đứng dậy, một cước đá vào cổ tay Tố Nương, đá văng dao trong tay Tố Nương ra, nhìn Tố Nương ngã trên mặt đất, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng âm độc.
Đúng lúc này, chỉ thấy một người từ xa chạy tới giống như báo săn, người nọ tốc độ cực nhanh, dưới chân nhanh như gió, Phùng Nhị Cẩu nhìn thấy người tới, hơi giật mình, mắt thấy người nọ xông về phía mình, liền biết vì mình mà tới, mắng:
- Con mẹ nó xen vào việc của người khác, mau cút đi!
Gã vừa mới nói xong những lời này, người nọ cũng đã vọt tới trước mắt gã, trong lúc Phùng Nhị Cẩu giật mình, chỉ thấy người nộ đã nắm tay, không nói hai lời, đánh một quyền đối với gương mặt gã.
Lực đạo một quyền này, quả nhiên là nghe rợn cả người, chỉ nghe một tiếng "rắc" vang lên, cái mũi vốn bị Tố Nương đụng chảy máu của Phùng Nhị Cẩu, bị một quyền này đánh nát xương mũi.
Tiểu tử này quả thật là trải qua ẩu đả chiến trận, trong khi chịu đau, dĩ nhiên có thể nhấc chân đá về phía trước, chỉ tiếc tốc độ ra chân của đối phương nhanh hơn gã, chân gã vừa mới nâng lên, một cước oán giận của đối phương đã hung hăng đá vào ổ bụng gã, một cước này khiến Phùng Nhị Cẩu đau không thở nổi, cả người bay đi, "rầm" một tiếng, rơi thật mạnh trên mặt đất, mũ mềm đội trên đầu đã bay ra.
Gã biết chuyện lớn không ổn, muốn giãy dụa tránh đi, nhưng một cước này quả thật hung ác lợi hại, gã chỉ cảm thấy hơi thở của mình trong nhất thời căn bản không thông thuận, ngực đau nhức một hồi, một cước này dường như đá nứt trái tim gã.
Gã đứng không vững, người nọ lại nhanh chóng đuổi kịp, lưu loát kéo búi tóc Phùng Nhị Cẩu, kéo gã tới bên cạnh một gốc cây đại thụ cách đó không xa giống như kéo một con chó chết.
Phùng Nhị Cẩu cảm thấy tóc mình dường nhị bị kéo rách, da đầu giống như bị kim đâm, đau đớn tê tâm liệt phổi, mãi đến lúc này, gã vẫn còn không biết người kia là ai, càng nghĩ không ra ai có thể lớn mật như thế, dám ra tay đối với mình.