Sở Hoan xoay người xuống ngựa, đám ăn mày vội vàng vây quanh, đúng lúc nà, lại nghe ôi một tiếng, một gã ăn mày ngã lăn ra, lập tức chửi ầm lên:
- Vương Lục Tử, ngươi dám đá ta, ông liều mạng với ngươi.
Gã đứng lên, bổ nhào về phía một tên ăn mày.
Một tên ăn mày khác đón lấy, hai người nhất thời đánh nhau, mọi người chung quanh đều hô náo nhiệt, cũng có mấy người lách tới bên người Sở Hoan, gần như dán vào.
Hai người kia chỉ là ẩu đả không có kết cấu, người bên cạnh không can ngăn, trái lại quát to trợ uy, dường như sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn qua.
Đúng lúc này, lại nghe một tiếng hét thảm vang lên, mọi người nhìn lại theo tiếng, thấy được Sở Hoan nắm cổ tay một người, khống chế chặt chẽ. Bộ mặt tên ăn mày kia vặn vẹo, có vẻ cực kỳ thống khổ, luôn miệng nói:
- Ngươi buông tay, ôi… đâu chết mất…!
Sở Hoan đã thản nhiên nói:
- Ăn trộm bên đường, ngươi có biết sẽ bị nhốt vào nhà lao hay không?
- Ta không có!
Tên ăn mày kia kêu lên:
- Ngươi buông tay…!
- Không có?
Sở Hoan đẩy về phía trước, thuận thế buông tay, người nọ liên tục lùi vài bước, ổn định thân hình, Sở Hoan đã thản nhiên nói:
- Tay cũng nhét vào trong ngực ta, còn không gọi ăn trộm bên đường sao?
Hắn lắc đầu, cũng không muốn kéo dài, muốn lên ngựa rời khỏi.
Tên ăn mày kia kêu lên:
- Còn muốn chạy, không có cửa đâu, ngươi vu cáo hãm hại người tốt, làm thương tay của ta, liền nghĩ rằng cứ rời đi như vậy sao?
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Sở Hoan dắt cương ngựa, lạnh lùng nói.
Tên ăn mày cao giọng nói:
- Các huynh đệ, hắn không coi chúng ta là người, đánh tiểu tử này!
Gã là người đầu tiên nhào lên, bảy tám tên ăn mày chung quanh cũng nhào tới Sở Hoan giống như hung thần ác sát.
Sở Hoan cười lạnh trong lòng, biết những người này sớm có chuẩn bị, mắt thấy tên ăn mày gọi là Tối Hoan kia nhào tới, không nói hai lời, nâng chân lên đá một cước vào ngực gã, người nọ kêu ôi một tiếng, bị đá bay ra ngoài, còn chưa rơi xuống đất, một tên ăn mày bên cạnh nhào lên, một quyền đánh về mặt Sở Hoan, Sở Hoan cũng không thèm nhìn tới, phán đoán bằng âm thanh, chém ra một quyền, va chạm với nắm tay tên ăn mày kia.
- Rắc!
Một tiếng động vang lên, hai quyền chạm nhau, Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh, tên ăn mày kia ngẩn ra, lập tức cảm thấy một cơn đau nhức tới tim từ nắm tay lan tràn ra toàn thân, bộ mặt vặn vẹo, nhảy dựng lên, kêu lên thảm thiết. Gã đối quyền với Sở Hoan, Sở Hoan bình yên vô sự, gã lại gãy xương ngón tay.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hoan liền đánh thương hai người, ăn mày khác lập tức dừng chân, ngơ ngác nhìn nhau, không dám tiến lên, người đi đường chung quanh đều né tránh, hai gã Võ Kinh Vệ tuần phố cách đó không xa nắm chuôi đao, lớn tiếng quát chói tai:
- Là ai gây rối? Thật to gan.
Hai gã nhanh chóng chạy tới.
Đám ăn mày lập tức giải tán, tên ăn mày gãy xương kia cũng chịu đau nhức chạy trốn, chỉ có tên ăn mày trộm đồ bị đá trúng bụng, ngồi dưới đất, nhất thời chậm chạp không thở nổi.
Hai gã Võ Kinh Vệ chạy tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một tên ăn mày trên mặt đất, một gã Võ Kinh Vệ giương đao mắng:
- Được lắm Khổng Tam Thủ ngươi, con bà nó lại gây chuyện ở đây.
Gã tiến lên nhấc tên ăn mày kia dậy, liếc Sở Hoan một cái, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sở Hoan nói:
- Không có chuyện gì lớn, dường như tay chân người này hơi không tốt.
- Đây là tên trộm nổi danh, ngoại hiệu Khổng Tam Thủ.
Võ Kinh Vệ nói:
- Có một thời gian thường xuyên lui tới đây, bắt đi vài lần, không thể tưởng được tặc tính không đổi. Có phải ngươi bị mất đồ hay không?
Sở Hoan lắc đầu.
Võ Kinh Vệ gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi.
Hai người bắt được Khổng Tam Thủ, hùng hổ mang gã đi.
Sở Hoan cũng không muốn ở lại nơi này lâu, xoay người lên ngựa, đi thẳng tới Tây Môn Thự, trong lòng rõ ràng, chuyện gặp phải nơi này, tất nhiên là đã sắp xếp sẵn, hai tên ăn mày đánh nhau kia, đơn giản là muốn hấp dẫn sự chú ý của mình, Khổng Tam Thủ kia muốn nhân cơ hội ăn cắp đồ của mình.
Chẳng qua một chút tài mọn, Sở Hoan tự nhiên không để chúng thực hiện được.
Trở lại Tây Môn Thự, sắc trời đã tối đen, Tôn Long là người đầu tiên chào đón, cười nói:
- Đại nhân, buổi tối tiểu nhân uống mấy chén với ngài, hôm nay gặp một người quen lúc trước, tặng một vò rượu ngon, nghe nói rượu này được ủ đặc biệt của Xuyên Trung Đạo, gọi là Tứ Lưỡng Hương cái gì, pha chế dược, bối lạng rượu vào bụng mới có thể nhận ra mùi rượu trong đó, chỉ có điều bốn lạng rượu xuống bụng, mười người thì chín người sẽ say ngã!
Thân phận Sở Hoan tất nhiên cao hơn Tôn Long rất nhiều, nhưng không chút tự cao tự đại, coi như huynh đệ, cười nói:
- Rượu ngon như vậy, ngươi quả thật lấy ra được!
- Rượu thứ này phải nhiều người uống náo nhiệt, dù có rượu, chỉ một mình, cũng không tốt hơn bao nhiêu so với uống nước.
Tôn Long cười ha ha.
Sở Hoan ở tạm Tây Môn Thự, trên dưới Tây Môn Thự cung phụng hắn giống như Bồ Tát, chính đường đã bày xong rượu và thức ăn, chỉ đợi Sở Hoan trở về. Vương Phủ, Tôn Tĩnh Nhất cùng hai gõ Võ Kinh Vệ khác đang đợi, nhìn thấy Sở Hoan trở về, đều vui mừng, mấy người tập trung một chỗ, vừa ăn vừa nói chuyện, Tôn Long lấy bình Tứ Lượng Hương của mình ra, lại khoe khoang một phen, lúc này mới rót rượu cho mọi người.
Chủ đề trên bàn rượu, chủ yếu vẫn là chung quanh chuyện tu sửa Nghiêm trạch, bên kia nhiều người dễ làm việc, tiến độ rất nhanh, tòa nhà Nghiêm trạch vốn cũng không tổn hại quá mức, qua một hai ngày là có thể hoàn thành.
Tôn Long liên tục mời rượu Sở Hoan, mọi người nhìn trong mắt, biết rằng Tôn Long đang kéo quan hệ với Sở Hoan, cũng không chịu lạc hậu, mượn hoa hiến Phật, đều mời rượu Sở Hoan.
Tứ Lượng Hương này quả thật danh bất hư truyền, nếu là những loại rượu khác, người chỗ này uống một cân tám lạng căn bản không thành vấn đề, nhưng hôm nay uống chưa sảng khoái, Tôn Tĩnh Nhất là người đầu tiên ghé lên bàn, Vương Phủ lại say khướt mà nói:
- Rượu này dễ… dễ bốc lên đầu, không thể… không thể uống nhiều…!
Sở Hoan uống hai chén vào bụng, cũng cảm thấy rượu này rất mạnh, đầu óc hơi choáng, khuôn mặt đỏ lên, mắt thấy mọi người ghé lên bàn, nhưng Tôn Long còn hơi tỉnh táo.
- Tôn Long, hôm nay… Hôm nay dừng ở đây.
Sở Hoan khoát tay nói:
- Không thể uống nữa, ta đi trước… đi trước nghỉ ngơi…!
Dường như hắn cũng đã say.
Tôn Long vội đứng lên nói:
- Đại nhân, ta đỡ ngài qua!
Gã không nói gì, hết sức ân cần đỡ lấy Sở Hoan, Sở Hoan cũng không cự tuyệt, tùy ý Tôn Long đỡ hắn vào phòng, ngồi lên giường, liền nằm xuống.
- Đại nhân, quần áo ngài còn chưa cởi.
Tôn Long kêu lên:
- Ngủ như vậy không thoải mái.
Sở Hoan đã ngáy o o, đúng là nằm xuống liền ngủ.
Vẻ mặt Tôn Long lập tức ngưng trọng, nhìn chung quanh, không có người khác, gã đứng ở bên giường, tiếng ngáy của Sở Hoan càng ngày càng vang, cuối cùng Tôn Long vươn tay, hơi khẩn trương vươn vào trong lòng Sở Hoan, động tác vô cùng cẩn thận, lập tức, lấy ra một bản công hàm từ trong lòng Sở Hoan.
Tôn Long cầm công hàm trong tay, đứng bên giường, vẻ mặt hơi do dự, lập tức lắc đầu cười khổ, thả công hàm vào trong ngực, lúc này mới xoay người rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Nghe được tiến bước chân đi xa, Sở Hoan vốn ngáy rung trời mới chậm rãi ngồi dậy, thở dài.
…
…
Đêm dài vắng người, cô đèn tối mờ.
Lang Vô Hư vẫn ngồi trong thư phòng phủ đệ của mình, liên tục đứng lên chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui, cách một hồi lại ngồi xuống, ngồi một lát lại đứng lên, có vẻ hết sức lo lắng.
Lúc nửa đêm, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tinh thần Lang Vô Hư chấn động, ngoài cửa truyền đến thanh âm:
- Lão gia, người đến rồi!
- Dẫn hắn tiến vào!
Rất nhanh, Tôn Long được đưa vào thư phòng Lang Vô Hư, giờ phút này, vẻ mặt Tôn Long vẫn khẩn trương, người hầu bên cạnh đã trầm giọng nói:
- Còn không quỳ xuống!
Tôn Long lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói:
- Tiểu nhân gặp qua Thị Lang đại nhân!
Lang Vô Hư vươn tay, nói:
- Món đồ kia ở đâu?
Tôn Long do dự một chút, cuối cùng lấy bản công hàm kia ra khỏi ngực, trình cho Lang Vô Hư. Lang Vô Hư nhìn thấy công hàm, mặt mày hớn hở, nhẹ nhàng thở ra, nhận vào tay, cười nói:
- Tôn Long, ngươi rất tốt, lần này ngươi lập công lớn, bản quan tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.
Tôn Long vội đáp:
- Tiểu nhân tạ ơn đại nhân.
Gã ngẩng đầu liếc Lang Vô Hư:
- Đại nhân, Song Long Phường kia…!
Lang Vô Hư phân phó với gia phó:
- Sau này ngươi tới đổ phường Song Long, nói cho sòng bạc một tiếng, khoản nợ đánh bạc hai trăm lạng bạc của Tôn Long, đều lau đi sạch sẽ cho bản quan.
Gã lại nói với Tôn Long:
- Bản quan làm việc, xưa nay có công tất thưởng, trời sáng bản quan sẽ phải người đi tìm Trương Đấu Lợi, điều ngươi tới chỗ tốt…!
Trong lúc gã mỉm cười, mở công hàm ra, chỉ nhìn lướt qua, thần sắc đại biến.
Tôn Long và gia phó thấy sắc mặt Lang Vô Hư thay đổi, đều khó hiểu, thoáng nhìn nhau.
Vẻ mặt Lang Vô Hư âm trầm lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Tôn Long, thanh âm rét lạnh tới cực điểm:
- Bản công hàm này, ngươi lấy được từ chỗ nào?
- Tiểu nhân tìm được trên người Sở Hoan.
Tôn Long cảm thấy chuyện hơi không đúng.
Lang Vô Hư cười lạnh nói:
- Tôn Long, ngươi dám đùa giỡn bản quan sao?
- Đại nhân, tiểu nhân không dám!
Tôn Long biết chuyện lớn không tốt, thậm chí gã có thể nhìn thấy sát ý cực kỳ rõ ràng trong mắt Lang Vô Hư:
- Đại nhân ban thưởng Tứ Lượng Hương, Sở Hoan quả thực uống vào, hơn nữa Sở Hoan quả thực uống rượu say, say bất tỉnh nhân sự. Tiểu nhân dìu hắn vào phòng, tìm được bản công hàm này từ trong ngực hắn, trên đường đi đều ôm trong lòng, tuyệt đối không sai.
Lang Vô Hư nâng chân đá Tôn Long ngã ra mặt đất, chờ Tôn Long đứng lên quỳ xuống một lần nữa, mới để công hàm kia trước mặt Tôn Long, cả giận nói:
- Tự ngươi nhìn, những thứ này là cái gì?
Cả người Tôn Long phát run, cầm lấy công hàm, mở ra xem, cũng giật mình kinh hãi, chỉ thấy bên trong vẽ một con lợn, tai to mũi cao, vẽ giống như đúc, trên đầu heo dường như có một cây gậy đang đâm xuống, bên cạnh còn đề một bài thơ, chỉ là Tôn Long lại không biết chữ, không nhận ra bài thơ này rốt cuộc có ý gì.
Gia phó kia cũng tới gần, thấp giọng thì thầm:
Một côn hai côn ba bốn côn
Năm côn sáu côn bảy tám côn
Cún côn mười côn mười một côn
Đánh đầu heo ngươi không đúng mực!
Thanh âm gia phó này còn chưa dứt, Lang Vô Hư đã lạnh lùng nói:
- Im mồm!
Gã đá gia phó ngã lăn trên mặt đất, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ tàn nhẫn, giọng nói tràn đầy oán giận:
- Sở Hoan, ngươi được lắm… Ngươi không chết, bản quan thề không làm người!