Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 566: Mồi nhử.

Chương 566: Mồi nhử.







Võ sĩ thủ vệ tránh đường, Sơn Tháp Hỉ Minh mang theo bốn người Ma Ha Tàng, mộ gã võ sĩ Trác Nhan dẫn đường tiến vào doanh địa.

Sở Hoan hết sức quen thuộc nơi này, đi theo người nọ xuyên qua doanh địa, cuối cùng đi tới trước lều lớn tộc trưởng, trước cửa có hai gã võ sĩ thủ ệ, Sơn Tháp Hỉ Minh tiến tới hành lễ trước cửa trướng:

- Sơn Tháp tộc trưởng Sơn Tháp Hỉ Minh cầu kiến Trác Nhan tộc trưởng!

Bên trong lập tức truyền ra thanh âm Trác Nhan Luân:

- Vào đi!

Sơn Tháp Hỉ Minh xốc lều trại lên, dẫn đầu tiến vào, khóe miệng Ma Ha Tàng lộ ra nụ cười, đi vào theo, mấy người Sở Hoan cũng đi theo, tới trong trướng, Khuất Luật Cân đứng ngang trước cửa, Sơn Tháp Hỉ Minh đã tiến lên cung kính hành lễ:

- Sơn Tháp Hỉ Minh gặp qua Trác Nhan tộc trưởng!

Tinh thần của Trác Nhan Luân nhìn qua không tốt lắm, cũng không chút ý Sơn Tháp Hỉ Minh phía sau, uể oải khoát tay nói:

- Sơn Tháp tộc trưởng, hôm nay ngươi tiến đến có chuyện gì?

Sơn Tháp Hỉ Minh quay đầu lại, đã thấy Ma Ha Tàng sải bước tiến lên, cười nói:

- Trác Nhan tộc trưởng, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?

Lúc Trác Nhan Luân ngẩn ra, Ma Ha Tàng đã tiến đến trước người lão, nhìn thấy gương mặt Ma Ha Tàng, Trác Nhan Luân đầu tiên nhíu mày, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, thất thanh nói:

- Là… là ngươi!

Ánh đao chợt lóe, bội đao của Ma Ha Tàng đã rời vỏ, mũi đao chỉ vào yết hầu Trác Nhan Luân, Ma Ha Tàng lại cười nói:

- Trí nhớ của Trác Nhan tộc trưởng không kém, còn nhớ rõ bổn Vương tử!

Sở Hoan lường tới nhiều khả năng, nhưng không ngờ tới việc Ma Ha Tàng rút đao khiêu chiến Trác Nhan Luân. Nhìn thấy cơ mặt Trác Nhan Luân giật giật, hắn vội bước lên hạ giọng nói:

- Đại Vương tử, ngươi làm gì vậy?

Trác Nhan Luân đứng yên, tròng mắt liếc về phía Sở Hoan. Sở Hoan mặc xiêm y Sơn Tháp bộ, nên từ đầu lão không nhận ra hắn, lúc này mới cười khổ:

- Sở Phó sứ, hóa ta ngươi cũng đi theo Đại Vương tử.

Ma Ha Tàng ra hiệu Trác Nhan Luân ngồi xuống, bên kia, Sơn Tháp Hỉ Minh tái mét mặt. Ma Ha Tàng nói Trác Nhan Luân nhưng y vẫn khiếp sợ vô cùng, biết sự tinh không ổn lùi về phía sai bước, lại cảm giác đầu vai nặng trịch, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Tộc trưởng Sơn Tháp, hiện tại ngươi không thoát khỏi can hệ, thành thật thì hơn, không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Đúng là Khuất Lật Cân đang đè xuống vai y.

Sơn Tháp Hỉ Minh vẻ mặt đau khổ, không dám nhúc nhích.

Ma Ha Tàng vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ tươi cười, hướng Sở Hoan nói:

- Sở huynh đệ, những chuyện khác ta không nói, ta chỉ hỏi một câu, ngươi có nghĩ là hai nước thật sự sẽ bãi chiến?

Sở Hoan lần này trải qua nguy hiểm đến Tây Lương, chính là vì hòa đàm hai nước, nghe Ma Ha Tàng hỏi vậy, tuy trong lòng nhất thời mù mịt không hiểu nhưng vẫn gật đầu:

- Nếu không, ta đã không ở đây.

Ma Ha Tàng cười:

- Nếu thuận lợi, Sở huynh đệ, ngươi sẽ sớm hiểu ra mọi chuyện thôi. Nhưng Ma Ha Tàng ta dám nói, nếu lần này ta thất thủ, hòa đàm hai nước sẽ chỉ là tờ giấy lộn, có thể sẽ có nhiều binh sĩ Đại Tây Lương đến Tần quốc nhiều hơn đấy. Nhưng nếu ngươi giúp ta thành công, chí ít, trong hai năm, ta đảm bảo hai nước sẽ không xảy ra chiến tranh.

Trác Nhan Luân ngồi trên ghế thở dài:

- Đại Vương tử, người thu đao lại đi, cây đao này dù không chỉ vào thuộc hạ, thuộc hạ cũng không đi được.

Ma Ha Tàng cười sang sảng, thu đao về, quay đầu ra hiệu Sơn Tháp Hỉ Minh mang đến một cái ghế, đĩnh đạc ngồi xuống, hạ giọng nói:

- Trác Nhan Luân, người khác có thể không rõ, nhưng ngươi thì phảo rõ, chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta, bổn vương tử sẽ không bạc đãi ngươi.

Trác Nhan Luân cười khổ:

- Đại Vương tử trí dũng song toàn, Trác Nhan Luân thật sự khâm phục.

Lão lắc đầu:

- Cũng không phải Trác Nhan Luân không muốn tương trợ, chỉ có điều..

Lão nhìn Ma Ha Tàng hỏi:

- Đại Vương tử, người cảm thấy mình còn có cơ hội hay không?

- Tất nhiên.

Ma Ha Tàng tự tin nói:

- Thiên hạ này chưa từng có ngọn núi nào không đi qua được.

Trong mắt Trác Nhan Luân xẹt qua một ánh nhìn thán phục, gật đầu nói:

- Đại Vương tử hùng tâm tráng chí, thiên hạ khó có người theo kịp.

Lão trầm ngâm một lát, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Ma Ha Tàng, hỏi:

- Trác Nhan Luân cả gan, muốn hỏi Đại Vương tử một câu, Đại Vương tử là anh hùng hảo hán nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần ngươi khẳng định một câu, bất kể nói gì, Trác Nhan Luân cũng sẽ tin tưởng.

Ma Ha Tàng nói:

- Hỏi đi.

- Tin tức từ thành Thanh La truyền đến, là sự thật?

Trác Nhan Luân cẩn thận hỏi.

Ma Ha Tàng hỏi lại:

- Trác Nhan Luân, ngươi và ta lúc trước khi ở chung với nhau tại thành Thanh La, ngươi cũng biết đôi chút về tính tính ta, ta hỏi ngươi, ngươi nói tin tức kia là thật hay giả?

Trác Nhan Luân cười khổ:

- Tin từ thành Thanh La truyền tới, ai dám không tin?

Sở Hoan ở bên cạnh vô cùng hồ đồ, không biết hai người này rốt cuộc là nói gì nữa.

- Ma Ha Tàng là anh hùng hảo hản, chuyện thế này, ta sẽ không làm.

Ma Ha Tàng cười lạnh:

- Trác Nhan Luân, ngươi nghe theo ta, phái người đi tìm Trung Chế quan lại đây.

Trác Nhan Luân còn đang do dự, Ma Ha Tàng đã hừ lạnh một tiếng, Trác Nhan Luân thở dài, đứng dậy, đi ra cửa. Ma Ha Tàng đi theo phía sau, mũi đao dí vào lưng hắn, Trác Nhan Luân chỉ cần có dị động, lấy năng lực của Ma Ha Tàng, chỉ trong nháy mắt có thể tước đi tính mạng của Trác Nhan Luân.

Trác Nhan Luân đi đến bên cạnh cửa trướng, cũng không xốc lều trại lên, mà phân phó:

- Nhanh đi mời Trung Chế quan đến đây, nói ở đây có việc quan trọng cần bàn bạc.

Ngoài trướng vải có người đáp ứng, ngay lập tức đi mời Trung Chế quan.

Trác Nhan Luân trở lại ngồi xuống ghế. Ma Ha Tàng lúc này mới hướng Sở Hoan nói:

- Sở huynh đệ, lần này nếu có người tương trợ, ta sẽ như hổ thêm cánh. Ngươi giúp ta cũng giống như giúp Tần quốc vậy.

Sở Hoan mơ hồ cảm giác Ma Ha Tàng lần này làm một việc cực kỳ hung hiểm. Hắn mơ hồ hiểu không thể nào dính vào một chuyện mạo hiểm như thế nên nghiêm mặt nói:

- Đại Vương tử, Sở mỗ lần này đến Tây Lương, chỉ làm việc do bệ hạ của ta giao phó. Đó là cưới công chúa quý quốc về. Chuyện khác, Sở Hoan không có ý định tham dự.

Hắn cười nhạt một tiếng:

- Hơn nữa lời của Đại Vương tử rất mơ hồ, Sở mỗ không hiểu gì cả. Nếu cứ u mê cùng Đại Vương tử phạm hiểm, đổi lại là Đại Vương tử, chắc chắn cũng không đáp ứng.

Ma Ha Tàng nghe vậy cũng không tức giận, cười nói:

- Sở huynh đệ, Ma Ha Tàng nói chuyện xưa nay rất giữ lời. Hiện tại ngươi có thể rời khỏi, việc này cũng không cần ngươi làm cùng. Nhưng Ma Ha Tàng ta có thể nói thẳng, lần này nếu ta bại, việc binh đao giữa hai nước chắc chắn sẽ lớn hơn. Nhưng nếu ta thắng, ngươi không giúp ta, ta cũng sẽ phát binh, thiết kỵ Tây Lương sẽ đi khắp biên giới Tần quốc.

Gã dừng một chút mới nói tiếp:

- Nhưng nếu lần này, ngươi giúp ta, Ma Ha Tàng ta có thể đáp ứng ngươi một khi thủ thắng, ít nhất trong vòng năm năm, tuyệt sẽ không cho bất kỳ dũng sĩ Tây Lương nào đặt chân lên đất Tần quốc.

Sở Hoan nhíu mày, hắn có thể nhận ra Ma Ha Tàng nói rất thật lòng, không giống ba hoa khoác lác. Hắn không biết Tây Lương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng không biết Ma Ha Tàng đang định làm gì.

Hắn còn đang do dự thì nghe từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người lớn tiếng nói:

- Trung Chế quan đến!

Lập tức có tiếng người khác kế tiếp:

- Tộc trưởng đại nhân, rốt cuộc là có việc gì gấp, mà phải sốt ruột như vậy?

Cùng với lời nói, có người nhấc của lều vải mà vào, người đến, đúng là Trung Chế quan. Trung Chế quan đi vào trong lều vải, đầu tiên nhìn Trác Nhan Luân, rồi nhìn Ma Ha Tàng bên cạnh lão, quan sát vài lần sắc mặt đại biến, lúc này trên cổ mát lạnh, Khuất Lật Cân đã dí đại đao vào cổ lão.

Trung Chế quan mặt xám như tro tàn, không dám nhúc nhích, Ma Ha Tàng cũng quan sát Trung Chế quan, lập tức cười nói:

- Thác Sơn Đức Long, hóa ra ngươi đang ở Trác Nhan bộ?

Trung Chế quan Thác Sơn Đức Long miễn cưỡng cười, đưa tay đặt ngang ngực, thi lễ, nhìn Trác Nhan Luân liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy vẻ u oán.

Ma Ha Tàng vẫy tay, Thác Sơn Đức Long bất đắc dĩ nhích tới gần, Ma Ha Tàng cũng không mất nhiều thời gian vô ích vào thẳng vấn đề:

- Tộc trưởng và Trung Chế quan cùng ở đây, thật là tiện lợi, làm phiền hai vị tập kết một đội nhân mã, ngay tối nay lên đường đi theo ta đến nơi này.

Thác Sơn Đức Long thật cẩn thận hỏi:

- Đại Vương tử, chúng ta… chúng ta đi đâu?

- Đến nơi sẽ biết.

Ma Ha Tàng lại cười:

- Thác Sơn Đức Long, đứa con thứ ba của ngươi đang ở Ba Bạch Đồ?

Ba Bạch Đồ và Tháp Lý Khắc là hai đại quân tinh bén của Tây Lương, cũng là quân đội dũng mãnh nhất Tây Lương.

Thác Sơn Đức Long vẻ mặt đau khổ nói:

- Đều là Đại Vương tử dẫn dắt.

- Ngươi biết là tốt rồi.

Ma Ha Tàng nói:

- Con của ngươi là anh hùng hảo hán. Không biết ngươi so với con mình thì thế nào?

Thác Sơn Đức Long ngẫm nghĩ một chút, quỳ rạp xuống đất:

- Đại Vương tử, bộ tộc Thác Sơn thề sống chết trung thành với Đại Vương tử.

Ma Ha Tàng đứng dậy, phân phó:

- Tốt, bộ tộc Thác Sơn còn nhiều anh hùng hảo hán, Thác Sơn Đức Long ngươi chỉ cần nguyện trung thnafh với bổn vương tử, Thác Sơn bộ tộc sau này tiền đồ vô lượng.

Gã quay sang nói với Trác Nhan Luân:

- Trác Nhan Luân, bây giờ, ngươi phái người đi tập hợp đội ngũ, tối nay chúng ta xuất phát.

Trác Nhan Luân cũng đứng dậy, dường như nhớ đến cái gì, hạ giọng nói:

- Đại Vương tử, còn có một người, không thể không đề phòng.

- Ai?

- Bác Luân Hổ.

Trác Nhan Luân hạ giọng:

- Bác Luân Hổ hiện tại còn đang dưỡng thương tại Trác Nhan bộ của ta, tin tức vương thành Thanh La là do người này mang tới.

- Không sai.

Thác Sơn Đức Long vội nói:

- Nếu Bác Luân Hổ biết Đại Vương tử ở đây, tin tức lan truyền ra ngoài, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Sở Hoan nghe nhắc đến ba chữ Bác Luân Hổ, trong mắt sát ý nồng đậm. Ở Ngả lang hội, vì bảo hộ Ỷ La, Sở Hoan phải hộ tình, đả thương Bác Luân Hổ.

Sở Hoan lúc ấy chỉ biết sự tinh không tốt, nhưng Bác Luân Hổ ác độc vượt xa Sở liệu của hắn, phái võ sĩ Tháp Lý Khắc truy sát hắn, còn giết chết Khất Cốt Nhĩ và dũng sĩ Trác Nhan bộ.

Khất Cốt Nhĩ xả thân cứu người, Sở Hoan nợ gã một món nợ ân tình, cho dù không phải là vì chính mình, mà báo thù cho mấy người Khất Cốt Nhĩ diệt trừ Bác Luân Hổ cũng là việc nên làm.

Ma Ha Tàng khóe miệng nhếch lên cười khẩy:

- Chỉ là con chuột đê tiện.

Rồi gã bảo Trác Nhan Luân cho người kêu Bác Luân Hổ đến.

Trác Nhan Luân liền sai người đi kêu Bác Luân Hổ, không lâu sau, Bác Luân Hổ quả thực đã đến, người này hiển nhiên lúc nào cũng cảnh giác, mang theo hai gã bộ hạ.

Trong trướng vải sớm đã chuẩn bị tốt, Khuất Luật Cân và Bạch hạt tử nấp ở hai bên trái phải cửa trướng, Bác Luân Hổ sau khi dẫn người vào, Bạch hạt tử và Khuất Luật Cân đồng thời ra tay, không chút do dự, chém chết hai gã bộ hạ của Bác Luân Hổ. Bác Luân Hổ phát hiện chuyện không ổn, xoay người định đi, thì bên cạnh, đã có người vung chân lên đá gã té trên mặt đất, không đợi gã kịp giãy dụa, một mũi đao lạnh như băng đã kề bên cổ.

Bác Luân Hổ thần sắc đại biến. Lần trước, gã bị Sở Hoan đả thương, còn chưa kịp khỏe hẳn, hô hấp dồn dập, hoảng sợ ra mặt.

Sở Hoan lạnh lùng khinh bỉ nhìn gã:

- Có muốn biết những bộ hạ kia của ngươi bây giờ ra sao không?

Bác Luân Hổ biết chuyện không ổn, cố gắng trấn tĩnh:

- Ngươi nói gì? Ta nghe không hiểu.

Trác Nhan Luân cũng đã giận dữ tiến lại. Trong lúc chờ gã, Sở Hoan đã đem chuyện bị truy sát trên đường đến vách núi kể cho Trác Nhan Luân biết. Trác Nhan Luân biết ba dũng sĩ Trác Nhan bị Bác Luân Hổ hãm hại, giận dữ quát lớn:

- Bác Luân Hổ, ngươi tâm địa ác độc, vì sao phải sát hại người của Trác Nhan bộ ta?

Bác Luân Hổ trong lòng run sợ, đột nhiên thoáng thấy Ma Ha Tàng đứng đó, giật mình kinh hãi vội vàng nói:

- Đại Vương tử, Đại Vương tử cứu mạng, hắn là người Tần… hắn muốn ly gián…

Ma Ha Tàng không thèm quan tâm đến lời gã, quay sang Sở Hoan nói:

- Sở huynh đệ, người Tây Lương chúng ta xưa nay có ân tất báo có cừu cũng báo. Nếu hắn muốn hãm hại Sở huynh đệ, Sở huynh đệ còn do dự cái gì?

Sơ Hoan liếc Ma Ha Tàng, biết lời này của Ma Ha Tàng chưa chắc đã có ý tốt. Bác Luân Hổ là Bách Phu trưởng, ở Tây Lương cũng có địa vị. Nếu mình giết chết gã, đích thị là chuyện rắc rối, chính mình chỉ sợ không tránh khỏi phải ngồi chung thuyền với Ma Ha Tàng.



==oOo==




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch