Ỷ La vừa sợ vừa giận, không kịp phản ứng, Khuất Luật Cân giơ tay lên, mũi đao dừng trước bộ ngực sữa đầy đặn của Ỷ La, Ỷ La hô hấp dồn dập, bộ ngực sữa phập phồng, sóng cả mãnh liệt.
- Dừng tay!
Một tiếng quát lạnh vang lên trong trướng, một người đã đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng.
Ỷ La quay đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái, đầu tiên cả kinh, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, kinh hỉ nói:
- Hoan… Hoan ca…!
Nàng thật sự không thể tưởng được, nam nhân mình chờ trái đợi phải không thấy tung tích, không ngờ lại xuất hiện trong trướng này.
Lúc này sắc trời tối đen, tuy rằng trong trướng vải thấp đèn mỡ dê, vẫn rất tối, hơn nữa Sở Hoan đang mặc quần áo Sơn Tháp Bộ, Ỷ La tiến vào cũng không chú ý tới Sở Hoan đã ở trong trướng.
Lúc này khuôn mặt nàng một mảnh vui mừng, căn bản không quan tâm mũi đao dừng trước ngực.
Ma Ha Tàng thấy Sở Hoan ra mặt, hơi kinh ngạc hỏi:
- Sở huynh đệ, làm sao vậy?
Sở Hoan đưa tay chỉ vào Khuất Luật Cân nói:
- Trước tiên thả nàng!
- Không thả được!
Ma Ha Tàng lắc đầu nói:
- Người Trung Nguyên các ngươi có một câu nói rất hay, gọi là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đên khi tìm được chẳng tốn công, Tháp Lan Cách của Na Sử Tộc này, có chỗ trọng dụng đối với ta.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Đại Vương tử, tuy rằng ta cũng không biết ngươi lợi dụng nàng làm gì, nhưng nếu ngươi tự xưng là đại anh hùng trên thảo nguyên, chẳng lẽ cần dùng nữ nhân mới có thể được việc?
Ma Ha Tàng cũng không để ý, cười ha ha nói:
- Sở huynh đệ, Trung Nguyên các ngươi còn có một quyển sách, tên là Binh pháp Tôn Tử, có một câu bổn Vương tử rất thưởng thức, đó chính là thượng binh phạt mưu. Bổn Vương tử muốn sử dụng nữ nhân này đúng là thượng binh phạt mưu, có nữ nhân này trong tay, chuyện của bổn Vương tử cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Gã đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn đôi mắt Na Sử Ỷ La, lập tức nhìn về phía Sở Hoan, nghĩ tới Sở Hoan từng nói làm khách mấy ngày ở Trác Nhan Bộ, vừa rồi Na Sử Ỷ La gọi Sở Hoan là Hoan ca, hiểu được cái gì liền hỏi:
- Sở huynh đệ, chẳng lẽ ngươi biết vị Tháp Lan Cách này?
Trác Nhan Luân thấy Ỷ La tự báo thân phận, lại thấy dường như Sở Hoan và Ma Ha Tàng nổi lên xung đột, ở bên nói:
- Đại Vương tử, Sở Phó sứ là tình lang của Na Sử Tháp Lan Cách, trong Ôi Lang hội, Sở Phó sứ đã nhận đai lưng của Tháp Lan Cách!
Thật ra Ỷ La tiến vào trong trướng vải, Sơn Tháp Hỉ Minh vốn bất an liền sáng mắt, dáng người Ỷ La, phong nhũ kiều đồn, trong mắt người thảo nguyên tuyệt đối là cực phần, chẳng qua nghe Ỷ La tự xưng Na Sử Tháp Lan Cách, Sơn Tháp Hỉ Minh không dám có suy nghĩ không an phận, lúc này lại nghe Trác Nhan Luân nói Sở Hoan là tình lang của Ỷ La, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, ngay cả Khuất Luật Cân và Bạch Hạt Tử hai người cũng hơi kinh ngạc
Ma Ha Tàng đương nhiên nghĩ không ra quan hệ giữa Sở Hoan và Ỷ La là như vậy, sau khi ngẩn ra lập tức cười ha ha nói:
- Thì ra là thế, Sở huynh đệ, hóa ra ngươi đã là Phò mã của Hoàng Kim Na Sử Tộc!
Sở Hoan có chút xấu hổ. Tại Ngã Lang hội, tình thế nguy cấp, Sở Hoan tiếp nhận đai lưng của Ỷ La, có đôi khi ngẫm lại, nếu không phải Bác Luân Hổ đột nhiên xuất hiện, Sở Hoan quả thật không biết phải làm thế nào cho phải.
Việc này đối với nữ tử Tây Lương mà nói là chuyện lớn cả đời. Tuy rằng nếu lúc ấy cự tuyệt, Ỷ La sẽ cực kỳ mất mặt, nhưng Sở Hoan tự nhủ trong lòng, cho dù là làm Ỷ La mất mặt cũng không thể đùa giỡn với chuyện hôn nhân cả đời của nàng được.
Đêm đó nhận đai lưng của Ỷ La, có hàng trăm người Trác Nhan bộ nhìn thấy, Sở Hoan trong lòng bất đắc dĩ, cũng vẫn định tìm Ỷ La giải thích, hắn tất nhiên không thể cứ im lặng mà lờ đi, nhất định phải cấp cho Ỷ La một công đạo.
Giờ phút này, Ma Ha Tàng gọi Sở Hoan là phò mã, Sở Hoan có chút xấu hổ, đành nói:
- Đại Vương tử, bây giờ đã có thể cho thủ hạ thu đao về chưa?
Ma Ha Tàng đứng dậy cười:
- Sở huynh đệ đừng có hiểu nhầm, ta chỉ định đùa chút thôi, ta sao có thể làm tổn thương biểu muội của mình được?
Sở Hoan ngơ ngác, Ha Ma Tàng nói biểu muội chắc chắn là chỉ Ỷ La, nhưng không biết Ỷ La vì sao lại thành biểu muội của gã, còn Ỷ La khi nghe Sở Hoan gọi Ma Ha Tàng là Đại Vương tử, trong mắt lại lộ ra vẻ hồ nghi.
Ma Ha Tàng phất phất tay, Khuất Luật Cân lúc này mới lui ra. Ỷ La thấy có Sở Hoan trong này, phẫn nộ trong lòng đã vơi đi một nửa. Nàng nhìn chằm chằm vào Ma Ha Tàng hỏi:
- Ngươi… là Đại Vương tử Ma Ha Tàng?
Ma Ha Tàng cười nói:
- Không sai. Ỷ La biểu muội, chúng ta bảy tám năm không gặp nhau, tiểu nha đầu lúc trước đã thành một đại cô nương xinh đẹp rồi.
Gã nhìn Sở Hoan liếc mắt:
- Hơn nữa còn đã chọn được một vị Phò mã.
Ỷ La kinh ngạc, lại cẩn thận nhìn Ma Ha Tàng một hồi lâu, nghi hoặc nói:
- Ngươi là biểu huynh… Ma Ha Tàng… nhưng vì sao, vì sao huynh lại ở đây?
Ma Ha Tàng lại cười:
- Có người khinh mạn định hại chết huynh, cho nên huynh đang chuẩn bị dẫn người đi bình loạn.
Ỷ La nhíu mày hỏi:
- Trác Nhan bộ điều động binh mã, phụ thân ta có biết không?
- Ta đang muốn dẫn người đi gặp phụ thân muội.
Ma Ha Tàng chắp hai tay sau lưng:
- Vừa hay gặp muội ở đây, muội dẫn ta đến gặp phụ thân.
Đúng vào lúc này, ngoài trướng có người bẩm báo:
- Tộc trưởng, đội ngũ đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Ma Ha Tàng đột nhiên rùng mình, quét mắt nhìn mọi người trong trướng, sải bước đi ra ngoài. Cả đám Trác Nhan Luân, Sơn Tháp Hỉ Minh, Thác Sơn Đức Long, Khuất Luật Cân đều đi theo ra ngoài. Khuất Luật Cân ra đến cửa trướng, đem tiểu loan đao tinh xảo cung kính trả lại cho Ỷ La.
Ỷ La vẫn nhíu chặt mày, nhìn thấy Sở Hoan đến gần, liền giãn ra, vui mừng hỏi:
- Hoan ca, chàng trở về lúc nào vậy? Đúng rồi, nàng ấy đâu?
Sở Hoan biết Ỷ La là muốn hỏi ai, nhưng cũng không nói lời nào, chăm chú nhìn khuôn mặt Ỷ La, định nói gì, nhưng lại im lặng, ra ngoài trướng vải. Bạch hạt tử và Ỷ La vội vàng đi theo.
Ngoài trướng vải, hơn năm trăm dũng sĩ Trác Nhan bộ lưng cung tiễn, hông đại đao, trong tay cầm trường mâu, một người một ngựa, người đứng bên cạnh ngựa, không một tiếng động. Chiến mã đều cường tráng dũng mãnh, uy phong lẫm lẫm, chỉ có điều lông bờm đều rối tung, đích thị là ngựa thảo nguyên thô kệch.
Đám dũng sĩ Trác Nhan bộ cũng đã phục trang chiến giáp thuộc da chỉnh tề, là những dũng sĩ thiện chiến nhất Trác Nhan bộ, do Trác Nhan bộ Bách Phu trưởng Vân Đột Lợi phụ trách
Đội ngũ chỉnh tề có vẻ có tố chất huấn luyện, Sở Hoan nhìn thấy trong lòng hết sức tán thưởng. Ngoại trừ hơn 500 người này, Sơn Tháp Hỉ Minh cũng kêu thêm 30 bộ hạ bổ sung vào đội ngũ, còn có đám bộ hạ Lang Oa Tử của Sở Hoan, cộng lại gần 600 người.
Đến khi hoàng hôn, người Trác Nhan bộ mới biết có chuyện lớn xảy ra, con cháu Trác Nhan tập kết binh mã, tư thế sẵn sàng chiến đấu, phần lớn người trong Trác Nhan bộ biết con cháu mình đã chuẩn bị vào cuộc chém giết.
Mọi người đứng nhìn từ xa xa, yên lặng không nói gì. Không ít người vẻ mặt vô cùng ảm đạm, lo lắng nhìn đội ngũ, trong đội ngũ có chồng của họ, có cha hoặc con của họ.
Ma Ha Tạng đã cưỡi ngựa dẫn theo đám người Trác Nhan Luân đi ra ngoài doanh, chậm chậm cưỡi ngựa, gã quét mắt cả đội ngũ một lần, lúc này sắc trời đã tối đen, mọi người đều đốt đuốc, hơn nữa, ánh trăng trên trời đã vẩy khắp đại địa, cũng không còn tối nữa. Nghe có tiếng kêu, Ma Ha Tạng ngẩng đầu nhìn lên trời, nương theo ánh trăng, cũng thấy một đàn chim nhạn bay qua trên đó, Ma Ha Tạng gỡ cung tiễn, cài ba mũi tên, giương cung kéo tên, cung như trăng trong hơi cong cong bắn như sao băng, không một tên trượt, ba con chim nhạn rơi xuống, tiếng chim nhạn kêu gào, tiếng hoan hô tứ phía.
Ma Ha Tang đang mặc trang phục của Sơn Tháp bộ, tuy rằng người to ngựa lớn nhưng ngay từ đầu cũng không ai biết thân phận thật của gã, đợi đến khi gã bắn ra ba mũi tên, tất cả mọi người vừa ngạc nhiên vừa thán phục. Tuy trên thảo nguyên thần tiễn không thiếu, nhưng tài năng như Ma Ha Tang cũng hiếm thấy. Sở Hoan cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân nhìn thấy cảnh này cũng ngạc nhiên thán phục. Tiễn pháp của Ma Ha Tang quả nhiên rất cao, không khỏi nhìn Lang Oa Tử coi thường, sắc mặt Lang Oa Tử vẫn không đổi, vô cùng thản nhiên.
Ma Ha Tang kéo dây cương, tuấn mã dưới chân hí dài một tiếng, người dựng lên, Ma Ha Tang giơ rồi, quần áo tuy bình thường nhưng khí phách nghiêm nghị, vó ngựa ổn định, Ma Ha Tang mới lên tiếng:
- Trước mặt các ngươi là Vương tử của các ngươi, là Ma Ha Tàng ta!
Gã tụ khí, thanh âm vang dội, bốn phía lại rất yên tĩnh, lời vừa nói ra tất cả mọi người đều nghe thấy, không ít người khi nghe thấy ba tiếng "Ma Ha Tàng" đều biến sắc.
Mọi người biến sắc không phải vì biết cái gì đó, mà vì không ai nghĩ một người quần áo bình thường thế này lại là Đại Vương tử Tây Lương Ma Ha Tàng.
Ma Ha Tàng vũ dũng phi phàm, được xưng là đệ nhất dũng sĩ Đại Tây Lương, cái danh vũ dũng truyền khắp Tây Lương, hạ nhân Trác Nhan bộ mới chỉ nghe danh chưa một lần thấy người cũng không thể ngờ Ma Ha Tàng lại bất ngờ hiện ra trước mắt.
- Hôm nay bổn Vương tử phải dẫn các ngươi làm một chuyện lớn!
Ma Ha Tạng lớn tiếng nói
- Các ngươi đều là các chiến sư dũng mãnh nhất Tây Lương ta, các ngươi phải nghe theo hiệu lệnh của bổn Vương tử, cùng ta kề vai chiến đấu, lần này theo ta xuất chiến, quay lại, bổn Vương tử sẽ không bạc đãi các ngươi.
Đột nhiên gã vung rồi ngựa, hét lớn
- Các dũng sĩ, các người có dũng khí cùng ta sóng vai giết địch?
Lúc này Thác Sơn Đức Long, Trác Nhan Luân đều ở đằng sau Ma Ha Tàng. Hai người này một là Trung Chế quan, một là Tộc trưởng, người mù cũng có thể thấy sự cung kính của hai người này với Ma Ha Tàng, ai cũng biết Ma Ha Tạng không nói sai. Ma Ha Tạng chẳng những là Vương tộc Ma Ha, lại là đệ nhất dũng sĩ đại Tây Lương, người Tây Lương thượng võ biết được người trước mắt này chính là Ma Ha Tạng, nhất thời đều sôi trào nhiệt huyết, Ma Ha Tàng vừa hạ lệnh ai nấy đều hô lớn:
- Nguyện đi theo Đại Vương tử giết địch, nguyện nghe theo lệnh Đại Vương tử!
Bọn họ còn chưa biết địch nhân của mình là ai.
Ỷ La cưỡi ngựa đi bên cạnh Sở Hoan, thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, ghé sát thấp giọng hỏi:
- Hoan ca, rốt cuộc bọn họ muốn giết ai?
Sở Hoan lắc đầu, gần đây trong lòng hắn có nhiều chuyện, từ khi mới bắt đầu nghi hoặc trở nên tỉnh táo lại, trong lòng biết bên trong Tây Lương nhất định đã xảy ra chuyện cực lớn.
Ma Ha Tàng khống chế Trác Nhan bộ, điều động binh mã xuất trận, chuyện này đương nhiên không nhỏ rồi, Sở Hoan tỉnh táo lại, cảm thấy chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu.
Đối với Tần quốc, sự uy hiếp của Tây Lương thật sự quá lớn, một trăm ngàn đại quân của Nam Việt Đại Vương Tiếu Tiên Vấn trước đó ở Tây Bắc Tần quốc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, toàn triều Tần quốc đều kính sợ đến luống cuống chân tay. Tây Lương lại đột nhiên lui binh, không tấn công, thậm chí phát ra ý cầu hòa, cho tới hôm nay, cả triều đình Tần Quốc cũng không biết vì sao Tây Lương có chuyển biến lớn thế.
Sở Hoan cũng từng nghi hoặc khó hiểu, nhưng lúc này lại cảm giác rõ ràng, Tây Lương đột nhiên lui binh cầu hòa tất nhiên là trong quốc nội xảy ra chuyện, mà Ma Ha Tàng lần này điều binh của Trác Nhan bộ, rất có thể có liên quan đến vấn đề này.
Đối với Tần quốc mà nói, nếu như Tây Lương bền vững như thép, ngược lại là uy hiếp thật lớn. Đối mặt với nước Tây Lương đại đoàn kết, thì Tần quốc có tới 7, 8 phần không phải là địch thủ. Nhưng nếu Tây Lương có nội chiến, ngược lại, lợi ích không nhỏ. Tây Lương rung chuyển bất an, uy hiếp đối với Tần quốc giảm đi đáng kể.
Lúc trước Ma Ha Tàng nói với Sở Hoan, một khi gã thất bại, thì hòa đàm giữa hai nước sẽ thành tờ giấy lộn, hai nước sẽ tiếp tục binh đao. Ngược lại, nếu gã thắng, thì ít nhất trong vòng năm năm, sẽ không phát động chiến tranh với nước Tần.
Sở Hoan không biết Ma Ha Tàng nói thật hay giả, nhưng ở sâu trong lòng hắn, cảm thấy Ma Ha Tàng nói vậy cũng có 7, 8 phần sự thật.
Nếu Ma Ha Tàng tuyên bố một khi thủ thắng, đối với Tần quốc sẽ hóa thù thành bạn, Sở Hoan tuyệt đối không tin tưởng. Bởi hắn biết, Ma Ha Tàng là loại người hiếu chiến, gã là đệ nhất dũng sĩ của Tây Lương, trong huyết quản luôn sục sôi sát tính. Gã nói ít nhất năm năm không đánh nước Tần, ngược lại Sở Hoan lại có thể tin vài phần.
Chuyện cho đến lúc này, cho dù không muốn cũng đã cuốn vào cuộc tranh chấp này rồi. Sở Hoan trong lòng nghĩ, Tây Lương nội chiến, rốt cuộc là tình huống gì, cứ đi theo Ma Ha Tàng nhất định sẽ tìm hiểu rõ. Đối với Tần quốc, đây là tin tức cực kỳ quan trọng. Một khi hiểu tình hình cụ thể, và tỉ mỉ, Tần quốc chỉ có lợi mà không có hại.
Ỷ La ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Sở Hoan có chút phân vân, dường như đầy bụng tâm sự, lo lắng hỏi:
- Hoan ca, huynh… huynh làm sao vậy? Có phải là không thoải mái không?
Tình cảm thân thiết của Ỷ La bộc lộ hết trong lời nói. Sở Hoan quay đầu nhìn nàng, khẽ mỉm cười:
- Không có việc gì, không cần lo lắng.
Ma Ha Tàng lúc này đã rút chiến đao ra, cao giọng nói:
- Đao ta chỉ về hướng nào, thì đó là hướng đao của các ngươi.
Gã quay đầu ngựa, trường đao chỉ về phía trước:
- Xuất phát!
Gã lao ngựa đi đầu tên. Trác Nhan Luân và Thác Sơn Đức Long nhìn nhau. Chuyện tới nước này, đã không còn đường lui. Cả hai cũng run cương ngựa, theo sát phía sau. Khuất Luật Cân đi bên cạnh Sơn Tháp Hỉ Minh, thấy Sơn Tháp Hỉ Minh còn do dự, hừ lạnh một tiếng, nắm chặt chuôi đao. Sơn Tháp Hỉ Minh quay đầu nhìn gã, thấy vẻ mặt Khuất Luật Cân đầy sát ý, kinh hồn táng đảm, làm sao còn dám do dự, kêu lên:
- Các con, xuất phát, đi theo Đại Vương tử giết giặc.
Y giục ngựa đuổi kịp, đám bộ hạ Sơn Tháp cũng thúc ngựa phi ra. Năm trăm võ sĩ Trác Nhan nhất tề lên ngựa, tiếng kèn thổi ầm vang, trong ánh mắt lo lắng của mọi người, người hô ngựa hí, ầm ầm rời đi như cơn lốc. Tất cả chạy như bay theo sau Ma Ha Tàng.
Sở Hoan cũng quay đầu ngựa, vung tay lên, mấy người Tần quốc đi theo phía sau hắn. Ỷ La đi theo sát bên cạnh, tựa hồ như xa rồi, thì sẽ không bao giờ còn gặp lại ca ca tình lang này nữa.