Na Sử Bột Cổ Lợi là nhân vật số một số hai trên thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, tuy rằng quyền lực hành chính của lão không nhiều bằng quyền lợi Ma Ha Đạt Khánh nắm giữ trong tay, nhưng uy vọng và lực kêu gọi của lão tại thảo nguyên Cổ Lạp Thấm này tuyệt đối không có người thứ hai so bì.
Na Sử Bột Cổ Lợi dẫn mười tên kỵ binh Na Sử chạy như bay tới đây, mọi người nhìn thấy đội ngũ cờ xí chim ưng màu vàng tiến tới, không cần nhìn người chỉ xem cờ xí đã biết người tới là ai, đều nhường ra một con đường.
Ma Ha Đạt Khánh nghe nói Na Sử Bột Cổ Lợi đã đến, giống như cứu tinh tới rồi, lớn tiếng kêu lên:
- Na Sử tộc trưởng, Ma Ha Tàng ngay ở đây, nhanh chóng dẫn người bắt phản tặc này!
Lúc này tuy rằng lão bị người Trác Nhan Bộ vây vào giữa, trong lòng hơi kinh hoảng nhưng cũng không cảm thấy quá sợ hãi, dù sao lão cũng là người giảo hoạt, hiện giờ người của Trác Nhan Bộ bị vây quanh, tướng sĩ chung quanh không động thủ đơn giản bởi vì Ma Ha Đạt Khánh lão bị Ma Ha Tàng khống chế, một khi Ma Ha Đạt Khánh lão có chuyện, tướng sĩ chung quanh chắc chắn sẽ cùng lên một loạt.
Nguyên nhân bởi vì như thế, Ma Ha Đạt Khánh nhận định Ma Ha tàng không dám tùy tiện giết chết mình, cho nên trong lời nói cũng không lộ vẻ sợ hãi.
Na Sử Bột Cổ Lợi qua tuổi năm mươi, là nam nhân thảo nguyên điển hình, lưng hùm vai gấu, cánh tay to tròn, lông mi vô cùng dày, râu thô trải rộng hai má, chòm râu đen lấm tấm trắng, ghìm ngựa. Người Trác Nhan Bộ thấy Na Sử Bột Cổ Lợi tới đều lộ ra vẻ kính sợ, cho tới nay Trác Nhan Bộ đều phụ thuộc vào Na Sử tộc, Na Sử tộc là bộ tộc tông chủ của Trác Nhan Bộ, hiện giờ tộc trưởng bộ tộc tông chủ đang ở trước mắt, trên dưới Trác Nhan Bộ đều mang theo vẻ kính sợ, kỵ binh Trác Nhan vốn giương cung lắp tên không dám hướng mũi tên về phía Na Sử Bột Cổ Lợi, đều chuyển đi.
Na Sử Bột Cổ Lợi bình tĩnh tự nhiên liếc nhìn chung quanh, rốt cuộc lên tiếng hỏi:
- Đại Vương tử ở nơi nào?
Giọng lão tục tằn, cực kỳ có lực, chung quanh yên tĩnh, thanh âm của lão đã truyền ra xa.
Ma Ha Tàng đi ra từ trong đám người, Na Sử Bột Cổ Lợi nhìn thấy Ma Ha Tàng, đặt tay ngang ngực nghiêm nghị nói:
- Na Sử Bột Cổ Lợi gặp qua Đại Vương tử điện hạ!
Ma Ha Đạt Khánh hét to:
- Na Sử Bột Cổ Lợi, Ma Ha Tàng chính là phản tặc, đã không còn là Đại Vương tử, không cần xưng hô như thế!
- Cớ sao Đại Chế Quan nói ra lời ấy?
Na Sử Bột Cổ Lợi vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
Ma Ha Đạt Khánh hét lớn:
- Ngươi giả bộ hồ đồ cái gì? Quyển vàng (Thánh chỉ) của Thánh chủ ngươi cũng đã xem qua, Ma Ha tàng khinh nhờn Đại phi, ý đồ mưu phản, Thánh chủ hạ lệnh truy nã cả nước, chẳng lẽ ngươi quên rồi?
- Quyển vàng?
Na Sử Bột Cổ Lợi lắc đầu nói:
- Đại Chế Quan, thật sự rất xin lỗi, ta thật sự không rõ ràng lắm Thánh chủ ban quyển vàng xuống khi nào? Hiện giờ quyển vàng ở nơi nào?
Ma Ha Đạt Khánh ngẩn ra, một cơn lạnh lẽo lập tức dâng lên từ bàn chân.
Sở Hoan nghe được rõ ràng, mặt không chút thay đổi, vốn Na Sử Bột Cổ Lợi dẫn người tới đây, Sở Hoan còn lo lắng sẽ xảy ra biến số khác.
Na Sử Bột Cổ Lợi và Ma Ha Đạt Khánh quan hệ không hòa thuận, Sở Hoan lo lắng Na Sử Bột Cổ Lợi thừa dịp lúc này bên ngoài thì bảo hộ, lại âm thầm mượn cơ hội diệt trừ Ma Ha Đạt Khánh, chỉ cần Na Sử Bột Cổ Lợi có thể mượn tay Trác Nhan Bộ diệt trừ Ma Ha Đạt Khánh, sẽ trừ đi kình địch lớn nhất, nếu Ma Ha Đạt Khánh bị giết, Na Sử Bột Cổ Lợi có thể hạ lệnh công kích, các quân tướng Na Sử tộc đã không còn e dè, đương nhiên khởi xướng công kích đám kỵ binh Trác Nhan Bộ.
Chỉ là Na Sử Bột Cổ Lợi cũng không làm như vậy, trong lời nói mang vài phần huyền diệu.
Ma Ha Đạt Khánh đương nhiên nghe ra sự lạnh lùng sau lời Na Sử Bột Cổ Lợi, cả giận nói:
- Na Sử Bột Cổ Lợi, lời này của ngươi có ý gì?
- Ta lại muốn hỏi một chút Đại Chế Quan có ý gì?
Na Sử Bột Cổ Lợi lắc đầu thở dài:
- Vì sao Đại Vương tử phải dẫn người tới doanh địa Đại Chế Quan? Ngài có thể cho mọi người một lời giải thích không?
- Ngươi nên hỏi Ma Ha Tàng!
Ma Ha Đạt Khánh cả giận nói.
Đúng lúc này liền nghe được tiếng vó ngựa vang lên, một kỵ binh phi ngựa từ xa chạy tới, trong tay giơ một quyển trục, lớn tiếng kêu lên:
- Đại Chế Quan, tìm được quyển vàng rồi…!
Đây cũng là một gã tâm phúc của Ma Ha Đạt Khánh, vừa rồi nghe Ma Ha Đạt Khánh nhắc tới quyển vàng, thấy hai bên giằng co, gã lặng lẽ đi lấy tới, hy vọng có thể thay đổi tình hình, khoái mã của gã như bay, trong đêm tối, một mũi tên nhọn cũng không biết bắn ra từ chỗ nào, phốc một tiếng trúng ngực người nọ, người nọ bị mũi tên bắn trúng tim, ngã thẳng xuống đất.
Xung quanh đều kinh ngạc, không ai biết rốt cuộc ai bắn ra mũi tên này.
Một kỵ binh dưới trướng Na Sử Bột Cổ Lợi phi ngựa tới, xoay người xuống ngựa, lấy quyển vàng từ trong tay người nọ trở về giao cho Na Sử Bột Cổ Lợi, Na Sử Bột Cổ Lợi nhìn một lượt, hừ lạnh nói:
- Trách không được ngươi thu hồi quyển vàng này, đây là Thánh chủ gọi ngươi về đô nghị tội, ngươi dãm cãi lệnh Thánh chủ, nói bừa ở nơi này!
Khóe miệng Ma Ha Tàng lộ ra ý cười, lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người đều nghe rồi, Ma Ha Đạt Khánh cấu cết Ma Ha La mưu đồ phản loạn, chẳng lẽ các ngươi nguyện ý đi theo hắn phản bội Thánh chủ sao?
Ma Ha Đạt Khánh mặt xám như tro tàn, lúc đầu lão còn trông cậy vào Na Sử Bột Cổ Lợi ra tay giúp đỡ, lúc này mới phát hiện, Na Sử Bột Cổ Lợi chẳng những không giúp đỡ, còn muốn đẩy mình vào Quỷ Môn Quan.
Lão mở miệng mắng to:
- Na Sử Bột Cổ Lợi, ngươi giả truyền ý chỉ, hóa ra ngươi cũng muốn tạo phản!
Na Sử Bột Cổ Lợi lạnh lùng cười, rút đao ra, giơ lên cao, lạnh lùng nói:
- Đại Vương tử ở đây, còn không tham kiến!
Lão là người đầu tiên xuống ngựa, quỳ một gối đối với Ma Ha Tàng, tay đặt ngang ngực, thi lễ vô cùng cung kính.
Mấy chục tên kỵ binh phía sau Na Sử Bột Cổ Lợi lập tức xuống ngựa hành lễ với Ma Ha Tàng, mọi người chung quanh nhìn thấy, ngơ ngác nhìn nhau, nhưng ngay cả tộc trưởng Hoàng Kim Na Sử tộc cũng xuống ngựa bái kiến, cho dù mọi người có nghi vấn trong lòng cũng không dám cãi lời, liền có mấy người dẫn đầu quỳ xuống, trong nhất thời tiếng động ồn ào đều quỳ xuống bái kiến.
Ma Ha Tàng đã xuống ngựa, tới đón nâng Na Sử Bột Cổ Lợi dậy, mỉm cười thấp giọng nói:
- Cữu phụ vẫn khỏe chứ?
Na Sử Bột Cổ Lợi đứng dậy, thấp giọng nói:
- Ta biết ngươi nhất định sẽ đến, chỉ là sớm hơn ta nghĩ nhiều lắm.
Ma Ha Tàng cười ha ha, lập tức lạnh lùng nói:
- Lôi phản tặc Ma Ha Đạt Khánh tới!
Lập tức có binh sĩ kéo lão tới, Ma Ha Tàng lạnh lùng nhìn Ma Ha Đạt Khánh, nói:
- Thập Tam thúc, quốc pháp vô tình, ngươi cấu kết Ma Ha La, phản bội Thánh chủ, ta không tha cho ngươi được!
Ma Ha Đạt Khánh sắc mặt trắng bệch, biết đại nạn buông xuống, loan đao chói lọi đang ở trong tay Ma Ha Tàng, Ma Ha Đạt Khánh cũng không dám mạnh miệng nữa, run giọng nói:
- Ma Ha… Đại Vương tử, là ta hồ đồ, ngài… ngài tha cho ta một lần, ta không liên quan với Ma Ha La…!
Thấy Ma Ha Tàng vẻ mặt lạnh lùng, lão vội sửa lời:
- Bắt đầu từ bây giờ, ta phân rõ giới hạn với Ma Ha La, từ nay về sau hiệu trung với Đại Vương tử…!
Ma Ha Tàng lắc đầu nói:
- Phản bội Thánh chủ, chỉ còn đường chết, không giữ được ngươi!
Lúc trước gã không lập tức giết chết Ma Ha Đạt Khánh, là lo lắng không có Ma Ha Đạt Khánh trong tay, hai ngàn hộ vệ kia của Ma Ha Đạt Khánh sẽ khởi xướng công kích điên cuồng đối với kỵ binh Trác Nhan Bộ, lúc này Na Sử Bột Cổ Lợi tới đây, mọi người quỳ xuống, đại cục đã định, biết không cần lưu lại Ma Ha Đạt Khánh nữa, để tránh dị biến, gã giơ tay lên, ánh đao hiện lên, không chút lưu tình cắt đứt yết hầu Ma Ha Đạt Khánh.
Sở Hoan đương nhiên nhìn thấy rõ ràng, tuy rằng cảm thấy Ma Ha Tàng sát phạt quyết đoán, nhưng cũng hiểu được Ma Ha Tàng để làm được chuyện lớn, quả thực ác nghiệt vô tình, không để ý thân tình.
Tất cả mọi người chung quanh cảm thấy lạnh lẽo, mắt thấy đường đường Đại Chế Quan bị Ma Ha Tàng nói giết là giết, càng sinh ra lòng kính sợ đối với Ma Ha Tàng.
Ma Ha Tàng phân phó người mang thi thể Ma Ha Đạt Khánh đi, lập tức lại sai người bắt giữ tất cả gia quyến của Ma Ha Đạt Khánh, hạ lệnh quan viên lớn nhỏ trong doanh địa Đại Chế Quan tới lều lớn đỉnh vàng tham bái.
Sớm có người thu dọn lều lớn đỉnh vàng, Ma Ha Tàng nghĩ tới đại công thần tối nay, gọi Sở Hoan tới giới thiệu với Na Sử Bột Cổ Lợi:
- Cữu phụ, vị này chính là người công đầu bắt được Ma Ha Đạt Khánh tối nay, Sở Hoan Sở huynh đệ!
Na Sử Bột Cổ Lợi thấy Sở Hoan rõ ràng là người Trung Nguyên, hơi kỳ quái vì sao Ma Ha Tàng lại ở cùng một chỗ với người Trung Nguyên, nhưng nghe được giọng điệu Ma Ha Tàng vô cùng coi trọng Sở Hoan, lập tức đặt tay ngang ngực cười nói:
- Ta là Na Sử Bột Cổ Lợi, hoan nghênh khách phương xa đến thảo nguyên!
Ma Ha Tàng cười to nói:
- Cữu phụ, vị này cũng không phải khách, về sau cũng là người của gia tộc Na Sử các ngươi!
Na Sử Bột Cổ Lợi ngẩn ra, Sở Hoan cũng ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu được ý tứ trong lời Ma Ha Tàng nói, biết là chỉ quan hệ giữa mình và Na Sử Ỷ La, dựa theo phong tục của người Tây Lương, nếu mình nhận đai lưng của Ỷ La, thì nhất định phải cưới Ỷ La, trong mắt Ma Ha tàng, mình dĩ nhiên là Phò mã Na Sử tộc.
Na Sử Bột Cổ Lợi vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu ý tứ của Ma Ha Tàng. Ma Ha Tàng đã giới thiệu với Sở Hoan:
- Sở huynh đệ, vị này là Na Sử tộc trưởng, chắc chắn ngươi cũng biết, ngoài điều này, hắn còn là cữu phụ của ta, mẫu thân của ta là tỷ tỷ của Na Sử tộc trưởng!
- Ồ?
Sở Hoan ngẩn ra, lúc này mới hiểu được Ma Ha Tàng lại có quan hệ như vậy với Na Sử tộc, lúc này rốt cuộc hiểu được vì sao Ma Ha Tàng gọi Na Sử Ỷ La là biểu muội.
- Sở Hoan có thể gặp được Na Sử tộc trưởng, quả thật là vinh hạnh ba đời!
Sở Hoan ôm quyền nói:
- Kính xin chỉ giáo nhiều hơn!
- Sở huynh đệ, lời này của ngươi nói sai rồi.
Ma Ha Tàng lắc đầu cười nói:
- Ngươi sao có thể gọi Na Sử tộc trưởng? Ngươi hẳn nên xưng hô nhạc phụ đại nhân!
- Nhạc phụ đại nhân?
Na Sử Bột Cổ Lợi nhíu mày nói:
- Đại Vương tử, lời này ta thật sự không rõ là ý gì.
Lão đánh giá Sở Hoan một phen hỏi:
- Ta sao có thể trở thành nhạc phụ đại nhân của vị Sở huynh đệ này?
Ma Ha Tàng quay đầu lại, tìm trong đám người. Ỷ La trốn trong đám người không dám đi ra, trong nhất thời Ma Ha Tàng không tìm được, không kìm nổi lớn tiếng nói:
- Ỷ La biểu muội, muội còn không ra?
Na Sử Bột Cổ Lợi nghe được một chữ Na Sử Ỷ La, đầu tiên sửng sốt, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, thất thanh nói:
- Ỷ La? Ỷ La ở đâu?
Ỷ La biết trốn cũng không được, không có cách nào khác, giục ngựa đi ra từ trong đám người, xoay người xuống ngựa, đi tới bên kia vài bước, lập tức dừng chân, cắn môi, đầu cúi xuống.
Na Sử Bột Cổ Lợi nhìn thấy Ỷ La, quả nhiên mừng rỡ, đi tới bên này vài bước, vui vẻ nói:
- Ỷ La, quả nhiên là con?
Đi được hai bước, lão lập tức nghĩ tới cái gì, tươi cười trên mặt lập tức ẩn đi, lộ ra vẻ tức giận, nói:
- Nếu con đi rồi, vì sao còn trở về? Ta không có đứa con gái này!
Lão có vẻ vô cùng phẫn nộ, tiến tới giơ tay lên, trong tay nắm rồi ngựa, muốn đánh về phía Ỷ La.