Mặt trời treo trên không trung, hai quân chứng kiến cờ mặt trời màu vàng bắt đầu di động, cờ mặt trời màu vàng này được một gã kỵ binh giơ lên cao, dẫn một đội nhân mã chậm rãi xuống núi.
Mặc dù vách đá gập ghềnh, nhưng đội nhân mã này đi rất chậm, rất cẩn thận, trong sự chú ý của hai quân, dần dần đi tới chân núi.
Ma Ha Tạng ở dưới cờ mặt trời màu vàng, Sở Hoan cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân, cũng ở bên cạnh Ma Ha Tạng.
Ma Ha Tạng chỉ dẫn theo không tới năm mươi người, cưỡi ngựa xuống núi, dưới cờ mặt trời màu vàng, ánh mắt của gã hết sức bình tĩnh, tới chân núi, ghìm ngựa, nhìn quân trận của địch.
Lập tức, nhìn thấy một đội nhân mã đi ra từ trong quân địch, ba trăm trọng kỵ Tháp Lý Khắc hộ vệ Ma Ha Tạng chậm rãi tới đây, lá chắn bằng sắt vô cùng chắc chắn.
Ma Ha Tạng phái người truyền tin, muốn gặp Ma Ha La, kết quả không khiến Ma Ha Tạng thất vọng, Ma Ha La đáp ứng gặp giữa hai quân.
Ma Ha Tạng chủ động thỉnh cầu gặp mặt, trong mắt Ma Ha La, Ma Ha Tạng đã không còn đường đi, lần gặp mặt này, là lần gặp mặt giữa người thắng và kẻ thất bại.
Ma Ha Tạng vung cương ngựa, đội ngũ tiếp tục tiếp lên, dưới cái nhìn chăm chú của hai quân, hai đội ngũ chậm rãi tới gần, cách nhau một khoảng, Ma Ha La ghìm ngựa trước, trọng kỵ phía trước dùng lá chắn bảo vệ thân thể Ma Ha La, cho dù nhân mã Ma Ha Tạng ít hơn rất nhiều, nhưng Ma Ha La vẫn vô cùng cẩn thận, không dám khinh thường.
Ma Ha Tạng ghìm chặt cương ngựa, vóc người gã khôi ngô, cưỡi trên tuấn mã cao to, chiến giáp tản ra vẻ sắc lạnh dưới ánh mặt trời, thần uy lẫm lẫm.
- Đại ca, mấy ngày không gặp, nhìn qua ngươi mỏi mệt rất nhiều!
Ma Ha La phá vỡ yên lặng trước, hô:
- Thân thể tàn không quan trọng, nhưng đầu óc tàn, đó quả thật là rất ngu xuẩn…!
Giọng của gã đột nhiên lạnh lùng, quát lên:
- Ma Ha Tạng, cờ mặt trời màu vàng này, ngươi có thể dùng được sao?
Ma Ha Tạng giơ tay lên vuốt bộ râu dưới hàm mình, lớn tiếng nói:
- Ma Ha La, cờ mặt trời màu vàng này, hôm nay xem ra chỉ sợ cũng chỉ ta có thể sử dụng!
- Vô liêm sỉ!
Thân thể Ma Ha La giấu sau lá chắn, lộ đầu ra:
- Ngươi mưu phản, lại không xuống ngựa bó tay chịu trói, theo ta đi thỉnh tội Thánh chủ!
- Thỉnh tội?
Ma Ha Tạng ngửa mặt lên trời cười to:
- Ta có tội gì?
Gã giơ tay chỉ vào Ma Ha La:
- Ma Ha La, hiện giờ ngươi xuống ngựa đầu hàng, có lẽ ta còn có thể tha ngươi một mạng, nếu không… hài cốt của ngươi nhất định sẽ bị sói thảo nguyên nuốt không sót lại gì!
Ma Ha La cười lớn tiếng, thanh âm hết sức lớn:
- Chuyện tới nước này, ngươi còn có thể nói ra lời hoang dường như thế, xem ra ngươi thật sự điên rồi!
Gã giơ rồi ngựa lên:
- Ma Ha Tạng, ngươi mở mắt nhìn một chút, trong tay ta có võ sĩ tinh nhuệ nhất đế quốc, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, ngươi cùng người Cổ Lạp Thấm đều phải khóc dưới móng sắt của ta. Ta gặp ngươi, chỉ là muốn cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi xuống ngựa quỳ dưới rồi ngựa của ta, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!
Ma Ha Tạng cười một tiếng, đột nhiên hỏi:
- Ma Ha La, có phải người cảm thấy ngươi chắc chắn sẽ thắng hay không?
Ma Ha La cũng không trả lời, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi còn cơ hội sao?
- Vậy ngươi có biết vì sao ta muốn tới Tần quốc trước?
Ma Ha Tạng đột nhiên nói:
- Ta biết rõ một khi đi sứ Tần quốc, ngươi chắc chắn thừa dịp ta rời đi gây phiền nhiễu, ta cần gì cam nguyện đi sứ, để cho ngươi có cơ hội này?
- Lệnh Thánh chủ, chẳng lẽ ngươi dám cãi lời?
Ma Ha La cười lạnh nói:
- Ma Ha Tạng, ngươi thật cho là ngày đó cưỡng ép Đại phi rời khỏi vương thành Thanh La, ta thật sự thỏa hiệp với ngươi?
Ma Ha Tạng lắc đầu nói:
- Ta đương nhiên biết, ngươi chẳng qua là tương kế tựu kế mà thôi!
- Ồ?
Ma Ha La hơi ngoài ý muốn:
- Ngươi hiểu được?
Ma Ha Tạng cười to nói:
- Ma Ha La, ngươi đều nghĩ rằng ngươi hiểu rõ ta, nhưng ngươi chưa bao giờ thật sự hiểu rõ ta, mà ta… lại hết sức rõ ràng hết thảy về ngươi!
- Lời này của ngươi có ý gì?
- Ngươi muốn mưu đoạt vị Thái tử của ta, nhưng có hai điểm ngươi không thể không suy nghĩ, đó là hai tâm bệnh của ngươi!
Giọng Ma Ha Tạng chọc tức mười phần, dường như rất trầm thấp, nhưng đủ để đối phương nghe thấy:
- Ba Bạch Đồ của ta là một trong tâm bệnh của ngươi, nếu không thể cướp Ba Bạch Đồ khỏi tay ta, ngươi tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Ma Ha La cũng không trả lời, chẳng qua lạnh lùng nhìn Ma Ha Tạng phía sau lá chắn thép.
- Ngươi thông đồng với Đại phi, có nàng nói chuyện cho ngươi trước mặt Thánh chủ, lợi dụng âm mưu quỷ kế, các ngươi có nhiều khả năng lấy Ba Bạch Đồ khỏi tay ta, nhưng một tâm bệnh khác là, vô luận ngươi dùng âm mưu quỷ kế gì, cũng không cách nào khiến họ thần phục.
Ma Ha Tạng cười lạnh nói:
- Thảo nguyên Cổ Lạp Thấm là tâm bệnh lớn nhất của ngươi!
- Thù hận giữa Cổ Lạp Thấm và Chu Lạp, có lẽ qua ngàn năm nữa của không kết thúc, trong máu ngươi chảy xuôi dòng máu Chu Lạp, Cổ Lạp Thấm đương nhiên không có đạo lý thần phục ngươi.
Ma Ha Tạng nhìn Ma Ha La sau lá chắn thép:
- Ngươi hiểu được điểm này, cho nên ngươi rất rõ ràng, nếu có một ngày ngươi đi lên vương vị, thảo nguyên Cổ Lạp Thấm chính một cái kim trong cổ họng ngươi, ngươi nhất định nghĩ hết biện pháp nhổ nó đi…!
Khóe miệng gã lộ ra nụ cười lạnh như băng:
- Cổ Lạp Thấm chưa diệt trừ, trong lòng ngươi vĩnh viễn không thể an bình!
Ma Ha La rốt cuộc nói:
- Thật ra ta cũng không nhất định phải đuổi cùng giết tận, nếu như Cổ Lạp Thấm nguyện ý thần phục ta, đồng cỏ của họ nguyện ý nghe theo sự phân công của ta, ta có thể để phần lớn người của họ tiếp tục sống sót!
Cờ xí vẫn bay trong gió, Ma Ha Tàng dưới lá cờ bình tĩnh tự nhiên, tiếp tục nói:
- Thảo nguyên Cổ Lạp Thấm rộng lớn, nơi này có ngàn vạn người Cổ Lạp Thấm, họ luôn trung thành với mỗi đời Tây Lương Vương, nhưng họ chắc chắn không thần phục người có dòng máu Chu Lạp cừu địch, ngươi muốn tiêu diệt Cổ Lạp Thấm, lại không có lý do khởi binh, nếu như không thể đưa ra đủ lý do xuất binh, tùy tiện dùng binh, chỉ sợ ngoài bộ tộc Chu Lạp, tất cả các bộ tộc Tây Lương đều sẽ không đồng ý!
Ma Ha La thở dài:
- Lý do chinh phạt Cổ Lạp Thấm, quả thật mất rất nhiều tâm tư của ta, trừ khi Cổ Lạp Thấm mưu phản, nếu không ta quả thật không cách nào tìm ra lý do thích hợp!
- Chuyện Vệ Quỷ, rất nhiều người chỉ cho là ngươi tàn bạo dâm ngược, nhưng đó chẳng qua là quỷ kế của ngươi mà thôi!
Ma Ha Tạng cười lạnh nói:
- Ngươi chẳng qua là muốn ép Vệ Quỷ Mạc Hỉ làm phản, chỉ cần Vệ Quỷ Mạc Hỉ phản, như vậy có đủ lý do xuất binh Cổ Lạp Thấm!
Ma Ha La nói:
- Ngươi quả nhiên không hổ là huynh đệ của ta.
- Đừng tưởng rằng ngươi rất thông minh.
Ma Ha Tạng lắc đầu, từ sâu trong mắt lộ ra vẻ đồng tình, dường như đang thương hại Ma Ha La:
- Trò kịch này của ngươi, không cao minh như ngươi suy nghĩ. Na Sử Bột Cổ Lợi đương nhiên nhìn ra tâm tư của ngươi, cho nên nhốt Vệ Quỷ Mạc Hỉ nổi giận lại, hắn đương nhiên không thật sự muốn nhốt Vệ Quỷ Mạc Hỉ, hắn chẳng qua là lo lắng Vệ Quỷ Mạc Hỉ nhất thời vọng động, trúng bẫy rập của ngươi!
Ma Ha La gật đầu nói:
- Na Sử Bột Cổ Lợi cũng có chút đầu óc, nếu không sợ rằng binh mã của ta đa đến trước một tháng!
- Chẳng qua ngươi cũng không nóng lòng!
Đôi mắt Ma Ha Tạng trở nên hết sức thâm thúy, dường như đã nhìn thấu Ma Ha La:
- Bởi vì ngươi hiểu được, cho dù Vệ Quỷ Mạc Hỉ không phản, nhưng Ma Ha Tạng ta sẽ lập tức tới Cổ Lạp Thấm, chỉ cần ta xuất hiện ở Cổ Lạp Thấm, như vậy lý do ngươi cần sẽ lập tức xuất hiện!
Ma Ha La cười nói:
- Chạy khỏi thành Thanh La, ngươi chính là chó nhà có tang, ngoài Cổ Lạp Thấm, ngươi không có bất kỳ nơi nào để đi. Trong người ngươi chảy xuôi dòng máu Cổ Lạp Thấm, mặc dù ngươi giống ta vẫn chảy xuôi dòng máu Ma Ha cao quý, nhưng trong người ngươi còn có máu Cổ Lạp Thấm ti tiện, ngươi và ta vừa ra đời đã nhất định là cừu địch, chúng ta nhất định không thể cùng sống trên cõi đời này!
Gã giơ tay lên, vuốt chòm râu xoăn của mình:
- Ngươi muốn Đông Sơn tái khởi, muốn phân cao thấp với ta, cũng chỉ có thể dựa vào Cổ Lạp Thấm, ta luôn lo lắng Na Sử Bột Cổ Lợi kia lo trước lo sau, không dám cùng tạo phản, nhưng hết thảy đều là ta quá lo lắng!
- Cho nên ngoài thành Thanh La, quân đội của ngươi hẳn có thể đuổi theo ta, lại cố ý thả ta rời đi.
Khóe miệng Ma Ha Tạng lộ ra nụ cười lạnh:
- Ma Ha La, ngươi đánh cuộc ta nhất định sẽ dẫn theo người Cổ Lạp Thấm khởi binh, mà ta cũng đánh cuộc ngươi nhất định sẽ cố ý thả ta rời đi, ngươi thành công, ta cũng thành công…!
Ma Ha La cười nói:
- Ngươi đánh cuộc ta thả ngươi rời đi, quả thật thành công, ta đánh cuộc ngươi nhất định sẽ dẫn Cổ Lạp Thấm khởi binh, ta cũng thắng. Từ trước tới nay, đánh cuộc có thắng có thua, nhưng ta và ngươi cùng thắng một ván, hơn nữa đều thắng, điều này thật sự là chuyện kỳ diệu.
Sắc mặt gã đột nhiên trầm xuống:
- Chẳng qua đánh cuộc đều nằm trong sự khống chế của ta, cho nên người thắng cuối cùng, vẫn là ta!
- Ván bài còn chưa kết thúc, sao ngươi biết người thắng là ngươi?
Ma Ha Tàng đáp:
- Ma Ha La, lúc trước ta đã hỏi ngươi một vấn đề, vì sao ta biết rõ đi sứ Tần quốc, các ngươi sẽ nắm lấy cơ hội gây chiến ở thành Thanh La, lại vẫn đi tới Tần quốc? Đáp án vừa rồi của ngươi cũng không chính xác, ngươi có muốn biết đáp án thật sự hay không?
Mặt Ma Ha La lạnh lùng, hỏi:
- Còn có đáp án khác sao?
- Đương nhiên có.
Ma Ha Tạng chặm rãi nói:
- Ta đi sứ Tần quốc, đạo lý rất đơn giản, đơn giản là ta cho các ngươi một cơ hội, ta đoán chùng các ngươi sẽ thừa cơ hội này ra tay với ta ở thành Thanh La, các ngươi không khiến ta thất vọng!
Ma Ha La nghe được sự lạnh lẽo trong giọng nói của Ma Ha Tạng, chẳng biết tại sao, lòng hơi trầm xuống, nhíu mày miễn cưỡng cười nói:
- Đây là giải thích của một người thất bại sao?
- Giải thích?
Ma Ha Tạng cười ha ha nói:
- Nếu như ta không làm như vậy, ta sao có thể diệt trừ Tháp Lý Khắc của ngươi, sao có thể diệt trừ Bắc Viện của ngươi, sao có thể diệt trừ bộ tộc Chu Lạp của ngươi? Sao có thể diệt trừ vây cánh trong triều của ngươi?
Ma Ha La nắm chặt tay, điềm nhiên nói:
- Ma Ha Tạng, ngươi có khả năng kia sao?
- Chỉ dựa vào mình, có lẽ không thể làm được.
Khuôn mặt ngăm đen của Ma Ha Tạng lộ ra nụ cười châm chọc:
- Nhưng có người giúp đỡ, hết thảy điều này đương nhiên không thành vấn đề. Ma Ha La, đệ đệ tốt của ta, ngươi không khiến ta thất vọng, giúp ta làm chuyện bản thân ta không thể làm được…!
Lời huynh đệ Ma Ha nói, Sở Hoan ở bên cạnh nghe được rõ ràng, hắn càng nghe càng kinh hãi, cảm thấy cuộc chiến này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài đã thấy, sau lưng cuộc chiến này, dường như cất giấu một âm mưu rất lớn.