Dưới Hắc Sơn, các đội kỵ binh Ba Bạch Đồ giống như thủy triều đánh tới Tháp Lý Khắc căn bản không có bất kỳ đề phòng nào, đó là từng dòng sắt thép, tiếng giết rung trời.
Ma Ha Kim Cương hơi ngẩn người.
Dùng lòng mà nói, Ma Ha Kim Cương cũng không tín nhiệm Ba Bạch Đồ, nhưng gã trăm lần không nghĩ tới dưới tình hình quan trọng này, Ba Bạch Đồ quả thật thay đổi.
Gần vạn tên kỵ binh Ba Bạch Đồ, dường như bắt đầu xuất hiện biến cố cùng một lúc, khi Ba Bạch Đồ không tới bẩm báo xuất hiện dị biến, Ma Ha Kim Cương chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng khi gã cảm thấy được chuyện nghiêm trọng, liền thấy mấy ngàn kỵ binh Ba Bạch Đồ đã xông về phía gã.
Tiếng võ ngựa, thanh đao sắc lạnh bay múa trên không trung, võ sĩ Tháp Lý Khắc căn bản không kịp phản ứng, dòng sắt thép kia đã hung hăng đụng vào quân trận Tháp Lý Khắc.
Dù cho có một nhóm người ý thức được tình hình không ổn, nhưng cũng căn bản không kịp chuẩn bị, tiếng chém giết đã vang vọng toàn bộ chiến trường trong chốc lát, ở thời khắc này, Ba Bạch Đồ giống như dao thớt, Tháp Lý Khắc giống như thịt cá.
- Đại vương, đi mau…!
Hộ vệ bên người Ma Ha Kim Cương lớn tiếng kêu lên, một nhóm kỵ binh đang giết về phía Ma Ha Kim Cương nhanh như sấm sét, mũi tên sắc nhọn bắn qua không lưu tình chút nào.
Ma Ha Kim Cương xoay người lên ngựa, lớn tiếng quát lên:
- Không nên hỗn loạn, ổn định, quay về bên trái…!
Không đợi gã phát hiệu lệnh, tiếng kêu thảm thiết vang lên bên cạnh, đã có mấy người bị trúng tên ngã trên mặt đất.
Trên Hắc Sơn, tiếng trống trận rầm rầm vang lên, hơn vạn chiến sĩ Cổ Lạp Thấm trên ba đỉnh núi càn quét xuống giống như thủy triều, nhào thẳng về phía chiến trường chính.
Lúc này Ma Ha Kim Cương đã hoàn toàn ngây người.
Vốn đã nắm chắc cục diện thắng lợi trong tay, tại sao chỉ trong nháy mắt đã trở nên thế này. Gã quay đầu nhìn lại, cho dù binh lực Tháp Lý Khắc không dưới hạ phong, nhưng biến cố bất ngờ khiến cho Tháp Lý Khắc vội vàng không kịp chuẩn bị căn bản không cách nào phản ứng, những kỵ binh Ba Bạch Đồ chết tiết kia, lúc này dường như biến thành ngàn vạn ác ma đến từ địa ngục, đao chém lên đầu Tháp Lý Khắc không chút do dự.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng, Ba Bạch Đồ vẫn duy trì trận hình, Tháp Lý Khắc lúc này lại hỗn loạn, thậm chí rất nhiều người còn không kịp lên ngựa, lúc kỵ binh Ba Bạch Đồ xông lại, tuấn mã đã chấn kinh chạy tán loạn, có hơn một nửa Tháp Lý Khắc phải đi bộ nghênh chiến.
Mặc dù các tướng lĩnh Tháp Lý Khắc cố gắng gào thét, muốn chấn chỉnh lại trận hình, nhưng dưới sự trùng kích của Ba Bạch Đồ, căn bản không có thời gian tổ chức.
Người Cổ Lạp Thấm vốn đã hết sức mỏi mệt, được cơ hội này nào có thể bỏ qua.
Mấy ngàn người Cổ Lạp Thấm chết dưới đao của Tháp Lý Khắc, trong lòng họ tràn đầy cừu hận, lúc này xảy ra biến cố như thế, dưới mệnh lệnh của thủ lĩnh Cổ Lạp Thấm, chiến sĩ Cổ Lạp Thấm dường như khôi phục tất cả tinh lực chỉ trong nháy mắt, tốc độ chạy của họ rất nhanh, giống như bầy sói giúp đỡ Ba Bạch Đồ vây giết Tháp Lý Khắc.
Lần này Tháp Lý Khắc xuất binh một vạn năm ngàn người, tấn công Hắc Sơn đã tổn thất gần ba ngàn người, vì trở về viện binh thảo nguyên Thanh La, ngoại trừ điều toàn bộ các bộ tộc ô hợp trở về, hơn nữa vì ổn định hậu phương lại điều một ngàn năm trăm tinh binh Tháp Lý Khắc, tinh binh Tháp Lý Khắc dưới Hắc Sơn thực tế chỉ có khoảng một vạn người.
Sau khi Ma Ha Kim Cương dẫn quân tiên phong tới Hắc Sơn, chỉ sợ để Ba Bạch Đồ có cơ hội lập công, mấy lần tấn công Hắc Sơn lại không phái một binh Ba Bạch Đồ nào, đều là kỵ binh Tháp Lý Khắc mang đến, mấy lần tấn công, dưới sự chống đỡ của người Cổ Lạp Thấm, trên thực tế kỵ binh Tháp Lý Khắc cũng hơi mệt mỏi.
Hiện giờ Ba Bạch Đồ cộng thêm Cổ Lạp Thấm, binh lực hơn hai vạn người, trước đây binh lực của người Cổ Lạp Thấm đều bị rơi vào thế yếu, lúc này liên thủ với Ba Bạch Đồ, trong nháy mắt binh lực lại dẫn ngược.
Tháp Lý Khắc không có tuấn mã, cũng không thực sự là kỵ binh Tháp Lý Khắc, trước giờ kỵ binh đều hết sức yêu quý ngựa của mình, ngoại trừ hành quân chiến đấu, nếu không cũng đều ở dưới ngựa, để tuấn mã được nghỉ ngơi.
Lần vây khốn Hắc Sơn này, kỵ binh Tháp Lý Khắc vẫn xuống ngựa để chiến mã được nghỉ ngơi, thậm chí có không ít người còn ngồi dưới đất vừa nói vừa cười, cho dù kỵ binh Ba Bạch Đồ di chuyển, cũng phát ra từng đợt vó ngựa, nhưng quân đội thường xuyên có đội ngũ điều chỉnh qua lại, Tháp Lý Khắc không để ý tới, hơn nữa không có bất kỳ lại nghĩ tới Ba Bạch Đồ làm phản giữa trận. Khi kỵ binh Ba Bạch Đồ xông tới, kỵ binh Tháp Lý Khắc trợn mắt há mồm, những chiến mã kia cũng bị hoảng sợ, chạy trốn tán loạn, trong thời gian ngắn kỵ binh Tháp Lý Khắc căn bản không cách nào tìm được chiến mã của mình.
Ba Bạch Đồ đột nhiên làm phản ngồi trên lưng ngựa, biểu hiện đầy đủ sự hung hãn của kỵ binh Tây Lương, Tháp Lý Khắc không có chiến mã, chỉ có thể vội vàng ứng chiến, tử thương vô số.
Nếu trước đó bày trận sẵn, chém giết đối mặt với Ba Bạch Đồ, Tháp Lý Khắc đương nhiên sẽ không sợ Ba Bạch Đồ, nhưng tình hình bây giờ như vậy, kỵ binh Tháp Lý Khắc đều luống cuống tay chân.
Ma Ha La hạ lệnh vây khốn Hắc Sơn, binh lực hết sức phân tán, kỵ binh phía sau gã chẳng qua cũng hai ngàn người mà thôi, Ba Bạch Đồ hiển nhiên sớm có kế hoạch, sau khi di động trực tiếp tập kích trận địa của Ma Ha La, lúc này Ma Ha La mặt xám như tro, vừa nghĩ tới cái gì, giơ tay lên chỉ về phía Ma Ha Tạng, phẫn nộ quát:
- Giết hắn đi, giết hắn đi!
Ba Bạch Đồ làm phản, liên hợp chiến sĩ Cổ Lạp Thấm cùng phát động công kích đối với gã, Ma Ha La biết lúc này quả thực chuyện lớn không ổn, giờ phút này để cứu vãn cục diện, chỉ có thể giết chết thậm chí bắt được Ma Ha Tạng, chỉ cần Ma Ha Tạng bị giết, Ba Bạch Đồ cùng Cổ Lạp Thấm chắc chắn như rắn mất đầu, toàn bộ chiến ý đều tiêu tán, khi đó Tháp Lý Khắc có khả năng chuyển bại thành thắng.
Bên cạnh Ma Ha La có ba trăm trọng kỵ binh, bên cạnh Ma Ha Tạng chẳng qua năm mươi kỵ binh Cổ Lạp Thấm. Ma Ha La hạ lệnh một tiếng, ngoài hai trăm tên trọng kỵ bảo vệ Ma Ha La, hai trăm trọng kỵ đều điên cuồng giết tới Ma Ha Tạng.
Khoảng cách hai bên không xa, Ma Ha Tạng biết uy lực trùng kích của hai trăm trọng kỵ, cũng không đón đầu, quay đầu ngựa rời đi, đám người Sở Hoan cũng quay ngựa rời đi, vọt ra một khoảng cách chợt nghe tiếng ầm ầm vang lên, Ma Ha Tạng quay đầu lại, liền thấy một đội kỵ binh Ba Bạch Đồ như lang như hổ nhào tới trước trọng kỵ.
Khuôn mặt Ma Ha Tạng lộ ra vẻ hưng phấn, chợt vung dây cương, ghìm chặt ngựa hét lớn:
- Quay đầu lại bắt lấy Ma Ha La!
Gã quay đầu ngựa, mọi người bên cạnh đều quay lại.
Lúc này võ sĩ Cổ Lạp Thấm lao xuống từ trên núi cao cũng đã chạy tới, đón lấy trọng kỵ xông qua. Đám trọng kỵ này hiển nhiên cũng biết, hi vọng chuyển bại thành thắng duy nhất của họ chính là bắt Ma Ha Tạng, mặc dù bên hông có Ba Bạch Đồ xông tới, trước mặt lại có chiến sĩ Cổ Lạp Thấm giết qua, nhưng hai trăm trọng kỵ Tháp Lý Khắc lại dũng mãnh khác thường, không chút sợ hãi, nhằm thẳng Ma Ha Tạng lao đầu tới.
Ma Ha Tạng thấy những trọng kỵ này vẫn lao về phía trước, cũng hơi kinh ngạc. Chiến sĩ Cổ Lạp Thấm bên cạnh đã xông qua, trọng kỵ vung đao lên, chiến sĩ Cổ Lạp Thấm xông lại trước mặt, lại giống như nhìn thấy đồ ăn, cho dù nhân số ở hạ phong, nhưng trong nháy mắt đã mở ra một lỗ hổng, vẫn chấp nhất lao tới chỗ Ma Ha Tạng.
Mặc dù Ma Ha tạng dũng mãnh gan dạ, nhưng cũng biết chiến sự quan trọng, nếu mình bị trọng kỵ gây thương tích, có nhiều khả năng Ma Ha La chuyển bại thành thắng, mắt thấy trọng kỵ tiến tới gần, đang muốn quay đầu bỏ chạy, bỗng nghe được một tiếng sấm vang lên, một âm thanh vô cùng đột ngột, Ma Ha Tạng cảm thấy chiến mã dưới háng mình bị kinh sợ, cũn hí dài, lồng lộn thiếu chút nữa khiến Ma Ha Tạng ngã xuống.
May mà tuấn mã Ma Ha Tạng cưỡi không phải bình thường, thuật cưỡi ngựa của gã cũng rất tốt, ổn định lại, liền thấy trọng kỵ binh xông tới bỗng có vài chục người ngã ngựa, trong lúc nhất thời người ngựa đan xen, kỵ binh phía trước ngã xuống đất, tuấn mã phía sau nhất thời không thể khống chế, đám trọng kỵ lập tức bị dừng lại, chiến sĩ Cổ Lạp Thấm thấy thế liền nhào tới, một số kỵ binh Ba Bạch Đồ cũng nhanh chóng giết qua, trong nháy mắt bao vây trọng kỵ.
Ma Ha Tạng quay đầu lại, liền thấy Lôi Hỏa Kỳ Lân dưới háng Sở Hoan lộ ra vẻ hưng phấn, hiểu được tiếng rống vừa rồi là do Lôi Hỏa Kỳ Lân phát ra.
Lúc này trên mặt Sở Hoan lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn biết Lôi Hỏa Kỳ Lân không phải ngựa bình thường, nhưng trận chiến hôm nay Lôi Hỏa Kỳ Lân vẫn không kêu một tiếng, chẳng qua lúc trọng kỵ đối phương nhanh chóng tới gần, Lôi Hỏa Kỳ Lân hiển nhiên bị kích thích, đột nhiên phát ra một tiếng rống giận, tiếng rống kia giống như sấm sét, chẳng những tuấn mã trọng kỵ Tháp Lý Khắc sợ hãi, ngay cả kỵ binh Cổ Lạp Thấm đi theo Ma Ha Tạng cũng có không ít người ngã ngựa.
Thật sự không nghĩ tới, không ngờ tiếng rống của Lôi Hỏa Kỳ Lân lại kinh người như vậy.
Nhìn thấy trọng kỵ bị vây kín, Ma Ha Tạng lập tức giục ngựa tiến về phía trước, kêu lên:
- Huynh đệ tốt, bắt được Ma Ha La, trận này chúng ta sẽ thắng…!
Ma Ha La vốn muốn bắt giặc trước bắt vưa, nhưng giờ phút này trọng kỵ của gã bị vây khốn ngoài ý muốn, vừa thấy Ma Ha Tạng dẫn người giết tới, tức giận không ngừng, nắm chặt đại đao muốn xông lên, có người bên cạnh lớn tiếng nói:
- Tiểu vương tử, đi mau…!
Ma Ha La thân ở trong trận, cực kỳ bắt mắt, Ma Ha Tạng muốn bắt gã, không ít chiến sĩ Cổ Lạp Thấm cũng thấy được mục tiêu, xông về phía Ma Ha La, có không ít kỵ binh Ba Bạch Đồ cũng xông về phía Ma Ha La.
Ma Ha La không ngừng oán giận, nếu lúc này khoe gan dạ, thì không còn cơ hội lật bàn nữa, không thể làm gì đành quay đầu ngựa, dưới sự bảo vệ của hộ vệ, phi nhanh về hướng Đông.
Ma Ha Tạng đâu thể để Ma Ha La chạy thoát, liên tục giục ngựa, đuổi theo Ma Ha La, một đám kỵ binh tập trung phía sau, nhằm thẳng Ma Ha La.
Đuổi theo mấy dặm đường, một đội hộ vệ ở lại ngăn cản, có người bên Ma Ha Tạng xông tới nghênh chiến, Ma Ha Tạng lại mang theo đám người Sở Hoan theo sát không ngừng.
Cũng không lâu lắm, bên cạnh Ma Ha La chỉ còn hơn mười tên hộ vệ, càng chạy càng xa, ma Ha Tạng dẫn mấy chục kỵ binh cùng Sở Hoan theo chặt phía sau, đã rời khỏi chiến trường chính.
Ma Ha La nghe được tiếng vó ngựa phía sau, chỉ muốn quay đầu chiến một trận với Ma Ha Tạng, bên cạnh có người nói:
- Tiểu vương tử, không thể khoe gan nhất thời, Trung Nguyên có cấu, gọi là giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt…!
Ma Ha Tạng biết Ma Ha La cưỡi bảo mã nhất đẳng của Tây Lương, cho dù đuổi gắt gao nhưng khoảng cách hai bên dần bị kéo dài, trong lòng gấp gáp, nhìn về phía Sở Hoan, lớn tiếng nói:
- Huynh đệ, ngươi có Lôi Hỏa Kỳ Lân, giết qua đi, bắt Ma Ha La lại!
Lúc này Sở Hoan quả thực chờ mong Ma Ha La có thể chạy trốn, nghe Ma Ha Tạng thét gào, đột nhiên vỗ tuấn mã, tốc độ của Lôi Hỏa Kỳ Lân nhất thời tăng lên, bỏ đám người Ma Ha Tạng lại một khoảng.
Phía trước thấy Sở Hoan đơn thương độc mã đuổi theo, liền có bảy tám kỵ binh quay đầu ngựa lại ngăn chặn. Sở Hoan một tay cầm cương ngựa, một tay nắm chặt Huyết Ẩm Đao, xông lên phía trước, chiến đấu với những người kia. Đám người Ma Ha Tạng chạy tới rất nhanh, lớn tiếng kêu lên:
- Huynh đệ đuổi theo, những người này giao cho chúng ta…!
Sở Hoan chém giết một người, lúc này mới thoát thân, Ma Ha La đã kéo ra một khoảng cách, Sở Hoan giục ngựa, khoảng cách lại gần hơn, Ma Ha La quay đầu lại thấy dường như có một ngọn lửa đang đuổi theo phía sau mình, hơn nữa khoảng cách ngày càng gần, gã đường đường Vương tử Tây Lương, chưa từng chật vật như vậy, trong lòng hiểu rõ, hẳn là ghìm chặt ngựa quay đầu, hẳn là vung đao giết tới Sở Hoan.
Sở Hoan thầm nói hồ đồ, tiến tới, lưỡi đao hai người giao nhau, một tiếng keng vang lên, đốm lửa văng khắp nơi, Ma Ha La và Sở Hoan đều cảm thấy hổ khâu tê rần, thầm nghĩ khí lực đối phương không nhỏ.
Ma Ha La ngẩng đầu muốn chém nữa, đột nhiên ngẩn ra, lại phát hiện trên lưỡi chiến đao quý báu của mình có vết mẻ, hẳn là bị hao tổn lúc đối đao với Sở Hoan.
Gã thất kinh trong lòng, đối phương có một thần mã tốc độ như gió, lại có một thanh đao sắc bén hiếm có như vậy, lòng kêu không ổn, bên tai lại truyền tới âm thanh trầm thấp của Sở Hoan:
- Cái dũng của kẻ thất phu, ngươi còn không rời đi?
Ma Ha La ngẩn ra, Sở Hoan liền nói:
- Ma Ha Tạng có thể Đông Sơn tái khởi, chẳng lẽ ngươi không thể?
- Ngươi… Ngươi rốt cuộc là người nào?
Ma Ha La vốn tưởng rằng Sở Hoan muốn lấy tính mạng mình, nhưng không ngờ hắn dĩ nhiên để mình rời đi, trong nhất thời ngây người, thật sự không biết Sở Hoan rốt cuộc có ý gì.
- Họ sắp đuổi tới rồi, đến lúc đó ngươi không đi được!
Lúc này nhìn thấy mấy tên thủ hạ của Ma Ha La liên tục ngã ngựa xa xa, đám người Ma Ha Tạp lập tức sẽ đuổi tới đây.
Sở Hoan giả vờ chém mấy đao, nhìn như sắc bén, nhưng không công kích yếu hại của Ma Ha La, lúc này Ma Ha La rốt cuộc xác định Sở Hoan quả thực muốn để mình rời đi, trầm giọng nói:
- Không quan tâm ngươi là ai, ta nhớ kỹ ngươi, ân hôm nay, ngày sau tất báo!
Gã phối hợp chém mấy đao với Sở Hoan, quay đầu ngựa lại, vỗ ngựa rời đi.
Lúc này mấy kỵ binh bên cạnh Ma Ha La đã đuổi tới, Sở Hoan lại chiến với mấy người này, Ma Ha La phi ngựa như bay, giống như mũi tên thoát khỏi dây cung, bắn thẳng hướng Đông.