Cổ Tát Đại phi cười khiến hai gò má hồng lên như hoa anh đào, đôi mắt sáng xanh thẳm như dậy sóng, giọng nói êm ái:
- Sở đại nhân đối với Ỷ La Tháp lan cách tình thâm ý trọng như thế, người ngoài thật sự ghen tỵ. Chỉ có điều Sở đại nhân nói như vậy, vô cùng không thật, làm cho người ta khó có thể chấp nhận. Bản Đại phi nghe thật sự có chút phiền não.
Chẳng những miệng nói phiền não mà ngay vẻ mặt của nàng cũng thể hiện sự mệt mỏi khó che dấu.
- Đại phi… mấy lời này bản quan nghe không hiểu.
- Sở đại nhân nói là không muốn cuốn vào quốc sự Tây Lương, nhưng theo bản Đại phi biết, trận chiến Hắc sơn, Sở đại nhân dường như cũng không có tị hiềm, mà ngược lại còn tham dự trong đó, nghe nói còn lập công lao không nhỏ.
Cổ Tát Đại phi khẽ cười nói:
- Kỳ thật bản Đại phi luôn luôn nghĩ về một chuyện. Ma Ha La trốn thoát khỏi Hắc sơn, không biết là có phải là nhờ công lao của Sở đại nhân hay không?
Sở Hoan cảm thấy căng thẳng, thầm kêu nữ nhân này thật quá lợi hại, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh tự nhiên nói:
- Lời này của Đại phi, này, bản quan càng không hiểu.
- Kỳ thật kết quả như vậy, Sở đại nhân hẳn là rất muốn nhìn thấy?
Cổ Tát Đại phi tự nhiên cười nói, người so với hoa còn đẹp hơn, ướt át hơn:
- Sở đại nhân đương nhiên không muốn thấy Ma Ha La chết ở Hắc sơn. Nếu Ma Ha Tạng đã không có đối thủ, thì người phải lo lắng nhất, chỉ sợ sẽ là Tần quốc các ngài rồi!
Sở Hoan thản nhiên cười, chăm chú nhìn Cổ Tát Đại phi, cũng không nói gì.
Nếu biết đối phương chính là Tây Lương Đại phi, Sở Hoan đương nhiên biết người phụ nữ này trí tuệ nông sâu thế nào.
Hắn nhiều ít cũng đã tìm hiểu được một ít, qua nhiều năm như vậy, sau lưng quốc chính Tây Lương chưa bao giờ thiếu bóng dáng của Cổ Tát Đại phi. Bè đảng của Cổ Tát Đại phi tại Tây Lương tuyệt đối là một bộ phận trọng yếu. Rất nhiều việc trong thời gian chấp chính của Tây Lương vương đều do Cổ Tát Đại phi ở sau lưng tham vấn.
Nghe nói ảnh hưởng của Cổ Tát Đại phi tới chính sự Tây Lương ít nhất cũng đã mười năm. Sở Hoan vẫn rất ngạc nhiên, là hạng nữ nhân thế nào, mới có thể khiến Tây Lương vương nói gì nghe nấy trong vòng mười năm. Phi tử hậu cung Tây Lương vương tuy rằng không thể so với tam cung lục viện của Hoàng đế Đại Tần, nhưng cũng tuyệt đối không ít. Một nữ nhân có thể có được sự sủng ái của Tây Lương vương hơn mười năm, nữ nhân như vậy đương nhiên cực kỳ khó lường.
Hôm nay diện kiến, Sở Hoan không thể không thừa nhận, Cổ Tát Đại phi diễm lệ như vậy, được Tây Lương vương sủng ái, cũng không ngạc nhiên. Hơn nữa người phụ nữ này còn có kỹ xảo câu dẫn nam nhân cực kỳ khéo léo, tự nhiên. Đặc biệt, trí tuệ cũng cực kỳ nhạy bén, thủ đoạn thâm sâu. Có thể nắm giữ hậu cung, dường như cũng là chuyện đương nhiên rồi.
- Sở đại nhân đã từng chứng kiến năng lực của Ma Ha La, trong lòng Sở đại nhân chắc cũng có cân nhắc.
Cổ Tát Đại phi chậm rãi nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất nửa năm nữa, Ma Ha La nhất định sẽ trở thành tù nhân của Ma Ha Tạng, thậm chí chưa đến nửa năm, Ma Ha Tạng có thể sẽ bình ổn nội loạn, gắng sức chấn chỉnh nội chính. Hôm nay Tần quốc đối mặt với Tây Lương nội bộ bất ổn, mà đã bị chiếm mất đất, nếu đối mặt với một đế quốc Tây Lương trên dưới hòa thuận, không biết quý quốc còn có thể kháng cự hay không?
Sở Hoan tựa vào ghế trên, ánh nến nhảy nhót, soi bóng hai người kéo dài trên mặt đất, nhìn qua hết sức âm trầm.
- Ý của Đại phi là…?
- Ma Ha La chịu không được nửa năm, nhưng nếu ta có thể ra khỏi thành, hươu chết về tay ai, thì cũng chưa chắc.
Gương mặt xinh đẹp của Cổ Tát Đại phi mang theo ý cười, thản nhiên nói:
- Một mình Chu Lạp Hắc thủy không ngăn được thiết kỵ của Ma Ha Tạng, nhưng nếu có Cổ Tát Thiên Lang hiệp trợ, lấy thực lực hôm nay của Ma Ha Tạng, muốn ứng phó hai mặt, với hắn mà nói quá mức khó khăn.
Sở Hoan thản nhiên cười nói:
- Hoá ra Đại phi là muốn trở lại núi Thiên Lang, suất lĩnh bộ tộc tạo phản?
- Tạo phản?
Cổ Tát Đại phi cười khanh khách, bộ ngực sữa loạn chiến, lộng lẫy xinh đẹp, lay động sinh tư:
- Hay là Sở đại nhân cảm thấy Ma Ha Tạng mới là chính thống? Sở đại nhân đừng quên, Ma Ha Tạng mới là phản nghịch chân chính. Thánh chủ Tây Lương không phải là hắn. Chân chính Tây Lương vương, hiện giờ còn nằm trong hoàng cung. Ma Ha Tạng sai khiến Kim Cô Lỗ ở thành Thanh La phản bội Ma Ha La, phát động binh biến, công bằng mà nói, bọn họ mới chân chính là nghịch tặc soán vị.
- Nói như vậy, nếu Đại phi trở lại núi Thiên Lang, chắc là muốn giơ cao Vương kỳ?
Sở Hoan hai tròng mắt sắc bén:
- Như vậy, Đại phi có biết hay không, hiện giờ Chu Lạp Hắc Thủy đã làm phản, cộng với Cổ Tát Thiên Lang các ngươi, tổng có hai đại bộ tộc Hoàng kim khởi binh, Tây Lương các ngươi nhất định sẽ lâm vào cảnh náo động. Đại phi nguyện ý nhìn bách tính Tây Lương tan cửa nát nhà, binh sĩ Tây Lương tự giết lẫn nhau?
- Có lẽ không chỉ có hai bộ đó.
Cổ Tát Đại phi thản nhiên nói:
- Hai bộ phận này sau khi khởi binh, ít nhất còn có hai bộ sẽ không cam nguyện chịu sự thống trị của Ma Ha Tạng. Nếu ta ra mặt, trong bát đại Hoàng kim bộ tộc, ít nhất sẽ có bốn bộ phận khởi binh.
Cặp mắt xanh lại long lanh hẳn lên:
- Chuyện Ma Ha Tạng hiện tại lo lắng nhất chính là ta thoát khỏi thành Thanh La, cho nên hắn không tiếc bất cứ giá nào lục soát tìm ta. Hắn biết rõ, chỉ cần ta thoát khỏi Thanh La thành, cái ghế hắn ngồi dưới mông kia nhất định không vững chắc!
- Chúng ta vốn có một câu, hồng nhan là nguồn gốc của tai họa.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Mấy lời này rất đúng với Đại phi.
- Chẳng lẽ đó không phải là điều Sở đại nhân muốn thấy?
Cổ Tát Đại phi xinh đẹp cười nói:
- Tây Lương càng loạn, chẳng phải nước Tần các ngài càng hài lòng sao?
- Đại phi dường như rất thù hận Ma Ha Tạng.
Sở Hoan nói:
- Theo ta được biết, Đại phi và Ma Ha Ha thân thiết hơn, hay Ma Ha La mới thích hợp làm quốc quân Tây Lương?
- Chỉ là đồ ngu xuẩn mà thôi.
Nhắc tới Ma Ha La, trong giọng nói của Cổ Tát Đại phi tràn đầy khinh miệt:
- So với ca ca của hắn, hắn chỉ là con lợn rừng đầu ngu xuẩn mà thôi.
Sở Hoan nghe vậy, cũng có chút kinh ngạc.
Trước đó hắn vẫn nghe nói, Cổ Tát Đại phi và Ma Ha La chung một đảng. Sở Hoan từng cho rằng, Cổ tát Đại phi định giúp đỡ Ma Ha La lên ngôi Tây Lương vương. Nhưng Cổ Tát Đại phi nói câu này, lại tựa hồ như cực kỳ khinh thường Ma Ha La. Hơn nữa, trong lời nói của nàng, so với Ma Ha La, thì đánh giá Ma Ha Tạng cao hơn.
Chẳng lẽ bởi vì Ma Ha La thua trận ở Hắc sơn, cho nên Cổ Tát Đại phi đối với Ma Ha La có một loại cảm giác thất vọng rèn sắt không thành lại thành thép?
Dường như nhận ra suy nghĩ của Sở Hoan, trên gương mặt sung mãn vẻ phong tình thành thục xen lẫn vẻ dịu dàng yểu điệu luôn quyến rũ tươi cười của Cổ Tát Đại phi bất chợt trở nên ác nghiệt:
- Ta vẫn giúp đỡ Ma Ha La phát triển thực lực, cũng không phải là vì thật sự coi trọng hắn, hoàn toàn ngược lại, ta muốn hắn cùng Ma Ha Tạng huynh đệ tương tàn... Chỉ có điều Ma Ha Tạng tâm cơ quá sâu, không ngờ thiết lập cạm bẫy lớn như thế, thậm chí ngay cả ta cũng không ngờ, Kim Cô Lỗ là người của Ma Ha Tạng.
Sở Hoan tự nhiên hiểu được, Kim Cô Lỗ trong lời nói của Cổ Tát Đại phi chính là đương nhiên Hữu tể.
- Cho dù Kim Cô Lỗ ở Thanh La thành binh biến thành công, nhưng chỉ cần Ma Ha La có thể thủ thắng ở Hắc sơn, Ma Ha Tạng vẫn không thể xoay thế cục.
Cổ Tát Đại phi sâu kín thở dài, cười khổ nói:
- Đáng tiếc Ma Ha La này chỉ là đầu con lợn, tình thế đang tốt như thế, lại bị Ma Ha Tạng dễ dàng đánh bại. Ta đã từng nhắc nhở hắn, Ba Bạch Đồ Vệ đội thuộc quyền khống chế của Ma Ha Tạng nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể xem thường. Ngay cả việc thay tướng hắn cũng không nghĩ đến, mà đòi nắm giữ toàn quân.
Sở Hoan nói:
- Không sợ đối đầu với sói, chỉ sợ là đồng đội của heo, ý Đại phi là như vậy?
Cổ Tát Đại phi lại quyến rũ cười:
- Những lời này của Sở đại nhân rất có ý tứ.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi:
- Đại phi hậu thuẫn Ma Ha La, là muốn huynh đệ bọn họ tranh chấp, nhưng Đại phi mới vừa rồi còn nói cũng không biết là Ma Ha La có thích hợp với Vương vị Tây Lương hay không? Bản quan hiện tại có chút kỳ quái, Đại phi khiến huynh đệ bọn họ tranh chấp, mục đích là vì cái gì? Hay là Đại phi muốn xem bọn họ lưỡng bại câu thương, chính mình sẽ lên làm Tây Lương vương?
- Ta làm Tây Lương vương?
Trên mặt Cổ tát Đại phi hiện ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ đối với suy đoán của Sở Hoan cảm thấy giật mình. Nàng quan sát Sở Hoan vài lần, cười nói:
- Sở đại nhân quả thật là nghĩ điều người khác không dám nghĩ. Tây Lương lập quốc trên trăm năm, chưa bao giờ có nữ nhân làm Tây Lương vương...!
Khóe miệng nàng đột nhiên nổi lên hàn ý:
- Tuy nhiên ta chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ đoạt Vương vị Tây Lương. Ta làm hết thảy mọi việc, chỉ là vì... báo thù mà thôi!
- Báo thù?
Sở Hoan cau mày lại.
Cổ Tát Đại phi lại đưa cánh tay ngọc ngà nâng chung trà lên:
- Sở đại nhân, hôm nay là đêm tân hôn của ngài, ta nghĩ ngài cũng nên tận tình thể hiện vai trò chủ nhân đi.
- Ý ngươi là..?
Cổ Tát Đại phi thở dài, buồn rầu nói:
- Ta đói bụng!
Sở Hoan ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Hoá ra nhân vật cao quý như Đại phi cũng có lúc đói bụng!
Cổ Tát Đại phi lườm hắn một cái, tức giận nói:
- Bản Đại phi cũng là thân xác máu thịt, ngài mau đi kiếm chút đồ ăn đi.
Sở Hoan nói:
- Đại phi muốn có đồ ăn cũng không khó khăn, chỉ là ta muốn biết, tân nương của ta bây giờ đang ở đâu?
Cổ Tát Đại phi cười nói:
- Nếu ta không nói cho ngài thì sao?
- Thì Đại phi cũng sẽ không có bất cứ cái gì để ăn.
Sở Hoan đáp lại rất nhanh.
Cổ Tát Đại phi cười khanh khách nói:
- Nếu bản Đại phi đói bụng, Sở đại nhân cảm thấy vị Tháp lan cách của ngài có thể bị đói hay không?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Hiện tại, dường như Đại phi đang có việc cầu người, hơn nữa, ta quên chưa nói cho Đại phi biết, bản quan cái gì cũng sợ, nhưng lại không sợ bị người khác uy hiếp.
Cổ Tát Đại phi cười khổ nói:
- Nam nhân quả nhiên lòng dạ đều ác độc như nhau.
Nàng nâng tay lên, chỉ vào phía gầm gường:
- Sở đại nhân, nếu không ngại thì đến gầm giường nhìn một cái. Nếu ta nhớ được không tệ, Ỷ La Tháp lan cách cao quý dường như đang ở dưới gầm giường.
Sở Hoan vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi đến bên giường, xốc màn giường lên, nhìn vào gầm giường, phía dưới hơi có chút mờ tối, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy quả thật có người nằm ở đó. Hắn tức giận quay đầu lại liếc mắt lườm Cổ Tát Đại phi một cái, chỉ thấy Cổ Tát Đại phi vẫn ngồi ung dung uống trà. Sở Hoan thấp giọng hỏi:
- Ỷ La, là nàng phải không?
Dưới giường không có tiếng trả lời, Sở Hoan thật cẩn thận kéo người đó lại gần, liếc mắt nhìn, quả nhiên là Ỷ La, chỉ có điều trong miệng bị nhét vải, hơn nữa, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã hôn mê. Trên người nàng không có hỉ bào màu đỏ, mà chỉ còn quần áo lót mặc trong, khiến tất cả các đường cong lồ lộ ra toàn bộ. Sở Hoan cũng không nghĩ nhiều, ôm Ỷ La, thật cẩn thận đặt lên giường, kéo vải trong miệng nàng ra, lại lần tìm cách mở trói cho nàng. Hắn phát hiện mặt nàng có chút ửng hồng, nhưng hơi thở vẫn đều đặn, thoạt nhìn quả thật không bị thương. Hắn xé áo ngủ bằng gấm đắp lên người nàng, lúc này mới xoay người, nhíu mày hỏi:
- Nàng bị sao vậy?
Cổ Tát Đại phi chậm rãi nói:
- Kỳ thật cũng không sao cả, chỉ có điều trúng độc Tử Lan Hinh trong nến đỏ, toàn thân vô lực, không thể hoạt động. Nếu như không có thuốc giải, phải ngủ đủ ba đến năm canh giờ. Sở đại nhân có thể tự giải độc cho mình, Tháp lang cách giống như không thạo việc này... Ồ, đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên, vì cho nàng thuốc giải, nên ta lỡ tay để một đứa con ngoan lọt vào miệng nàng rồi. Tuy nhiên, khác với Tử Hinh Lan còn có thuốc giải, con ngoan của ta lại vô cùng nghịch ngợm, trốn vào trong bụng Ỷ La và không chịu đi ra nữa. Ai, chỉ mong nàng không có việc gì cả. Ta nhớ trước kia có một con chui vào bụng một người, sau đó lại không thể đi ra, người nọ liền biến thành khối băng, cứ thế đông lạnh mà chết.
Sở Hoan gắt gao nhìn nàng. Cổ Tát Đại phi đã nhẹ giọng mỉm cười duyên dáng nói:
- Sở đại nhân, ngài đừng lo lắng, kỳ thật lúc trước ta cũng muốn cho người nọ thuốc giải độc, chỉ có điều hắn chạy mất, ta tìm không được, đến khi tìm được, thì đã không còn kịp rồi. Chỉ cần Ỷ La Tháp lan cách ở bên cạnh ta, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp gọi con ngoan của ta ra. Ngài yên tâm, ta nhất định có thể làm được.
Nàng dừng một chút, giơ cánh tay lên, trên tay, vẫn như cũ, có mấy con côn trùng nhỏ màu xanh nhúc nha nhúc nhích, thanh âm mềm mại, mang theo vài phần uể oải:
- Quên nói cho ngài biết rồi, đám con ngoan này là khi ta còn ở núi Thiên Lang, trong lúc rảnh rỗi, vẫn thường mang theo trên người để bảo vệ mình. Độc tính của chúng, ngoại trừ ta, thì không ai có thể giải. Đúng rồi, ta cho chúng nó một cái tên, gọi là "băng tâm", Sở đại nhân, ngài xem cái tên này có hay không?